Edit: halina
Làm lính đánh thuê ở thế kỷ hai mươi lăm, Cảnh Thanh có được năng lực phát hiện nhanh nhạy, hơn nữa thân thể này mang lại cảm giác rất kỳ quái cho Cảnh Thanh, nàng giống như còn có thể cảm nhận được cái gì nữa?
Lùm cây trong rừng phát ra tiếng vang xào xạt, Cảnh Thanh túm lấy thân thể đang khom khom của Tiểu Thí Ước, cố gắng vận động cái cơ thể gầy yếu cứng ngắc này chạy vào trong một bụi cây nhỏ khác, trong quá trình bỏ trốn không hề phát hiện ra bất cứ động tĩnh gì.
Nam tử tóc đỏ ngồi trong lùm cây bên ka nhếch môi cười tà tứ, cảm thấy hứng thú khi âm thầm ngồi xem nữ nhân đang trốn ở lùm cây đối diện. Nếu hắn nhìn không sai thì vừa rồi trong tay nữ nhân kia ôm Lôi Điện thú.
Lôi Điện thú chỉ có ở khu rừng rậm âm u bí ẩn của Phượng Cuồng đế quốc, vì sao ở một thị trấn của một đất nước nhỏ lại có một con Lôi Điện thú sinh ra đã lâu rồi?
Xem ra nữ nhân này có vận khí không tồi, với thân thể phế vật không hề có chút hơi thở của người luyện võ mà lại có thể ký được khế ước với một con Thần thú cấp bậc Đế Vương, thú vị!
Nam tử tóc đỏ tà mị đứng lên khỏi mặt đất, bụi cây nhỏ vốn không thể che được cơ thể cao lớn rắn rỏi của hắn.
Cảnh Thanh cũng chỉ trốn vào bụi cây để âm thầm xem động tĩnh tiếp theo, ai ngờ trước mặt lại xuất hiện một nam nhân giống như Thiên thần thế này?
Dung nhan yêu nghiệt giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất mà Thượng đế khắc thành, đôi mắt hổ phách màu vàng lưu li tỏa ra ánh sáng mỹ lệ, nếu phía sau hắn có cắm thêm một đôi cánh thì nhất định sẽ là Thiên sứ mê đảo chúng sinh.
Không, không phải, bên miệng yêu nghiệt này luôn treo nụ cười tà mị, Cảnh Thanh sinh ra cảm giác không thích từ tận đáy lòng, bởi vì trước khi trùng sinh vào cơ thể yếu ớt gầy yếu này thì Cảnh Thanh đã chết dưới nụ cười giống như vậy!
Hơn nữa nam tử này một đầu tóc đỏ như lửa, cực kỳ diêm dúa lẳng lơ. Tim Cảnh Thanh bất giác đập ‘Thình thịch, thình thịch’, hốc mắt cũng trở nên ướt át.
“Ngươi là người nào?” Cảnh Thanh lấy lại tinh thần rồi chủ động mở miệng, giọng điệu có chút xa cách và cảnh giác.
Thái độ của yêu nghiệt trước mắt đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt hổ phách màu vàng kim có chút cảm xúc phức tạp.
Nguy hiểm, đây là tín hiệu đầu tiên mà Cảnh Thanh bắt được trên người nam nhân này, ngoài ra nam nhân này còn rất mạnh hiện tại nàng không phải đối thủ của hắn!
“A…” Yêu nghiệt đột nhiên cười khẽ một tiếng đầy chế giễu. Ngay sau đó nam nhân trước mặt Cảnh Thanh đột nhiên biến mất.
Cảnh Thanh kinh ngạc đứng lên khỏi lùm cây, tay đặt lên thân cây khô Bạch Dương [1] rồi dò hỏi: “Hắn đi đâu?”
[1] Cây Bạch Dương: là cây thân gỗ, rụng lá, lá tam giác hình trứng. Vỏ cây màu trắng.
“Chi chi chi chi…”
Đáng chết! Linh Hồn Lực thân thể này quá yếu, vừa rồi sau khi nghe đám rong rêu trong nước nhắc nhở xong thì Cảnh Thanh liền không còn lại chút Linh Hồn Lực nào để hỏi Bạch Dương về hướng đi của yêu nghiệt kia nữa!
Vậy cũng được, nam nhân này không đến trêu chọc nàng, dienxdafnllequydoon điều quan trọng nhất trước mắt chính là nhân lúc trời chưa sáng mà trở lại biệt viện Cố gia.
Cố Lỵ Lỵ phải không? Cố gia đúng không? Các ngươi nên chuẩn bị tốt tinh thần chờ Cảnh Thanh trùng sinh thành Liên Thanh trở về trả thù các ngươi đi!
Người đầu tiên nàng dạy dỗ chính là Cố Lỵ Lỵ, dám đánh bất tỉnh Liên Thanh trong phòng nàng ra, còn đóng gói nàng ta lại dìm xuống dòng sôn đen này nữa, đúng là Cố Lỵ Lỵ chê mình sống lâu mà!
Liên Thanh cúi đầu nhìn Tiểu Thí Ước trong lồng ngực, thấy đôi mắt to của nó vốn đang long lanh đột nhiên ảm đạm đi không ít thì cuống quít hỏi: “Thí Ước, ngươi sao vậy?”
“Chủ nhân, ta tiêu hao quá nhiều linh lực, buồn ngủ quá… Ta về không gian Tinh Thần để nghỉ ngơi trước.” Tiểu Thí Ước vừa dứt lời thì thân thể với bộ lông xù liền biến mất trong tay Liên Thanh.
Mà trong không gian Tinh Thần của Liên Thanh lại có thêm một con Tiểu Bạch Cầu đang mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sau khi biết Tiểu Thí Ước không sao thì Liên Thanh liền cất bước rời khỏi núi Hắc Mộc trở về biệt viện Cố gia.
Thứ phế vật như ba người Cố Tuyết Cầm, bị nhà chồng xua đuổi về nhà mẹ đẻ, Cố gia có lòng tốt thu nhận bọn họ, cho bọn họ ở trong một biệt viện bỏ hoang đã là ‘ ban ân ’ cực lớn rồi!