Thiên Hân Vũ cởi áo nhìn mình trong gương, da thịt trên người không nơi nào còn giữ được màu sắc vốn có.
Trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại màn điên cuồng đêm qua, gò má Thiên Hân Vũ trong nháy mắt nóng ran.
Cho dù kháng cự trong lòng, nhưng thân thể một lần lại một lần nghênh hợp người đàn ông đó, cô làm sao lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Cô đối với Tân Mạc Ngôn, rốt cuộc là tình cảm gì đây?
Mang theo dòng suy nghĩ hỗn độn, Thiên Hân Vũ tắm xong liền đi đến giường nằm, giường xốp lớn mang theo mùi Cây Hoa Hồng thoang thoảng. Cả một ngày thần kinh căng thẳng, mí mắt Thiên Hân Vũ nặng nề khép lại, cô chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Trong lúc mơ hồ, thật giống như có người đi vào dém chăn giúp cô, trên mặt cũng có một cảm giác nóng bỏng quen thuộc nhẹ nhàng vuốt ve.
Thiên Hân Vũ muốn mở mắt ra nhìn một chút, nhưng lại tham luyến cảm giác thư thái này, cho đến khi trên bị môi lấn át bởi những nụ hôn vụn vặt, cô mới nhíu mày một cái.
Người đàn ông kia, tại sao lại đi vào cả trong mơ vô lễ với mình chứ?
Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Hân Vũ bị Thư Nha đánh thức, cậu nhóc lẩm bẩm đói bụng rồi, muốn ăn mì trứng gà cô nấu.
Thiên Hân Vũ cưng chiều nhéo mũi Thư Nha một cái, sau đó đứng dậy rửa mặt.
“Mẹ muốn kéo giấy vệ sinh à?” Thư Nha đứng bên cạnh bồn rửa mặt, gương mặt đầy vẻ ngây thơ ngửa đầu nhìn Thiên Hân Vũ.
Thiên Hân Vũ đang đánh răng, miệng đầy bọt gật đầu một cái. Thói quen mỗi ngày của cô đều là đánh răng rửa mặt xong thì sẽ đi vệ sinh, sét đánh cũng không đổi.
“Được rồi, mẹ kéo nhiều một chút nha!” Thư Nha chạy ra ngoài như một làn khói, thuận tay đóng cửa lại.
Thiên Hân Vũ cảm thấy câu hỏi của con trai hôm nay có chút quái lạ, nhưng lại không phát hiện ra quái lạ ở chỗ nào.
Tới khi cô đi vệ sinh xong chuẩn bị kéo giấy lau, phát hiện cuộn giấy trong kệ đóng trên vách tường trống trơn, cô mới hiểu được quái lạ của Thư Nha là do đâu.
Giấy đâu?
“Thư Nha!” Thiên Hân Vũ phát ra tiếng thét như sư tử Hà Đông.
Thư Nha đang chơi kim cương biến hình nhất thời cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu nhóc khiếp sợ nhét cuộn giấy bên người vào trong tay Tân Mạc Ngôn: “Bố, đến lượt cha lên sân khấu rồi đó!”
Tân Mạc Ngôn vẻ mặt khó lường, bàn tay nhận lấy cuộn giấy nóng bỏng khác thường: “Con trai, đây chính là đại kế của mấy đứa sao?”
“Vui lòng hoàn thành nhiệm vụ!” Thư Nha ngôn từ đúng mực, dùng tay trái chào kiểu quân đội một cái, sau đó đẩy Tân Mạc Ngôn tới cửa nhà tắm.
“Này… Em sao rồi?” Tân Mạc Ngôn ho nhẹ một tiếng, gõ cửa.
“Nhà cầu không có giấy.” Bên trong truyền tới giọng nói giống như ‘nhân sinh đã không còn gì nuối tiếc’ của Thiên Hân Vũ.
“Vậy… anh đưa vào nhé?” Khóe miệng Tân Mạc Ngôn giật giật, bàn tay đặt ở nắm cửa đã làm xong công tác chuẩn bị.
“…” Thiên Hân Vũ không lên tiếng, Tân Mạc Ngôn cho rằng cô đã ngầm thừa nhận, anh hắng giọng một cái, hóa giải bầu không khí lúng túng, sau đó chậm rãi vặn nắm cửa.
“Anh vào thật đây…”
Tân Mạc Ngôn lớn tiếng nói, bên trong truyền tới âm thanh xối nước bồn cầu không ngừng hồi lâu, tấm rèm nửa trong suốt phán chiếu bóng Thiên Hân Vũ đang ngồi trên bồn cầu.
Thiên Hân Vũ hít mũi một cái, chắc chắn trong không khí không còn mùi hương khó nói mới chậm rãi lên tiếng: “Phòng vệ sinh nhà anh cần gì phải lớn như vậy…”
Nếu như phòng vệ sinh nhỏ đi một chút, cô có thể trực tiếp đưa tay qua khe cửa lấy được khăn giấy mà!
Tân Mạc Ngôn lại ho khan hai tiếng, sau đó tiến lên hai bước đi tới chỗ tấm rèm, bàn tay thon dài dò xét đưa vào.
“Cho em.”
Vừa dứt lời, nhà vệ sinh vốn là kiểu che một nửa lại đột nhiên truyền tới “Binh” một tiếng, trong trẻo mà chói tai.
Mí mắt Tân Mạc Ngôn giật mạnh một trận. Anh sải bước đi về phía cửa phòng vệ sinh dùng sức kéo một cái, phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài.
“Thư Nha, con làm cái gì đó?” Con trai chưa nói với anh còn có màn vừa rồi.
Thiên Hân Vũ sau khi sửa soạn xong liền đỏ mặt vọt ra, dùng sức đập cửa: “Mạt Thư Nha, con mở cửa ra. Mẹ đảm bảo sẽ không đánh chết con!”
“Mẹ, mẹ bảo đảm không tách Thư Nha ra khỏi Bố, Thư Nha sẽ mở cửa!” Ngoài cửa là giọng nói non nớt mà hữu lực của Thư Nha.
Thiên Hân Vũ hung dữ nhìn lướt qua Tân Mạc Ngôn, cô làm sao cũng nghĩ không thông khối thịt từ trong bụng mình lăn ra, lại đối với người đàn ông làm càn này tình thâm nghĩa nặng như vậy, khó bỏ khó dứt!
Tân Mạc Ngôn bị ánh mắt của Thiên Hân Vũ khiến cho giống như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ cứ loay hoay tại chỗ: “Không phải anh…”
Anh đúng là có ý định, nhưng không có lá gan đụng đến mẹ ruột của Thư Nha đâu!
“Thư Nha, nếu như giữa cha và mẹ chỉ có thể chọn một, con chọn ai?”
Thiên Hân Vũ thu hồi ánh mắt, con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng thoáng qua một tia chua xót, giống như phải thực hiện một quyết định trọng đại.