Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 34

"Ta đem nó trả cho ngươi, ngươi có thể sẽ cảm thấy ta không trân trọng nó, nhưng nếu ta vẫn giữ phù bình an này, ta lại càng không yên tâm về ngươi!"

Phương Hoa rất muốn bảo hắn ngậm miệng lại, hắn đang nói cái gì a!

"Nếu như có thể, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, xem như chuyện trước kia chưa từng xảy ra mà hòa hợp chung đụng có được hay không?"

Phương Hoa suy nghĩ một chút liền chậm rãi lắc đầu, không lẽ chuyện gì phát sinh rồi cũng có thể coi như không? Vấn đề lớn nhất không phải ở nàng, mà là tại hắn.

"Ngươi bắt đầu lại từ đầu với Văn Lệ tỷ tỷ đi!"

"Văn Lệ tỷ tỷ?" Lý Tử Kính nhất thời không nhớ ra ai mới là Văn Lệ tỷ tỷ.

Phương Hoa lắc đầu. Nam nhân a, chơi qua liền quên luôn. Nàng hảo tâm nhắc nhở: "Cháu ngại (ngoại) gái Vương phi"

"Nàng thì liên quan gì đến ta?" Lý Tử Kính nghĩ thấy có chút buồn cười, có lẽ nữ hài tử đây là ăn dấm (ghen)? Lại còn ăn dấm lâu như vậy, vậy mà hắn cũng không phát hiện ra. Hoa biểu muội sùng bái mình bao nhiêu a? Nghĩ vậy, nên lúc thế tử gia nhìn lại Phương Hoa, ánh mắt cũng trở nên long lanh hữu thần:

Phương Hoa cũng không biết tại sao thế tử gia luôn hiểu sai ý của nàng. Nàng bắt đầu hồi tưởng Văn Lệ từng so chuyện như thế nào.

"Lúc nước (trước) Văn Lệ tỷ tỷ tìm ta.." Phương Hoa ấp úng một chút, rồi quyết định nói thẳng hết ra: "Nàng cùng (từng) so sánh.."

Lý Tử Kính nhìn Hoa biểu muội hoa tay múa chân một lúc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Ngươi vừa nói là cái kiểu ép.. ép.. tư thế.." Lý Tử Kính nhớ lại động tác của Hoa biểu muội một chút, muốn hỏi cho rõ ràng: "Nàng tới ép ngươi sao? Nàng đến bắt nạt ngươi? Sao ngươi không nói lại cùng ta?"

"Không vải (phải) vậy!" Phương Hoa lại giải thích lại với hắn: "Nàng hảo (bảo) là ngươi ép nàng"

"Cái gì? Nữ nhân kia nói hươu nói vượn cái gì?"

Phương Hoa mặt nghẹn đến đỏ bừng, tức giận nói: "Nàng nói là ngươi làm chiện (chuyện) đó cho (với) nàng"

Lý Tử Kính càng nghe càng nổi giận, lớn tiếng chất vấn: "Nàn tùy tiện nói như vậy ngươi cũng tin tưởng?"

Sao lại biến thành mình không đúng rồi? Phương Hoa lắc đầu bác ngọng nghịu bỏ: "Ngươi không ép loạn, nàng có hề (thể) loạn nói sao?"

"Trong mắt ngươi ta hèn hạ bỉ ổi như vậy sao?"

"Ngươi ban đầu cúng (cũng) đối cho (với) ta như vậy!" Phương Hoa cuối cùng cũng nói ra chuyện này, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

"Với ngươi là ta có lỗi, nhưng còn nàng? Ta tuyệt không có chạm vào một cọng tóc của nàng!" Lý Tử Kính đứng lên, quyết định: "Ngày mai chúng ta về Mân Châu tìm nàng đối chất!"

"Ta không muốn bề (về) Mân Châu!" Hắn muốn tìm Văn Lệ là chuyện của hắn, liên quan gì tới nàng?

"Nhưng ngươi hiểu lầm ta lâu như vậy, ta không cam tâm. Ngươi đi với ta, chúng ta tìm nàng ba mặt một lời đem mọi chuyện nói cho rõ ràng!" Lý Tử Kính lúc này thấy mình quá oan ức.

"Ngươi từ (tự) mình đi mà nói mới (với) nàng!" Để tỏ ra mình không muốn đi, Phương Hoa phẫn hận đập mạnh giât tay lên mặt bàn, lại quên hai tay bây giờ còn đang đầy thương tích.

Lý Tử Kính giật nảy mình, vội vàng ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra lại vết thương: "Ngươi giận nhưng sao lại phải tổn thương mình như vậy!"

Hắn còn có mặt mũi hỏi nàng? Nếu không phải tại hắn, nàng có cả giận mất khôn tự đả thương mình sao?

"Còn không phải là tại ngươi?" Mắt hạnh trợn lớn, miệng nhỏ tức giận chu lên một chút, ngược lại trông chẳng giống đang mắng người mà giống như đang làm nũng, chỉ tại dung mạo của nàng quá kiều nộn a!

Lý Tử Kính bị mắng đến hết buồn bực, khí thế hung ác vì bị hiểu lầm ác liệt vừa nãy cũng xụi lơ, vội vàng nịnh nọt lấy lòng nàng, nói: "Đúng đúng, đều tại ta, ta không tốt!"

Đưa tay không đánh người mặt cười, bộ dạng này của thế tử gia khiến Phương Hoa cũng không tiện phát tác.

"Không trở về Mân Châu, nhưng ngươi hiểu lầm ta như vậy, ta oan uổng a!" Lý Tử Kính vẫn thấy hiểu lầm kia quá quá lớn, hắn không nghĩ ra tại sao Văn Lệ lại ác độc hãm hại mình như vậy. Làm Hoa biểu muội tức giận thì nàng được lợi cái gì đâu? Cho dù hắn không lấy Phương Hoa, hắn cũng nhất định không cưới nàng.

Phương Hoa lúc này cũng cẩn thận nghĩ lại, những lời mà Văn Lệ nói sẽ khiến biến đổi ấn tượng của nàng với thế tử gia sao? Lúc này nàng mới phát hiện ra những ý tứ kia của Văn Lệ quả thực có lực sát thương rất lớn. Bởi vì mặc kệ thế tử gia có làm chuyện gì, nàng đều sẽ nghĩ đến chuyện hắn cưỡng bức Văn Lệ để nhắc nhở mình phải cảnh giác.

Nhưng nàng ta làm như vậy đến cùng lại có mục đích gì? Phương Hoa lúc này đã thấy có chút mệt mỏi, nàng không muốn nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn trốn tránh chuyện có liên quan đến thế tử gia.

Lý Tử Kính nhìn Hoa biểu muội trầm tư, gương mặt nhỏ nhắn vừa quật cường, nhưng cũng đầy hoang mang. Nếu nàng không muốn trở lại Mân Châu, hắn cũng chỉ có thể nhờ tổ mẫu hỗ trợ.

Chí ít thì hôm nay hắn cũng tìm ra được điểm mấu chốt. Nguyên lai, lực sát thương từ bên thứ ba cũng có thể lớn như vậy!

* * *

Lý Tử Kính rời Lâm Nguyệt Các, trên đường đi lại nhớ đến lời tổ mẫu nói sáng nay: Chiến trường như tình trường. Trên chiến trường, hắn luôn ở trong tình thế bắt buộc, bởi lẽ nếu không phải địch nhân chết, sẽ chính là mình vong. Tình trường thì sao? Mất đi Phương Hoa muội muội, dù hắn không chết, nhưng cũng giống như tác chiến thua, cực kỳ khó chịu. Thế nhưng, trước giờ hắn chiến bại, cúng sẽ tỉnh lại, tìm đường sống trong chỗ chết. Còn về mặt tình cảm, nếu thất bại, lại chỉ muốn say mãi không tỉnh, như vậy có vẻ nghiêm trọng a!

<>: Cố thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành. Công thành chi pháp, vạn bất đắc dĩ. (*)

(*) Xuất quân đánh giặc đầu tiên phải dùng Mưu Kế

Dùng kế không được, mới đánh bằng Ngoại Giao

Ngoại giao không xong, mới phá binh chủng của địch.

Cuối cùng, hạ sách không còn đường nào khác thì tấn công vào thành trì của địch.

Nhớ là, công vào thành trì, là bất đắc dĩ lắm mới phải làm.

Kỳ thật, người hiểu binh pháp đều biết sách lược tốt nhất chính là không cần dùng một binh một tốt cũng có thể chiêu hàng địch nhân. Bởi chỉ cần có chiến tranh, sẽ có tổn thương.

Lý Tử Kính không muốn làm bại tướng chốn tình trường, cũng không muốn để hai người trong chiến trường tổn thương. Hắn nghĩ nghĩ, bàn giao Tiểu Lục Tử: "Ngươi đi tìm Hứa Văn Xương đến, ta có chuyện cần giao cho hắn!"

Hứa Văn Xương là mưu sĩ của thế tử gia, chuyên môn an bài mật thám và vận hành.

"Mấy mật thám ở gần ta, ngươi điều ra hai người điều tra Đô đốc thế tử Chu Hạo Nam, nhìn chằm chắm nhất cử nhất động của hắn, cũng điều tra xem nửa năm trở lại đây hắn làm những cái gì!" Lý Tử Kính xác định trước hết phải đem địch nhân lớn nhất là Lý Hạo Nam đi diệt trừ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn cũng không tin sẽ không nắm thóp được Chu thế tử.

Ngày hôm sau, Lý Tử Kính đặc biệt dậy sớm, đến Tĩnh Nguyệt đường bồi tổ mẫu dùng bữa sáng.

"Nói đi, có chuyện gì!" Giang Uyển Nhu cực kỳ kiểu tính tình trưởng tôn. Hắn là vô sự bất đăng tam bảo điện a!

"Chính là nhớ tổ mẫu a!" Lý Tử Kính biết tổ mẫu hắn thích nghe mấy lời ngon ngọt dễ nghe.

"Ít màu mè cùng ta. Có phải chỗ Phương Hoa bên đó lại có chuyện gì hay không?" Giang Uyển Nhu thích ăn ngay nói thẳng, vỗ vỗ mu bàn tay cháu trai mấu cái.

"Tổ mẫu, lần này Tử Kính bị oan cực kỳ lớn, tổ mẫu nhất định phải thay tôn nhi làm chủ!"

Thấy hắn nói khoa trương, thái phi liền nhếch lông mày lên, chất vấn: "Tính cách của Hoa nhi ta biết, nàng sẽ không bắt nạt người khác, ngươi đừng có làm bừa, chỉ toàn khiến cô nương người ta tức giận!"

"Không phải là Hoa nhi! Là Phương Văn Lệ biểu muội!"

"Ai?" Giang Uyển Nhu lắc đầu, khinh thường nói: "Người ta không nhớ nổi, cũng chẳng phải người quan trọng. Ngươi đừng mang mấy chuyện vặt vãnh này đến lam phiền ta!"

"Nhưng nàng chạy tới nói với Hoa biểu muội rằng ta phi lễ nàng, khiến Hoa biểu muội tin là thật. Cho nên nàng trước giờ mới không tiếp nhận tôn nhi!" Lý Tử Kính ủy khuất nói một hơi: "Tử Kính vốn dĩ cũng không nhớ nổi Văn Lệ nào, Văn Lệ là ai. Phương Hoa nói với tôn nhi nửa ngày, tôn nhi mới nhớ ra nàng, chính là cháu ngoại gái mà Vương phi an bài cho chúng ta gặp mặt. Tôn nhi căn bản mới chỉ nói với nàng vài câu, về sau còn hạ lệnh cho hạ nhân không cho phép nàng xuất hiện gần Lăng Nguyệt Các mười lăm bước. Như vậy thì sao tôn nhi có thể ép nàng, tôn nhi tránh còn không kịp a!"

Quả nhiên! Giang Uyển Nhu liền biết Vương phi Dương Huệ Nguyệt cùng cháu gái Phương Văn Lệ của nàng ta không phải là cái thứ tâm tư tốt đẹp gì. Không nghĩ ra nàng ra lại hư hỏng đến như vậy, phá hư danh dự của thế tử gia, còn phá hỏng chuyện tốt của hai tiểu tôn nhà mình.
Bình Luận (0)
Comment