Thê Tử Ngốc

Chương 26

Editor: Hương Vũ

Về đến Khâu gia, Viên thị đã chuẩn bị xong đồ ăn, thấy hai người vừa bước vào cửa nhà chính vội lên tiếng nói: "Các ngươi về rồi, nhanh ngồi xuống ăn cơm, nương và nhị ca ngươi cũng chờ một lúc rồi." Dọn xong bát đũa, Viên thị ngồi xuống, tự động nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái.

"Cám ơn nương." Khâu Minh Thông cùng Khâu Tiểu Ninh hai miệng đồng thời nói, vừa nói xong, hai người liếc mắt nhìn nhau khẽ cười.

Khâu Minh Trí bĩu môi, lên tiếng nói: "Ta cả ngày lẫn đêm mệt chết đi được, ăn một bữa cơm còn phải đợi các ngươi." Nói xong, ngược lại không dám trừng Khâu Minh Thông, chỉ là trợn mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh một cái.

Khâu Tiểu Ninh ngồi xuống, gắp một đũa đồ ăn để vào trong chén Khâu Minh Trí: "Nhị ca ngươi ăn nhiều một chút đi!" Nhìn nhị ca hoàn toàn khác với dáng vẻ bỉ ổi ở kiếp trước, trong lòng Khâu Tiểu Ninh cũng vui mừng hơn. Mặc dù nhị ca vẫn rất đáng ghét, nhưng tuyệt đối sẽ không giúp đỡ người khác tới hại mình, nguyện vọng của nàng không nhiều chỉ cần như vậy là được.

"Ninh nhi cũng gầy hơn rồi, ngươi ăn nhiều một chút. . . . . ." Viên thị gắp miếng thịt gà để vào trong chén Khâu Tiểu Ninh, có chút lấy lòng lên tiếng.

"Cám ơn." Khâu Tiểu Ninh thản nhiên nói tiếng cám ơn, liền gắp thịt gà lên bắt đầu ăn. Nương đối tốt với nàng như vậy, còn không phải bởi vì nàng thỉnh thoảng nghĩ ra mấy món ăn mới mẻ, giúp cho việc buôn bán của Khâu gia càng ngày càng tốt. Nếu nàng giống như kiếp trước, như vậy mỗi lần nàng thật vất vả trở về nương cũng chỉ biết mở miệng hỏi nàng chuyện ngân lượng mỗi tháng. Bây giờ nàng có thể như chung đụng cùng nương như vậy đã là rất hiếm thấy, ít nhất so kiếp trước đã tốt hơn nhiều, nương đối với nàng cũng không thể tốt hơn nữa, nàng còn cầu mong cái gì?

"Đúng rồi Ninh nhi hai ngày nay lại có hai bà mai đến nhà chúng ta làm mai cho đại ca ngươi, một là nữ nhi của lão bản ở bố trang Cát Tường, một là nữ nhi của Trịnh viên ngoại. Hai nhà đều là gia đình có danh tiếng ở Hoàng thành, Ninh nhi ngươi suy nghĩ giúp nương một chút, nhà nào tốt hơn? Chúng ta chọn nhà tốt hơn." Viên thị nói tới chuyện này liền thao thao bất tuyệt, nhi tử của bà từ khi tròn mười tám tuổi liền bắt đầu có không ít bà mai tới cửa cầu hôn, đến nay có bao nhiêu người tới bà cũng không nhớ được, nhà khác đều do nhà trai đi cầu hôn.

Lời nói của Viên thị khiến Khâu Tiểu Ninh đang ăn cơm dừng tay lại, đột nhiên cảm thấy mình không có khẩu vị. Đúng vậy, ca ca hai mươi tuổi rồi, không ít người đến tuổi như hắn đã là cha xấp nhỏ rồi. Kia ca ca, có phải hay không cũng nôn nóng? Lời của Viên thị làm cho Khâu Tiểu Ninh tâm phiền ý loạn, nơi nào còn có thể giúp bà đưa ra chủ ý gì, không hẹp hòi đánh hai vị tiểu thư kia đã không tệ rồi.

"Nương, nhi tử nói rồi, không khảo trúng Trạng Nguyên sẽ không lập gia đình, người đừng lo lắng vì nhi tử." Để chén đũa trong tay xuống, Khâu Minh Thông bất đắc dĩ nhìn mẫu thân một cái, trước khi Khâu Tiểu Ninh lên tiếng nói.

"Không quan tâm, không quan tâm được không? Ngươi cũng đã hai mươi, Thạch đầu đối diện nhà chúng ta mới mười tám tuổi cũng đã có nhi tử hơn một tuổi rồi. Hơn nữa ngươi sang năm mới đi khoa khảo, đến lúc đó ngươi nhưng lại lớn thêm một tuổi rồi. Lại nói, đến lúc đó ngươi nếu không. . . . . ." Nói tới chỗ này, Viên thị vội ngừng miệng, phi phi. . . . . . Con trai của bà làm sao có thể thi không đậu, phi phi. . . . . .

Khâu Minh Thông nhìn Viên thị một cái, gắp chút rau cải để vào chén của bà: "Nương, người nhanh ăn cơm đi! Chuyện của con tự con sẽ xử lý, thê tử của con tất nhiên cũng là tự con chọn. Nếu không phải tự mình chọn, nếu nương tìm cho con một nàng công chúa con cũng sẽ không lấy." Hắn không phải người ngu hiếu, cùng hắn gắn bó một đời, phải do chính hắn chọn người hắn yêu. Nghĩ tới đây, Khâu Minh Thông theo bản năng nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh, thấy nàng có chút ngẩn người, cầm chiếc đũa đâm cơm trong chén không ăn, vội gắp ít món ăn để vào trong chén Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, mau ăn cơm."

"Hắc, ta nói đứa nhỏ này."

"Nương, người có phiền hay không, ăn một bữa cơm người còn không ngừng nghỉ một lát. Người còn tiếp tục như vậy ngày mai ta đi ra ngoài chơi cùng bằng hữu, không ở trong nhà giúp người nữa thiệt là. . . . . ." Khâu Minh Trí không nhịn được cắt đứt Viên thị đang chuẩn bị nói thao thao bất tuyệt.

"Hắc, một đám các ngươi, nương cũng không quản được các ngươi có phải hay không?" Viên thị nói xong câu này liền im miệng, bây giờ trong nhà thiếu Khâu Minh Trí giúp đỡ thật đúng là không được?

Hậu viện Khâu gia, Khâu Tiểu Ninh ngồi trên ghế bên cạnh bàn đá, Viên thị nói một phen làm cho tâm tư của nàng rối loạn. Nếu như ca ca thật thích cô nương khác thì phải làm thế nào? Nàng gấp gáp, nhưng nàng có thể làm sao? Trực tiếp nói cho ca ca nàng thích hắn, bọn họ không phải huynh muội ruột thịt, như vậy ca ca có thể bị nàng dọa chạy mất hay không? Hơn nữa, tháng tám sang năm ca ca phải tham gia khoa cử, nàng không muốn hắn phân tâm."Ai. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh có chút đưa đám cúi đầu, rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới tốt?

"Ninh nhi, sao lại thở dài? Gặp chuyện gì phiền muộn sao?" Nghe thấy muội muội thở dài, Khâu Minh Thông còn chưa có buông trà trong tay xuống đã hỏi.

"Ca ca, sao huynh lại tới đây?" Vào lúc này ca ca không phải nên ở trong phòng ôn bài sao?

"Nha đầu không có lương tâm, có lần nào muội về nhà ca ca lại một mình trở về phòng đọc sách, còn không phải là bồi muội. Hơn nữa việc đọc sách, cũng không cần gấp gáp trong một lúc." Khâu Minh Thông cười cười, theo thói quen vươn tay xoa xoa đầu Khâu Tiểu Ninh.

"Ca ca, thật đáng ghét, không phải đã nói không cần sờ đầu người ta sao?" Tức giận kéo tay Khâu Minh Thông xuống, Khâu Tiểu Ninh có chút thất bại, cái tật xấu này của ca ca sửa hơn mười năm cũng không thể sửa được.

"Ca ca, mới vừa rồi lời huynh nói với nương là thật sao?" Khâu Tiểu Ninh đột nhiên lên tiếng hỏi, trong lòng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của Khâu Minh Thông.

"Dĩ nhiên, người cùng ta trải qua một đời, đương nhiên là muốn tự mình chọn. Muội hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ là có người trong lòng, muốn học ca ca?" Nghĩ đến muội muội có người trong lòng, Khâu Minh Thông đã cảm thấy trong lòng buồn phiền, nguyên nhân nhất định là luyến tiếc muội muội đi.

"Không có, Ninh nhi đã nói muốn đi theo ca ca cả đời." Tên ngu ngốc này, mình đối với hắn tốt như vậy hắn còn không phát hiện sao? Hàng năm nàng làm cho cha nương cùng nhị ca hai bộ quần áo, mà ca ca mỗi mùa một bộ, quần áo hiện tại hắn mặc, cùng với hà bao ngọc bội cái nào không phải nàng cho làm cho. Nếu như thực sự là muội muội, trong lòng đối tốt với hắn đến mức này, nếu là người khác đã sớm phát hiện, còn hắn đến bây giờ vẫn không biết.

Nghĩ tới những điều này, Khâu Tiểu Ninh có chút bực mình, cũng không đợi Khâu Minh Thông nói chuyện"Hừ" một tiếng, bước nhanh chạy về trong phòng mình đóng cửa lại. Nàng biết nàng như vậy quả thực rất khó hiểu, nhưng nàng chính là tức giận thôi!

Khâu Minh Thông đứng tại chỗ một chút cũng không hiểu, muội muội làm sao vậy? Hắn hình như không có làm gì chọc giận nàng cả?

Khâu Tiểu Ninh bò tới trên giường, tựa đầu vào trên gối, tâm tình xuống thật thấp. Nàng thật sự không biết bước kế tiếp nên làm như thế nào, trực tiếp tìm ca ca nàng không dám, nói bóng nói gió ca ca lại hoàn toàn không có phát hiện. Vuốt vuốt cái trán đau nhức, Khâu Tiểu Ninh như đưa đám thở dài.

"Líu ríu. . . . . . Líu ríu. . . . . ." Tước nhi vừa nhẹ nhàng gọi vừa mổ cánh tay Khâu Tiểu Ninh.

Khâu Tiểu Ninh ngẩng đầu, mở tay ra để cho Tước nhi đậu lên trên tay nàng, một cái tay khác vuốt ve đầu của nó cười nói: "Tước Nhi, năm nay sao ngươi trở về sớm như vậy? Không sợ lạnh sao?" Mới vừa đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh.

"Líu ríu. . . . . ." Tước nhi nghiêng đầu, mắt nhìn Khâu Tiểu Ninh, một hồi ríu rít kêu lên.

"Khụ, cái gì xuân dược? Ta mới không cần làm như vậy đấy." Khâu Tiểu Ninh bị Tước nhi làm cho đỏ mặt, tiểu gia hỏa này đi đâu học những thứ này. Ca ca nếu không cam tâm tình nguyện, nàng mới không cần làm loại chuyện đó.

"Líu ríu. . . . . ." Tước nhi nhảy mấy cái ở lòng bàn tay Khâu Tiểu Ninh, hình như dáng vẻ rất gấp.

Nhẹ nhẹ vỗ nó một chút, Khâu Tiểu Ninh mắng: "Vật nhỏ, ngươi có phải đang nói ta giết ngươi rồi nướng ăn! Ta mặc dù thích ca ca, nhưng hắn nếu không thích ta, ta cũng không cần dùng loại thủ đoạn đó."

"Líu ríu. . . . . ." Tước nhi lại kêu mấy tiếng, bay ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ kia nhìn như rất tức giận. Khâu Tiểu Ninh luống cuống kéo kéo ga giường, tiếp tục buồn bực, sẽ không có người nào đáng tin suy nghĩ giúp nàng một biện pháp tốt?

Hàn phủ, Hàn lão phu nhân ngồi ở thượng vị uống trà thượng đẳng, Hàn Thiếu Quân đứng ở trước mặt bà không nói một lời, mà Hàn Thiếu Khanh ngồi ở phía bên trái ăn bánh ngọt. Hàn lão phu nhân trừng mắt lên: "Quân nhi, việc ngươi nhờ bà nội sẽ giúp ngươi chú ý. Nhưng ngươi đã tự quyết định đi con đường khoa khảo này, thì phải tự mình cố gắng Hàn phủ sẽ không giúp ngươi, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Khoa khảo, ngộ nhỡ thi không đậu cũng không phải là một mình hắn mất mặt, mà là mặt mũi của cả Hàn phủ. Hàn lão phu nhân nói ra lời này cũng chỉ nghĩ là để Hàn Thiếu Quân biết khó mà lui, Nhưng nếu Hàn Thiếu Quân vẫn tiếp tục lựa chọn của mình, bà cũng không thể nào không giúp.

"Bà nội, Quân nhi thật sự đã nghĩ kỹ, nếu như do cha che chở lấy được quan chức, Quân nhi cả đời cũng sẽ không vui vẻ." Cha vốn là nhìn hắn không vừa mắt, một lòng chỉ có đứa con hoang bên ngoài kia, hắn chính là muốn khảo trúng Trạng Nguyên để cho cha thấy hắn mới là nhi tử ưu tú nhất.

Hàn lão phu nhân nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói một câu: "Hi vọng ngươi đừng hối hận." Tôn tử cũng có chút chân tài thật học, nhưng chưa hẳn hơn được đệ tử hàn môn. Khoa khảo, vốn chính là mở vì đệ tử hàn môn. Hơn nữa lần này dự tuyển đều là do Tô thừa tướng tự mình cử hành, như vậy có thể thấy được Hoàng thượng đối với lần khoa cử này coi trọng bao nhiêu rồi.

"Quân nhi quyết không hối hận, xin bà nội thành toàn." Hàn Thiếu Quân quỳ gối trước mặt Hàn lão phu nhân, nét mặt vẫn là không khuất phục. Người khác có thể, hắn nhất định cũng có thể làm được.

"Tùy ngươi." Hàn lão phu nhân nhắm mắt lại, nhàn nhạt khạc ra hai chữ. Tôn tử nếu không thành, nàng còn có cháu gái, chỉ cần cháu gái vào cung tôn tử cũng sẽ được trọng dụng. Dầu gì, còn có hai nữ nhân do kỹ nữ kia sinh, bây giờ nàng không cho đón bọn họ vào phủ, thời điểm cần dùng lại đón về có cái gì không được.

Hàn Thiếu Khanh uống một hớp trà, thu dáng vẻ mới vừa rồi của Hàn lão phu nhân vào đáy mắt. Nàng thật muốn nhổ nước bọt vào bà ta, trong lòng lão bà này, chưa từng có tình thân, tình thân của bà ta đều được xây dựng trên lợi ích. Nếu như nàng và Hàn Thiếu Quân không thành, bà lập tức sẽ đón hai đứa con riêng của Hàn Thêm ở bên ngoài về. Chỉ là, nàng cũng muốn Hàn lão phu nhân đưa nữ nhân kia cùng hai nhi nữ của nàng ta vào Hàn phủ. Một kỹ nữ, có thể làm cho Hàn Thêm kẻ không có tính người đó đối với nàng ta một lòng, thủ đoạn khẳng định không phải là tốt bình thường. Đến lúc đó đợi nàng ta vào Hàn phủ, nàng nghĩ kế làm cho nàng ta chống lại lão bà này, nàng có thể xem kịch hay.

Hàn Thiếu Quân lấy được lời nói của Hàn lão phu nhân, mừng rỡ rời đi. Hàn Thiếu Khanh đang muốn đứng dậy rời đi, Hàn lão phu nhân lên tiếng: "Khanh nha đầu, ma ma dạy ngươi các thứ học được như thế nào?" Nhìn dung mạo Hàn Thiếu Khanh xinh đẹp động lòng người, trong lòng Hàn lão phu nhân vui mừng. Dung mạo cháu gái như vậy nếu vào cung, được sủng ái nhất trong hậu cung là chuyện trong dự liệu.

"Ngài yên tâm, cầm kỳ thư họa những thứ này Khanh nhi không dám nói đứng thứ nhất Hoàng Thành, cũng có thể được thứ hai." Nàng nỗ lực nhiều năm như vậy, những chuyện này nàng tự nhiên yêu cầu tốt nhất.

Hàn lão phu nhân gật đầu một cái, nói: "Ừ, học cho thật tốt, những thứ này về sau ngươi cũng phải dùng tới." Hoàng thượng năm nay 16 tuổi rồi, năm sau đã đến tuổi tuyển phi rồi, trong cung cũng bắt đầu an bài người của Hàn phủ.

"Dạ, Khanh nhi biết, bà nội người phải chú ý thân thể." Nếu không, ta sợ ngươi chết sớm, đến lúc đó ta tìm ai báo thù. Hàn Thiếu Khanh mặt mày chuyển một cái, đều là mị hoặc mê người, thật giống như điều này toát ra từ trong xương của nàng.

Nhìn đến đây, Hàn lão phu nhân thoả mãn gật gật đầu. Nam nhân, sẽ không có người nào không thích cháu gái của bà.
Bình Luận (0)
Comment