The Viscount Who Loved Me

Chương 20

Liệu có ai ngoài Bổn Tác Giả này nhận ra rằng Miss Edwina Sheffield đã khá lơ đễnh thời gian gần đây? Theo tin đồn thì cô đã phải lòng, mặc dù không ai có vẻ là biết được nhân dạng của quý ông may mắn này.

Xét từ biểu hiện của Miss Sheffield tại các buổi tiệc, thì, Bổn Tác Giả cảm thấy được an lòng khi cho rằng quý ông bí ẩn này không phải là một ai đó thường lưu trú ở Luân Đôn. Miss Sheffield đã không thể hiện bất cứ dấu hiệu quan tâm đến bất kỳ quý ông nào, và tất nhiên, ngay cả khi ngồi bên lề điệu vũ tại dạ hội của Lady Mottram vào Thứ Sáu vừa rồi.

Liệu người theo đuổi của cô có phải là ai đó mà cô đã gặp tại vùng thôn quê vào tháng trước? Bổn Tác Giả sẽ phải thực hiện một chút xoay sở để vén bức màn bí mật lên.

Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 13 tháng 6 năm 1814

“Anh có biết em nghĩ gì không?” Kate hỏi, khi cô ngồi tại bàn trang điểm vào tối đó, chải mái tóc của cô.

Anthony đang đứng cạnh cửa sổ, một bàn tay dựa vào khung cửa và nhìn ra bên ngoài. “Mmmm?” là câu trả lời của anh, hẳn là do anh bị phân tâm với những suy nghĩ để có thể làm nên một câu trả lời rõ nghĩa hơn.

“Em nghĩ,” cô tiếp tục nói trong một giọng hân hoan, “lần sau mà trời mưa bão, em sẽ vẫn ổn.

Anh chầm chậm quay lại. “Thật chứ?” Anh hỏi.

Cô gật đầu. “Em không biết tại sao em lại nghĩ như thế. Một trực giác, em đoán vậy.”

“Trực giác,” anh nói, trong một giọng nghe kỳ lạ và ngang phè ngay cả đối với tai anh, “thường chính xác.”

“Em cảm thấy một ý thức lạc quan kỳ lạ nhất.” Cô thốt lên, vẫy cây lược bạc trong không trung khi cô nói. “Cả cuộc đời em, em đã có chuyện khủng khiếp này lơ lửng trên đầu mình. Em đã không nói với anh - em chưa bao giờ nói với ai - nhưng cứ mỗi lần có bão, em lại nghĩ... à thì, em không chỉ nghĩ, em bằng cách nào đó biết...”

“Điều gì, Kate?” Anh hỏi, e sợ câu trả lời mà không có một chút ý niệm vì sao.

“Em không biết là tại sao,” cô nói trầm ngâm, “khi em run rẩy và khóc, em chỉ biết rằng em sắp chết. Em biết điều đó. Chẳng có cách nào mà em có thể cảm thấy khủng khiếp như thế và vẫn sống để thấy được ngày mai.” Đầu cô hơi nghiêng sang một bên, và gương mặt cô có một vẻ căng thẳng lơ đãng, cứ như cô không chắc làm thế nào để nói điều cô cần phải nói.

Nhưng Anthony vẫn hiểu điều đó. Và nó khiến cho máu anh đóng băng.

“Em chắc là anh sẽ nghĩ đó là điều ngu ngốc nhất có thể tưởng tượng.” Cô nói, đôi vai cô nâng lên và hạ xuống trong một cái nhún vai ngượng ngùng. “Anh rất lí trí, điềm đạm và thực tế. Em không nghĩ là anh có thể hiểu được điều gì như thế.”

Nếu mà cô ấy biết được. Anthony xoa mắt, cảm giác hơi chóng mặt một cách kỳ lạ. Anh rơi vào một chiếc ghế, hy vọng cô không nhận thấy anh mất thăng bằng như thế nào, và ngồi xuống.

May mắn thay, sự chú ý của cô đã trở lại với những chai lọ và đồ nữ trang trên bàn trang điểm của cô. Hoặc có lẽ cô quá ngượng để nhìn vào anh, nghĩ rằng anh sẽ chế giễu những nỗi sợ hãi phi lý của cô.

“Cứ mỗi khi cơn bão qua đi,” cô tiếp, nói với cái bàn, “em biết suy nghĩ đó ngu ngốc và buồn cười thế nào. Cuối cùng thì, em đã chịu đựng những cơn bão trước đây rồi, và chẳng có cơn bão nào giết được em. Nhưng biết điều đó trong trí óc logic của em không bao giờ có vẻ giúp ích được. Anh có hiểu những gì em nghĩ không?”

Anthony cố gắng gật đầu. Anh không chắc là anh có làm thế không nữa.

“Khi trời mưa,” cô nói, “không có gì thật sự tồn tại ngoài cơn bão. Và, tất nhiên là nỗi sợ. Rồi mặt trời sẽ lên, và em nhận ra một lần nữa em đã ngu ngốc thế nào, nhưng đến cơn bão sau đó, mọi chuyện vẫn cứ như thế. Và một lần nữa, em biết em sẽ chết. Em chỉ biết như thế.”

Anthony cảm thấy buồn nôn. Cả người anh có cảm giác xa lạ, như không phải chính anh. Anh không thể nói bất cứ điều gì cho dù anh có cố gắng.

“Thật ra,” cô nói, ngước mặt lên để nhìn vào anh, “lần duy nhất mà em cảm thấy em có thể thật sự sống đến ngày hôm sau là lúc ở trong thư viện tại Aubrey Hall.” Cô đứng lên và đi tới bên anh, quỳ xuống trước anh và dựa má cô vào lòng anh. “Với anh.” Cô thì thầm.

Anh đưa tay lên để vuốt tóc cô. Hành động đó là phản xạ nhiều hơn. Anh chắc là không nhận thức được những hành động của anh.

Anh không biết rằng Kate cũng có ý thức về sự hữu hạn của cuộc đời mình. Hầu hết mọi người đều không. Điều đó đã đem lại cho Anthony cái cảm giác cô độc qua nhiều năm, như thể anh hiểu được một sự thật bản chất kinh khủng nào đó mà những người còn lại thì không.

Và trong khi ý thức về ngày tận số của Kate không hoàn toàn giống anh - ý thức của cô chỉ thoáng qua, bị khơi lại bởi một cơn gió tức thời cùng với mưa và sấm chớp, trong khi ý thức của anh luôn ở trong anh, và sẽ còn cho đến ngày anh chết - cô, không giống như anh, đã vượt qua được nó.

Kate đã chống lại những con quỷ vô hình của cô và cô đã thắng.

Và Anthony ghen tị đến chết tiệt.

Đó không phải là một phản ứng cao quý; anh biết điều đó. Và, quan tâm đến cô nhiều như anh, anh đã vui mừng, nhẹ nhõm, hạnh phúc và tất cả mọi cảm xúc tốt đẹp và trong sáng có thể hình dung được rằng cô đã đánh bại nỗi sợ hãi đến cùng với những cơn bão, nhưng anh vẫn ghen tị. Ghen tị quá đỗi.

Kate đã thắng.

Trong khi anh, người đã nhận thức được những con quỷ vô hình của chính mình nhưng từ chối phải sợ chúng, giờ lại chết điếng vì kinh hãi. Và tất cả chỉ vì một điều anh đã thề sẽ không bao giờ xảy ra.

Anh đã yêu vợ anh.

Anh đã yêu vợ anh, và giờ ý nghĩ phải chết, phải rời xa cô, biết rằng những khoảnh khắc của họ ở bên nhau sẽ làm thành một bài thơ tình ngắn và không phải là một cuốn tiểu thuyết dài say đắm - điều đó vượt quá sức chịu đựng của anh.

Và anh không biết phải đổ lỗi cho ai. Anh muốn chỉ tay vào cha anh, vì đã chết quá trẻ và để lại anh gánh chịu lời nguyền khủng khiếp này. Anh muốn xỉ vả Kate, vì đã đi vào cuộc đời anh và khiến cho anh sợ kết thúc của mình. Khốn thật, anh sẽ đổ lỗi cho một người lạ trên đường nếu anh nghĩ điều đó có thể.

Nhưng sự thật là, chẳng có ai có lỗi, ngay cả anh. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu có thể chỉ vào ai đó - bất cứ ai - và nói, “Đây là lỗi của ngươi.” Thật trẻ con, anh biết, cảm giác cần phải đổ lỗi cho ai đó, nhưng thi thoảng mọi người đều có quyền có những cảm xúc không chín chắn, chẳng phải sao?

“Em quá hạnh phúc.” Kate thì thầm, đầu cô vẫn còn đặt trong lòng anh.

Và Anthony cũng muốn được hạnh phúc. Anh rất muốn cho mọi việc không quá phức tạp, cho hạnh phúc chỉ là hạnh phúc và không là gì khác. Anh muốn hân hoan cho những chiến công mới đây của cô mà không có suy nghĩ nào về những nỗi lo lắng của anh. Anh muốn chìm đắm vào khoảnh khắc này, để quên đi tương lai, để được ôm cô trong vòng tay anh và...

Trong một cử động đột ngột không nói trước, anh kéo mạnh cả hai cùng đứng lên.

“Anh Anthony?” Kate dò hỏi, chớp mắt ngạc nhiên.

Để trả lời, anh hôn cô. Đôi môi anh bùng nổ đam mê khi gặp môi cô và chìm đắm trong khao khát làm lu mờ ý thức, cho đến khi anh chỉ có thể bị điều khiển bằng cơ thể anh mà thôi. Anh không muốn phải nghĩ, anh không muốn có khả năng suy nghĩ. Tất cả những gì anh muốn là chính khoảnh khắc này.

Và anh muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

Anh nhấc cô lên trong vòng tay và đi hiên ngang đến chiếc giường, đặt cô lên tấm trải giường nửa giây trước khi cơ thể anh hạ xuống bao phủ cô. Cô thật lộng lẫy bên dưới anh, mềm mại và mạnh mẽ, và bị thiêu đốt bởi cùng một ngọn lửa đang điên cuồng rực cháy bên trong cơ thể anh. Cô có thể không hiểu được điều gì đã thúc đẩy khao khát đột ngột của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy và cùng chia sẻ nó.

Kate đã mặc đồ để đi ngủ, và áo ngủ của cô dễ dàng nới lỏng ra dưới những ngón tay kinh nghiệm của anh. Anh phải chạm vào cô, cảm thấy cô, để đảm bảo với chính mình rằng cô đang ở đây bên dưới anh và anh đang ở đây để làm tình với cô. Cô đang mặc một chiếc áo ngủ màu xanh khói hài hòa thanh nhã đượt thắt lại ở hai vai và ôm lấy những đường cong cô. Đó là loại váy được thiết kế để biến những người đàn ông trở thành ngọn lửa, và Anthony không phải là ngoại lệ.

Có điều gì đó gợi tình đến tuyệt vọng về cảm giác trên làn da ấm áp của cô qua lớp vải lụa, và đôi tay anh du hành không ngừng khắp người cô, chạm vào cô, mơn trớn, làm bất cứ điều gì anh có thể để kết nối cô với anh.

Nếu anh có thể đem cô vào trong anh, anh cũng sẽ làm thế và giữ cô ở đó mãi mãi.

“Anthony,” Kate thở hổn hển, trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh dứt môi ra khỏi môi cô, “anh ổn chứ?”

“Anh muốn em.” Anh càu nhàu, nắm lấy váy cô và kéo lên cao trên hai chân cô. “Anh muĐôi mắt cô mở to với sự sửng sốt và hưng phấn, và anh ngồi dậy, cưỡi lên người cô, đặt trọng lượng lên hai đầu gối của anh để không đè lên cô. “Em thật quá đẹp.” Anh thì thầm. “Quá rực rỡ đến không thể tin được.”

Kate tỏa sáng bởi những lời của anh, và đôi tay cô vươn tới khuôn mặt anh, vuốt những ngón tay cô qua hai má lởm chởm râu của anh. Anh cầm giữ một bàn tay cô và áp mặt anh vào đó, hôn lên lòng bàn tay khi tay kia của cô trượt dọc theo những thớ thịt trên cổ anh.

Những ngón tay anh tìm thấy nút thắt tinh tế trên vai cô, đang được cột lại một cách lỏng lẻo. Chỉ mất một vài cái kéo nhẹ để tháo gỡ những nút thắt, nhưng một khi lớp vải lụa trượt xuống dưới ngực cô, Anthony đánh mất mọi thứ có thể gọi là kiên nhẫn, và anh giật mạnh cái váy cho đến khi nó chùn lại trên chân cô, để cô hoàn toàn khỏa thân trước mắt anh.

Với một tiếng rên rỉ rời rạc anh xé áo của mình, những nút áo văng khắp nơi khi anh kéo nó ra, và chỉ mất vài giây để giải thoát anh khỏi những chiếc quần. Và rồi, khi cuối cùng không còn gì trong giường ngoài hai làn da rực rỡ áp vào nhau, anh bao phủ cô một lần nữa, một bên đùi cơ bắp của anh đẩy hai chân cô ra.

“Anh không thể chờ được.” Anh nói giọng khản đặc. “Anh không thể khiến nó tuyệt cho em được.”

Kate buột ra một tiếng rên như bị sốt khi cô chộp lấy hai bên hông anh, kéo anh tới lối vào của cô. “Điều này là tuyệt với em rồi,” cô thở hổn hển, “và em không muốn anh phải chờ.”

Và trong khoảnh khắc đó, những lời nói trôi đi. Anthony reo lên một tiếng trầm đục, ban sơ khi anh tràn vào lấp đầy trong cô, đắm chìm anh hoàn toàn với chỉ một cú đâm sâu và mạnh mẽ. Đôi mắt Kate mở to, và miệng cô cong lên thành một chữ Ôi ngạc nhiên sửng sốt vì sự xâm nhập nhanh chóng của anh. Nhưng cô đã sẵn sàng cho anh - còn hơn cả sẵn sàng cho anh. Có điều gì đó về tốc độ làm tình không nao núng của anh đánh thức một đam mê sâu thẳm trong cô, cho đến khi cô khao khát anh với một sự tuyệt vọng khiến cô khó thở.

Họ không tinh tế, và họ không dịu dàng. Họ nóng bỏng, và đẫm mồ hôi, đầy khao khát, và họ ôm chặt lấy nhau như thể họ có thể khiến cho thời gian đóng băng lại vĩnh viễn bởi sức mạnh dữ dội của ý chí. Khi họ đến cực điểm, nó thật cuồng nhiệt và xảy ra cùng một lúc, cả hai cơ thể họ ưỡn cong khi những tiếng thét giải thoát của họ tan vào trong đêm.

Nhưng khi cơn bão tình ái trôi qua, họ cuộn lại trong vòng tay nhau và cố gắng lấy lại sự tự chủ trên những hơi thở đứt quãng, Kate nhắm mắt lại hạnh phúc và đầu hàng sự rã rời xâm chiếm lấy cô.

Anthony thì không.

Anh nhìn chăm chú khi cô thiếp đi, và rồi ngắm cô khi cô rơi vào giấc ngủ. Anh ngắm cái cách đôi mắt cô thi thoảng chuyển động dưới mí mắt ngái ngủ. Anh đo lường nhịp độ của hơi thở cô bằng cách đếm sự nâng lên và hạ xuống nhẹ nhàng của lồng ngực. Anh lắng nghe mỗi tiếng thở dài, mỗi tiếng thì thầm nhỏ.

Có những ký ức mà một người đàn ông muốn khắc vào trí não anh ta, và đây là một trong những ký ức đó.

Nhưng vừa lúc anh chắc là cô đã hoàn toàn ngủ say, cô làm một loại tiếng động buồn cười, ấm áp khi cô rúc sâu hơn vào vòng tay anh, và mí mắt cô chớp chầm chậm và mở ra.

“Anh vẫn còn thức.” Cô thì thầm, giọng cô sít lại và êm dịu vì buồn ngủ.

Anh gật đầu, tự hỏi có phải anh đang ôm cô quá chặt. Anh không muốn buông ra. Anh không bao giờ muốn buông ra.

“Anh nên ngủ đi.” Cô nói.

Anh lại gật đầu nữa, nhưng có vẻ không thể khiến cho mắt anh nhắm lại được.

Cô ngáp. “Điều này thật tuyệt.”

Anh hôn lên trán cô, làm một tiếng “Mmmm” đồng ý.

Cô ngửa cổ lên và hôn đáp trả anh, trên môi, rồi nằm lại lên gối. “Em hy vọng chúng ta sẽ như thế này mãi mãi.” Cô thì thầm, lại ngáp lần nữa khi giấc ngủ đến với cô. “Mãi mãi và vĩnh viễn.”

Anthony đông cứng lại.

Mãi mãi.

Cô không thể biết được từ đó có ý nghĩa gì với anh. Năm năm? Sáu? Có lẽ bảy hay tám.

Vĩnh viễn.

Đó là một từ chẳng có ý nghĩa gì cả, điều gì đó mà anh đơn giản chỉ là không thể hiểu được.

Đột nhiên anh không thể thở.

Tấm chăn đắp có cảm giác như một bức tường gạch trên người anh, và không khí trở nên đặc quánh.

Anh phải ra khỏi đây. Anh phải đi. Anh phải -

Anh bật dậy khỏi chiếc giường, và rồi, vấp chân và nghẹn thở, anh với tới những quần áo của mình, bị vất bừa bãi khắp sàn nhà, và bắt đầu thọt tay chân vào mấy cái ống.

“Anthony?”

Đầu anh giật mạnh lên. Kate đang ngồi thẳng dậy, vẫn đang ngáp. Ngay cả trong ánh sáng yếu ớt, anh vẫn có thể thấy đôi mắt cô đầy vẻ khó hiểu. Và đau đớn.

“Anh có ổn không?” Cô hỏi.

Anh gật đầu ngắn gọn.

“Vậy tại sao anh lại cố xỏ chân vào ống tay áo?”

Anh nhìn xuống và rủa một câu mà anh chưa bao giờ ngay cả nghĩ đến sẽ thốt ra trước mặt một phụ nữ. Với một câu chửi rủa chêm vào, anh cuộn cái áo vải khó ưa lại thành một đống nhàu nhĩ và vất nó lên sàn, ngừng lại chỉ một giây trước khi kéo giật những cái quần lên.

“Anh đi đâu?” Kate lo lắng

“Anh phải ra ngoài.” Anh lầm bầm.

“Bây giờ sao?”

Anh không trả lời bởi vì anh không biết phải trả lời thế nào.

“Anh Anthony?” Cô bước ra khỏi giường và đến với anh, nhưng vào một khắc trước khi tay cô chạm vào má anh, anh nhăn mặt, loạng choạng về phía sau cho đến khi lưng anh đập vào thành giường. Anh nhìn thấy nỗi đau trên gương mặt cô, nỗi đau vì sự chối bỏ của anh, nhưng anh biết rằng nếu cô chạm vào anh trong tình yêu thương dịu dàng, anh sẽ lạc lối.

“Quỷ tha ma bắt nó đi.” Anh rủa xả. “Mấy cái áo của anh ở chỗ quái nào?”

“Trong phòng thay đồ của anh.” Cô nói một cách căng thẳng. “Nơi chúng luôn hiện diện.”

Anh hùng hổ đến tìm một cái áo sạch, không thể chịu được âm thanh của giọng cô. Không nhất thiết là cô nói gì, anh vẫn nghe thấy mãi mãi và vĩnh viễn.

Và điều đó đang giết chết anh.

Khi anh xuất hiện trở lại từ phòng thay đồ, áo khoác dài và giày ở đúng chỗ trên người, Kate đang đứng, đi đi lại lại trên sàn và lo lắng nghịch nghịch nút thắt lớn trên áo ngủ của cô.

“Anh phải đi.” Anh nói không ngữ điệu gì.

Cô không thốt lên một lời nào, đó là điều mà anh nghĩ là anh muốn, nhưng thay vào đó anh chỉ thấy mình đứng đó, chờ cho cô nói, không thể di chuyển cho đến khi cô cất lời.

“Khi nào thì anh trở lại?” Cuối cùng cô hỏi.

“Ngày mai.”

“Điều đó... tốt.”

Anh gật đầu. “Anh không thể ở đây.” Anh thốt lên. “Anh phải đi.”

Cô run rẩy nuốt xuống. “Vâng,” cô nói, giọng cô nhỏ một cách nhức nhối, “anh đã nói đến thế rồi.”

Và rồi, không một lần nhìn lại và không một ý niệm nào về nơi anh sẽ đến, anh quay đi.

Kate đi chầm chậm đến chiếc giường và nhìn chằm chằm vào nó. Có vẻ không đúng khi lên giường một mình, kéo chăn đắp quanh người cô và vùi mình vào một tổ ấm nhỏ. Cô nghĩ cô nên khóc, nhưng không giọt nước mắt nào dâng lên cay xè trong mắt cô. Cho nên cuối cùng cô đi đến cửa sổ, đẩy tấm rèm sang một bên, và nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên chính mình bởi một lời cầu nguyện cho bão nổi lên.

Anthony đã đi rồi, và trong khi cô chắc chắn là anh sẽ trở về với thể xác nguyên vẹn, cô không tin tưởng lắm về tâm hồn anh. Và cô nhận ra cô cần thứ gì đó - cô cần cơn bão - để chứng minh cho bản thân thấy rằng cô có thể mạnh mẽ, chỉ mình cô và cho chính cô.

Cô không muốn ở một mình, nhưng có lẽ cô không có sự lựa chọn. Anthony dường như quyết tâm giữ một khoảng cách giữa họ. Có những con quỷ vô hình bên trong anh - những con quỷ mà cô sợ là anh sẽ không bao giờ chọn đối mặt với chúng khi có mặt cô.

Nhưng nếu cô đã được định mệnh sắp đặt phải sống cô đơn, ngay cả với một người chồng bên cạnh, thì vì Chúa cô sẽ đơn độc và mạnh mẽ.

Sự yếu đuối, cô nghĩ khi tựa trán vào mặt kiếng trơn nhẵn của cửa sổ, không bao giờ giúp được ai điều gì.

* * *

Anthony không có một ký ức nào về những bước đi loạng choạng mất thăng bằng của anh qua đại sảnh, nhưng anh lại thấy mình trượt chân xuống những bậc thềm trước nhà, trở nên trơn trượt bởi sương mù giăng trong không trung. Anh băng qua con đường, không có chút ý định về nơi anh đang đến, chỉ biết là anh cần phải ở xa. Nhưng khi anh đến rìa bên kia, một vài con quỷ trong anh buộc đôi mắt anh phải ngước lên cửa sổ phòng ngủ của họ.

Anh không nên nhìn thấy cô là ý nghĩ đầu tiên của anh. Cô nên ở trong giường hoặc những tấm rèm nên được kéo lại hoặc anh nên trên đường tới câu lạc bộ của anh bay giờ rồi.

Nhưng anh đã thấy cô và sự nhức nhối tê liệt trong ngực anh trở nên sắc bén hơn, độc ác hơn một cách tàn nhẫn. Trái tim anh cảm thấy như thể nó đã bị cắt ra - và anh có một cảm giác nao núng nhất rằng bàn tay cầm con dao chính là tay anh.

Anh ngắm cô trong một phút - hoặc có lẽ là một giờ. Anh không nghĩ cô thấy anh; không có gì trong dáng vẻ của cô biểu thị là cô có biết sự hiện diện của anh. Cô ở quá xa để anh có thể nhìn thấy gương mặt cô, nhưng anh nghĩ đôi mắt cô đang khép lại.

Có lẽ đang hy vọng trời đừng mưa bão, anh nghĩ, nhìn lên bầu trời âm u. Cô chắc là không may mắn rồi. Hơi ẩm và sương mù đã bắt đầu kết thành những giọt ẩm ướt trên da anh, và có lẽ đó là chuyển tiếp nhanh chóng của một cơn mưa lớn.

Anh biết là anh nên đi, nhưng có sợi dây vô hình nào đó giữ anh đứng yên một chỗ. Ngay cả sau khi cô rời khỏi cửa sổ, anh vẫn đứng nguyên vị trí, nhìn chăm chú lên ngôi nhà. Sự cám dỗ quay trở lại gần như không thể chối bỏ được. Anh muốn chạy trở lại vào trong nhà, quỳ xuống trước mặt cô, và cầu xin cô tha thứ. Anh muốn nâng cô lên trong vòng tay và làm tình với cô cho đến khi những tia sáng đầu tiên của bình mình ló dạng. Nhưng anh biết anh không thể làm những điều đó.

Hay có lẽ anh không nên. Anh chỉ là không biết nữa.

Và thế là, sau khi đứng chôn chân tại chỗ gần một tiếng đồng hồ, sau khi cơn mưa đã tới, sau khi gió đã thổi những luồng lạnh buốt xương dọc con đường, Anthony cuối cùng cũng rời đi.

Anh ra đi, chẳng cảm thấy cái lạnh, chẳng cảm thấy mưa đang bắt đầu rơi với sữ dữ dội đáng kinh ngạc.

Anh ra đi, chẳng cảm thấy bất cứ điều gì.
Bình Luận (0)
Comment