Thôi rồi, kì này tiêu rồi. Nhưng mà anh ta có phát hiện thì đã sao! Tôi có chức vị cao hơn hắn mà. Nghĩ vậy tôi liền gạt bàn tay ấm áp để trên mặt tôi ra rồi ngước nhìn Trung Tuấn với ánh mắt hình viên đạn:
- Thì đã sao? Nếu tôi là Hạ Dương Dương thì anh có thể làm gì tôi?
Mắt Trung Tuấn toát lên một vẻ buồn mà từ trước đến giờ tôi chưa thấy, giọng nói ấm áp ấy lại vang lên:
- Dương Dương à! Anh thật sự rất nhớ em! Tại sao em lại giấu anh?
- Vậy tại sao tôi lại phải nói với anh? Anh với tôi đâu có quan hệ gì với nhau? Chính anh là người đã cắt đứt sợi dây hôn nhân giữa chúng ta mà.
- Anh xin lỗi, sau khi em rời đi anh đã rất nhớ em và trong lúc đó anh cũng đã nhận ra mình yêu em từ lúc nào!
Khoé mắt tôi đỏ hoe, căm giận nói lại:
- Yêu??? Nực cười, anh có biết rằng sau khi tôi bị tai nạn, khuôn mặt của tôi đã bị phá huỷ 30% phải đi ra nước ngoài chỉnh sửa. Trong lúc đó, tôi vẫn còn yêu anh một cách mù quáng, nghĩ đây là một cơn ác mộng cho đến khi tỉnh dậy tôi vẫn sẽ thấy được khuôn mặt anh và được ở bên anh cho đến trọn đời. Nhưng...tim tôi dường như đã vỡ vụn khi nghe được tin anh dẫn Hồng Thanh về nhà và coi tôi như đã biến khỏi thế giới này! Tôi gần như phát điên trong một thời gian dài nhưng nhờ sự động viên của ba nên tôi mới còn động lực để sống. Giờ anh biết rồi đó nhưng có thể làm gì? Công ty bị tôi phá rồi, anh...hiện tại chẳng khác gì là một con chó!
Bao nhiêu nỗi lòng thầm kín từ bấy năm qua tôi đã nói ra hết. Cảm giác sau khi nói ra thật sự rất thoải mái nhưng có vẻ cái người đang đứng trước mặt tôi đây thì trái ngược hoàn toàn. Thấy vậy, tôi lạnh mặt lướt ngang qua rồi có cảm giác bị nắm chặt tay lôi mạnh vào tường:
- Trước đây cho anh xin lỗi nhưng bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lại không?
Tôi cười khinh người rồi đẩy Trung Tuấn ra:
- Haha...quay lại. Xin lỗi anh, sau anh tôi đã hẹn hò với rất nhiều người rồi, lại còn tốt gấp trăm lần anh. Anh nghĩ rằng tôi vẫn sẽ ôm một mối tình si đợi anh yêu lại sao? anh nghĩ rằng tôi còn yêu anh sao? Lầm to rồi tên hầu bẩn thiểu!
Cảm nhận được có luồn ám khí xung quanh căn phòng, tôi lật đật chạy đi như một con thú bị săn mồi nhưng vẫn không kịp. Cánh tay mạnh mẽ ấy dùng sức đẩy tôi giường mà không cần tốn nhiều thời gian, trong phút chốc tôi đã nằm gọn trong lòng Trung Tuấn:
- Anh...anh muốn làm gì?
Con người ấy không còn là người hiền lành tôi thường thấy nữa mà đã biến thành một con quái thú thật sự. Bàn tay khô ráp ấy vuốt nhẹ tóc tôi thì thầm:
- Tôi yêu em như vậy, em biến tôi thành ra như vậy tôi đều không nói nhưng thật không ngờ em lại là một con điếm có thể đưa mông cho bất kì thằng nào. Nếu em đã cần đàn ông đến thế thì tôi sẽ cho em, hàng tôi tốt lắm em đừng lo.
Nói xong, Trung Tuấn xé phăng cái áo sơ mi của tôi ra mạnh bạo cắn xé đầu nhũ tôi điên cuồng. Cảm giác tê dại truyền đến khiến tôi không còn suy nghĩ được gì, sau một hồi cắn xé anh ta lại lấy tay bắt đầu cởi đồ tôi ra. Bây giờ tôi mới ý thức được bèn vùng vẫy trong vô vọng, tôi dùng chân dùng tay chống cự dữ dội nhưng bất thành. Sức mạnh tên quái thú kia thật sự kinh khủng, chẳng mất nhiều công sức tôi đã bị trói lại một cách gọn gàng. Nơi hậu nguyệt nóng bỏng ấy bị lộ ra, không mơn trơn hay gì cả, Trung Tuấn vội tháo dây nịch lấy con " tiểu quái thú" đang cứng ngắt đặt vào mà thúc. Tôi giật tê người, khuôn mặt bắt đầu bị méo mó, vừa thúc anh ta còn dùng tay véo căng nhũ tôi làm tăng sự kích thích. Rồi anh ta đột ngột lật người tôi lại nâng hông lên, thật là một tư thế đáng sợ. Tôi nài nỉ cầu xin:
- Xin anh, mau dừng lại...tôi không thể chịu thêm nữa....đau quá...
Anh ta xem như tôi không có mặt trên đời mà tiếp tục.
Cứ thúc rồi lại thúc, tôi như cái xác không hồn nhìn trần nhà mà như muốn ngất đi rồi bị cơn đau dày vò mà kéo về hiện thực. Như vậy cũng đã vài tiếng trôi qua, cuối cùng Trung Tuấn cũng đã dừng lại sau khi ban cho tôi bạch dịch đang còn ở trong hậu nguyệt ấy và giờ tôi cũng như chết đi không hề nhúc nhích. Anh ta nhẹ nhàng lấy cự vật ra, bạch dịch kèm theo máu cứ như thế mà tuôn trào, thật sự quá tàn nhẫn dù tôi van xin cấp mấy nhưng anh cứ xem như gió thổi bên tai, anh còn là con người nữa không? Sau đó, tôi có cảm giác được Trung Tuấn nâng tôi lên và ôm vào lòng, hình như anh ta đang khóc:
- Anh xin lỗi, anh yêu em nhiều lắm Hạ Dương Dương!
Tôi vờ như không nghe, mí mắt nặng trĩu nhắm lại. Tại sao lại khóc, anh rõ là một người tàn nhẫn nhưng lại rơi nước mắt vì tôi sao, chắc tôi đang nằm mơ rồi!
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường. Cả cơ thể như vừa bị xe tăng cán qua.