“-Hóa ra Phiến Vũ còn thích tự mình đa tình sao?”
Được rồi! Chàng nói ta thích tự mình đa tình, ta liền tự mình đa tình cho chàng coi. Ta xem chàng làm sao ứng phó...
Ta còn đang tìm cơ hội thể hiện bản lãnh “tự mình đa tình”, thì lão thiên đã ban một cái cơ hội xuống...
Cửu Trùng Thiên cảnh đẹp như mộng, mây trôi bồng bềnh, hư hư ảo ảo. Ta nằm phơi nắng trên chạc cây gần hồ Kính Nguyệt, vốn là đang an tĩnh bày mưu tính kế, lại bị bóng áo xanh của Hiên Trì thu hút. Bên cạnh thanh y của Hiên Trì, là một thân phấn y yểu điệu của vị tiên tử nào đó. Ta nheo mắt, cẩn thận đánh giá tình hình.
Phấn y tiên tử mi thanh mục tú, đôi con ngươi trong trẻo, ánh lên một tia nhu tình dễ nhận thấy, khóe môi còn treo nét cười ngại ngùng...Ừm...Không phải là đến tìm Hiên Trì nhà ta thổ lộ tâm tư đấy chứ?
“-Tiểu nữ từ lâu đã...đã ngưỡng mộ...phong...phong thái của Thượng thần...nên...nên...”
Quả nhiên! Không phải là ta muốn nghe trộm đâu. Có điều thính lực của ta vô cùng tốt, muỗi kêu còn nghe thấy, chứ đừng nói đến thanh âm rõ ràng kia nha! Ta nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, hạ quyết tâm mặt dày làm kẻ phá đám chuyện “tốt” nhà người ta.
Làm như vô tình đi ngang qua nhìn thấy bọn họ, ta giả bộ ngạc nhiên, cất giọng bảo:
“-Ý? Hiên Trì? Ta đang tính đi tìm chàng, chàng liền ở chỗ này hẹn hò với người ta...Vị đây là?”
Nàng kia da mặt thực mỏng, nghe ta nói vậy liền mặt liền đỏ gay, mím môi nói:
“-Tham kiến Thượng thần. Tiểu nữ là Linh Phàm...từ cung Chức Nữ.”
Ta diễn rất đạt bộ dáng “Hoạn Thư”, trừng mắt một cái, cao giọng giáo huấn tiểu bối:
“-Tiên nhân các vị bây giờ cũng quá nhàn rỗi đi. Còn có thời gian ở đây bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bớt chút thời gian đọc sách ngắm hoa có phải hơn không? Vừa hay chỗ ta có một quyển Kinh phật, cô tới cầm về đọc tịnh tâm đi! Ừm...hoa thực ra đã có chủ rồi, cho dù làm bươm bướm cũng nên chọn hoa mà đậu chứ...”
Nàng kia cơ hồ bị ta dọa sợ, vội dạ dạ vâng vâng, chạy vụt đi. Hahaha, ta cười thầm. Lòng dạ ngụy quân tử được thỏa mãn không ít nha! Ta quay lại nhìn nhân vật nam chính nãy giờ im hơi lặng tiếng, bắt đầu sử dụng màn kịch “tự mình đa tình”:
“-Sao chàng không từ chối nàng ta mau mau một chút, ta nhìn thấy phiền muốn chết.”
“Ừm...”
Hiên Trì cúi đầu, cơ hồ nghiền ngẫm nhìn ta, ngón tay dài khẽ xoa cằm, ậm ừ không nói.
“-Sao rồi? Đừng nói với ta chàng thích tiên tử kia nhé, ta mà thương tâm chết, không phải chàng cũng buồn ư?”
“-Nàng lần sau có bắt chước Hoạn Thư...sống lưng thẳng thêm một chút, mắt trừng lớn thêm một chút, có thể đưa một tay chống hông...giọng nói khàn khàn chút nữa, như vừa rồi vẫn chưa thể hiện cảm xúc tức giận...À, chỉ tay vào mặt người khác có lẽ hơi khiếm nhã, nhưng trong trường hợp vừa rồi lại rất có hiệu quả ra uy. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm.”
Hiên Trì khoa trương làm một số động tác mô tả, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Ta lảo đảo! Đó vốn đâu phải trọng điểm!
“-Đúng rồi. Còn có...”
“-Gia gia, ngài làm ơn ngưng lại!”
Ta chảy 3 vạch đen đầy đầu, xua tay bạt mạng.
“-Gia gia? Hóa ra loạn luân là khẩu vị của nàng. Đặc...đặc biệt thật!”
Đây hoàn toàn là “ông nói gà, bà nói vịt” mà! Ta niệm đoạn kinh phật tĩnh tâm, ma xui quỷ khiến thế nào lại nói:
“-Chỉ cần đối phương là chàng, thân phận gì không quan trọng!”
Thiện tai! Đây rõ ràng là câu nói khí thế nhất của ta suốt mười mấy vạn năm qua nha! Đáng ghi nhận.
Nụ cười trên mặt Hiên Trì cứng đờ, dở khóc dở cười bảo:
“-Nàng...nàng không cần cường hãn thế chứ?”
Ta hít một hơi. Hừ, đến nước này thì ta cũng không cần thục nữ đoan trang gì nữa. Bắt chước hình tượng nữ tặc, ta chống nạnh bảo:
“-Ta mặc kệ. Mục tiêu của ta là lấy được chàng, có thể không từ thủ đoạn!”
Hiên Trì nhanh chóng khôi phục bộ dáng thong dong bình thản, khóe miệng nâng lên nụ cười:
“-Khí thế vẫn còn kém ta năm xưa...”
Dừng! Kém ta năm xưa...chàng không quên mọi chuyện ư?
Tựa như đọc được suy nghĩ nhảy ra trong đầu ta, Hiên Trì khinh bỉ bảo:
“-Dĩ nhiên không quên. Nàng thật ngốc. Ta mà quên thì còn có thể nhớ nàng là Phiến Vũ ư? Quả nhiên là không có tiền đồ, xem ra sống lâu như vậy mà không có tiến triển gì mấy nhỉ. Bảo sao ta không yên tâm, chết rồi vẫn phải sống lại ở bên nàng.”
“Dĩ nhiên không quên...” “Sống lại ở bên nàng...” Chết tiệt! Lời lẽ giáo huấn mà ta cũng cảm động thế này.
“-Sao chàng không nói ra rõ ràng ngay từ đầu?”
“-À, ta vốn định trêu chọc nàng...nhưng khả năng theo đuổi của nàng kém quá. Ta không nhịn được nữa, đành chuyển bị động thành chủ động...”
Y chưa nói hết câu ta đã nhào tới ôm y thật chặt. Nước mắt vạn năm qua chưa từng rơi rốt cuộc cũng lã chã chảy...
Cửu Trùng Thiên gió thổi hoa rơi...chúng ta trọn đời trọn kiếp, tuyệt không xa rời nữa...