Theo Đuổi Đến Cùng

Chương 36

"Cha và dì Hà, hai người ra sao rồi hả?"

Từ Chấn Phi vẫn luôn đối xử rất tốt với Hà Vân Chi, cho nên cô chưa bao giờ nghĩ tới lại có một ngày cha sẽ nói chuyện ly dị với cô.

Từ Chấn Phi lắc đầu một cái, đứng lên, thở dài nhìn bóng lưng Hà Vân Chi ở nơi đó: "Dì Hà của con vẫn cảm thấy cha còn thương nhớ mẹ con, vẫn ầm ĩ đến tận bây giờ, chưa hề ngừng nghỉ.”

"Đó là bởi vì cha không làm cho dì có cảm giác được an toàn, cho nên dì mới suy nghĩ lung tung như vậy." Doãn Sắt nhớ lại lúc mình kết hôn, mẹ về nước, chuyện gì Từ Chấn Phi cũng không bàn bạc trước với Hà Vân Chi, ngay cả chuẩn bị trước hôn lễ cũng không có để cho bà tham dự, mà lúc tiệc cưới, ông và Hà Vân Chi cũng ngồi cách nhau mấy người.

Là một người, nhất là phụ nữ, ai thấy chồng đối xử với mình như thế cũng sẽ mất hứng thôi.

Một người giấu bất mãn ở trong lòng không nói, một người khác thì hoàn toàn không biết mình đã sai lầm ở chỗ nào cho nên mới dẫn đến cục diện như hiện nay.

"Sắt Sắt, sau khi con về nước thật sự đã thay đổi rất nhiều, cũng đã bắt đầu nói chuyện vì dì con rồi." Cuối cùng Từ Chấn Phi vỗ vỗ vai của con gái, đi tới phòng khách, cầm quần áo trên trên ghế sa lon lên.palqd

Tiếng ông nói chuyện hơi lớn, hơn phân nửa cũng là nói cho Hà Vân Chi nghe: "Cha phải đi công tác một ngày, tối mai mới trở về, tự chăm sóc mình cho tốt."

Doãn Sắt gật đầu một cái, đưa cha đến cửa nhìn ông ngồi lên xe mới trở về nhà. Hà Vân Chi đã cầm rau đứng trong bếp chuẩn bị bữa ăn tối, Doãn Sắt đi tới.

"Dì Hà, mắt sưng lên rồi, có thể hơi khó coi." Cô ghé mặt lại, hai người rất gần, cũng là lần đầu tiên Doãn Sắt cẩn thận quan sát mẹ kế.

Dáng vẻ Hà Vân Chi rất xinh xắn, ngay từ khi bắt đầu Doãn Sắt đã cho là như vậy, nhung mà cô luôn có nghĩ bà là kẻ phá hoại hôn nhân của cha mẹ mình, cho nên mới luôn nói bà đáng ghê tởm. Nhưng mà lúc đó tính tình Hà Vân Chi quả thật là quá yếu đuối, cứ để cho Từ Sắt Sắt tự làm náo loạn lên, cuối cùng cũng chỉ cười một tiếng với cô.

Hà Vân Chi như vậy, nếu như không phải là mẹ kế của Doãn Sắt, có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu cô sẽ vô cùng có cảm tình với bà, cũng sẽ không để cho đến ngày hôm nay mới cảm thấy bà tốt như vậy.

Ngữ khí Doãn Sắt nói chuyện rất nhẹ nhàng, nghe cũng không phải giọng điệu chê cười thường ngày, tâm tình Hà Vân Chi đã thoải mái hơn chút, cười cười: "Xinh đẹp để làm cái gì, cũng không có ai nhìn. Sắt Sắt, con đi xem tivi đi, nơi này cứ để dì lo."

Doãn Sắt gật đầu một cái, ra khỏi cửa phòng bếp, quay đầu lại, suy nghĩ một chút vẫn nói một câu đặc biệt kiểu cách: "Nếu như dì Hà vẫn xinh đẹp giống như trước đây có thể con sẽ ngắm dì đó."

Buổi chiều, ăn xong cơm tối, Lục Dĩ Trạch gọi cho một cuộc điện thoại Doãn Sắt, nói có thể cho đến tối đêm cũng không thể về nhà, cho nên để cho cô ở lại nhà họ Từ, buổi tối không nên đi ra ngoài.

Buổi tối, Doãn Sắt ngồi bên cạnh em trai giúp em làm bài tập, rất nhiều đề đã lâu không làm, cùng em trai nghĩ ra cách giải. Hà Vân Chi ngồi trên giường phía sau lưng Từ Nhiên nhìn hai người bọn họ, vừa thêu tranh chữ thập.

Cho đến hơn mười một giờ Từ Nhiên mới làm xong hết bài tập, học kỳ sau, Từ Nhiên học lớp mười hai, trong khoảng thời gian này vẫn phải học thêm đến đầu tháng tám, bài tập thầy giáo cho cũng nhiều, áp lực học tập đột nhiên cũng lớn hơn nhiều, Hà Vân Chi và Doãn Sắt nhanh chóng đi ra khỏi phòng Từ Nhiên để cho cậu nghỉ ngơi sớm một chút.

Hơn mười hai giờ, tất cả đèn trong nhà đã tắt, Doãn Sắt ôm cái gối đi tới bên giường Hà Vân Chi, muốn tâm sự với mẹ kế.

Hà Vân Chi không ngờ Doãn Sắt lại thay đổi thái độ với mình: "Sắt Sắt, hôm nay con rất kỳ quái."

"Chỉ là con đột nhiên thông suốt thôi." Doãn Sắt cầm gối đầu đặt ở đầu giường, ngồi ở bên cạnh Hà Vân Chi hai tay ôm đầu gối.

Hà Vân Chi cũng ngồi dậy, lại nghe thấy Doãn Sắt nói: "Thật ra thì cha con, ông ấy rất yêu quý dì, sau khi kết hôn với Lục Dĩ Trạch con lại nhớ tới hai người, con phát hiện thật ra thì con cũng vậy, thật thích dì."

Buổi tối, trong phòng không có mở đèn, rất tối tăm nhưng lòng của Hà Vân Chi lại trở nên sáng ngời bởi vì lời nói của Doãn Sắt.

"Dì Hà, dì có còn nhớ kỉ niệm một năm kết hôn đầu tiên của cha con và dì mà cha con không tới không?" Doãn Sắt hỏi Hà Vân Chi bên cạnh, dựa vào ánh đèn yếu ớt bên ngoài thấy cô gật đầu một cái.

"Thật ra thì đó là một chút thủ đoạn của con, chính con đã khóc lớn đại náo phòng giáo vụ nửa ngày, kéo người cha đang sắp đến khách sạn kia trở lại. Dì không biết khi đó vẻ mặt cha con tồi tệ đến thế nào đâu, con cứ nghĩ rằng lúc đó cha muốn đáng con." Doãn Sắt cúi đầu cười nói.

"Còn có khi con đến nước Pháp, chỉ có một mình dì nói muốn tới tiễn con, thật ra thì con rất cảm động, cũng hi vọng dì tới." Cô nhíu mày một cái nói tiếp, "Có thể vẫn là do vẫn còn quá bướng bỉnh thôi."

"Còn có. . . . . ."

Doãn Sắt và Hà Vân Chi vẫn nói như vậy đến rạng sáng, máy điều hòa không khí rất lạnh, thổi tới trên người không có đắp chăn các cô sẽ cảm thấy lạnh, nhưng hai người cả thể xác và tinh thần đều rất ấm áp.

"Con không hy vọng dì và cha con cãi nhau, cha con, ông ấy đã không nghĩ đến mẹ con nữa rồi, thật ra thì ông ấy nuốt không trôi giọng điệu này."

"Dì Hà, thật xin lỗi. . . . . ."

Nói xong câu đó Doãn Sắt mơ màng ngủ thiếp đi, Hà Vân Chi đắp chăn cho cô xong, mình cũng buồn ngủ, nhưng lại đưa lưng về phía Doãn Sắt.

Bà lại khóc một lần nữa, cũng không phải khóc thút thít giống như mấy ngày trước.

Lau khô lệ, rốt cuộc thì cả đêm cũng ngủ ngon.

**

Hôm sau, khi Doãn Sắt đến Thi Sắt, gặp lại Lục Liên Tiếu hai tháng không thấy mặt, cô đang phối quần áo cho ma nơ canh trong Thi Sắt, vẻ mặt rất chuyên chú.

Doãn Sắt đột nhiên vỗ tay một cái ở bên tai cô, Lục Liên Tiếu bị sợ đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, sau khi thấy là Doãn Sắt lập tức ôm lấy cô.

"Sắt Sắt, tớ rất nhớ cậu." Giọng nói của cô nghe mệt chết đi, Doãn Sắt kéo cô ra mới nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Lục Liên Tiếu, quầng thâm mắt rất đạma, cả gò má cũng gầy, hình như mấy ngày nay cô ấy sống cũng không tốt.

"Cậu làm sao vậy?" Doãn Sắt ân cần hỏi.

Lục Liên Tiếu lắc đầu một cái, tiếp tục thay quần áo, Doãn Sắt giữ tay cô lại y, nhất định phải hỏi rõ xem cô làm sao.

"Chuyện của bác Tiết rất phiền toái, gần đây Tiết Hà cũng rất không ổn. Đã vài ngày tớ chưa được gặp anh ấy rồi, gọi điện thoại cũng ít. Cha tớ bởi vì thị trường của Thiên Trạch đang bấp bênh, trước đó vài ngày đổ bệnh phải nằm viện, ngày hôm qua vừa ra viện lại phải tham gia họp Hội Đồng Quản Trị."

"Tớ cảm thấy tớ giống như một phế nhân (người vô dụng), cái gì cũng không giúp được bọn họ, còn luôn mang đến phiền toái cho bọn họ."

Doãn Sắt ôm chặt Lục Liên Tiếu, đưa tay xoa lưng cô, muốn cho cô yên tâm: "Liên Tiếu ngu ngốc, cậu không phải là phế nhân, cậu phải có tự tin, đợi những chuyện này qua đi, tất cả rồi sẽ tốt thôi."

Bạn tốt ôm rất hữu dụng, cũng rất thoải mái, trước kia khi Lục Liên Tiếu khổ sở Từ Sắt Sắt cũng dùng phương thức này để an ủi cô, cô cũng nói với Doãn Sắt giống như trước kia: "Sắt Sắt, có cậu thật tốt, may mà tớ nhớ lại cậu."

Điện thoại Doãn Sắt vang lên, cô ôm Lục Liên Tiếu, một tay khác lấy điện thoại di động ra đặt ở bên tai, sau khi nghe thấy giọng nói kia, cũng lập tức buông Lục Liên Tiếu ra, nói với cô mình đi ra ngoài trước một chuyến, lập tức sẽ trở về.

"Tôi chờ ở quán cà phe đối diện Thi Sắt, chờ cô tới đây, nếu không, tôi đi sang đấy cũng được."

"Từ Khải, rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Doãn Sắt đứng ở ngoài cửa, nhìn Lục Liên Tiếu mềm mại ngồi trước cửa sổ thủy tinh, lật xem tạp chí, sau khi xác nhận sẽ không bị Lục Liên Tiếu nhìn thấy, cô đi sang đường.

Từ Khải gọi một ly đồ uống, nhìn Từ Sắt Sắt tới, đẩy đồ uống tới trước mặt cô.

"Cô gái nhỏ, đã lâu không gặp, cũng sắp không nhận ra cô nữa rồi." Hắn đẩy tóc trước trán sang, dùng ngón tay gầy yếu chỉ chỉ một vết sẹo trên đó, tốc độ nói chuyện rất chậm, "A, lúc ấy sức của cô cũng ghê gớm thật."

"Từ Khải, rốt cuộc anh muốn nói cái gì với tôi?"

"Đúng là chỉ muốn tìm cô tâm sự mà thôi, Tiết Hà đã tìm tôi hơn mười ngày, mà tôi vẫn ngồi ở chỗ này nhìn chằm chằm Lục Liên Tiếu hơn mười ngày, nhất định là cậu ta sẽ không ngờ tới là tôi lại ở chỗ này." Giọng nói của Từ Khải nghe đã không còn bao nhiêu hơi sức.

Doãn Sắt cau mày, cũng không uống đồ uống trước mặt.

"Thật muốn đợi đến ngày Tiết Hải Đằng bị xử tội kia, nhưng hình như cũng không đợi được nữa rồi." Qua cửa sổ thủy tinh, Từ Khải nhìn về phía Thi Sắt đối diện, Lục Liên Tiếu vốn đang ngồi trong Thi Sắt đột nhiên không thấy đâu nữa.

"Nói cho Tiết Hà, sau này tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu ta nữa, quật ngã một Tiết Hải Đằng là đủ rồi. Về phần chuyện Lục Liên Tiếu đâm Tiết Hà bị thương lúc đó, tôi sẽ giữ lấy mang vào trong phần mộ của mình."

Hắn run run rẩy rẩy đứng lên, đã dùng hết hơi sức cuối cùng muốn đi về phía trước, nhưng hơi sức lại càng ngày càng nhỏ, khối u trên người cũng càng ngày càng đau.

"Cô gái nhỏ, xem ra cô phải đưa tôi đến bệnh viện."

**

Ban đêm, trên ghế dài phòng khách lầu một ở Thiên Trạch, một mình Lục Liên Tiếu ngồi ở nơi đó. Xem ra cả người cô đều rất mệt mỏi, khuỷu tay gác ở trên đùi, tay chống đầu, không thấy rõ nét mặt của cô.

Đèn trong trung tâm từng chiếc đèn một bị tắt đi, bóng tối từ từ bao phủ cô. Cô bụm mặt nghẹn ngào, nghĩ muốn phát tiết hết tất cả buồn khổ trong khoảng thời gian này.

Cuối hành lang, một cửa hàng ăn vặt của nhà nào đó cũng đóng cửa, chiếc đèn cuối cùng trong trung tâm cũng vì vậy mà bị tắt, trong đại sảnh trống rỗng, tiếng khóc nỉ non của cô cuối cũng cũng có hồi âm.

Lúc này, tiếng bước chân cách đó không xa truyền đến, có lẽ là người trong nội bộ Thiên Trạch nghe thấy tiếng khóc đi tới.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng dáng kia, người đi tới rất gầy, vóc dáng cũng không cao, nên là một cô gái. Trong tay cô gái cầm điện thoại di động, dùng chức năng đèn pin của điện thoại di động cầm tay để chiếu sáng đường, đồng thời màn hình điện thoại di động phát ra ánh sáng hắt lên mặt cô, khiến Lục Liên Tiếu lập tức nhận ra.

Nhìn người kia lần nữa, cuối cùng cô không nhịn được nữa, khóc khẩn cầu cô.

"Cái gì tôi cũng không dám nói với bọn họ, tôi cảm thấy mệt sắp chết rồi."

"Hùng Lâm, cầu xin cô, giúp tôi."
Bình Luận (0)
Comment