Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 32

Thi Dương nghe được tin tức này, mới đầu cũng không tin tưởng.

"Thời hạn thi hành án của hắn ta. . . . . . Không phải còn hai năm nữa sao?"

Bên kia điện thoại thở dài, Tiết Hà nói hết tất cả mọi chuyện có liên quan đến Từ Khải trong khoảng thời gian này cho Thi Dương.

Bởi vì Từ Khải có biểu hiện tốt khi ở trong nhà giam, cho nên được giảm bớt hình phạt, cuối cùng hắn ta cũng được đặc cách cho ra tù sớm. Mà lúc này thật ra hắn ta đã ra tù được hơn một tháng rồi.

Mấy ngày trước Tiết Hà mới biết tin tức này, lúc ấy anh nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói quen thuộc của Từ Khải truyền đến, phản ứng đầu tiên của anh chính là rung động, Từ Khải chào hỏi anh, giọng điệu thật không tốt.

"Tiết Hà, đúng là đã lâu không gặp. Nhưng mà, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi."

"Nghe nói con bé Lục Liên Tiếu mà mày thích đã trở thành một minh tinh thành công?"

"Chẳng qua nếu như để truyền thông biết cô ta đã từng thiếu chút nữa trở thành hung thủ mưu sát ông chủ của mình, sợ rằng ——"

Còn chưa dứt lời, tiếng cười đã truyền đến, Tiết Hà nghe điện thoại, tay cũng run rẩy, chỉ đáng tiếc là Từ Khải không có ở trước mặt mình, nếu không vì để cho Từ Khải vĩnh viễn ngậm cái miệng của hắn lại, chuyện gì anh cũng có thể làm.

Không sai, tình huống lúc đó thật sự đúng như lời Từ Khải nói.

Lục Liên Tiếu bị PTSD cũng không chỉ bởi vì nhìn thấy Từ Sắt Sắt lấy gạch đập Từ Khải, nguyên nhân lớn nhất đó chính là khi cô lấy dao gọt trái cây từ trong túi ra nhào qua trước mặt Từ Sắt Sắt, bởi vì Từ Khải né tránh, cô mới ngã vào trong ngực Tiết Hà, đồng thời một dao kia cũng dành tặng cho Tiết Hà.

Phần dưới bụng trái bị đâm một nhát rất sâu, máu từ trong chảy ra ròng ròng, nhìn tính mạng người yêu bị đe dọa do chính mình vô ý tổn thương, hơn nữa vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người bạn tốt nhất cầm trong tay một cục gạch dính máu, cho nên Lục Liên Tiếu mới trở nên như vậy.

"Thật xin lỗi, Tiết Hà, em không cố ý ——"

"Anh tỉnh lại đi!"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi ——"

Đêmhôm đó Lục Liên Tiếu nói vô số câu "Thật xin lỗi", ôm Tiết Hà nằm trên mặt đất chờ xe cứu thương khóc một lúc lâu, những chỗ Tiết Hà bị đánh rất đau, vết dao càng đau đớn hơn, nhưng lại muốn làm bộ như không đau an ủi Lục Liên Tiếu.

Cuối cùng bởi vì mất máu quá nhiều nên ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, như Lục Liên Tiếu cũng nằm viện giống anh bởi vì tinh thần không ổn định, nhưng mà cô lại như biến thành một người khác.

Thiếu nữ rạng ngời như ánh nắng mặt trời đã tự phong bế nội tâm mình, ai muốn đến gần cô cô sẽ giống như nổi điên.

Khi anh chịu đựng vết thương đau đớn trên người đi tới, Lục Liên Tiếu ném gối đầu về phía anh, vừa vặn đập trúng vết thương, vết thương mới khép lại không bao lâu lại rách ra chảy máu một lần nữa.

Lục Liên Tiếu đứng tại chỗ nhìn đồng phục bệnh nhân của Tiết Hà dần dần xuất hiện vết máu màu đỏ, lại một lần nữa bị kích thích dừng tất cả động tác lại, sau đó ôm đầu đứng ở góc tương bắt đầu nói xin lỗi.

Tiếp đó phải nhờ đến y tá tiêm thuốc an thần cho cô, cô mới từ từ nằm xuống ngủ.

Tiết Hà đứng ngoài cánh cửa thủy tinh ngăn cách nhìn Lục Liên Tiếu nằm ở bên trong, cảm thấy nghiệp chướng của mình thật nặng.

Trước khi gặp được Lục Liên Tiếu, anh trêu chọc rất nhiều người, cho nên anh luôn tự hỏi mình tại sao không thể gặp được Lục Liên Tiếu sớm hơn một chút, nếu như gặp cô sớm hơn một chút, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra.

Anh còn nhớ rõ Lục Dật Phàm nhìn con gái yêu yên lặng ngủ ở nơi đó, đứng đối diện nhau trước cửa phòng bệnh chính ông đã nói: "Đều là bởi vì cậu, Liên Tiếu mới có thể gặp phải loại chuyện như thế này, nhà họ Lục táng gia bại sản tất cả đều là bởi vì các người!"

Khi đó công ty cũng chính thức đóng cửa, con trai suýt chút nữa bị cảnh sát bắt đi, con gái cũng như là phát điên, trong lòng Lục Dật Phàm phải chịu bao nhiêu áp lực, Tiết Hà làm sao lại không biết.

Nghe nói đêm hôm đó, cảnh sát đưa Từ Sắt Sắt và Lục Dĩ Trạch đi, hỏi ai đập vỡ đầu Từ Khải, là ai đã đâm Tiết Hà một nhát kia, Lục Dĩ Trạch nói là anh, cuối cùng Từ Sắt Sắt khóc nháo một hồi mới khiến cho mọi người tin tưởng không phải Lục Dĩ Trạch.

Từ Sắt Sắt nhận tất cả mọi tội, cũng may là nhà họ Tiết cũng không so đo gì, về phần chuyện Từ Khải kia, cuối cùng cũng nhờ vào quyền thế của cha mà chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, để cho cô cải danh đổi họ đưa ra nước ngoài vậy là giải quyết xong hết mọi chuyện rồi.

Năm năm đã trôi qua, vốn tưởng rằng Doãn Sắt sắt trở về nước lập gia đình với Lục Dĩ Trạch, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước cũng sẽ kết thúc, nhưng mà tai họa ngầm lớn nhất không sớm không muộn lại ra tù đúng vào lúc này.

Từ Khải nói: "Nhờ phúc của chúng mày, điều tra ra những chuyện phạm pháp trước đây của tap, để cho tao ở trong tù năm năm."

"Là tao không có phúc hưởng thụ, không bằng tặng phúc khí này lại cho mày."

Mãi cho đến khi cuộc điện thoại này kết thúc, Từ Khải vẫn cứ cười. Âm thanh rất vang, để cho anh nghe thấy cả người cũng không được tự nhiên.

Sau đó Từ Khải đến thẳng Hòa Ngu tìm anh, trong phòng làm việc gặp được người đã lâu không nhìn thấy, Tiết Hà cũng sắp không nhận ra hắn.

Không còn cường tráng giống như trước đây, có thể là vì ở trong tù quá lâu, vừa nhìn chính là dáng vẻ không đầy đủ chất dinh dưỡng, khuôn mặt gầy gò, nhưng dáng người vẫn có thể thấy được, hắn cầm một tập tài liệu uy hiếp Tiết Hà.

"Tổng giám đốc Tiết, tôi dùng một tháng cuối cùng đào bới được một số chuyện."

Hơi khó hiểu, anh lật tập tài liệu ra, đập vào mi mắt chính là những khoản tiền mà Tiết Hải Đằng có trong năm năm qua, dòng đầu tiên anh thấy chính là một khoản thu kếch xù năm trăm vạn, sau ba ngày khoản thu đó lại được chuyển cho một người khác.

Người kia anh cũng biết, Lục Dật Phàm.

Nghe nói ở sự việc kia, Tiết Hải Đăng đã bồi thường cho nhà họ Lục một khoản tiền, đến bây giờ Tiết Hà mới biết khoản tiền kia rốt cuộc là lớn đến mức nào. Khó trách sau khi Lục Dật Phàm táng gia bại sản vì Lục Liên Tiếu lại còn dư tiền lập nên một Thiên Trạch lớn mạnh như thế.

Nhưng mà năm trăm vạn này của cha, đến tột cùng là từ đâu mà có?

Từ Khải cười nói với anh: "Tiết Hà, năm đó cha mày dùng hết tất cả thủ đoạn để cho tao ngồi tù, tao được ra tù sớm trước mấy năm, nhường lại cho cha mày cũng tốt lắm."

Khi hắn ra khỏi Hòa Ngu, Tiết Hà cũng không đuổi theo, bởi vì anh vẫn còn đang tập trug vào tập tài liệu đó chưa thể thoát ra.

Chi tiêu của nhà hò Tiết, anh hiểu rất rõ, năm triệu này ít nhất hơn phân nửa số tiền đó không phải là dùng con đường đúng đắn mà kiếm được.

Tham ô công khoản, bốn chữ này nhanh chóng hiện lên trong đầu anh.

"Tổng giám đốc Tiết, lầu dưới có Lục tiểu thư nói muốn gặp anh." Thư ký đi vào phòng nói cho anh biết, Lục Liên Tiếu lại tới.

Sợ Từ Khải gặp được Lục Liên Tiếu, Tiết Hà chạy xuống lầu, kéo Lục Liên Tiếu đến quán cà phê trước khi gặp phải Từ Khải, anh nói với Lục Liên Tiếu: "Anh cũng cần thời gian."

Cần phải có thời gian để tìm hiểu và sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, khi đó anh sẽ thật tốt với em.

. . . . . .

Ra khỏi quán cà phê, Tiết Hà lại nhận được một cú điện thoại, là bệnh viện thành phố A gọi tới, hỏi anh có biết một người tên là Từ Khải hay không, anh nói một câu "Tôi lập tức đến ngay", sau đó buông điện thoại xuống.

Khi đến đó, Từ Khải đang được truyền dịch, y tá nói là hắn ngất xỉu trước cửa Hòa Ngu, mở nhật ký điện thoại ra cuối cùng mới tìm được Tiết Hà, hỏi anh có biết hắn hay không, Tiết Hà gật đầu một cái.

Lúc này bắc sĩ đứng bên cạnh nói với Tiết Hà, thời gian trước Từ Khải kiểm tra phát hiện đã mắc bệnh ung thư, bây giờ đã là giai đoạn cuối, sống không được bao lâu.

Cho nên sau khi Từ Khải được tạm tha cũng sống không được bao lâu nữa, mới muốn trả thù nhóm người bọn họ vội vàng gấp gáp như vậy trước khi hắn ta chết.

Thật là vừa buồn cười vừa sợ hãi.

Đoạn thời gian đó lần lượt trùng kích đánh thẳng vào Tiết Hà, khiến cho anh mệt không thở nổi, thật ra thì cái gì anh cũng không muốn biết, chỉ muốn sống một cuộc sống yên lặng bình thường mà thôi.

Nhưng cha tham ô công khoản, Lục Liên Tiếu dùng mọi cách tiếp cận, hơn nữa Từ Khải còn uy hiếp, bức bách, thật sự là anh mệt muốn chết rồi.

"Hôn lễ hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Thi Dương hỏi, kéo Tiết Hà từ đang chìm trong ký ức về thực tế.

"Từ Khải tìm người muốn đến đập phá, bị tớ đánh." Anh xoa xoa khóe miệng, nơi đó bị đánh vẫn còn hơi đau, nghĩ tới trong năm năm này đã học võ phòng vệ, rốt cuộc vẫn có chỗ dùng.

Thi Dương thở dài, hỏi tiếp: "Vậy kế tiếp cậu định làm như thế nào?"

"Giải quyết xong tất cả mọi chuyện, sau đó ——"

"Thi Dương, cậu biết, tớ có muốn ở chung một chỗ với Liên Tiếu nhiều như thế nào."

Thi Dương đứng trầm mặc một lúc, cuối cùng trả lời anh: "Chuyện Từ Khải ra tù trước thời hạn, tạm thời không nên nói với người khác. Nhất là Sắt Sắt, con bé và Lục Dĩ Trạch lập tức sẽ đi du lịch trăng mật, chờ con bé trở về rồi hãy nói."

Kết thúc cuộc nói chuyện, Tiết Hà lại ngồi về ghế sa lon một lần nữa, cầm thảm mỏng đặt bên cạnh lên đắp trên người ngủ một đêm.

**

Ngày thứ hai sau hôm tổ chức tiệc cưới, Lục Dĩ Trạch tỉnh lại đã sắp đến buổi trưa, khi đó Doãn Sắt đang ở trong phòng bếp nhìn thực đơn tính toán tự mình làm bữa ăn trưa cho hai người ăn chung xong rồi sẽ đến phi trường.

Rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm, ngửi thấy mùi cháy khét, còn có mùi dấm nồng nặc. Đi tới phòng bếp, lập tức thấy Doãn Sắt cầm cái xẻng trong tay vô cùng không thuần thục vứt món khoai tây xào hỏng vào trong thùng rác.

Miếng khoai tây, có lẽ có thể gọi là sợi khoai tây cắt lớn, đen xì không biết là tiêu hay là bởi vì cho quá nhiều dấm và nước tương, xem ra cực kỳ khó coi.

Doãn Sắt nhìn vè phía Lục Dĩ Trạch đang tựa vào cửa quan sát cô le lưỡi một cái, hậm hực rửa sạch nồi làm món ăn khác, hơn nữa còn cảnh cáo Lục Dĩ Trạch không cho giúp một tay.

Bữa trưa mãi cho đến gần một giờ mới làm xong, Lục Dĩ Trạch chưa ăn điểm tâm đứng ở nơi đó nhìn Doãn Sắt hai giờ đồng hồ đã đói bụng lắm, không để ý tới ăn có ngon hay không, đều nhét vào trong miệng.

Doãn Sắt lại che miệng chạy vào phòng bếp phun miếng vừa mới ăn vào ra, cho quá nhiều muối, quá mặn.

Uống một ngụm nước trở lại với món ăn khó có thể nuốt được đó, liếc nhìn Lục Dĩ Trạch, thế nhưng anh lại ăn giống như người đã mất đi vị giác, ăn bình tĩnh khác thường.

"Lục Dĩ Trạch, không cảm thấy khó ăn sao?" Doãn Sắt đưa tay lên, muốn đoạt lấy đôi đũa trong tay anh, Lục Dĩ Trạch phản ứng nhanh hơn cô, tránh ra, "Anh đừng ăn nữa mà!”

"Sắt Sắt, đừng quấy rầy anh ăn cơm, nếu không ——"

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "quấy rầy", sau đó nhíu mày, cười nhìn người nào đó bởi vì nghĩ tới một buổi sáng sớm mấy ngày trước tự dưng quấy rầy mộng đẹp của anh, mà xảy ra chuyện, lúc này khuôn mặt Doãn Sắt đã trướng hồng, anh nhẹ nhàng nói.

"Nếu không, anh không thể làm gì khác hơn là ăn em ——"
Bình Luận (0)
Comment