Thê Tử Lưu Manh Của Ma Đế: Tuyệt Sắc Ngự Thú Sư

Chương 28

Edit: Susublue

Lúc Liên Thanh trở lại Thính Phong trấn thì vừa lúc là giờ cơm tối nên liền nhanh chân bước về hướng phế viện của Cố gia.

“Nha đầu, núi Hắc Mộc đưa tin tới.”

Liên Thanh vừa mới bước vào phế viện Cố gia thì cái cây to duy nhất ở trong sân truyền lời lại cho nàng.

Liên Thanh nhớ rõ mình đã từng dặn cây sam ở núi Hắc Mộc là một khi Cố gia có kế hoạch khai thác núi Hắc Mộc thì nhất định phải thông báo cho nàng.

“Như thế nào?” Liên Thanh thấp giọng mở miệng hỏi, thuận tiện nhìn tình hình trong sân, nương và Kiệt nhi đều không ở đây.

“Cây sam truyền lời nói Cố gia muốn tới thượng nguồn của dòng sông đen để đào linh thảo.” Cây to rung nhánh cây làm cho sâu mọt trên vài phiến lá rơi xuống mặt đất.

Liên Thanh nghi hoặc nhăn mày: “Linh thảo? Có khác gì thảo dược không?”

Với trí nhớ của thân thể này để lại, Liên Thanh chỉ biết có thảo dược, những kiến thức này đều là Cố Tuyết Cầm nói cho nàng ta biết.

Còn về linh thảo thì Liên Thanh vẫn chưa hề biết qua.

“Ừ, linh thảo là một dạng thảo dược ở cấp bậc cao khác, trên linh thảo còn có tiên thảo.” Cây lá to có lòng tốt giải thích cho Liên Thanh nghe.

Liên Thanh hiểu được sơ sơ rồi sau đó hỏi tiếp: “Cây sam có nói bao giờ Cố gia hành động không?”

“Rạng sáng ngày mai!”

“Vất vả cho các ngươi.” Liên Thanh lấy được tin tức thì liền ra khỏi cửa sân đi đến phòng Cố Tuyết Cầm.

Cửa phòng vẫn chưa khép lại, Liên Thanh đến trước cửa thì nhẹ giọng nói: “Nương, Kiệt nhi, ta đã trở về.”

“Vừa đúng vào bữa tối, mau ngồi xuống ăn.” Cố Tuyết Cầm bày ba bộ chén đũa, đẩy một bộ đến trước mặt Liên Thanh.

Sau khi Liên Thanh ngồi xuống thì gắp một miếng thịt heo mỡ vào trong chén của Liên Nhật Kiệt, “Kiệt nhi ăn nhiều một chút.”

“Cảm ơn tỷ tỷ ~!” Liên Nhật Kiệt ngẩng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên cười ngây ngô với Liên Thanh.

“Thanh nhi, đừng luôn cho Kiệt nhi ăn mọi thứ ngon, chính con cũng phải ăn nhiều một chút.” Thân thể Liên Thanh cũng rất gầy yếu, cả hai đều là con của Cố Tuyết Cầm nên nàng không hy vọng Thanh nhi cứ không ăn gì cả như vậy.

Liên Thanh cười nhạt nói: “Nương, ta hiểu rồi.” Lúc nói câu này thì cũng gắp một miếng thịt vào trong chén của Cố Tuyết Cầm.

Sau khi ăn xong, Liên Thanh cho Cố Tuyết Cầm mấy trăm lượng bạc phòng thân, dọa Cố Tuyết Cầm nhảy dựng lên.

“Thanh nhi, con lấy đâu ra nhiều bạc như vậy?” Cố Tuyết Cầm cầm lấy túi tiền Liên Thanh đưa thì cũng cảm thấy nó nặng trĩu.

Liên Thanh lấy Tuyết Cơ Đan trong ngực ra rồi đặt vào trong tay Cố Tuyết Cầm: “Nương, không phải ta biết luyện đan sao? Chỗ tiền này là ta luyện đan rồi bán đi kiếm được.”

“Thanh nhi, bây giờ con trưởng thành rồi, nhưng mẫu thân luôn cảm thấy bất an.” Đã nhiều ngày nay Cố Tuyết Cầm luôn dựt lông mi, hình như là dấu hiệu không tốt.

“Nương, Thanh nhi trưởng thành là chuyện tốt.”

Sau khi rời khỏi phòng Cố Tuyết Cầm, Liên Thanh về phòng nghỉ ngơi một lát, chờ đến khi phòng Cố Tuyết Cầm tắt hẳn ánh nến thì nàng mới lặng lẽ mở cửa phòng đi ra ngoài.

Sáng sớm ngày mai Cố gia sẽ lên núi khai thác linh thảo ở thượng nguồn dòng sông đen, Liên Thanh nhất định phải thu hết mọi linh thảo vào trong túi của mình!

Bóng người màu đen xuyên qua màn đêm, khi Liên Thanh đến chân núi Hắc Mộc thì liền đụng phải hai võ tu giả trấn giữ núi có tu vi không thấp.

“Là ai? Dám xông vào núi Hắc Mộc của Cố gia vào ban đêm!”

Liên Thanh cười khẽ một tiếng, xem ra sau khi chỗ thảo dược ở sườn núi Hắc Mộc bị nàng đào hết thì Cố gia đã phái người tới trấn thủ tòa núi bảo bối nhà mình thì phải?

Hai nam nhân có tu vi ở Cơ Trúc Kỳ tầng thứ tư, với tu vi hiện tại của Liên Thanh thì không có khả năng đánh thắng được cả hai người bọn họ. Nhưng Liên Thanh lại có dị năng, như vậy cục diện sẽ xoay chuyển.

Rễ cây thô ráp dưới nền đất đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, Liên Thanh rót linh hồn lực vào rễ cây khiến nó cứng cỏi khó phá.

“Dị năng giả!” Hai gã võ tu giả trấn thủ núi Hắc Mộc kinh ngạc cảm thán một tiếng.

Liên Thanh không nói lời vô nghĩa với bọn họ mà liền khống chế rễ cây cuốn lấy eo bọn họ, đưa tay đến gần cổ hai người rồi dùng lực một chút vặn gãy!


Bình Luận (0)
Comment