The Viscount Who Loved Me

Chương 14

Và tất nhiên, nếu một vụ tai tiếng bùng nổ tại buổi tiệc của Lady Bridgerton, những người như chúng ta đang ở lại Luân Đôn có thể chắc chắn rằng tất cả những tin tức khích động sẽ đến tai chúng ta với tốc độ nhanh nhất có thể. Với quá nhiều người đồn thổi nổi tiếng tham dự, chúng ta sẽ nhận được hoàn toàn những lời tường thuật chi tiết.

Tạp chí của LadyWhistledown, ngày 4 tháng 5 năm 1814

Trong một khắc, mọi người đều bất động như trong một bức tranh. Kate nhìn chằm chằm sửng sốt vào ba người phụ nữ. Họ nhìn chằm chằm kinh hãi lại vào cô.

Và Anthony vẫn đang cố hút nọc ong ra khỏi vết của Kate, hoàn toàn không biết gì đến sự thật là họ có khán giả.

Trong bộ năm người, Kate tìm thấy giọng mình - và cả sức mạnh của mình - đầu tiên, xô thật mạnh với tất cả sức lực vào vai Anthony khi cô hét lên, “Ngừng lại!”

Bị bất ngờ, anh rõ ràng là dễ bị dứt ra, và anh té mông đập vào nền đất, đôi mắt anh vẫn còn thiêu đốt với quyết tâm phải cứu cô khỏi một số mệnh mà anh tin là chết chóc.

“Anthony?” Lady Bridgerton thở hổn hển, giọng bà run rẩy khi thốt ra tên con bà, như thể bà không thể tin được những gì bà đang thấy.

Anh xoay người lại. “Mẹ?”

“Anthony, con đang làm gì thế?”

“Cô ấy bị ong chích.” Anh nói dứt khoát.

“Cháu ổn.” Kate nói, rồi kéo giật váy cô lên. “Cháu đã nói với ngài ấy là cháu ổn, nhưng ngài ấy không chịu nghe cháu.”

Đôi mắt Lady Bridgerton long lanh nước với cái nhìn thấu hiểu. “Ta hiểu rồi.” bà nói trong một giọng nhỏ, buồn bã, và Anthony biết là bà thật sự hiểu. Bà có lẽ là người duy nhất có thể hiểu được.

“Kate.” Mary cuối cùng cũng nói, nghẹn lại với những lời của bà. “Ngài ấy đặt môi vào... vào... -”

“Vào vú cô ấy.” Mrs. Featherington giúp đỡ, khoanh tay trên bộ ngực đồ sộ của bà. Một vẻ không tán thành nhăn lại trên mặt, nhưng rõ ràng là bà đang rất khoái chí.

“Ngài ấy không!” Kate thốt lên, vùng vẫy trên chân cô, mà không dễ dàng gì, bởi vì Anthony đã ngồi lên một bàn chân khi cô đẩy anh khỏi ghế. “Cháu đã bị chích ngay ở đây!” với một ngón tay điên cuồng, cô chỉ vào vết phồng đỏ vẫn còn hằn lên trên da cô nơi xương vai.

Cả ba người phụ nữ lớn tuổi nhìn chằm chằm vào vết ong chích của cô, da mặt họ cùng một màu đỏ tía.

“Nó không ở đâu gần vú cháu cả!” Kate phản đối, quá kinh hãi với chiều hướng cuộc trò chuyện để nhớ phải cảm thấy ngượng vì từ ngữ của cô.

“Nó không xa.” Mrs.Featherington chỉ ra.

“Liệu có ai đóng miệng bà ấy lại không?” Anthony quát.

“Hừ!” Mrs. Featherington bực tức. “Ta không bao giờ!”

“Không.” Anthony trả lời. “Bà luôn luôn.”

“Ngài ấy có ý gì khi nói thế?” Mrs.Featherington yêu cầu, chích vào cánh tay Lady Bridgerton. Khi nữ tử tước không trả lời, bà quay sang Mary và lặp lại câu hỏi.

Nhưng Mary chỉ nhìn vào con gái bà. “Kate”, bà ra lệnh, “con lại đây ngay lập tức.”

Vâng lời, Kate di chuyển đến bên cạnh Mary.

“Nào?” Mrs.Featherington hỏi. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”

Bốn cặp mắt chĩa về phía bà, khó tin.

“Chúng ta?” Kate hỏi yếu ớt.

“Tôi không thể thấy được làm thế nào mà bà có quyền được nói điều gì ở đây.” Anthony độp lại.

Mrs. Featherington chỉ khịt mũi ồn ào vẻ khinh bỉ. “Ngài phải cưới cô gái.” Bà tuyên bố.

“Cái gì?” Từ đó bị xé ra khỏi họng Kate. “Bà phải bị điên rồi.”

“Ta phải là người nhạy cảm nhất ở trong vườn này.” Mrs.Featherington nói. “Này, cô gái, miệng cậu ta ở trên hai ngọn đồi của cô, và chúng tôi đều thấy.”

“Ngài ấy không có!” Kate rên rỉ. đã bị chích bởi một con ong. Một con ong!”

“Portia,” Lady Bridgerton ngắt lời, “tôi không nghĩ là cần dùng ngôn ngữ tượng hình thế đâu.”

“Không có ích gì khi tế nhị vào lúc này.” Mrs.Featherington trả lời. “Nó sẽ trở thành một tin đồn dù cho bà có miêu tả nó thế nào đi nữa. Người độc thân nổi bật nhất của giới thượng lưu, bị giáng cấp bởi một con ong. Ta phải nói, thưa ngài, nó không phải là điều tôi đã hình dung.”

“Sẽ không có tin đồn nào,” Anthony gầm gừ, tiến lại phía bà với vẻ đe dọa, “bởi vì không ai sẽ nói một lời nào. Tôi sẽ không nhìn thấy danh tiếng của Miss Sheffield bị hủy hoại như thế này.”

Cặp mắt Mrs.Featherington lồi ra vẻ khó tin. “Ngài nghĩ ngài có thể giữ điều gì đó như thế này bí mật được sao?”

“Tôi sẽ không nói một lời nào, và tôi ngờ là Miss Sheffield sẽ nói gì đó.” Anh ngừng lại, chống tay lên hông khi anh nhìn trừng trừng xuống bà. Nó là loại ánh mắt khiến cho những người đàn ông trưởng thành cũng phải kinh hãi, nhưng Mrs.Featherington hoặc là gan dạ hoặc quá ngu ngốc, cho nên anh tiếp tục, “Mà những người mẹ đáng kính của chúng tôi sẽ rất quan tâm trong việc giữ gìn danh tiếng cho chúng tôi. Vì vậy chỉ còn lại bà, Mrs.Featherington, với tư cách là thành viên duy nhất của nhóm nhỏ này có thể chứng tỏ mình là một kẻ chua ngoa đồn nhảm và to mồm về chuyện này.”

Mrs.Featherington đỏ mặt tía tai. “Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy từ ngôi nhà.” Bà nói cay đắng, rõ ràng là căm ghét phải bỏ lỡ tin sốt dẻo này. Bà sẽ được ngợi ca cả tháng trời vì đã chứng kiến vụ bê bối. Người chứng kiến duy nhất và kể lại, đúng thế.

Lady Bridgerton nhìn lên ngôi nhà, mặt bà tái đi. “Bà ấy đúng, Anthony.” Bà nói. “Các con ở trong tầm nhìn của những vị khách.”

“Nó là một con ong.” Kate thật sự đã rền rỉ. “Chỉ là một con ong! Chắc chắn chúng cháu không thể bị ép kết hôn chỉ vì một con ong!”

Lời than vãn của cô chỉ gặp sự yên lặng. Cô nhìn từ Mary sang Lady Bridgerton, cả hai đều nhìn vào cô với vẻ lo lắng, ân cần, và thương hại. Và rồi cô nhìn sang Anthony, vẻ mặt anh nặng nề, khó gần, và hoàn toàn không thể hiểu được.

Kate nhắm mắt lại khổ tâm. Chuyện này không nên xảy ra. Ngay cả khi cô đã nói rằng anh có thể kết hôn với em gái cô, cô vẫn thầm ước anh có thể là của cô, nhưng không như thế này.

Ôi, Chúa ơi, không như thế này. Không phải theo cách anh cảm thấy mình bị mắc bẫy. Không khi anh dành cả cuộc đời còn lại nhìn vào cô và ước gì cô là ai đó khác.

“Anthony?” Kate thì thầm. Có lẽ nếu anh nói chuyện với cô, có lẽ nếu anh chỉ cần nhìn vào cô thôi cô có thể biết tí chút những gì anh đang suy nghĩ.

“Chúng ta sẽ kết hôn vào tuần sau.” Anh tuyên bố. Giọng anh cứng rắn và rõ ràng, nhưng lại chối bỏ mọi cảm xúc.

“Ôi, tốt quá!” Lady Bridgerton nói nhẹ nhõm, vỗ hai bàn tay vào nhau. “Mrs. Sheffield và ta sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay lập tức.”

“Anthony,” Kate thì thầm lần nữa, lần này với sự gấp gáp hơn, “anh chắc chứ?” Cô nắm lấy cánh tay anh và cố kéo anh khỏi những người phụ nữ. Cô chỉ kéo được vài inch, nhưng ít nhất thì giờ họ không còn đối mặt với ba người khán giả nữa.

Anh nhìn cô, đôi mắt anh biểu lộ một vẻ dứt khoát. “Chúng ta sẽ kết hôn.” Anh nói đơn giản, đó là giọng của một người quý tộc, gạt bỏ mọi sự phản đối và muốn phải được tuân theo. “Không làm gì khác được.”

“Nhưng anh không muốn kết hôn với em.” Cô nói.

Điều này khiến anh nhướng mày lên. “Và em có muốn kết hôn với anh không?”

Cô không nói gì. Cô chẳng thể nói gì được, không nếu cô còn muốn giữ một chút tự trọng.

“Anh cho rằng chúng ta sẽ hòa hợp tốt thôi.” Anh nói tiếp, vẻ mặt anh dịu dàng đi một chút. “Cuối cùng thì chúng ta đã trở thành bạn rồi. Điều đó còn hơn những gì hầu hết phụ nữ và đàn ông có khi khởi đầu hôn nhân của họ.”

“Anh không thể muốn điều này.” Cô dai dẳng. “Anh muốn kết hôn với Edwina. Anh sẽ nói gì với Edwina ?”

Anh khoanh tay lại. “Anh chưa bao giờ hứa hẹn gì với Edwina. Và anh hình dung là chúng ta chỉ đơn giản nói với cô ấy chúng ta yêu nhau.”

Kate cảm thấy mắt cô trợn lên theo ý muốn của chúng. “Con bé sẽ không bao giờ tin vào điều đó.”

Anh nhún vai. “Vậy thì cứ nói với cô ấy sự thật. Nói với cô ấy em bị chích bởi một con ong, và anh cố gắng giúp em, và chúng ta bị bắt gặp trong một tình cảnh tế nhị. Nói với cô ấy bất cứ thứ gì em muốn. Cô ấy là em gái em.”

Kate ngồi sụp xuống ghế băng, thở dài. “Sẽ không có ai tin rằng anh muốn kết hôn với em.” Cô nói. “Mọi người sẽ nghĩ anh bị sụp bẫy.”

Anthony bắn một cái liếc trừng trừng vào ba người phụ nữ vẫn đang nhìn chằm chằm vào họ với sự quan tâm thích thú. Với câu, “Mọi người có phiền không?” thì cả mẹ anh và mẹ Kate đều lùi lại vài bước và quay người lại để cho họ được riêng tư hơn. Khi Mrs.Featherington không làm theo ngay lập tức, Violet vươn tay ra và gần như kéo cánh tay bà rớt khỏi hốc vai.

Ngồi xuống cạnh Kate, anh nói, “Chúng ta khó có thể ngăn mọi người nói về nó, đặc biệt khi Portia Featherington lại là người chứng kiến. Anh không tin tưởng người phụ nữ đó sẽ ngậm miệng lại lâu hơn cho đến lúc bà ta về đến nhà.” Anh dựa người ra sau và gác gót chân trái lên đầu gối bên kia. “Cho nên chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức thôi. Anh phải kết hôn vào năm nay -”

“Tại sao?”

“Tại sao gì?”

“Tại sao anh lại phải kết hôn trong năm nay?”

Anh ngừng lại một lúc. Thật ra anh không có một câu trả lời hoàn chỉnh cho câu hỏi đó. Cho nên anh nói, “Bởi vì anh đã quyết định như vậy, và lí do đó cũng đủ với anh rồi. Còn với em, cuối cùng em cũng phải kết hôn -”

Cô lại ngắt lời anh, “Thành thật mà nói, em lại cho rằng em sẽ kh

Anthony cảm thấy những cơ bắp của anh cứng lại, và phải mất vài giây anh mới nhận ra những gì anh đang cảm thấy là sự phẫn nộ. “Em định sẽ sống như một gái già cả đời?”

Cô gật đầu, đôi mắt cô ngây thơ và thẳng thắn cùng một lúc. “Nó có vẻ là một khả năng, vâng.”

Anthony ngồi yên trong vài giây, nghĩ rằng anh có thể muốn giết hết những người đàn ông, đàn bà đã so sánh cô với Edwina và cho rằng cô thiếu sót. Kate thật sự không biết cô có thể hấp dẫn và đáng thèm muốn như thế nào.

Khi Mrs.Featherington đã tuyên bố họ phải kết hôn, phản ứng ngay lập tức của anh cũng giống như Kate - kinh hãi. Chưa kể đến nó châm chích vào lòng kiêu hãnh của anh. Không có người đàn ông nào muốn bị ép vào hôn nhân, và lại càng không khi bị ép bởi một con ong.

Nhưng khi anh đứng đó, ngắm Kate rú lên phản đối (không phải, anh nghĩ, là phản ứng lấy gì làm vừa lòng anh cho lắm, nhưng anh nghĩ cô cũng đang thể hiện lòng kiêu hãnh của mình), một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ đổ tràn qua người anh.

Anh muốn cô.

Anh muốn cô đến tuyệt vọng.

Anh sẽ không, trong cả triệu năm nữa, cho phép mình chọn cô như một người vợ. Cô quá, quá nguy hiểm với sự tĩnh lặng cho tâm hồn anh.

Nhưng định mệnh đã can thiệp, và giờ trông như thể là anh phải kết hôn với cô... vậy thì, không cần phải lộn xộn nhiều về chuyện này. Còn có những số phận tồi tệ hơn việc thấy mình kết hôn với một phụ nữ thông minh, thú vị mà mình lại thèm muốn.

Tất cả những gì mà anh phải làm là chắc chắn rằng anh không thật sự yêu cô. Điều này sẽ không chứng tỏ là không thể, phải không? Chúa biết cô đã khiến anh nổi điên nhiều lần với những lời tranh cãi không ngừng. Anh có thể có một cuộc hôn nhân dễ chịu với Kate. Anh yêu thích tình bạn của cô và tận hưởng cơ thể cô và giữ mọi thứ ở đó. Nó sẽ không trở nên sâu sắc hơn nữa.

Và anh không thể đòi hỏi một người phụ nữ tốt hơn để làm mẹ cho các con trai anh khi anh ra đi. Điều đó chắc chắn là xứng đáng rất nhiều.

“Chuyện này sẽ ổn thôi.” Anh nói với uy quyền. “Em sẽ thấy.”

Cô trông nghi ngờ, nhưng cô gật đầu. Tất nhiên, cô không thể làm gì hơn được. Cô vừa mới bị bắt gặp bởi kẻ tung tin đồn nhiều nhất ở Luân Đôn với một người đàn ông đặt miệng trên ngực cô. Nếu anh không đề nghị kết hôn với cô, cô đã bị hủy hoại mãi mãi.

Và nếu cô từ chối anh... à thì, rồi cô sẽ bị đóng dấu là một người phụ nữ sa ngã và một kẻ ngu ngốc.

Anthony bỗng nhiên đứng dậy. “Thưa mẹ!” Anh quát, để lại Kate ngồi trên băng ghế khi anh sải bước tới chỗ bà. “Con và vị hôn thê của con muốn có một ít riêng tư ở trong khu vườn.”

“Tất nhiên.” Lady Bridgerton thì thầm.

“Bà có nghĩ điều đó là khôn ngoan không?” Mrs.Featherington hỏi.

Anthony nghiêng người tới trước, đặt miệng anh rất gần với tai mẹ anh, và thì thầm. “Nếu mẹ không đưa bà ta rời khỏi mắt con sau mười giây nữa, con sẽ giết chết bà ta ngay tại chỗ.”

Lady Bridgerton nghẹn lại vì cười, và cố gắng nói. “Tất nhiên.”

Trong chưa tới một phút, Anthony và Kate còn lại một mình trong vườn.

Anh quay sang đối diện với cô, cô đứng lên và bước vài bước về phía anh. “Anh nghĩ,” anh thì thầm, lồng tay anh vào cánh tay cô, “chúng ta nên xem xét việc di chuyển khỏi tầm nhìn từ ngôi nhà.”

Những bước đi của anh dài và đầy quyết tâm, và cô quýnh quáng để bắt kịp anh cho đến khi cô tìm thấy những bước sải của mình. “Thưa ngài,” cô hỏi, nhanh chóng theo chân anh, “ngài có nghĩ thế này là khôn ngoan không?”

“Em nghe cứ như Bà Featherington.” Anh chỉ ra, không hề giảm tốc độ, ngay cả trong một gi

“Trời chứng giám,” Kate lầm bầm, “nhưng câu hỏi vẫn chưa được trả lời.”

“Phải, anh nghĩ nó rất là khôn ngoan.” Anh trả lời, kéo cô vào một vọng lâu. Những bức tường của nó một phần mở về phía khoảng không, nhưng được bao bọc bởi những bụi cây tử đinh hương và cho họ một sự riêng tư nhất định.

“Nhưng -”

Anh mỉm cười. Chậm chạp. “Em có biết là em cãi quá nhiều không?”

“Anh lôi em đến đây để nói với em điều đó?”

“Không,” anh kéo dài giọng, “ anh mang em đến đây để làm điều này.”

Và rồi, trước khi cô có một cơ hội để nói một từ, trước cả khi cô có một cơ hội để lấy hơi, miệng anh cúi xuống và cầm giữ miệng cô trong một nụ hôn thiêu đốt đói khát. Đôi môi anh tham lam, nhận lấy tất cả những gì cô hiến dâng và rồi đòi hỏi hơn nữa. Ngọn lửa cháy lên trong cô thiêu đốt và bùng lên còn nóng hơn những gì anh khơi lên đêm đó trong phòng làm việc của anh, nóng bỏng hơn gấp mười lần.

Cô đang tan chảy. Chúa ơi, cô đang tan chảy, và cô muốn nhiều hơn nữa.

“Em không nên làm thế này với anh,” anh thì thầm bên miệng cô, “em không nên. Tất cả mọi thứ về em đều tuyệt đối không đúng. Vậy mà...”

Kate thở hổn hển khi đôi tay anh choàng quanh cô, trượt xuống mông cô và ép cô một cách thô bạo vào phần bị khuấy động của anh.

“Em có thấy không?” Anh nói đứt quãng, đôi môi anh lướt dọc theo má cô. “Em có cảm nhận được không?” Anh cười rúc rích khản đặc, một âm thanh chế giễu kỳ lạ. “Em có hiểu không?” Anh nắn bóp không thương tiếc, rồi gặm nhấm làn da mềm mại của tai cô. “Tất nhiên là em không rồi.”

Kate cảm giác cô đang trượt dần vào trong anh. Da cô bắt đầu bỏng rát, và cánh tay phản trắc của cô lướt lên quanh cổ anh. Anh đang nhómgọn lửa trong cô, điều gì đó cô không thể điều khiển được. Cô bị chiếm giữ bởi một thôi thúc mãnh liệt, điều gì đó nóng bỏng và tan chảy chỉ cần một sự đụng chạm của da anh vào da cô.

Cô muốn anh. Ôi, cô muốn anh biết bao nhiêu. Cô không nên muốn anh, không nên mơ tưởng người đàn ông đang sắp kết hôn với cô vì những lý do sai lầm.

Vậy mà cô lại muốn anh với một sự tuyệt vọng đến mức khiến cô khó thở.

Nó thật là sai lầm, rất sai lầm. Cô có rất nhiều nghi ngờ về cuộc hôn nhân này, và cô biết cô phải giữ một cái đầu sáng suốt. Cô cứ cố gắng nhắc nhở mình về điều đó, nhưng nó không ngăn nổi đôi môi cô mở ra cho sự xâm nhập của anh, cũng không ngăn lưỡi cô thẹn thùng nếm vị ở khóe môi anh.

Và ham muốn đang trôi trong bụng cô - chắc chắn cảm giác kỳ lạ, lâng lâng, bay bổng đó phải là ham muốn - nó chỉ trở nên mạnh hơn và mạnh hơn.

“Mình có phải là một người khủng khiếp?” Cô thì thầm, cho tai cô hơn là cho anh. “Có phải điều này có nghĩa là mình đang sa ngã?”

Nhưng anh đã nghe thấy cô, và giọng anh nóng bỏng và ẩm ướt trên làn da nơi má cô.

“Không.”

Anh di chuyển tới tai cô và buộc cô phải nghe rõ hơn.

“Không.”

Anh du hành tới môi cô và buộc cô phải nuốt xuống từ đó.

“Không.”

Kate cảm thấy đầu cô ngửa ra. Giọng anh trầm và quyến rũ, và nó gần như cho cô cảm giác mình được sinh ra cho khoảnh khắc này.

“Em hoàn hảo.” Anh thì thầm, đôi bàn tay to lớn của anh di chuyển gấp gáp trên người cô, một bàn tay giữ trên eo cô và tay kia di chuyển lên đường cong dịu dàng của ngực cô. “Ngay tại đây, ngay lúc này, trong khoảnh khắc này, trong khu vườn này, em hoàn hảo.”

Kate thấy có điều gì đó khó nắm bắt trong những lời của anh, như thể anh đang cố nói với - và có lẽ cả anh nữa - rằng cô có thể không hoàn hảo vào ngày mai, và có lẽ còn ít hơn vào hôm sau nữa. Nhưng đôi môi và đôi tay anh rất thuyết phục, và cô buộc những suy nghĩ khó chịu ra khỏi đầu cô, thay vào đó tận hưởng niềm hạnh phúc của lúc này.

Cô cảm thấy xinh đẹp. Cô cảm thấy... hoàn hảo. Và ngay tại đây, ngay lúc này, cô không thể ngăn mình yêu quý người đàn ông đã khiến cho cô cảm thấy như thế.

Anthony lướt bàn tay ở eo đến cuối lưng cô, đỡ lấy cô khi bàn tay kia của anh tìm thấy một bên ngực và bóp vào cô xuyên qua lớp vải mỏng của chiếc váy. Những ngón tay anh dường như không còn kiểm soát được nữa, siết lại và co giật, ghì chặt lấy cô như thể anh đang ngã xuống một vực thẳm và cuối cùng đã tìm được điểm tựa cứu rỗi. Núm vú của cô cứng lên và chặt lại trong lòng bàn tay anh, ngay cả khi xuyên qua lớp vải của váy cô, và phải cần đến mọi quyết tâm trong anh, mọi sự kiềm chế trong anh, để không với tay ra sau lưng cô và chầm chậm mở từng nút áo.

Anh có thể thấy tất cả điều đó trong đầu anh, ngay cả khi đôi môi anh gặp đôi môi cô trong một cái hôn cháy bỏng khác. Váy cô sẽ tuột ra khỏi vai, lớp vải muslin trượt dọc xuống chầm chậm trêu chọc theo làn da cô cho đến khi ngực cô lộ ra. Anh có thể hình dung chúng trong đầu anh, và anh biết là chúng cũng sẽ hoàn hảo. Anh chạm vào một bên ngực cô, nâng cái nụ nhỏ về phía mặt trời, và chầm chậm, thật chậm, anh nghiêng đầu về phía cô cho đến khi anh có thể chỉ vừa đủ chạm vào cô với lưỡi anh.

Cô rên rỉ, và anh trêu cô thêm nữa, ôm cô thật chặt để cô không thể lách đi được. Và rồi, chỉ khi đầu cô ngửa ra sau và cô thở hổn hển, anh sẽ thay lưỡi anh bằng môi anh và mút cho đến khi cô hét lên.

Chúa ơi, anh muốn điều đó quá nhiều, anh nghĩ chắc anh sẽ bùng nổ mất.

Nhưng đây không đúng nơi hay đúng lúc. Không phải là vì anh cảm thấy cần phải chờ đến lúc anh nói lời thề hôn nhân của anh. Những gì mà anh quan tâm, đó là khi anh đã tuyên bố trước công chúng, thì cô là của anh. Nhưng anh sẽ không lăn tròn với cô trong cái vọng lâu của mẹ anh. Anh có nhiều kiêu hãnh - và có nhiều sự tôn trọng cho cô - hơn thế.

Với sự miễn cưỡng, anh chầm chậm dứt ra khỏi cô, để cho bàn tay anh đặt trên đôi vai mảnh mai của cô và duỗi thẳng cánh tay, giữ mình đủ xa để không bị cám dỗ sẽ tiếp tục những gì đang còn dang dở.

Và sự cám dỗ đó đang ở đây. Anh phạm sai lầm khi nhìn vào gương mặt cô, và trong khoảnh khắc đó anh thề là Kate Sheffield cũng đẹp như em gái cô vậy.

Vẻ đẹp của cô là một sự hấp dẫn hoàn toàn khác. Môi cô đầy đặn hơn, không hợp thời nhưng hoàn toàn đáng để hôn. Hàng lông mi của cô - làm sao mà trước đây anh lại không nhận ra chúng dài đến thế? Khi cô chớp mắt chúng dường như quét lên đôi má cô như tấm màn lụa. Và khi da cô đỏ hồng lên với sự khao khát, cô tỏa sáng. Anthony biết anh đang mơ mộng, nhưng khi anh nhìn vào mặt cô, anh không thể ngăn mình nghĩ về bình minh, về đúng khoảnh khắc mà mặt trời lấp ló ở phương xa, tô lên nền trời với những nét cọ hồng đỏ mọng.

Họ đứng như thế trong một phút, cả hai đều lấy lại hơi thở của mình, cho đến khi Anthony cuối cùng cũng để hai cánh tay anh rời khỏi, và họ mỗi người bước lùi lại một bước. Kate đưa một bàn tay lên miệng cô, ba ngón tay cô chỉ vừa chạm nhẹ vào đôi môi cô. “Chúng ta không nên làm thế.” Cô thì thào.

Anh nghiêng người dựa vào một điểm tựa trong vọng lâu, trông cực kỳ thỏa mãn với chính mình. “Tại sao không? Chúng ta đã đính hôn rồi.”

“Chúng ta không.” Cô xác nhận. “Không thật sự.”

Anh nhướng một bên lông mày.

“Không có sự cam kết nào đã được thực hiện.” Kate hấp tấp giải thích. “Hay là giấy tờ được ký. Và em không có của hồi môn nào cả. Anh nên biết là em không có của hồi môn.”

Điều này khiến anh mỉm cười. “Có phải em đang cố vứt bỏ anh không?”

“Tất nhiên là không!” Cô hơi bồn chồn, chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia.

Anh bước một bước về phía cô. “Chắc chắn là em không đang cố cho anh một lý do để vứt bỏ em?”

Kate đỏ mặt. “Kh - không.” Cô nuốt vào, ngay cả khi đó chính xác là điều mà cô đang làm. Đó là, tất nhiên, điều ngu ngốc nhất về phía cô. Nếu anh rút lại lời cầu hôn, cô sẽ bị hủy hoại mãi mãi, không phải chỉ ở Luân Đôn, mà còn ở cả ngôi làng nhỏ của cô ở Somerset. Tin tức về một phụ nữ sa ngã luôn luôn lan rất nhanh.

Nhưng chẳng bao giờ dễ dàng khi là lựa chọn thứ hai, và một phần trong cô gần như muốn anh thừa nhận mọi điều hoài nghi của cô - rằng anh không muốn cô như một người vợ, rằng anh yêu thích Edwina hơn, rằng anh chỉ kết hôn với cô bởi vì anh phải làm thế. Điều đó sẽ rất đau đớn, nhưng nếu anh chỉ nói thế thôi thì giờ cô sẽ biết, và hiểu biết - ngay cả khi kiến thức đó cay đắng - luôn luôn tốt hơn là không hiểu biết.

Ít nhất thì lúc đó cô sẽ biết chính xác là cô đang đứng ở đâu. Như thế này, cô cảm thấy như chân cô đang đặt trên cát lún.

“Hãy để chúng ta làm rõ một chuyện.” Anthony nói, khiến cô phải chú ý với giọng nói quả quyết nơi anh. Đôi mắt anh bắt gặp mắt cô, thiêu đốt dữ dội đến mức cô không thể nhìn đi nơi khác. “Anh đã nói anh sẽ kết hôn với em. Anh là một người đàn ông giữ lời. Bất cứ sự đề cập nào khác về chủ đề này sẽ là một sự sỉ nhục đối với anh.”

Kate gật đầu. Nhưng cô không thể ngăn mình nghĩ: Cẩn thận với những gì mày ước... cẩn thận với những gì mày ước đấy.

Cô chỉ vừa mới đồng ý kết hôn với người mà cô sợ là cô đang yêu. Và tất cả những gì mà cô đang lo lắng là: Có phải anh nghĩ đến Edwina khi anh hôn cô?

Cẩn thận với những gì mày ước, tâm trí cô nổi cơn giông bão.

Vì mày có thể có được nó.
Bình Luận (0)
Comment