Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 20

". . . . . ." Bên phía Doãn Sắt không có tiếng động, giống như là đang do dự với lời thỉnh cầu này của Lục Dĩ Trạch.

Lục Dĩ Trạch đợi đã lâu, chỉ có thể nghe được hơi thở nhè nhẹ của cô từ bên trong điện thoại, còn có tiếng nuốt nước miếng rất khẽ vì hồi hộp, cuối cùng anh nói: "Sắt Sắt, rốt cuộc là cái gì biến em từ một con phụng hoàng lửa thành một con đà điểu?"

Nếu như là cô trước kia, nghe thấy Lục Dĩ Trạch nói như vậy, có lễ đã sớm cười lớn ném điện thoại di động xuống xách cặp lên, ngựa không ngừng vó chạy tới nơi rồi. Nhưng bây giờ, làm chuyện gì cũng phải xem xét suy nghĩ hết lần này đến lần khác.

Không phải là không tốt, chỉ là thời gian cô suy tính có hơi lâu, bản thân mình đợi cũng nóng nảy.

Anh muốn sống chung một chỗ với Doãn Sắt. Năm năm trước, khi ý thức được mình thích cô anh đã tưởng tượng ra cảnh tượng cuộc sống sau này có mình, cha mẹ, Liên Tiếu và Doãn Sắt.

Như vậy cô nhất định sẽ là một người vợ hoạt bát, mỗi ngày vào buổi sáng sớm, buổi trưa hoặc là gần tối, sẽ chuẩn bị cơm cho cả nhà cùng với em chồng còn có cả mẹ anh nữa. Anh và cha, sau khi làm việc mệt mỏi về đến nhà cũng sẽ giúp đỡ họ cùng nhau hoàn thành tất cả.

Đây là cuộc sống hạnh phúc nhất anh từng nghĩ tới, cho dù lúc ấy nhà họ Lục cũng không giàu có, cho dù trước kia họ chỉ sống trong một căn nhà nhỏ thật nhỏ.

Năm năm trôi qua Doãn Sắt đã trở lại, anh lại càng muốn như vậy. Không sai, tính cách của cô quả thật là đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà anh vẫn thích, chung sống càng lâu, thì càng mong đợi.

"Lục Dĩ Trạch, anh chờ một chút." Rốt cuộc Doãn Sắt cũng trả lời.

Điện thoại bị cắt đứt, anh ngồi trong phòng nhỏ của mình lặng lẽ chờ đợi.

Ngoài cửa sổ, trời dần dần tối, sau khi mở đèn cả phòng lập tức sáng rỡ. Anh quan sát căn phòng này, không quá lớn nhưng thoạt nhìn rất ấm áp.

Đây là căn nhà mà năm trước anh mới mua ở tòa nhà mới khai trương, hai phòng ngủ một phòng khách, hai người ở vừa vặn.

Cuối năm ngoái mới giao nhà, mùa xuân năm nay đã sửa chữa xong, bố cục đều dựa theo phong cách sở thích của Doãn Sắt, bây giờ đã hoàn thiện hơn hai tháng vừa đúng có thể vào ở.

Hiện tại anh đã tới, sẽ chờ cô.

Doãn Sắt xách theo rương hành lý đứng ở cửa, suy nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng nhấn chuông cửa.

Đỏ mặt đi vào, nhìn Lục Dĩ Trạch đóng cửa lại, tim đập thật sự rất nhanh, cũng có chút tay chân luống cuống. Cuối cùng vẫn cứng rắn cưỡng ép nhắm mắt làm ngơ: "Mới vừ rồi em đã nói trong điện thoại rồi đấy, bởi vì buổi tối em về nhà không có phương tiện nên thuê lại chỗ này."

Lấy một khoản tiền từ trong túi ra đưa cho Lục Dĩ Trạch: "Đây là tiền thuê."

"Còn có, em thừa dịp cha em không có ở nhà len lén chạy ra ngoài. Ngày mai cha em trở lại, cũng chính là chủ nhật, anh phải đến nhà em một chuyến, nói chuyện cho rõ ràng."

Tiền đưa tới lòng bàn tay của Lục Dĩ Trạch, anh không từ chối, cười nhận lấy, ánh mắt lại vẫn tươi cười nhìn Doãn Sắt.

"Tốt."

Một tay cầm lấy cái rương thay cô, một cái tay khác lôi kéo cô đi tới gian phòng.

Đẩy cửa ra, đầu tiên nhìn thấy chính là bức tường màu xanh nhạt, màu sắc giống hệt màu sắc trong cửa hàng, là màu Doãn Sắt thích nhất.

Gian phòng không phải là quá lớn, nhưng mà đồ dùng được trưng bày vô cùng sạch sẽ, có một chiếc giường rộng rãi, một bộ bàn ghế gỗ, trong tủ treo quần áo cũng đều là những đồ mà Doãn Sắt

Gian phòng nho nhỏ, có thể nhìn ra từng chỗ trong gian phòng này đều là Lục Dĩ Trạch dốc lòng chuẩn bị cho Doãn Sắt.

Bởi vì rất ưa thích, cô xoay người đối mặt với Lục Dĩ Trạch, trực tiếp đưa tay qua ôm lấy anh, không biết nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình của mình vào giờ khắc này nên định nói cái gì cũng không nói, trong lòng thật sự rất cảm động, sẽ dùng hành động để biểu thị cảm giác của mình lúc này.

Những chi tiết yêu thích nhỏ nhặt này của cô, thì ra là trong lúc vô tình Lục Dĩ Trạch đã sớm ghi nhớ.

Thật sự là quá may mắn, người mình thích, cũng thích mình như vậy.

Cho nên, người khác phản đối thì thế nào, mình kiên trì là tốt rồi. Giống như bây giờ vậy, anh và cô có thể ôm nhau không chút kiêng kỵ, không để ý đến người khác.

Kiễng mũi chân, hôn lên má Lục Dĩ Trạch, vẫn bởi vì ngượng ngùng mà lập tức vùi đầu vào trong lòng anh.

Lục Dĩ Trạch bị Doãn Sắt trêu đùa như vậy, trong lòng cũng vui mừng, vuốt ve tóc cô, buông cái rương xuống đẩy sang bên cạnh, cuối cùng ghé lên lỗ tai cô, cảm giác hơi ngứa một chút tiếp theo là giọng nói của lục Dĩ Trạch truyền đến.

"Hình như anh nghe thấy em đã đói bụng, chúng ta đi ăn cơm."

Hành lý đặt ở trong phòng cũng không vội dọn dẹp, Lục Dĩ Trạch lôi kéo tay cô đi tới một nhà hàng nhỏ trong chung cư.

"Bao giò chú Từ trở lại?" Khi gọi thức ăn, Lục Dĩ Trạch hỏi Doãn Sắt. Ngày mai đến nhà họ Từ một chuyến, Lục Dĩ Trạch muốn nói tất cả mọi chuyện với Từ Chấn Phi cho tốt.

Lục Dật phàm tạm thời sẽ không dễ dàng tiếp nhận bọn họ, đợi đến lúc đó có lẽ còn cần một khoảng thời gian dài, không bằng thừa dịp bây giờ xem ý tứ của cha Doãn Sắt như thế nào.

Doãn Sắt úp mặt trên mặt bàn, nhìn giọt nước rơi xuống bàn khi rót trà, dao động vẽ ra một ký hiệu, trả lời câu hỏi của Lục Dĩ Trạch: "Chiều mai trở lại, dì Hà bảo tối mai anh tới đây ăn chung bữa cơm."

Lại nghĩ tới cái gì: "Anh nói, nếu như mà cha em biết em dọn đến chỗ của anh, có thể nghĩ rằng anh có ý đồ bất chính với em hay không?"

Lục Dĩ Trạch đang uống trà, vừa nghe thấy Doãn Sắt nói như vậy lập tức nuốt xuống, trả lời cô một câu: "Anh nghĩ, có lẽ là cha em sợ em có ý đồ bất chính với anh chứ?"

Bị Lục Dĩ Trạch phản kích một câu, Doãn Sắt lại cúi đầu nhìn xuống đất một lần nữa.

Giống như đó chính là sự thật vậy.

Rất tự nhiên lại nhớ lại cảnh tượng vào kỳ nghỉ đông năm lớp mười hai của mình, lúc đó Lục Dĩ Trạch từ đại học A trở về nhà, cô và Lục Liên Tiếu ở phi trường chờ Lục Dĩ Trạch. Sau khi nhìn thấy anh đi ra, cô lập tức nhào tới ôm lấy Lục Dĩ Trạch. Vì ôm quá gấp, chặt đến nỗi Lục Dĩ Trạch thiếu chút nữa không thở nổi, muốn đẩy cô ra, nhưng kéo thế nào cũng không kéo xuống được.

Người thật sự lôi được cô xuống cũng chính là cha của Từ Sắt Sắt – Từ Chấn Phi, ông cũng ngồi chung chuyến bay với Lục Dĩ Trạch. Mới trở về từ cuộc họp ở thành phố A, không khéo là lại nhìn thấy cảnh tượng con gái nhào lên người Lục Dĩ Trạch như thế này.

Mặt đen lại nhìn đứa con gái không có tiền đồ cả ngày đấu tranh với mình, còn có Lục Dĩ Trạch đứng ở bên cạnh con gái ông, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ, cùng với Lục Liên Tiếu đang cúi đầu có chút sợ sệt. Nếu không phải Từ Chấn Phi còn có việc gấp phải làm, có lẽ ông đã tra khảo ba người này một phen.

Dĩ nhiên là đến buổi tối khi Từ Chấn Phi trở về nhà, Từ Chấn Phi chỉ có thể tra hỏi một người là Từ Sắt Sắt.

Nhưng Doãn Sắt cũng không biết là, đêm đó Từ Chấn Phi cũng không biết được Lục Dĩ Trạch là người tài như thế nào qua miệng con gái. Sau hôm đó, ông đã tự mình gọi điện thoại tìm Lục Dĩ Trạch một lần, muốn gặp mặt anh, hẹn địa điểm gặp mặt anh là ở nhà họ Từ.

Lục Dĩ Trạch đã từ chối lần gặp mặt đó, nói với Từ Chấn Phi: "Xin bác yên tâm, tạm thời cháu không có ý đồ đó, cho nên tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập của Sắt Sắt."

Nói chuyện điện thoại xong, Từ Chấn Phi nói xin lỗi với Lục Dĩ Trạch: "Nghe nói ngày nào Sắt Sắt cũng làm phiền cháu, bác biết nó đã quấy rầy đến sinh hoạt hàng ngày của cháu, bác thay nó xin lỗi cháu."

Hoàn toàn khác hẳn với người cha lạnh lùng vô tình trong miệng Sắt Sắt. Qua điện thoại, Lục Dĩ Trạch có thể nghe ra Từ Chấn Phi cũng thầm quan tâm đến con gái mình, anh cười nói với ông: "Không sao ạ."

Làm sao tính là làm phiền được, cũng chỉ là biểu hiện Từ Sắt Sắt yêu Lục Dĩ Trạch chân thật mà thôi.

Sau khi hai người đã đạt được sự ăn ý nào đó, kết thúc đoạn trò chuyện kia.

Hiện tại tính tính toán toán, đã là hơn năm năm Lục Dĩ Trạch chưa nói chuyện rõ ràng với Từ Chấn Phi.

Sau bữa ăn tối, hai người ra khỏi quán ăn, tản bộ đi tới cửa nhà họ Từ, tối nay Doãn Sắt vẫn phải ở lại nhà họ Từ, chờ sau khi cha cô đồng ý mới có thể hoàn toàn dọn ra ngoài.

Cô ôm Lục Dĩ Trạch ở trước cửa, nửa ngày cũng không muốn đi vào.

Đèn đường chiếu sáng ban đêm đen nhánh, đèn đường trên đầu cũng chiếu sáng da Doãn Sắt trắng hơn, Lục Dĩ Trạch cúi đầu lập tức nhìn thấy Doãn Sắt đang nhìn mình, mắt rất sáng, bởi vì thoa son nước, đôi môi nhẹ nhàng mím lại cũng thật sáng ngời.

Anh nâng mặt Doãn Sắt lên, cố định một tư thế, lập tức cúi đầu hôn lên.

Doãn Sắt vừa bị Lục Dĩ Trạch hôn vẫn trợn tròn mắt, vừa quan sát vẻ mặt của anh, xem ra dáng vẻ của Lục Dĩ Trạch cũng rất hưởng thụ. Nhắm mắt, tay vốn đang vòng quanh eo anh di chuyển lên trên cổ anh, kiễng chân biến bị động thành chủ động.

Vừa nhìn như vậy, giống như thật sự là mình có ý đồ bất chính hơn một chút, khóe miệng cong cong, nụ hôn càng sâu hơn.

Khi Lục Dĩ Trạch đến nhà họ Từ, Doãn Sắt đã thẳng thắn nói tất cả mọi chuyện với cha, bao gồm cả chuyện kéo Thi Dương về gạt mọi người.

Từ Chấn Phi đã sớm dự đoán được, chỉ thở dài, lại nghe thấy Doãn Sắt nói: "Con muốn dọn ra ngoài ở, sẽ sống ở tòa nhà cao tầng gần Thiên Trạch, rất an toàn."

"Cũng tốt, chỗ làm việc của con quá xa, ngày ngày về nhà cũng trễ như vậy, tiếng động cũng lớn, trong khoảng thời gian này giấc ngủ của A Nhiên cũng ít, ảnh hưởng đến sẽ không tốt lắm."

Doãn Sắt vừa nghe cha đồng ý cho mình dọn đi ra ở là vì Từ Nhiên, lại trở nên không vui, suy sụp cúi mặt xuống, đang muốn đứng dậy, chuông cửa lại vang lên, là Lục Dĩ Trạch tới.

Tay không tới, Doãn Sắt nhìn chung quanh cũng không thấy Lục Dĩ Trạch mang theo thứ gì. Trừng mắt liếc anh một cái lôi kéo anh vào phòng, Từ Chấn Phi tự mình đi tới trước cửa nhìn Lục Dĩ Trạch, ho hai tiếng rõ ràng.

Lục Dĩ Trạch lấy một cái hộp giấy nhỏ từ trong túi áo ra, đưa tới: "Bác Từ, cái này đưa cho bác."

Từ Chấn Phi vốn không muốn nhận, nhìn thấy Doãn Sắt không ngừng có ý bảo mình mau nhận đi, cuối cũng vẫn đón lấy, sau khi mở ra, ánh mắt cũng không hề chuyển động một quyển sưu tập tem trân quý, ông tìm bao lâu cũng không tìm ra.

Giá trị đắt đỏ đến nỗi một người làm ông cũng không dám nhận, mặc dù là rất thích, vẫn trả lại cho Lục Dĩ Trạch: "Vào đi."

Lục Dĩ Trạch đặt cái hộp nhỏ lên tủ giày ở cửa, đi vào theo Từ Chấn Phi, còn Doãn Sắt lại đến phòng bếp giúp đỡ Hà Vân Chi, cùng nhau chuẩn bị bữa ăn tối, để cho hai đấng mày râu bọn họ ở phòng khách từ từ nói chuyện.

"Sắt Sắt, không muốn biết bọn họ đang nói cái gì sao?" Hà Vân Chi cúi đầu khẽ mỉm cười rửa rau, nhìn sang Doãn Sắt bên cạnh đang nhìn trong nồi xem có cái gì ăn ngon không, nói chuyện.

Làm sao lại không hiếu kỳ chứ? Nhưng mình ngồi ở đó nhất định sẽ rất không tự nhiên.

Đây là lần đầu tiên cô thua trận trận trước mặt Từ Chấn Phi cũng chỉ vì người tên Lục Dĩ Trạch này. Nhưng mà nghĩ đến vì có thể sống cùng với anh, cúi thấp đầu trước mặt cha một lần cũng đáng giá.

"Tối hôm qua dì đã nói chuyện với cha con qua điện thoại rồi, thật ra thì ông ấy cũng do dự thật lâu, nhưng mà vẫn đồng ý." Nhớ tới đêm qua nói chuyện điện thoại với Từ Chấn Phi, Hà Vân Chi giống như thấy được vẻ rối rắm năm đó, khi Từ Chấn Phi do dự có muốn kết hôn với mình hay không.

"Ông ấy nói con có một mình lại không có xe, về nhà quá muộn không an toàn." Hà Vân Chi bỏ rau đã được rửa sạch sẽ, cắt nhỏ vào trong nồi, Doãn Sắt lùi lại sau lưng bà, "Nhưng lại muốn ở chỗ Lục Dĩ Trạch, sợ

Hà Vân Chi quay đầu lại liếc mắt nhìn Doãn Sắt, cười không nói tiếp nữa: "Nhưng mà cuối cùng vẫn đồng ý rồi."

Doãn Sắt lại lầm bầm: "Thế nhưng mới vừa rồi ông ấy lại nói là vì A Nhiên mới đồng ý."

"Cũng không phải con không hiểu cha con." Hà Vân Chi nhìn Doãn Sắt ở đây cũng không giúp mình được bao nhiêu, lập tức lau khô tay, đẩy Doãn Sắt ra khỏi phòng bếp.

Vừa ra cửa phòng bếp, lập tức thấy Lục Dĩ Trạch vừa lấy thứ gì đó từ trong túi tiền ra đưa cho Từ Chấn Phi.

Lục Dĩ Trạch nhìn thứ gì đó bị Từ Chấn Phi cầm lấy, trong miệng còn trịnh trọng nói.

"Đợi đến một ngày nào đó cha cháu đồng ý, cháu sẽ tự mình đến lấy lại thứ này."
Bình Luận (0)
Comment