The Viscount Who Loved Me

Chương 18

Mặc dù lời đồn vẫn xoay quanh hôn lễ vội vã của Lord và Lady Bridgerton (trước đây là Miss Katharine Sheffield, cho các bạn những người đã ở trong kì ngủ đông vào những tuần vừa qua), Bổn Tác Giả vẫn khăng khăng theo ý kiến rằng hôn nhân của họ là một sự kết hợp của tình yêu. Ngài Tử Tước Bridgerton đúng là không hộ tống phu nhân của chàng đến mọi buổi họp mặt xã hội (nhưng thật ra thì, có ông chồng nào làm thế chứ?), nhưng khi chàng có mặt, Bổn Tác Giả không thể không nhận thấy rằng chàng luôn luôn có vẻ đang thì thầm điều gì đó vào tai phu nhân chàng, và điều đó luôn luôn có vẻ khiến cho nàng mỉm cười và đỏ mặt.

Hơn nữa, chàng luôn luôn khiêu vũ với nàng một lần nhiều hơn số lần được xem là đúng theo thông lệ. Nếu xét đến việc có biết bao nhiêu người chồng không thích khiêu vũ với vợ của họ tí nào, đây đúng là sự lãng mạn, đúng thế.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 10 tháng 6 năm 1814

Những tuần tiếp theo trôi qua với một sự gấp gáp điên cuồng. Sau khi ngụ lại một thời gian ngắn ở Aubrey Hall, đôi tân hôn trở lại Luân Đôn, nơi hội mùa đang ở thời kì sôi nổi nhất. Kate đã hy vọng sẽ sử dụng những buổi chiều của cô để tiếp tục những buổi học thổi sáo, nhưng cô nhanh chóng khám phá ra rằng cô đang rất bận rộn, và những ngày của cô tràn ngập với những cuộc viếng thăm của xã hội thượng lưu, đi du ngoạn mua sắm với gia đình cô, và thỉnh thoảng thì là cuộc cưỡi ngựa trong công viên. Những buổi chiều của cô là một cơn lốc của những vũ hội và dạ tiệc.

Nhưng những buổi tối của cô chỉ dành cho Anthony.

Hôn nhân, cô quyết định, phù hợp với cô. Cô ít thấy Anthony hơn là cô muốn, nhưng cô hiểu và chấp nhận rằng anh là một người rất bận rộn. Những bận tâm của anh, kể cả trong Nghị Viện và đối với những điền trang, chiếm rất nhiều thời gian. Nhưng khi buổi tối anh trở về nhà và gặp cô trong phòng ngủ (không có phòng ngủ riêng rẽ cho Lord và Lady Bridgerton đâu nhé!) anh thật là ân cần tuyệt vời, hỏi han cô về một ngày của cô, nói cho cô nghe về công việc hôm đó của anh, và làm tình với cô cho đến tận khuya.

Anh còn dành cả thời gian lắng nghe cô tập thổi sáo. Cô đã thu xếp để thuê một người nhạc công đến và hướng dẫn cho cô hai buổi sáng mỗi tuần. Cứ xét đến mức (không thật thành thạo) về trình độ thổi sáo mà Kate đã tích lũy được, việc Anthony sẵn sàng ngồi suốt ba mươi phút để nghe chỉ có thể được xem là một dấu hiệu của tình yêu thương trìu mến.

Tất nhiên, không qua khỏi sự chú ý của cô là anh không bao giờ lặp lại hành động đó nữa.

Hôn nhân của cô là một sự tồn tại tốt đẹp, một hôn nhân tốt hơn rất nhiều so với h những phụ nữ ở địa vị của cô có thể trông đợi. Nếu chồng cô không yêu cô, nếu anh sẽ không bao giờ yêu cô, thì ít nhất anh đã làm rất tốt việc khiến cô cảm thấy được quan tâm chăm sóc và được yêu mến. Và hiện tại Kate có thể tự hài lòng với điều đó.

Và nếu anh có vẻ xa cách trong khoảng thời gian của ngày, thì chà, anh chắc chắn là không xa cách vào ban đêm.

Mặc dù vậy, phần còn lại của xã hội, và đặc biệt là Edwina, đã nhồi vào đầu họ rằng hôn nhân của Lord và Lady Bridgerton là một sự kết hợp của tình yêu. Edwina đã đến thăm vào những buổi chiều, và ngày hôm nay không phải là một ngoại lệ. Cô và Kate đang ngồi trong phòng khách, uống trà và gặm bánh bích quy, tận hưởng một khoảnh khắc hiếm hoi của sự riêng tư khi mà giờ Kate đã chào tạm biệt những lượt khách viếng thăm hàng ngày của cô.

Tất cả mọi người, có vẻ như vậy, đều muốn xem nữ tử tước mới làm thế nào để thích ứng, và phòng khách của Kate gần như không bao giờ trống vào các buổi chiều.

Newton nhảy lên trên ghế sofa bên cạnh Edwina, và cô đang lơ đãng vuốt ve bộ lông của nó khi cô nói, “Mọi người đều nói về chị hôm nay đấy.”

Kate còn không ngừng lại khi cô nâng tách trà lên môi và nhấp một ngụm. “Mọi người luôn luôn nói về chị.” Cô nói với một cái nhún vai. “Họ sẽ sớm tìm thấy một chủ đề khác thôi.”

“Không,” Edwina trả lời, “chừng nào mà chồng chị còn nhìn vào chị như cái cách anh ấy nhìn tối qua.”

Kate cảm thấy má cô nóng lên. “Anh ấy chẳng làm gì khác thường cả.” Cô thì thầm.

“Chị Kate, anh ấy gần như là đang cháy âm ỉ vậy!” Edwina thay đổi tư thế của cô khi Newton cũng làm thế, để cho cô biết với một tiếng rên ư ử nhỏ rằng nó muốn được gãi bụng. “Cá nhân em đã thấy anh ấy đẩy Lord Haveridge ra khỏi đường đi của mình trong lúc vội vã đi đến bên chị.”

“Bọn chị đã không đến cùng nhau.” Kate giải thích, mặc dù trái tim cô đang tràn ngập với một niềm vui bí mật và gần như là ngu ngốc. “Chị chắc là anh ấy chỉ có vài điều cần phải nói với chị.”

Edwina trông hồ nghi. “Và anh ấy có chứ?”

“Anh ấy có gì?”

“Nói với chị điều gì đó.” Edwina nói với sự bực tức có thể trông thấy được. “Chị chỉ vừa mới nói chị chắc là anh ấy có gì đó cần nói với chị. Nếu nó đúng, chẳng phải là anh ấy đã nói với chị điều đó rồi sao? Và rồi chị sẽ biết anh ấy có điều gì đó để nói với chị, đúng chứ?”

Kate chớp mắt. “Edwina, em đang khiến chị bị chóng mặt.”

Môi Edwina mím lại trong một vẻ nhăn mặt cáu kỉnh. “Chị không bao giờ nói với em bất cứ điều gì.”

“Edwina, bởi vì chẳng có gì để mà nói!” Kate với tới trước, chộp lấy một bánh bích quy, và cắn một miếng to, cực kỳ bất lịch sự khi để miệng cô sẽ trở nên quá đầy để không thể nói được. Điều mà cô nên nói với em gái cô - rằng trước khi họ còn chưa kết hôn, chồng cô đã nói với cô trong một thái độ sự-thật-hiển-nhiên và thẳng thắn rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô?

Điều đó sẽ phù hợp với một cuộc trò chuyện lí thú với trà và bánh.

“À,” cuối cùng thì Edwina cũng tuyên bố, sau khi quan sát Kate nhai trong đầy một phút, “em thật sự có một lý do khác để đến đây hôm nay. Em có điều này muốn nói với chị.”

Kate nuốt xuống đầy biết ơn. “Thật chứ?”

Edwina gật đầu, đỏ mặt.

“Chuyện gì thế?” Kate hỏi, nhấp trà. Miệng cô khô kinh khủng sau khi nhai hết cái bánh.

“Em nghĩ là em đang yêu.”

Kate gần như phun trà của cô ra. “Với ai?

“Mr.Bagwell.”

Cố gắng hết mức, Kate chẳng thể nào nhớ nổi ai là Mr.Bagwell.

“Anh ấy là một học giả.” Edwina nói với một cái thở dài mơ mộng. “Em đã gặp anh ấy tại buổi tiệc tại thôn quê của Lady Bridgerton.”

“Chị không nhớ đã gặp anh ta.” Kate nói, hàng lông mày cô chạm vào nhau trong một vẻ suy nghĩ mông lung.

“Chị hơi bận vào lúc đó.” Edwina trả lời với một giọng châm biếm. “Đính hôn và các thứ.”

Kate dài mặt ra theo kiểu một người chỉ có thể biểu hiện với anh chị em mình. “Chỉ cần nói với chị về Mr.Bagwell thôi.”

Đôi mắt Edwina trở nên ấm áp và sáng rực. “Anh ấy là một người con trai thứ, cho nên anh ấy không thể có thu nhập nhiều. Nhưng giờ chị đã kết hôn tốt đẹp rồi, em không cần lo về điều đó nữa.”

Kate cảm thấy nước mắt bất ngờ dâng lên trong mắt cô. Cô đã không nhận ra Edwina đã phải cảm thấy bị áp lực thế nào trước đó.

Cô và Mary đã rất cẩn thận trấn an Edwina rằng cô có thể kết hôn với bất cứ ai mà cô thích, nhưng họ đều biết thật sự tình hình tài chính của họ, và họ đã chắc chắn là đều cảm thấy tội lỗi vì đùa cợt về việc thật dễ dàng để yêu một người đàn ông giàu có cũng như là một người đàn ông nghèo.

Chỉ cần nhìn một cái vào gương mặt Edwina là có thể nhận ra một gánh nặng to lớn đã được cất ra khỏi vai cô.

“Chị mừng là em đã tìm được ai đó phù hợp với em.” Kate thì thầm.

“Ôi, anh ấy có phù hợp. Em biết rằng chúng ta có thể không có nhiều tiền, nhưng thật sự thì, em không cần đến nhung lụa và trang sức đắt tiền.” Đôi mắt cô rơi xuống viên kim cương lấp lánh trên bàn tay Kate. “Không phải là em nghĩ chị như thế, tất nhiên!” Cô nhanh chóng chen ngang, gương mặt cô trở nên đỏ hơn. “Chỉ là -”

“Chỉ là thật tuyệt khi không phải lo lắng về việc làm trụ cột cho chị gái và mẹ.” Kate kết thúc câu nói giùm cô trong một giọng nhẹ nhàng.

Edwina thở một hơi dài. “Chính xác là vậy.”

Kate với tay qua bàn và nắm lấy tay em gái. “Em chắc chắn là không cần lo lắng về chị, và chị chắc là anh Anthony và chị sẽ luôn luôn có khả năng trợ cấp cho Mary, nếu người có bao giờ cần đến sự giúp đỡ.”

Môi Edwina cong lên thành một nụ cười run run.

“Còn về phần em,” Kate nói thêm, “chị nghĩ là đã đến lúc em có thể chỉ nghĩ cho mình được rồi. Để được quyết định dựa trên những việc em mong muốn, không phải là việc em nghĩ những người khác cần.”

Edwina kéo một bàn tay của cô ra để chùi đi một giọt nước mắt. “Em thật sự thích anh ấy.” Cô thì thầm.

“Vậy thì chị chắc là chị cũng sẽ thích anh ấy.” Kate nói chắc chắn. “Khi nào thì chị có thể gặp anh ấy?”

“Em e là anh ấy sẽ ở Oxford trong vòng nửa tháng nữa. Anh ấy có những giao kết trước đó mà em không muốn anh ấy phá vỡ chỉ vì em.”

“Tất nhiên là không.” Kate thì thầm. “Em sẽ không muốn kết hôn kiểu quý ông không xem trọng lời giao kết của mình.”

Edwina gật đầu đồng ý. “Em đã nhận được một bức thư từ anh ấy sáng nay, và anh ấy nói anh ấy sẽ đến Luân Đôn vào cuối tháng này và hy vọng có thể đến thăm em.”

Kate mỉm cười tinh quái. “Anh ấy đã gửi thư cho em rồi ư?”

Edwina gật đầu và đỏ mặt. “Nhiều lá mỗi tuần

“Và anh ấy nghiên cứu lĩnh vực gì?”

“Khảo cổ học. Anh ấy rất xuất sắc. Anh ấy đã đến Hy Lạp rồi. Những hai lần!”

Kate đã không nghĩ em gái cô - dù đã được biết đến khắp nơi vì vẻ đẹp của cô - có thể trở nên đáng yêu hơn nữa, nhưng khi Edwina nói về Mr.Bagwell của cô, gương mặt cô sáng lên với một vẻ rạng ngời có thể làm tim người ta ngừng đập.

“Chị không thể chờ để được gặp anh ấy,” Kate tuyên bố. “Chúng ta phải có một buổi ăn tối thân mật với anh ấy như là một vị khách danh dự.”

“Điều đó thật tuyệt.”

“Và có lẽ ba người chúng ta có thể đi cưỡi ngựa trong công viên để chúng ta có thể thân thiết hơn. Giờ thì chị đã là một bà cô có chồng già nua, chị được xem như một người hộ tống phù hợp.” Kate cười nhỏ. “Nó không buồn cười sao?”

Một giọng rất thích thú, rất đàn ông vang lên từ ngưỡng cửa. “Cái gì buồn cười?”

“Anh Anthony!” Kate thốt lên, ngạc nhiên khi thấy chồng cô vào giữa ngày. Anh luôn luôn có những công việc và những cuộc gặp gỡ đã giữ anh ở xa nhà họ. “Thật là vui được thấy anh.”

Anh hơi mỉm cười khi anh gật đầu về phía Edwina. “Anh thấy mình có một khoảng thời gian rãnh rỗi bất ngờ.”

“Anh có muốn dùng trà với chúng em chứ?”

“Anh sẽ tham gia,” anh thì thầm khi anh đi ngang qua phòng và nhấc một cái bình pha lê trên chiếc bàn gỗ lên, “nhưng anh tin là anh sẽ uống rượu brandy thay vào đó.”

Kate ngắm anh khi anh rót cho mình một ly, rồi lơ đãng xoay nó trong tay anh. Có những lúc như thế này cô thấy thật khó khăn để giữ cho trái tim mình không ánh lên trong đôi mắt. Anh thật đẹp trong buổi chiều muộn. Cô không chắc là có lẽ đó là do vùng râu mờ mờ trên má anh hoặc sự thật là mái tóc anh luôn hơi rối từ bất cứ việc gì mà anh làm cả ngày. Hoặc chỉ đơn giản là cô đã không thường xuyên được thấy anh vào khoảng thời gian này của ngày; cô một lần đã đọc một bài thơ nói rằng những khoảnh khắc bất ngờ luôn luôn ngọt ngào hơn nhiều.

Khi Kate nhìn ngắm chồng cô, cô nghĩ bài thơ đó có lẽ đúng.

“Vậy là,” Anthony nói sau khi uống một ngụm, “hai quý cô đang bàn luận chuyện gì thế?”

Kate nhìn sang em gái để xin phép chia sẻ thông tin của cô, và khi Edwina gật đầu, cô nói, “Edwina đã gặp một quý ông mà nó để ý.”

“Thật sao?” Anthony hỏi, nghe như thích thú với một thái độ kỳ là của một người cha. Anh ngả người trên cánh tay vịn của ghế Kate, một đồ nội thất không hoàn toàn hợp thời nhưng rất được yêu thích trong ngôi nhà Bridgerton vì sự tiện nghi của nó. “Anh muốn được gặp anh ấy.” Anh thêm.

“Anh muốn?” Edwina nhắc lại, chớp mắt như một con cú. “Anh sẽ?”

“Tất nhiên. Thật ra, anh nhất định như thế.” Khi chẳng ai trong hai cô bình luận gì, anh hơi cau mày và nói thêm, “Anh là trụ cột của gia đình. Đó là những gì mà chúng ta làm.”

Môi Edwina hé ra ngạc nhiên. “Em - em đã không nhận ra anh cảm thấy phải có trách nhiệm với em.”

Anthony nhìn vào cô như thể cô đã trở nên mất trí. “Em là em gái Kate.” Anh nói, như thể điều đó có thể giải thích tất cả.

Vẻ mặt ngơ ngẩn của Edwina giữ nguyên trên mặt cô thêm một giây nữa, và rồi nó tan chảy thành một vẻ sung sướng rạng rỡ. “Em đã luôn luôn tự hỏi sẽ như thế nào nếu có một người anh trai.” Cô nói.

“Anh hy vọng là anh qua mức xứng đáng,” Anthony càu nhàu, không hoàn toàn thoải mái với sự biểu lộ cảm xúc đột ngột.

Cô cười tươi với anh. “Tuyệt vời. Em thề là em không hiểu tại sao Eloise lại than phiền nhiều như thế.”

Kate quay sang Anthony và giải thích, “Edwina và em gái anh đã nhanh chóng trở thành bạn từ hôn lễ của chúng ta.”

“Chúa cứu giúp chúng ta.” Anh lầm bầm. “Và, liệu anh có thể hỏi, Eloise có thể than phiền về điều gì chứ?”

Edwina mỉm cười vẻ ngây thơ. “Ồ, không có gì, thật đấy. Chỉ là anh có thể, đôi lúc, hơi bảo vệ quá mức cần thiết.”

“Điều đó thật nực cười.” Anh mắng.

Kate sặc trà. Cô hoàn toàn chắc chắn là đến lúc những con gái của họ đến tuổi lấy chồng, Anthony sẽ cải đạo công giáo chỉ để anh có thể nhốt chúng vào một tu viện với những bức tường cao năm mét!

Anthony liếc qua cô với đôi mắt nheo lại. “Em đang cười gì thế?”

Kate nhanh chóng chậm miệng cô với một cái khăn ăn, lầm bầm, “Không có gì.” dưới lớp vải.

“Hừm.”

“Eloise nói rằng anh như một con gấu khi Daphne được Simon theo đuổi,” Edwina nói.

“Ồ, nó nói thế à?”

Edwina gật đầu. “Cô ấy nói cả hai người đã đấu súng!”

“Eloise nói quá nhiều.” Anthony cằn nhằn.

Edwina gật đầu một cách hạnh phúc. “Cô ấy luôn luôn biết mọi thứ. Mọi thứ! Còn nhiều hơn cả Lady Whistledown.”

Anthony quay sang Kate với một vẻ một phần bị bao vây và một phần là sự châm biếm. “Nhắc anh mua một cái bịt mõm cho em gái anh.” Anh nói khôi hài. “Và một cái cho em gái em nữa.”

Edwina cười êm ái. “Em chưa bao giờ mơ được là trêu một người anh cũng vui như là trêu chị gái. Em mừng là chị đã kết hôn với anh ấy, chị Kate.”

“Chị đã không có nhiều lựa chọn,” Kate nói với nụ cười khô khan, “nhưng chị lại rất hài lòng với mọi chuyện.”

Edwina đứng lên, đánh thức Newton, nó đã rơi vào giấc ngủ hạnh phúc bên cạnh cô trên ghế sofa. Nó rên một tiếng bị lăng mạ và trườn xuống sàn nhà, nơi nó nhanh chóng cuộn tròn dưới cái bàn.

Edwina ngắm con chó và cười rúc rích trước khi lên tiếng, “Em nên đi thôi. Không, đừng tiễn em.” Cô nói thêm khi cả Kate và Anthony đều đứng dậy để hộ tống cô đến cửa trước. “Em có thể tự mình ra về được mà.”

“Vớ vẩn.” Kate nói, khoác tay cô vào Edwina. “Anh Anthony, em sẽ quay lại ngay.”

“Anh phải tính xem bao nhiêu phút mới được.” Anh thì thầm, và rồi, khi anh uống một ngụm rượu, cả hai người phụ nữ rời phòng, theo sau bởi Newton, nó giờ đang sủa lên hăng hái, đoán là ai đó sẽ dẫn nó đi dạo.

Một khi hai chị em đã đi khỏi, anh ngồi vào cái ghế thoải mái mà Kate vừa ngồi. Nó vẫn còn hơi ấm từ cơ thể cô, và anh tưởng tượng là anh có thể ngửi thấy hương thơm của cô trên vải ghế. Lần này nhiều xà phòng hơn là hoa ly ly, anh nghĩ với một cái hít cẩn trọng. Có lẽ hoa ly ly là từ nước hoa cô sử dụng vào buổi tối.

Anh không hoàn toàn chắc tại sao anh lại về nhà vào chiều nay; anh chắc chắn là không có ý định đó. Ngược lại với điều anh nói với Kate, những cuộc gặp gỡ và trách nhiệm của anh có thể dễ dàng lên lịch tại nhà. Và trong khi anh tất nhiên là một người đàn ông bận rộn - anh không bao giờ đóng khung vào nếp sống biếng nhác như nhiều người khác - anh dành nhiều buổi chiều tại White’s, đọc báo và chơi bài với các bạn anh.

Anh đã nghĩ đó là điều tốt nhất. Giữ khoảng cách với vợ mình là điều quan trọng. Cuộc sống - hoặc ít nhất là cuộc sống của anh - được chia rạch ròi, và một người vợ phù hợp vào những phần mà anh dán nhãn là “sự kiện xã hội” và “giường.”

Nhưng khi anh đến White’s vào chiều đó, chẳng có ai ở đó mà anh cảm thấy một mong muốn trò chuyện. Anh đọc lướt qua tờ báo, nhưng ở đó cũng có rất ít điều thú vị trong ấn bản mới nhất. Và khi anh ngồi bên cửa sổ, cố gắng tận hưởng sự bầu bạn của chính mình (nhưng thấy nó thật là thiếu sót), anh bị chộp lấy bởi một mong muốn nực cười là trở về nhà và xem Kate đang làm gì.

Một buổi chiều thì chẳng làm đau ai cả. Anh không hẳn sẽ yêu vợ anh chỉ vì đã trải qua một buổi chiều bên cạnh cô. Không phải là anh nghĩ anh có nguy cơ yêu cô, anh tự nhắc nhở mình một cách nghiêm khắc. Anh đã kết hôn gần một tháng rồi và anh đã giữ cho cuộc sống khỏi những mớ bòng bong đó. Chẳng có lý do gì để nghĩ rằng anh không thể giữ tình trạng đó mãi mãi.

Cảm thấy hài lòng với chính mình, anh uống thêm một ngụm brandy nữa, nhìn lên khi anh nghe tiếng Kate vào lại trong phòng.

“Em nghĩ là Edwina có lẽ đang yêu.” Cô nói, cả gương mặt cô bừng sáng lên với một nụ cười rạng rỡ.

Anthony cảm thấy cơ thể anh cứng lên đáp lại. Nó thật nực cười, thật thế, cách mà anh phản ứng với nụ cười của cô. Xảy ra vào mọi lần, và nó là một sự phiền toái chết tiệt.

À thì, hầu hết mọi lần là mối phiền toái. Anh đã không phiền lòng nhiều khi anh có thể đi theo nó với một cái huých và một chuyến du hành vào phòng ngủ.

Nhưng tâm trí Kate rõ ràng là không ngụ vững chắc trong đống lầy này như anh, bởi vì cô đã chọn ngồi vào chiếc ghế đối diện, ngay cả khi vẫn còn nhiều chỗ trong cái ghế của anh, với điều kiện họ không ngại ngồi ép sát vào nhau. Ngay cả cái ghế ở góc hẹp bên cạnh anh cũng còn khá hơn; ít nhất thì lúc đó anh có thể kéo cô lên và giật cô vào lòng anh. Nếu anh cố thử phương pháp đó từ nơi cô ngồi đối diện bên kia bàn, anh sẽ phải lôi cô ngang qua khay trà.

Anthony nheo mắt lại khi anh ước đoán tình hình, cố đoán xem chính xác bao nhiêu trà sẽ đổ lên tấm thảm, và rồi sẽ mất bao nhiêu để thay tấm thảm, và rồi liệu anh có thật sự quan tâm đến một khoản tiền nhỏ nhặt như thế không...

“Anh Anthony? Anh có đang nghe em nó

Anh nhìn lên. Kate đang đặt hai cánh tay cô lên đầu gối khi cô nghiêng người tới trước để nói chuyện với anh. Cô trông rất tập trung và có một tí khó chịu.

“Anh có không?” Cô khăng khăng.

Anh chớp mắt.

“Nghe em nói?” Cô nghiến ra.

“Ồ.” Anh cười toét miệng. “Không.”

Cô đảo tròn mắt nhưng không thèm mắng anh hơn nữa. “Em đang nói rằng chúng ta nên mời Edwina và anh chàng của nó đến dùng một bữa tối nào đó. Để xem liệu chúng ta có nghĩ họ hợp với nhau không. Em chưa bao giờ thấy con bé quan tâm đến một quý ông như thế, và em rất muốn nó được hạnh phúc.”

Anthony với tới một bánh bích quy. Anh đang đói, và anh đã từ bỏ ý tưởng có được vợ trên lòng anh. Mặt khác, nếu anh có thể dọn dẹp sạch sẽ những tách và đĩa, kéo mạnh cô ngang qua bàn có lẽ sẽ không có hậu quả lộn xộn nhiều lắm...

Anh lén lút đẩy cái khay trà sang một bên. “Hmmm?” Anh càu nhàu, nhai cái bánh. “Ồ, đúng vậy, tất nhiên. Edwina sẽ hạnh phúc.”

Kate nhìn anh nghi ngờ. “Anh có chắc là anh không muốn một ít trà với cái bánh bích quy đó không? Em không phải là một người hâm mộ cuồng nhiệt brandy, nhưng em cho là trà sẽ có vị tốt hơn với một cái bánh ngọt.”

Thật ra, Anthony nghĩ, rượu brandy rất hợp với bánh ngọt, nhưng nó chắc chắn là chẳng hại ai khi uống cạn cái ấm trà một ít, chỉ phòng trường hợp anh lật đổ nhào nó. “Ý kiến hay đấy.” Anh nói, chụp lấy một cái tách trà và đưa nó ra cho cô. “Trà đúng là thứ anh cần. Không thể tin được anh đã không nghĩ đến nó sớm hơn.”

“Em cũng không thể tin được.” Cô thì thầm chua chát - nếu một người có thể thì thầm trong một vẻ chua chát, và sau khi nghe được lời châm chọc nhỏ của Kate, Anthony nghĩ một người có thể làm thế

Nhưng anh chỉ tặng cô một nụ cười vui vẻ khi với tới và nắm lấy cái tách trà từ tay cô. “Cám ơn em.” Anh nói, kiểm tra xem cô đã thêm sữa chưa. Cô đã thêm, việc đó chẳng khiến anh ngạc nhiên; cô rất giỏi nhớ những chi tiết như thế này.

“Nó còn đủ nóng chứ?” Kate lịch sự hỏi.

Anthony uống cái tách. “Hoàn hảo.” Anh trả lời, thở ra một hơi thỏa mãn. “Anh có thể phiền em thêm một tách nữa chứ?”

“Anh có vẻ mới hình thành một sự yêu thích đối với trà thì phải.” Cô nói khô khan.

Anthony xem xét cái ấm trà, tự hỏi không biết còn lại bao nhiêu và liệu anh có thể uống hết nó mà không bị tấn công bởi nhu cầu cấp thiết phải đi giải tỏa không. “Em cũng nên uống thêm một ít đi.” Anh đề nghị. “Em trông hơi thiếu nước.”

Hai hàng lông mày cô nhướng lên. “Vậy sao?”

Anh gật đầu, rồi lo lắng anh có lẽ đã nói nó hơi nặng nề. “Chỉ một ít thôi, tất nhiên.” Anh nói.

“Tất nhiên.”

“Còn đủ trà cho anh một tách nữa không?” Anh hỏi, kiểu thờ ơ nhất mà anh có thể sắp xếp được.

“Nếu không đủ, em chắc là có thể gọi Đầu bếp nấu thêm một ấm nữa.”

“Ồ, không, anh chắc là nó không cần thiết đâu.” Anh thốt lên, chắc là hơi quá to. “Anh chỉ uống bất cứ gì còn lại thôi.”

Kate nghiêng cái ấm cho đến khi giọt trà cuối cùng cũng rớt vào tách. Cô thêm một muỗng to sữa, rồi đưa lại cho anh trong yên lặng, mặc dù đôi lông mày nhướng cao nói thay cho cô.

Khi anh nhấp trà - bụng anh đã hơi quá đầy để có thể nuốt ực nó xuống nhanh như t rồi - Kate hắng giọng và hỏi, “Anh có biết chàng trai trẻ của Edwina không?”

“Anh còn chẳng biết anh ta là ai.”

“Ôi. Em xin lỗi. Em chắc là đã quên nhắc đến tên anh ta. Là Mr.Bagwell. Em không biết tên khai sinh của anh ta, nhưng Edwina nói anh ta là con thứ, nếu điều đó giúp được. Nó đã gặp anh ta tại buổi tiệc của mẹ anh.”

Anthony lắc đầu. “Chưa bao giờ nghe về anh ta. Anh ta chắc là một trong những gã tội nghiệp mẹ anh đã mời để cân bằng số lượng khách. Mẹ anh đã mời một lượng lớn phụ nữ trời đánh. Bà luôn như thế, hy vọng là một trong bọn anh có thể thật sự yêu, nhưng rồi bà lại phải tìm được một lượng những người đàn ông tầm thường để cân bằng số lượng.”

“Tầm thường?” Kate lặp lại.

“Để cho phụ nữ không yêu họ mà thay vào đó là bọn anh.” Anh trả lời với nụ cười toét nửa miệng.

“Bà chắc là tuyệt vọng muốn gả quách các anh đi, đúng không?”

“Tất cả những gì anh biết,” Anthony nói với một cái nhún vai, “rằng mẹ anh đã mời rất nhiều phụ nữ phù hợp lần vừa rồi mà bà đã phải xuống nước mời mục sư và van xin đứa con trai mười sáu tuổi của ông ta đến ăn tối.”

Kate nhăn mặt. “Em nghĩ là em đã gặp cậu ta.”

“Ừ, cậu ta mắc cỡ kinh khủng, anh chàng tội nghiệp. Mục sư đã nói với anh cậu ta bị phát ban trong cả tuần sau khi bị ngồi cạnh Cressida Cowper tại tiệc tối.”

“Chà, điều đó thì sẽ khiến cho bất cứ ai cũng bị phát ban.”

Anthony cười toe toét. “Anh đã biết là em có một tính ác trong người mà.”

“Em không có ác ý!” Kate phản đối. Nhưng nụ cười của cô ranh mãnh. “Nó chẳng có gì hơn ngoài sự thật.” “Đừng có tự bảo vệ mình với anh.” Anh kết thúc tách trà; nó đặc đến mức đắng ngắt vì đã bị ngâm trong bình trà quá lâu, nhưng sữa đã khiến nó gần như dễ chịu. Đặt tách xuống, anh nói thêm, “Cái tính độc ác của em là một trong những điều anh thích nhất ở em đấy.”

“Trời ơi,” cô lầm bầm, “em sẽ ghét được biết anh thích cái gì ít nhất.”

Anthony chỉ vẫy một bàn tay tùy tiện trong không trung. “Nhưng quay lại với em gái em và Mr.Bugwell của cô ấy -”

"Bagwell."

“Đáng thương thật.”

“Anh Anthony!”

Anh làm ngơ cô. “Anh đang thật sự nghĩ là anh phải để một phần của hồi môn cho Edwina.”

Sự mỉa mai của hành động đó không phải là anh không nhận thấy. Lúc anh còn có ý định kết hôn với Edwina, anh đã lên kế hoạch để một phần hồi môn cho Kate.

Anh liếc lên Kate để xem phản ứng của cô.

Anh đã không, tất nhiên, đưa ra lời nói đó chỉ để có được ý kiến tốt của cô, nhưng anh không quá cao thượng đến mức anh không thể thú nhận với chính mình rằng anh đang hy vọng một điều gì đó hơn là sự im lặng sửng sốt mà cô đang thể hiện này.

Rồi anh nhận ra cô đang gần rớt nước mắt.

“Kate?” Anh hỏi, không chắc là liệu anh có nên sung sướng hay lo lắng.

Cô chùi mũi hơi không trang nhã với mu bàn tay. “Đó là điều tuyệt vời nhất mà ai đó từng làm vì em.” Cô hít mũi.

“Anh thật sự làm điều đó vì Edwina.” Anh lầm bầm, không bao giờ thoải mái với những phụ nữ khóc lóc. Nhưng bên trong, khiến anh cảm thấy cao lớn đến ba mét.

“Ôi, anh Anthony!” Cô gần như khóc thét lên. Và rồi, mặc cho sự ngạc nhiên cực độ của anh, cô nhảy lên và bay qua cái bàn và vào trong vòng tay anh, gấu váy nặng nề của cô quét ba tách trà, hai đĩa lót, và một cái muỗng xuống sàn.

“Anh thật là ngọt ngào.” Cô nói, chùi mắt khi cô rơi phịch chắc chắn vào lòng anh. “Người đàn ông tuyệt vời nhất Luân Đôn.”

“Chậc, anh không biết về điều đó.” Anh đáp trả, trượt một cánh tay quanh eo cô. “Người đàn ông nguy hiểm nhất, có lẽ thế, hay đẹp trai -”

“Tuyệt vời nhất.” Cô ngắt lời một cách kiên quyết, gác đầu cô vào chỗ hõm ở cổ anh. “Chắc chắn là người tuyệt vời nhất.”

“Nếu em khăng khăng như thế.” Anh thì thầm, không hề thấy bất hạnh với sự việc đang diễn tiến.

“Thật tốt là chúng ta đã kết thúc ấm trà đó.” Kate nói, nhìn những tách trà trên sàn. “Nó sẽ trở thành một mớ lộn xộn kinh khủng.”

“Ồ, tất nhiên.” Anh mỉm cười với chính mình khi anh kéo cô đến gần hơn. Có điều gì đó ấm áp và thoải mái trong việc ôm Kate. Đôi chân cô đu đưa trên cánh tay vịn của ghế và lưng cô đang dựa vào cánh tay của anh. Họ khít với nhau rất tuyệt, anh nhận ra. Cô có đúng kích cỡ dành cho người đàn ông có thể trạng như anh.

Có rất nhiều điều về cô mà chỉ đơn giản là đúng. Nó là loại nhận thức thường khiến anh kinh hãi, nhưng vào lúc này đây anh hạnh phúc đến chết tiệt đi được chỉ ngồi đây với cô trong lòng nên anh đơn giản là từ chối nghĩ về tương lai.

“Anh thật là tốt với em.” Cô thì thầm.

Anthony nghĩ về tất cả những lần anh cố ý xa cách, tất cả những lần anh để mặc cô tự lo liệu, nhưng anh đẩy cảm giác tội lỗi sang một bên. Nếu anh có đang áp đặt một khoảng cách giữa họ, đó là để tốt cho cô thôi. Anh không muốn cô yêu anh. Nó sẽ khiến mọi việc khó khăn hơn cho cô khi anh

Và nếu anh có yêu cô...

Anh còn không muốn nghĩ việc đó sẽ khó khăn thế nào đối với anh.

“Chúng ta có kế hoạch gì cho chiều nay không?” Anh thì thầm vào tai cô.

Cô gật đầu, cử động đó khiến cho tóc cô cù vào má anh. “Một vũ hội,” cô nói, “tại gia của Lady Mottram.”

Anthony không thể cưỡng lại sự mềm mại như lụa của tóc cô, và anh chải hai ngón tay xuyên qua nó, để cho nó trượt qua bàn tay anh và cuộc quanh cổ tay anh. “Em có biết anh nghĩ gì không?” Anh thì thầm.

Anh nghe nụ cười của cô khi cô hỏi, “Cái gì?”

“Anh nghĩ anh chưa bao giờ quan tâm nhiều như vậy đến Lady Mottram. Và em có biết anh còn nghĩ gì nữa không?”

Giờ anh nghe thấy cô cố không cười khúc khích. “Cái gì nào?”

“Anh nghĩ chúng ta nên lên lầu.”

“Thật sao?” Cô hỏi, rõ ràng là giả vờ không biết.

“Ồ, đúng đấy. Ngay phút này, thật sự đấy.”

Cô ngoáy mông, cô gái tinh ranh, tự mình xác định rằng anh cần phải lên lầu nhanh đến mức nào. “Em thấy rồi.” Cô thì thầm nghiêm trọng.

Anh véo nhẹ vào hông cô. “Anh lại nghĩ là em cảm thấy.”

“À, cái đó nữa.” Cô thừa nhận. “Điều đó giúp làm rõ thêm.”

“Anh chắc là điều đó có giúp.” Anh lầm bầm. Rồi, với một nụ cười rất quỷ quái, anh đẩy cằm cô cho đến khi mũi họ ngang tầm với nhau. “Em có biết anh nghĩ gì khác không?” Anh nói khàn khàn.

Đôi mắt cô mở to. “Em chắc là em không thể tưởng tượng được.”

“Anh nghĩ,” anh nói, một bàn tay của anh luồn xuống dưới váy cô và trượt lên chân cô, “rằng nếu chúng ta không lên lầu ngay bây giờ, anh có thể vui lòng ngồi lại ở đây.”

“Ở đây?” Cô ré lên.

Bàn tay anh tìm thấy mép vớ dài của cô. “Ở đây.” Anh xác nhận.

“Bây giờ?”

Những ngón tay anh cù vào đám lông xoăn mềm mại của cô, rồi chìm vào trong cơ thể cô. Cô thật mềm mại và ướt và cảm giác như thiên đường. “Ôi, hoàn toàn chắc chắn là ngay bây giờ.” Anh nói.

“Ở đây?”

Anh nhấm nháp môi cô. “Chẳng phải anh đã trả lời câu hỏi đó rồi sao?”

Và nếu cô có câu hỏi nào khác, cô không hề thốt lên chúng trong vòng một giờ sau đó.

Hoặc có lẽ chỉ vì anh đã thực hiện cố gắng chết tiệt nhất của anh để đánh cắp khả năng nói của cô.

Và nếu một người đàn ông có thể xét đoán từ những tiếng thét nhỏ và tiếng rên rỉ thoát ra từ miệng cô, thì anh đang làm việc đó rất xuất sắc.
Bình Luận (0)
Comment