Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 14

Lý Tử Kính vẫn dạy Giang Phương Hoa mấy động tác đứng lên ngồi xuống, nhảy cóc.. Do có căn bản nhờ tập múa nên Phương Hoa học rất nhanh, tuy nhiên các động tác quyền cước đánh ra vẫn rất mềm yếu.

"Biểu muội học tập rất nhanh, động tác linh hoạt nhưng vẫn thiết chút lực đạo!" Lý Tử Kính còn định cho Phương Hoa tập tạ đá, nhưng khi thấy cánh tay của nàng nhỏ gầy như cành trúc thì từ bỏ suy nghĩ.

"Chúng ta luyện đã được nửa canh giờ rồi chứ?" Phương Hoa chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tập luyện, đồng thời có chút khó chịu vì cô tổ mẫu không đến.

Nhìn nàng mặt đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi, mép áo ẩm hơi dán vào thân người, thoáng qua nhìn như e ấp, ngực lại vì thở gấp mà phập phồng.. Lý Tử Kính chợt thấy cả người nóng lên.

"Được, chúng ta trở về thôi!" Bản thân hắn cũng không muốn cho nang tập thêm. Tập thêm chút nữa, quần áo đều ướt hết mồ hôi, dính vào người làm lộ hết đường cong tính tế của nàng.. Hắn không muốn ai khác thấy được dáng vẻ đó của nàng.

Trên đường trở về, cả hai gặp được Lý Tử Thiện đang đi từ phía ngược lại. Lý Tử Kín quay lại đẩy Phương Hoa ra phía sau thân cây bên cạnh, rồi mới quay lại chào hỏi thân đệ đệ, lại vội vàng nói:

"Ta và Hoa biểu muội có chút chuyện, ngươi đi trước đi!"

Tử Thiện và Phương Hoa nghe hắn nói như vậy đều cảm thấy buồn bực. Giữa bọn học thì có việc gì? Phương Hoa không khỏi cúi đầu xem xét, nhưng xem đến quần áo trên cơ thể mình thì bắt đầu thấy không ổn. Lần trước luyện tập, nàng mặc nhiều đến mức muốn ngất xỉu, vì vậy làn này Phương Hoa đã chọn bộ mỏng hơn. Chỉ nghĩ mặc vào sẽ giúp tập luyện mát mẻ hơn một chút, nhưng mồ hôi vừa thấm ra, vải bị ướt dán lên cơ thể, thậm chí có thể nhìn thấy được màu sắc của áo bên trong.

Khó trách thế tử gia lần này lại từ bi cho nàng nghỉ ngơi sớm như vậy. Phương Hoa ngoan ngoãn đứng im phía sau thân cây, nàng cũng không muốn ai khác lại thấy hình ảnh túng quẫn này của mình.

Nhìn đại ca đứng bảo hộ trước thân cây, tư thế kia giống như lôi trì không cho phép người khác dám bước qua một bước, Tử Thiện đành đứng từ xa xa, gật đầu chào hỏi Hoa biểu muội một cái rồi rời đi.

Nghĩ mình dù sao cũng có mặc quần áo trong, Lý Tử Kính dứt khoát cởi áo choàng bên ngoài, đưa cho biểu muội: "Muội mặc vào đi, đi trở về sẽ còn gặp rất nhiều người khác!"

Nếu còn cự tuyệt thì cũng quá già mồm rồi. Phương Hoa không muốn bản thân trở thành trò cười của toàn vương phủ. Nàng vừa nhận lấy, mặc vào, thì đúng lúc này gặp cô tổ mẫu tới.

Thái phi Giang Uyển Nhu nhìn cháu gái đang mặc áo ngoài của thế tử gia, còn thế tử gia hắn lại chỉ mặc độc quần áo trong thì có chút bối rối, vội vàng phân phó Tiểu Hương: "Nhanh đi lấy một kiện á khoác ngoài đến đây, đừng để người khác trông thấy tiểu thư mặc áo của thế tử!"

Thế là Phương Hoa lại bị đẩy ra sau gốc cây một lần nữa. Nhưng lần này nàng cực kỳ cảm kích cô tổ mẫu kịp thời tương trợ đúng lúc quẫn bách.

Giang Uyển Nhu nghiêng đầu hỏi cháu gái: "Tại sao ngươi lại mặc quần áo của thế tử gia?"

"Cháu gái tập luyện xong chảy mồ hôi, quần áo ngoài đều bị ướt dán lên.." Phương Hoa xấu hổ dùng tiếng Tương giải thích.

Lý Tử Kính thấy một màn vừa rồi thì khôn chút nào cao hứng nổi. Biểu muội là thê tử tương lai của hắn, cả người nàng đều là của hắn, vì sao không thể mặc áo của hắn? Xem ra chướng ngại lớn nhất phải giải quyết để cưới Hoa biểu muội chính là tổ mẫu.

Tại sao kế tổ mẫu không giống kế mẫu của hắn? Một người là hắn muốn cũng sẽ bày ra tư thế trưởng bối để cản trở, một trưởng bối khác thì dù hắn không muốn cũng cố gắng tìm mọi cách nhét người cho hắn. Ông trời a, thế này cũng quá khó chịu đi!

"Biểu muội mặc y phục của ta, cũng đã cùng ta có tiếp xúc da thịt. Tổ mỗ việc gì phải từ giữa gây khó khăn cản trở!" Lý Tử Kính không vui, mở miệng.

"Hắn đây chỉ là do quá gấp gáp khẩn trương mà thôi! Ta không nên miễn cưỡng, tuyệt đối không được miễn cưỡng, bây giờ cứ mặc kệ hắn, không cho hắn như ý nguyện, nếu không thì chuyện này sẽ không được như mong muốn!" Giang Uyển Nhu âm thầm bóp cổ tay nhịn xuống cảm xúc tức giận. Nàng cố ý chờ ba khắc mới tới đây, là vì muốn để bọn họ có thời gian chung đụng, nhưng tuyệt đối sẽ không để hai người bọn họ đơn độc tiếp xúc quá lâu. Nàng muốn cháu trai cảm nhận được cảm giác thấy không ăn được, để hắn biết thương biết quý cháu gái này. Nhưng không ngờ nàng ngàn tính vạn tính vẫn là đến trễ.

Không! Làm sao có thể tính là muộn được? Nàng đây là tới vừa đúng lúc. Hắn dù cho có nhìn thấy, cũng đâu thể ăn được? Giang Uyển Nhu ti mỉ nghĩ lại, khóe moi cong cong lên cười mỉm: "Thế tử gia quả là người tốt chính trực, hiểu được cần quan tâm nhóm biểu muội. Ta thay mặt cháu gái ta, còn xin thế tử gia đừng truyền chuyện này đi!"

Người tốt? Phương Hoa âm thầm không tán đồng, có điều hắn cởi áo ngoài cho nàng mượn che thân đúng là có ý tốt, cũng là chuyện tốt duy nhất từ trước đến giờ hắn làm cho nàng. Nhưng Lý Tử Kính nghe vậy thì chán nản vô cùng, bực bội xoay người rồi rời đi. Hắn đã không có kiên nhẫn tiếp tục chuyện này nữa. Hai cô cháu nàng đúng là quá kiêu ngạo, vậy thì mặc xác bọn họ. Tốt nhất về sau cũng đừng hối hận, quay lại cầu xin hắn.

Tiểu Hương vội vàng lấy áo choàng đã trở lại, đến khoác cho Phương Hoa. Lúc này Phương Hoa mới cùng nha hoàn trở về Lâm Nguyệt các rửa mặt. Còn áo khoác của Lý Tử Kính thì được Giang Uyển Nhu mang về, đưa cho gã sai vặt giạt sạch để trả lại hắn, hoàn toàn không liên lụy đến Giang Phương Hoa.

Thế nhưng chuyện thế tử gia từ hai hôm trước có ôm biểu tiểu thư cháu gái thái phi trở về Lâm Nguyệt Các đã truyền ra ngoài, xôn xao khắp vương phủ. Lưỡi không xương trăm đường uốn éo, chỉ một câu chuyện nhỏ thế mà có tận mấy phiên bản.

Có người nói chuyện là do Hoa biểu tiểu thư cố ý câu dẫn thế tử gia, nhân lúc thế tử gia luyện võ đã chạy tới võ đài, cố ý bị ngã đau chân, để thế tử gia ôm trở về.

Lại có người nói thế tử gia là bị bắt ép dạy Hoa biểu tiểu thư luyện quyền, vì tâm không cam tình không nguyện nên cố ý muốn chỉnh Hoa biểu tiểu thư đến bị thương.

Còn khoa trương hơn, chính là thế tử gia cùng Hoa biểu tiểu thư tư thông tại vườn hoa, đang lúc trái ôm phải ấp thì bị thái phi bắt được, lúc này mới để cho Hoa biểu tiểu thư giả bộ bị thương, phải để thế tử gia bế trở về sân viện.

Trấn Nam Vương Lý Thần Châu còn gọi thế tử gia đến Chính Khí Các, hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhìn đích trưởng tử không ai bì nổi xuất hiện, lại nhớ đến chuyện đồn khó xử mấy ngày hôm nay trong phủ, Lý Thần Châu không nhịn được bực dọc: "Ngươi nói cho ta, chuyện của ngươi và Hoa nhi là thế nào?"

Lý Tử Kính bị đôi cô cháu kia chọc tức đến muốn phát bệnh, lại nghe thấy người khác hỏi hắn chuyện này, hắn liền rống lên: "Phụ vương nghĩ như thế nào thì chính là thế ấy!"

"Ngươi nhìn lại dáng vẻ của ngươi xem? Ngươi tự cho mình thanh cao, ngươi không cố kỵ mặt mũi, nhưng con gái nhà ngươi ta phải để ý khuê dự, ngươi muốn chọc cho tổ mẫu ngươi tức chết có đúng hay không?"

Dù Giang Uyển Nhu không phải mẹ đẻ của Trấn Nam Vương Lý Thần Châu, nhưng nàng lại coi hắn như con đẻ, nuôi hắn, nhìn hắn lớn lên. Ngậm đắng nuốt cay, trong đó có bao nhiêu nhọc nhằn, không chỉ nàng ta biết, Lý Thần Châu cũng hiểu được.

"Tổ phụ ngươi bất hạnh lân nạn khi thảo phạt Nam Chiếu năm xưa, tổ mẫu ngươi lúc ấy mới chỉ có mười bảy tuổi, liền phải che chở ta lúc bấy giờ bảy tuổi, đối mặt với uy quyền hoàng thất. Ân tình của nàng đối với ta, so với mẹ đẻ còn nhiều hơn, ngươi hôm nay lại dám ngỗ nghịch với tổ mẫu của ngươi, thì cũng đừng nói ngươi là Uy Viễn đại tướng quân, dù có là Thiên đại tướng quân cái gì, ta cũng sẽ đánh gãy chân của ngươi, để ngươi bồi tội với tổ mẫu!"

"Phụ vương, Tử Kính không dám ngỗ nghịch với tổ mẫu?" Hắn lớn tiếng kêu oan: "Phụ vương, ngài có thể trực tiếp đi hỏi tổ mẫu một chút xem chuyện gì xảy ra là được a! Nhi tử cũng đã mở miệng nói sẽ nguyện ý chịu trách nhiệm, nhưng tổ mẫu lại cho rằng việc không có gì lớn, còn nói muốn cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này là được rồi!"

Tác phong mạnh bạo như vậy, đúng là chuyện mà kế mẫu có thể làm. Trấn Nam Vương nghĩ nghĩ, cục tức nghẹn trong cổ cũng nuốt lại vào trong bụng, lúc này mới nhìn thế tử: "Chuyện này.. rốt cuộc là như thế nào?"

" Phụ vương không nhớ đã phân phó nhi tử dạy biểu muội luyện quyền cước cường thân kiện thể sao? Nhi tử lại không nghĩ nàng mảnh mai yếu đuối như vậy, tập được một lát đã không còn khí lức, sau đó.. Đi đường liền bị trẹo chân. Lúc đó tổ mẫu cũng có ở đó, tổ mẫu lệnh cho nhi tử ôm Hoa biểu muội về Lâm Nguyệt Các. Nhi tử muốn giúp biểu muội giữ gìn thanh danh, nhưng tổ mẫu cũng không nguyện ý! "

Lúc này Trấn Nam Vương mới hiểu rõ câu chuyện, chỉ nhàn nhạt nói một câu:" Tổ mẫu ngươi đã nói như vậy, thì chuyện này cứ dừng lại tại đây đi, cũng đừng có nhắc lại! "

Xem ra ở vương phủ này, hắn vẫn không phải là người sẽ có thể định đoạt được mọi chuyện. Trải qua chuyện này, hắn mới chân chính cảm nhận được, người thực sự có quyền định đoạt trong vương phủ, đó là thái phi. Lời của nàng nói mới là thứ chắc chắn.

Lý Tử Kính cảm nhận thấy, nếu như lúc này hắn nói muốn cưới Hoa biểu muội làm thê tử, thì tất cả mọi người sẽ nhảy ra mà gào vào mặt hắn:" Đừng có nhắc đến chuyện này nữa!"

Hóa ra lăn lộn một vòng, danh dự của Hoa biểu muội có vẻ chẳng ảnh hưởng gì, nhưng bản thân Lý Tử Kính hắn lại hao tổn tự tôn của một đường đường thế tử gia, đường đường Uy Vũ đại tướng quân nắm giữ huyết mạch hơn nửa vương phủ.

Lần đầu tiên hắn muốn cưới một nữ nhân làm chính thê, vậy mà hắn liên tiếp bị cự tuyệt. Thật là quá mất mặt, ai có thể lại bảo vệ được danh dự của hắn đây?
Bình Luận (0)
Comment