Mùa xuân năm mới, trên nhánh cây, tuyết đọng dày đặc dần dần tan chảy thành nước một giọt tiếp một giọt rơi xuống, rửa sạch những mầm non mới nhú ra từ những nơi đáng lẽ là lá cây vàng úa.
Tiết Hà đứng tước cửa trại giam thành phố S, ngước nhìn lên trên cửa, đứng đúng hướng mặt trời chiếu đến, ngày đó là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời rất sáng cũng rất ấm áp, anh không có cảm thấy chói mắt.
Âm thanh cửa sắt mở ra truyền đến từ dưới chỗ anh đang nhìn, anh cúi thấp đầu lập tức nhìn thấy cha mình đi ra từ nơi đó.
Bước chân rộng, mặc dù là mái tóc đen lúc trước đã hoa râm, nhưng nhìn vẫn giống cha mình ngày trước.
Ba năm cuối cùng đã trôi qua thật yên lặng không gió không bão, bây giờ rốt cuộc anh đã có thể ngồi tâm sự với cha về những chuyện đã quá, sẽ không bao giờ giống như trước kia nữa trong những năm tháng này, mỗi khi anh nghĩ muốn nói chuyện vài câu với cha, luôn có cảnh sát đứng bên cạnh, vẫn không quên nhắc nhở anh thời gian sắp hết.
"Cha, hoan nghênh trở lại." Anh cười đi lên phía trước, đi tới trước mặt Tiết Hải Đằng.
Tiết Hải Đằng nhìn bốn phía xung quanh Tiết Hà, lúc này mới phát hiện ra chỉ có một mình anh tới, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này cũng không hề nghe thấy con trai nhắc đến Lục Liên Tiếu, ông lập tức hỏi: "Con bé nhà họ Lục, không đến đây cùng với con sao?"
Tiết Hà lắc đầu một cái, vẫn cười nói: "Là con không nói cho Liên Tiếu biết, gần đây hành trình của cô ấy quá nhiều. Còn nữa, là vì con muốn nhờ cha một số chuyện riêng, muốn nói chuyện với cha cũng không muốn để cho cô ấy nghe thấy."
Tiết Hải Đằng vỗ vỗ lưng con trai, tay nắm chặt cánh tay con trai, muốn kéo anh đi: "Vừa đi vừa nói."
Nhưng sức lực của con trai thật sự rất lớn, thái độ cũng rất bướng bỉnh, lại muốn nói hết mọi chuyện ở chỗ này mới ằng lòng rời đi: "Cha, chuyện này con có chút gấp, cho nên phải nói ở chỗ này."
Tiết Hải Đằng vừa nghe, bản thân mình không vội, ung dung nhìn con trai.
Chỉ thấy Tiết Hà lấy một cái hộp nhỏ ra đưa tới trước mặt cha, mở ra ngay trước mặt cha, bên trong là một chiếc nhẫn. Kim cương rất lớn, phản chiếu ánh mặt trời còn vô cùng chói mắt.
"Cha mẹ Lục không phản đối cob và Lục Liên Tiếu nữa, cho nên cha, con hi vọng cha có thể đồng ý."
Anh luôn chờ được cầu hôn Lục Liên Tiếu chờ cho tới tận bây giờ, đợi đến khi Tiết Hải Đằng ra tù, khi người một nhà có thể đoàn tụ với nhau sống qua ngày, anh mới có thể không còn gánh nặng gì đưa ra lời hứa hẹn làm bạn cả đời với Liên Tiếu.
Tiết Hải Đằng cười nhìn con trai, Tiết Hà trước mặt ông, trải qua nhiều năm như vậyrốt cuộc cũng trở thành một nam tử hán, rốt cuộc cũng biết bảo vệ mọi người, cho nên làm sao ông lại phản đối chứ.
Gật đầu một cái, mỉm cười lên đường về nhà cùng với con trai.
**
Ban đêm, ngày valentine ở thành phố S, thoạt nhìn mỗi năm một mỹ lệ hơn, cũng càng ấm áp hơn.
Trong tòa cao ốc Thiên Trạch đèn điện sáng rỡ, đi qua đi lại đều các cặp tình nhân đến mua đồ, để cho phù hợp với không khí của lễ tình nhân, vô số bài hát tình yêu được chiếu ở xug quanh, không khí tương đối hoàn hảo.
Tay Doãn Sắt cầm bút vẽ, ngồi trong cửa hàng Thi Sắt vẽ bản thiết kế trang phục mới cho mùa hè.
Trong đại sảnh Thiên Trạch lúc này bởi vì có rất nhiều người nên có chút ồn ào, âm thanh thỉnh thoảng truyền đến trong phòng thiết kế vốn đang yên tĩnh, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới ý tưởng thiết kế của cô.
Vẽ một nét cuối cùng, cô cầm bản thiết kế lên cẩn thận xem lại một lần, váy dài màu đỏ tươi không có tay, phía trên có gắn đá quý, vừa là hoa lệ vừa chói mắt, thoạt nhìn là một thiết kế làm cho cô vô cùng hài lòng.
Cô cười khép bản thiết kế lại, đi ra cửa Thi Sắt, đi tới đại sảnh Thiên Trạch.
Do Thiên Trạch tổ chức buổi biểu diễn thời trang lớn nhất, mọi việc cũng đã được chuẩn bị xong xuôi hết, chỉ còn lại mười phút nữa là bắt đầu buổi biểu diễn. Cô đi tới chỗ ngồi trước sân khẩu được chuẩn bị cho mình, ngồi xuống.
Trên bàn nhỏ trước mặt, có danh sách tất cả các nhà thiết kế tham gia lần này.
Cô mở ra, nhìn lần lượt các tên tuổi trong đó, lần này, những nhà thiết kế tham gia vào buổi trình diễn ngoài cô ra, còn có rất nhiều người mà cô quen biết, cũng có những người vừa mới nổi tiếng.
Lục Dĩ Trạch đi đến đây trước khi bắt đầu buổi biểu diễn năm phút.
"Sắt Sắt, Liên Tiếu nói tối nay con bé không đến được."
Anh đặt một hộp quà hơi nhỏ nhưng dài vào lòng bàn tay Doãn Sắt, ngồi vào chỗ bên cạnh cô: "Đây là quà tặng Liên Tiếu mua cho em trước khi ra nước ngoài."
Mở nó ra, bên trong là một cái vòng tay vô cùng tinh sảo mặt thạch anh.
Đã đến màn trình diễn, ánh đèn trong phòng đều bị tắt đi, chỉ chừa lại một chiếc trên sân khấu, chiếu về phía trước. Lắc tay phản xạ ánh sáng bởi vì xung quanh tối đen mà được tôn lên, lúc này nhìn vào nó thật là chói mắt.
"Thật xinh đẹp", Doãn Sắt mỉm cười nhìn quà tặng trước mặt, quả nhiên là Lục Liên Tiếu hiểu rõ sở thích của cô hơn là Lục Dĩ Trạch, "Cái này còn đẹp hơn cái dây chuyền anh mua cho em nhiều."
Cô cười với Lục Dĩ Trạch, cố ý chỉ vào chiếc dây chuyền trên cổ mình, mặt dây chuyền là một hình trái tim bằng kim cương trông vô cùng nổi bật.
"Nhưng anh nhớ là người nào đó sau khi nhận được món quà này lại vui vẻ cả một tuần lễ, chẳng lẽ anh nhớ lầm sao?"
Doãn Sắt từ chối không trả lời vấn đề này, quệt mồm nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn buổi biều diễn bắt đầu.
Lục Dĩ Trạch lại kéo tay cô sang, cúi đầu mỉm cười, lấy vòng tay từ hộp quà tặng ra, đeo lên cho cô. Trên cổ tay trắng nõn của Doãn Sắt đeo vòng tay lóng lánh, xem ra càng thêm xinh đẹp.
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên tay vợ yêu, anh nắm tay cô, cùng cô nhìn lên sân khấu.
. . . . . .
Cùng lúc đó, lễ trao giải thưởng điện ảnh mỗi năm một lần lại diễn ra, các minh tinh bắt đầu bước lên thảm đỏ.
Một chiếc Land Rover màu đen dừng lại trước thảm đỏ, từ phía trên đi xuống là Lục Liên Tiếu, một ngôi sao vô cùng nổi tiếng trong hai nam qua, cùng với bạn trai mà cô đã công khai thừa nhận trước đây, cũng là ông chủ của cô, ông trùm giải trí Tiết Hà.
Trên người cô mặc một bộ lễ phục do nhà thiết kế riêng của cô thiết kế, cũng là người bạn thân tốt nhất của cô – Doãn Sắt, thiết kế là một bộ váy ngắn màu đen, trên cổ trên tay cũng đeo đồ trang sức kim cương cao cấp nhất, đối diện với cô là một người đàn ông đẹp nhất, tự tin cười với ánh đèn flash đi qua trước mặt ký giả.
Ba năm trước, cô khỏi bệnh rời khỏi thành phố A, theo Tiết Hà trở về thành phố S, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày giống như hôm nay, có thể trở thành một ngôi sao được mọi người chú ý.
Lần này cô đến đây, là bởi vì năm ngoái cô có quay một bộ phim nói về bác sĩ tâm lý và tội phậm, với diễn biến tâm lý của tội phạm vô cùng phức tạp, một lần đã nổi tiếng, đạt được những đánh giá tốt của người trong ngành, cũng cũng dành được rất nhiều giải thưởng lớn khác.
Còn Tiết Hà, trải qua ba năm này, anh dùng số tiền bán Hòa Ngu còn lại, mở ra một công ty nhỏ, lãi mẹ đẻ lãi con đến cuối cùng, mở được một công ty lớn ở thành phố S đủ để chống lại Thiên Trạch.
Trong ba năm, vừa cạnh tranh vừa hợp tác với Thiên Trạch, sau khi kiếm đủ tiền anh lại mua lại Hòa Ngu, cũng lấy đó là sức mạnh để trợ giúp, tuyên truyền cho Lục Liên Tiếu.
Lễ trao giải thưởng điện ảnh lần này, Lục Liên Tiếu được đề cử giải thưởng vai nữ chính xuất sắc. Sau khi cô nhận được thiệp mời, lập tức gọi điện thoại cho Tiết Hà: "Anh có thể đến thảm đỏ với em một lần không?"
Được đi một lần trên thảm đỏ với Tiết Hà, là tâm nguyện của cô.
Nhưng mà khi nghe Tiết Hà nói với cô là có thể, cô cũng không ngờ là sau khi đi hết thảm đỏ Tiết Hà lại dừng ở khu vực dành cho khách quý, quỳ một gối xuống cầu hôn với mình.
"Liền tiếu, thật ra thì anh càng hy vọng có thể cùng em đi đến thảm đỏ hôn nhân, cả đời đều đi trên đó không bước xuống."
"Lục Liên Tiếu, gả cho anh nhé."
Diễn viên xung quanh, đã từng diễn vô số cảnh tượng như thế, nhưng chỉ khi nào thật sự thấy cảnh đó, mới có thể chân chính cảm nhận được giờ khắc này tươi đẹp đến mức nào.
Tất cả đều đồng loạt vỗ tay, kêu to "Đồng ý đi", nhưng mà Lục Liên Tiếu chỉ cầm lấy chiếc nhẫn trong tay Tiết Hà, nói với anh: "Chờ lúc kết thúc, em sẽ nói cho anh biết em có đồng ý hay không."
Cười nói cảm ơn với nhừng người đang ồn áo xung quanh, kéo Tiết Hà về chỗ ngồi.
Cuối cùng đã tới lúc công bố giải thường dành cho "Vai nữ chính xuất sắc nhất", khi người trao giải đọc đến tên của cô, cô cười đứng dậy đi lên bục lĩnh thưởng.
Khi đọc diễn văn trên sân khấu, trong ánh mắt của cô chỉ có một mình Tiết Hà.
Không nói lan man cảm ơn rất nhiều người giống như trước kia nữa, lần này cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho một người khác.phuonganhlqd
Cô nhìn về phái Tiết Hà dưới sân khấu nói: "Mới vừa rồi có một người dưới sân khấu đã hỏi tôi một câu, tôi không trả lời anh ấy, cho nên vào lúc này tôi muốn trả lời người đó, để tất cả các bạn có mặt ở đây chứng kiến tâm ý của tôi."
"Nội dung trả lời, không nhiều không ít chỉ có ba chữ."
"Em đồng ý."
Cô giơ cao tay phải đang cầm chiếc cúp giải thưởng lên, trên tay cô còn đeo chiếc nhẫn đã nhận của Tiết Hà trước khi lên sân khấu. Camera quay gần hơn, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng.
Tiết Hà ngồi ở dưới sân khấu, nhìn cô gái trên màn hình kia, nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trong mắt cô, chỉ cảm thấy cố gắng nhiều năm như vậy, tất cả tất cả đều chưa từng uổng phí.
Lấy điện thoại di động ra, không quên gọi một cú điện thoại cho Lục Dĩ Trạch: "Liên Tiếu đã đồng ý lời cầu hôn của tôi, vừa mới đồng ý."
Buông điện thoại xuống, anh đứng lên theo mọi người, dùng sức vỗ tay. Khi nhìn thấy Lục Liên Tiếu bước xuống sân khấu chạy về phái mình, cũng đi về phía trước.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, anh kéo tay cô, cười ôm cô vào trong lòng.
"Liên Tiếu, chúc mừng em đã giành được giải thưởng."
Cô cười trốn vào trong ngực anh, tránh ánh đèn flash, lắc đầu một cái.
"Không, anh nên nói là —— chúc mừng ngày tốt lành,tìm được người đẹp đôi."
**
Lục Dĩ Trạch để điện thoại di dộng xuống, trở lại sân khấu biểu diễn ở Thiên Trạch.
Fashion show đã tiến hành được một nửa, người on gái anh yêu đã không còn ở chỗ ngồi ban đầu nữa, ở nửa giờ trước đã đi ra phía sau sân khấu, bắt đầu chuẩn bị trang phục trình diễn của mình.
Những thiết kế mới của Doãn Sắt sắp bắt đầu trình diễn, nghe nói lần này thiết kế của cô sửa đổi phong cách già dặn hơn chút. Lúc ấy anh muốn hỏi nhiều hơn một chút, Doãn Sắt cũng từ chối không trả lời, muốn để anh đến xem, bí mật sẽ được tiết lộ trên sân khấu.
Anh trở về chỗ ngồi, chờ đợi màn biểu diễn bắt đầu.
Tiếng nhạc lại vang lên một lần nữa, căn phòng cũng đột nhiên trở nên an tĩnh.
Cuối sân khấu hình chữ T người mẫu đi ra theo âm nhạc, chiếu vào tầm mắt tất cả mọi người dưới sân khấu.
Người mẫu vóc dáng thon dài, phía trên là âu phục, phía dưới là váy bồng hoặc là quần bó sát.
Màu sác đơn điệu, hoặc hồng hoặc đen, đặc biệt phong cách cắt may đường cong, vừa cho thấy vóc người tuyệt đẹp của phái nữ, lại thể hiện sự kiên cường đặc biệt của người phụ nữ.
Đây là Doãn Sắt sửa lại từ bộ sưu tập đầu tiên của mình, cô kết hợp rất nhiều phong cách hiện nay, thay đổi một vài chi tiết, nhưng mà xét về tổng thể phong cách vẫn giống như trước kia.
Người xem dưới sân khấu thấy một bộ sưu tập như vậy, khi mới bắt đầu, vẻ mặt cũng giống như những khán giả thưởng thức bộ sưu tập của cô trong cuộc thi thiết kế ở trường đại học, nhưng bộ trang phục này tiếp nối bộ trang phục kia được các người mẫu thể hiện, biểu cảm của họ cũng trở nên sinh động hơn, cuối cùng, lúc kết thúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm.ddiieenndllqd
Lục Dĩ Trạch cười nhìn Doãn Sắt đi ra từ phía sau sân khấu, cô đã thay một bộ trang phục do mình thiết kế đặt tên là "true me", áo tây kết hợp với váy ngắn, nhìn qua giống như cô thiếu nữ mười mấy tuổi theo đuổi mình năm nào.
Anh và người xem cùng nhau vỗ tay, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Doãn Sắt tràn đầy tình yêu.
Anh chờ Doãn Sắt đứng trên sân khấu chào cảm ơn mọi người, còn phải đi hỏi cô một câu đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.
Chờ đến khi cô xong việc, anh đi tới phía sau sân khấu, hỏi Doãn Sắt mới vừa tháo xong trang sức.
"Sắt Sắt, nếu như nhiều năm trước anh vẫn từ chối em như vậy...em sẽ tiếp tục theo đuổi anh bao lâu?"
Doãn Sắt sẽ trả lời thế nào?
Cô lại kéo tay Lục Dĩ Trạch, dẫn anh rời khỏi đại sảnh Thiên Trạch phồn hoa, không tiếp tục để ý tới fashion show tiến hành có thuận lợi hay không, cũng không quan tâm người xem dưới sân khấu có cảm thấy thích thú hay không nữa.
Cô dẫn anh đến cửa chính Thi Sắt, bởi vì ở đây đang có chương trình khuyến mại giảm giá nên tập trung rất nhiều người.
Cô cũng không trả lời câu hỏi kia, cười nói với anh: "Lục Dĩ Trạch, anh không cảm thấy, chúng ta cũng nên trải qua một ngày lễ tình nhân thật đáng nhớ sao?"
Trước kia khi không phải là người yêu, chỉ có Từ Sắt Sắt theo đuổi bám lấy Lục Dĩ Trạch, bị Lục Dĩ Trạch vô tình cự tuyệt.
Trong năm năm rời xa nhau, hai người cách xa vạn dặm không thể nào gặp nhau.
Sau khi kết hôn mặc dù là ở chung một chỗ, nhưng mà có một đống chuyện tạp nham, khiến cho bọn họ không thể nào hưởng thụ một ngày lễ tính nhân chỉ có hai người.
Sớm đã oán hận, bây giờ nói ra miệng, ánh mắt hơi oán trách nhìn chằm chằm Lục Dĩ Trạch.
Lục Dĩ Trạch cười cười: "Vậy sau này anh sẽ hoãn tất cả mọi chuyện lại, chỉ cở cùng với em, có được không?"
"Hoãn tất cả mọi việc, chẳng phải là Thiên Trạch sẽ tổn thất rất nhiều sao?" Doãn Sắt lẩm bẩm mở miệng nhạo báng anh.ddiieenndllqd
Khi Doãn Sắt nói xong câu đó trên bầu trờ cũng bắt đầu bắn pháo hoa, trái tim có nhiều màu sắc và hình dáng khác nhau nổ tung ở trên trời, thật là xinh đẹp.
Lục Dĩ Trạch gật đầu một cái, lấy tay viết ra một con số: "Đại khái sẽ tổn thất nhiều như vậy, đơn vị có thể là ngàn vạn."
"Cho nên, Lục phu nhân, có lẽ em phải thận trọng suy tính đến ngàn vạn đấy." Cố ý cường điệu hai chữ "ngàn vạn", anh lại trở về chủ đề chính, "Sắt Sắt, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh đấy."
Không biết như thế nào, nhưng mà anh rất muốn biết rốt cuộc là dũng khí của cô từ đâu tới, đuổi theo rồi lại đuổi theo bị anh từ chối ba năm, đau lòng muốn chết rời đi năm năm sau, lại vẫn chắc chắn mình nhất định sẽ gả cho anh, cho nên ngựa không ngừng vó chạy như bay trở lại.
Doãn Sắt cười đôi tay áp lên mặt anh, nhón chân lên hôn anh. Lực hôn rất mạnh, kỹ thuật hôn bởi vì đã trải qua nhiều năm rốt cuộc cũng trở nên thành thạo.
Nụ hôn vừa kết thúc, cô lại cười nhìn về phía Lục Dĩ Trạch, nhìn khóe môi anh bị dánh son nước của cô biến thành màu đỏ, đưa tay lau giúp anh, trong mắt nở nụ cười tràn đầy tình ý, trả lời câu hỏi kia.
"Ừ, vậy thì em vẫn đuổi theo, vẫn đuổi theo."
"Đại khái là sẽ theo đuổi đến cùng, đuổi theo cho đến khí Lục Dĩ Trạch anh không thể không trở thành người của em."
Cười tuoi, nói với anh câu này xong, trên bầu trời lại bắt đầu đốt một loạt pháo hoa mới, ánh mắt của cô một lần nữa lại bị pháo hoa cướp đi.
Pháo hoa rất đẹp, nhưng mà quá mức ngắn ngủi, thời gian ở trên trời chỉ là một phút, sau đó sẽ biến mất không thấy nữa.
Nhưng tình yêu của Doãn Sắt với Lục Dĩ Trạch, mặc dù không rực rỡ như pháo hoa, nhưng mà lại lâu dài hơn pháo hoa rất nhiều.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn giống như trước đây, không thay đổi, toàn tâm toàn ý chỉ vì anh, toàn tâm toàn ý cũng chỉ yêu anh, mà anh cũng như thế.
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời hài lòng, Lục Dĩ Trạch ôm cô vào lòng, cùng cô xem pháo hoa trên trời, còn nghe cô lẩm bẩm bên tai pháo hoa rất đẹp.
Anh cười lặng lẽ nói một câu bên tai cô.
Doãn Sắt nghe xong, không nhìn pháo hoa nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Dĩ Trạch đang ôm cô.
Người đàn ông đẹp trai bảnh bao, vẫn cậu thiếu niên mà cô thích nhất trong trí nhớ, khiến cho cô vừa nhìn là nhìn không chớp mắt. Cô nhìn anh một lúc lâu, thấy mình trong ánh mắt anh, bất tri bất giác đã cười tươi như hoa.
Anh mới vừa nói với mình, trong mắt anh, nụ cười của cô còn đẹp hơn pháo hoa, anh muốn tiếp tục nhìn thấy cô hạnh phúc như vậy.ddiieenndllqd
"Sắt Sắt, em biết một ngày hè nào đó tám năm trước anh đã nói cái gì không?"
"Cái gì?" Cô ngẩng đầu lên, cười hỏi chồng.
. . . . . .
Trong trí nhớ vẫn là cái ngày hè hỗn loạn, hay cũng là vào cái ban đêm xảy ra rất nhiều chuyện kia.
Khi đó kết quả trúng tuyển không giống như Từ Sắt Sắt mong đợi, nhào lên trên giường mình gào khóc. Gọi điện thoại cho Lục Dĩ Trạch cũng không cúp máy, anh nghe tiếng khóc của cô mà mình lại cười đất rất vui vẻ.
Cũng không phải bởi vì cười nhạo cô không thể thi đậu đại học A, càng không phải cười vì cảm thấy may mắn, từ giờ sẽ không còn ai bám theo mình nữa.
Mà ngược lại nó là nụ cười pha trộn một chút mất mát cùng vời hạnh phúc, anh nói với bên kia: "Từ Sắt Sắt, thật ra thì cho dù em có đỗ đại học A hay không thì nhiều năm sau anh cũng sẽ là người của em."
"Ừ, anh cam chịu rồi."
Nói ra tiếng lòng của mình, trên mặt còn là mang theo chút ấm ức bởi vì không phục mình lại bị thất bại trước Từ Sắt Sắt.
Bên kia, cô gái nhỏ khóc quá lâu, khóc đến khàn cả giọng nói, tiếng khóc nỉ non cũng sắp dừng lại rồi. Thiếu niên nhìn về phía điện thoại cười một tiếng, nhấn nút kết thúc cuộc trò chuyện.
Lau nước mắt, Từ Sắt Sắt không còn sức để khóc nữa, nhìn cuộc điện thoại mới vừa bị cắt đứt, vẫn cảm thấy khó chịu vì thất bại, không suy nghĩ nhiều tại sao cuộc điện thoại vẫn được kết nối, cũng không thể nhớ hoặc là nghe được câu nói kia của Lục Dĩ Trạch.
Nhưng mà cũng không quan trọng, bởi vì câu nói kia, ngày từng ngày trôi qua đã từng bước từng bước biến thành hiện thực.
Dĩ nhiên, sau ba năm Lục Dĩ Trạch lại nói với cô.
"Lúc đó anh nói là —— Từ Sắt Sắt, anh yêu em."
"Congratulations, chúc mừng em rốt cuộc cũng thành công, đã đuổi kịp anh."