Theo Đuổi Ngươi, Hảo Cực Khổ

Chương 10

Sau khi cuồng nhiệt qua đi, bọn họ miễn cưỡng nằm ở trên giường, một câu trò chuyện cũng không có.

Sài Trọng Sâm vuốt mái tóc Tổ Dĩnh, cô tựa vào cánh tay anh, để anh ôm. Cô lười biếng gập khuỷu tay, gõ gõ vào lồng ngực anh."Anh hãy thành thật mà nói cho em biết..."

"Nói gì?"

"Lần trước em uống rượu say, chúng ta không có làm gì cả, đúng không?" Trải qua một hồi kịch liệt như vậy, cô không tin lúc uống rượu say bọn họ từng đã làm qua, nếu có, cô không thể nào không có ấn tượng.

"Hì ~~" anh nắm tay cô, cắn cắn đầu ngón mềm mại. “Ngay cả ngón tay của em cũng rất gợi cảm nha…”

"Đừng nói sang chuyện khác."

"Tổ Dĩnh..." Sài Trọng Sâm làm bộ muốn gặm cổ cô, Tổ Dĩnh dứt khoát ngăn anh lại.

"Không chịu nói thật em sẽ giận đó, chúng ta cũng đã như vậy rồi, cần gì phải giấu em chứ?"

Anh xoay người, đặt cô dưới thân, cười nhìn cô."Ngày đó đúng là em đã uống rượu say, cũng vì thế mà anh mới nhìn thấy vết bớt của em."

"Rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì?" Đối với việc vẫn còn mơ hồ, cô muốn làm rõ ràng.

"Thì em đi uống rượu, em say, anh đưa em về nhà." Anh bày ra vẻ mặt vô cùng thành khẩn.

"Sau đó thì sao?" Cô nhướng mày, cảm giác chuyện vẫn còn dài.

"Sau đó em say, vẫn cười, thật đáng yêu." Anh dùng ngón trỏ lướt qua hàng lông mày trên gương mặt cô.

"Rồi sao nữa?" Cuối cùng cô cũng biết được căn nguyên của sự việc. Lần này nhất định phải dụ anh nói ra hết mọi chuyện, muốn hỏi rõ ràng tất cả.

"Em nói rất nóng, muốn đi tắm."

"Gì?" Rất tốt, đến đây chấm dứt, coi như hợp lý. Tổ Dĩnh tiếp tục ép hỏi: "Anh cũng đi theo sao?"

"Anh giúp em xả nước vào bồn tắm, sau đó em làm như anh không tồn tại, bắt đầu cởi quần áo trước mặt anh."

"Gì chứ?" Tổ Dĩnh đẩy anh ra, ngồi dậy."Sao em có thể như vậy chứ?"

"Còn muốn nghe tiếp sao?" Sài Trọng Sâm nằm nghiêng, tay chống mặt, lười biếng ngắm cô.

"Được rồi, em cởi quần áo, sau đó thì sao?" Mất thể diện quá đi.

"Anh biết em đã uống rượu say, không biết mình đang làm gì, cho nên rất tốt bụng nhắc nhở em."

Cô liếc anh, nhìn thấy ánh mắt anh lấp lánh ý cười. "Ý anh là… anh có ngăn em ngừng cởi quần áo sao? Ha ha, vậy tại sao còn có thể nhìn thấy vết bớt của em chứ?" Rất mâu thuẫn đó!

"Em rất tự nhiên cởi áo, lại bắt đầu cởi quần, anh lập tức hỏi em, có muốn anh đi ra ngoài hay không?"

"Rồi?"

Sài Trọng Sâm buồn cười nói: "Khi đó em đang ngồi ở trên thành bồn tắm, vật lộn với cái quần jean."

"Em? Sao em lại phải vật lộn với cái quần jean chứ?"

"Em uống rượu say không cởi được chứ sao, anh lại tốt bụng hỏi em, có cần anh giúp hay không?"

Tổ Dĩnh nghi ngờ nhìn anh."Có chuyện này sao?"

"Em còn chẳng buồn để ý tới anh, cố gắng cởi quần."

"Đó ~~" Tổ Dĩnh chỉ vào mũi anh mắng: "Em hiểu rồi, cho nên anh giúp em cởi, anh đúng là đồ sắc lang!" Cô đá chân anh. Anh cười ha hả, ôm cô vào lòng.

"Không có mà, anh rất lịch sự nha, anh chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi. Sau đó xảy ra một chuyện, thiếu chút nữa hại anh chết vì cười nhiều ấy chứ!"

Tổ Dĩnh bắt đầu hồi tưởng tình huống đêm đó, bắt đầu nghi ngờ có nên để cho Sài Trọng Sâm kể tiếp câu chuyện hay không, đêm đó hình như cô đã quậy phá rất nhiều.

Sài Trọng Sâm quan sát cô."Còn muốn nghe tiếp chứ?"

Cô cố gắng nén tò mò xuống: "Tốt, anh nói xem, đã xảy ra chuyện gì?" Không phải chỉ là cởi quần sao!

"Em luống cuống tay chân, quần kéo đến mắt cá chân rồi mà vẫn không bỏ ra được, kết quả dùng sức quá mạnh, trượt mông, ngã vào trong bồn tắm..."

Tổ Dĩnh cứng miệng nhìn trân trối, tưởng tượng thấy hình ảnh ngu ngốc của mình.

Sài Trọng Sâm rất hoài niệm nhớ lại : "Anh nhanh chóng vớt em từ dưới nước lên, quần ướt, vướng ở hai chân em, em còn uống vài ngụm nước, thế mà vẫn còn mắng Shit, Shit, Shit! Em nói anh có thể làm sao? Bỏ mặc em ở đó không quan tâm sao? Không thể làm gì khác hơn là đặt em trên mặt đất, giúp em cởi quần... Dĩ nhiên không chỉ quần, bắt buộc phải cởi hết đồ của em, tốt bụng bế em vào bồn tắm, giúp em gội đầu này, lau người nữa, cứ như là đang hầu hạ nữ hoàng vậy. Cuối cùng sợ em cảm lạnh, anh còn rất tốt bụng chọn quần áo mặc cho em, còn bế em lên ngủ trên giường nữa."

"Sau này em sẽ không uống rượu nữa ..." gương mặt Tổ Dĩnh nóng bừng lên, cảm thấy rất xấu hổ.

Anh mỉm cười, vỗ vỗ mặt cô. "Ngày đó, tâm tình em không tốt."

"Bởi vì có một tác giả không chịu nộp bản thảo, cứ phải chạy đi chạy lại, làm em tức muốn chết. Chờ một chút!" Tổ Dĩnh lườm anh, vừa nghĩ tới."Được lắm, anh mạnh khỏe toan tính giúp em, nhưng tại sao sau lại biến thành em nói : van xin anh kết hôn với em? A? Đây là do anh cố tình làm loạn phải không?"

"Điều này cũng là em nói mà."

"Không thể nào!" Tổ Dĩnh lôi chăn bông, nhảy dựng lên, đứng ở trên giường, nhìn anh chằm chằm."Em uống rượu say, ngay cả quần cũng không thể cởi, làm sao có thể cầu hôn?" Cái này đúng là không thể tin được

Sài Trọng Sâm khoanh hai tay sau gáy, cười nói: "Anh bế em vào bồn tắm, có rất nhiều bọt xà phòng, em cứ cười mãi, anh thật sự rất đáng thương, ở bên cạnh bồn tắm hầu hạ em, giúp em gội đầu mà em vẫn cứ cười cười."

"Đâu có liên quan gì đến chuyện em hỏi."

Sài Trọng Sâm cười rộng tới mang tai."Sau đó anh liền hỏi em, anh nói, Tổ Dĩnh chúng ta kết hôn có được hay không? Em nói, được. Anh còn nói, anh thề chỉ muốn có mình em, người anh cưới chỉ có thể là em, anh muốn em không được đổi ý, em vừa nàng..."

"Em vừa cười vừa nói đồng ý, có đúng hay không?"

"Đúng."

"Shit! Đó là bởi vì em say, không biết anh đang hỏi cái gì!" Tổ Dĩnh làm ra vẻ muốn đánh anh."Anh thật gian xảo, đây là lừa gạt con nhà lành!"

Sài Trọng Sâm cầm mắt cá chân cô."Không tốt sao? Anh cảm thấy chúng ta rất thích hợp..."

Tổ Dĩnh ngồi xổm xuống, nhìn hắnanh."Sài Trọng Sâm, nói thật đi, anh cảm thấy chúng ta có thể ở chung một chỗ cả đời sao?"

"Có thể." Anh kéo cô xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô."Em đừng lo, có thể, anh bảo đảm."

Chờ một chút ~~ có điện thoại vang lên!

Hai người đồng loạt nhìn về cửa —— đúng là điện thoại của Tổ Dĩnh vang lên.

Sài Trọng Sâm than thở. "Anh đã nói rồi mà..." Thời điểm thân mật luôn luôn bị tiếng chuông làm mất vui. "Không cần nghe đâu." Anh vòng tay ôm chặt Y Nhân.

"Không được, nhỡ là việc quan trọng thì sao, có thể có tác giả nào đó tìm em!" Bản tính cuồng công việc đúng là khó thay đổi, cô liền lật chăn ra, chạy đi nghe điện thoại.

"Alo?"

"Tổ Dĩnh, mau lên, mau mở ti vi!" Tiếng tổng giám vội vàng.

"Sặx, sao?"

"Khương Lục Tú tự sát rồi..."

~oOo~

Sài Trọng Sâm đưa Tổ Dĩnh đến nhà xuất bản, trên đường đi, Tổ Dĩnh trầm lặng lạ thường, cô cắn mu bàn tay, trong mắt ánh lên vẻ thê lương làm anh lo lắng.

Tin tức đã được công bố, Khương Lục Tú uống thuốc ngủ quá liều, năm giờ mười lăm phút sáng qua đời, hưởng thọ ba mươi tuổi.

Tác giả này sáng tác tiểu thuyết, trong suốt một thời gian dài luôn được độc giả ủng hộ, thế nhưng lại dùng phương thức bình thường nhất để kết thúc tính mạng của mình. Khương Lục Tú là một đứa trẻ bị vứt bỏ, từ bé đã sống ở cô nhi viện, chính điều này đã gián tiếp tác động đến tâm lý của cô, khiến cô luôn thiếu cảm giác an toàn. Mỉa mai thay, chính bởi vì số mệnh cô độc, làm cô nhạy cảm, đa nghi, phát triển tài hoa sáng tác của nàng. Trừ viết tiểu thuyết, cô chưa từng làm qua công việc khác, viết sách chính là toàn bộ tính mạng của cô.

Độc giả hâm mộ sách của Khương Lục Tú biết tin Khương Lục Tú tự sát, chạy tới tòa soạn báo, la hét muốn Trần Sĩ Đồng chịu trách nhiệm.

Trần Sĩ Đồng cũng lập tức mở cuộc họp báo, bày tỏ sự tiếc nuối. Nhưng điều này có thể cứu vãn được gì chứ? Trần Sĩ Đồng còn tìm bác sĩ tâm lý nhiều năm của Khương Lục Tú tới, chứng minh Khương Lục Tú sớm có ý niệm bi quan chán đời trong đầu, để giải vây cho mình.

"Khương Lục Tú không có người thân, em muốn giúp cô ấy lo liệu hậu sự." Tổ Dĩnh bắt đầu tính toán ."Cô ấy là người theo đạo Cơ Đốc Giáo, chờ một chút, em muốn liên lạc với giáo hội... Đúng rồi, còn phải tìm một giáo đường tốt cử hành tang lễ cho cô ấy... Đài Bắc có bao nhiêu giáo đường?" Tổ Dĩnh lẩm bẩm nói.

"Tổ Dĩnh, anh sẽ giúp em." Sài Trọng Sâm xoa bóp cổ cho cô, tinh thần cô đang rất căng thẳng.

"Ngày hôm qua... Nếu như em cứ kiên trì đợi bên ngoài nhà cô ấy, thì đã không có chuyện gì xảy ra..."

"Đây không phải là trách nhiệm của em."

Tổ Dĩnh ngẩn người nhìn về phía cửa kính chắn gió, bên ngoài lớp thủy tinh vẫn là thế giới vẫn diễn ra như mọi ngày, ánh mặt trời, đường cao tốc, người người hòa lẫn với dòng xe cộ, tiếng động náo nhiệt xôn xao.

Cô nghĩ đến lúc mình cùng Sài Trọng Sâm triền miên, Khương Lục Tú một mình ở nhà, uống thuốc ngủ, cô ấy cô độc như thế, lẳng lặng rời bỏ thế gian. Nghĩ tới đây, sắc mặt cô trắng bệch, lông tơ dựng đứng, Khương Lục Tú cứ như vậy đau thương quyết định, quyết định từ bỏ thế giới này... ánh mắt Tổ Dĩnh mông lung, suy đoán ! Trong mắt Khương Lục Tú nhìn ra thế giới bên ngoài, cùng thế giới mà cô nhìn thấy có lẽ không giống nhau phải không?

"Nếu như em nhạy cảm hơn, quan tâm cô ấy nhiều hơn, em sẽ biết, em sẽ có thể ngăn cản..." Tổ Dĩnh khổ sở nói. Từ lúc Khương Lục Tú bắt đầu lười ra cửa, lười quét dọn, càng ngày càng gầy gò, lẽ ra cô nên nhận thấy sự khác thường ấy.

"Tổ Dĩnh, em chỉ là một biên tập viên, em đã cố gắng hết sức rồi." Sài Trọng Sâm thử trấn an tâm tình của cô.

"Tại sao phải như vậy?" Tổ Dĩnh che mặt, run rẩy, nhưng không khóc nổi, tất cả mọi chuyện diễn ra quá đột ngột.

"Em hãy nghe anh nói, em trở về nhà xuất bản xử lý tiếp chuyện còn lại, anh giúp em đi liên lạc giáo hội, hỏi thăm nghi thức cử hành tang lễ của Cơ Đốc giáo như thế nào, được không?"

Tổ Dĩnh gật đầu.

"Chiều anh sẽ tới đón em." Giọng anh rất dịu dàng trầm ấm, làm hoảng loạn trong lòng cô chậm rãi trấn định lại.

Anh còn nói: "Nghe lời anh, không nên tự trách chính mình, không nên nghĩ lung tung, anh sẽ giúp em, được chứ?"

Tổ Dĩnh rơi lệ, cô gật đầu, giống như một đứa trẻ biết điều, bây giờ cô không muốn kiên cường nữa, cô mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, cảm thấy vô cùng uể oải.

"Hiếm khi thấy em ngoan như vậy." Anh nói.

Cô cười, rồi òa khóc lớn. Sài Trọng Sâm lái xe tấp vào lề đường, cởi dây an toàn của cô, ôm cô vào lòng, đôi bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô .

"Tổ Dĩnh, đừng khóc..." Tiếng nói dịu dàng đầy thương cảm.

Tổ Dĩnh vùi mặt trong lồng ngực của anh mà khóc, nghĩ tới —— nếu bên cạnh Khương Lục Tú cũng có một người ấm áp như Sài Trọng Sâm, cô ấy có thể thay đổi quyết định hay không ? Có thể còn cảm thấy thế giới này vẫn tồn tại hạnh phúc hay không?

Cũng ngay lúc này, Tổ Dĩnh phát hiện, mình là một người may mắn, bên cạnh có một người đàn ông tốt như vậy chăm sóc cô.

~oOo~

Không khí ở nhà xuất bản trầm lắng, một túi giấy nằm trên mặt bàn Tổ Dĩnh, Khương Lục Tú nhờ một người quen đưa tới. Bên trong có phong thư, ghi chú rõ Khương Lục Tú muốn nghi thức tang lễ như thế nào, còn có chi phiếu, nhờ Tổ Dĩnh lo hậu sự cho cô ấy. Nhìn chữ viết đẹp đẽ của Khương Lục Tú, nghĩ tới đây là lần cuối cùng được nhìn thấy chữ cô ấy, nước mắt Tổ Dĩnh lăn dài.

« Tổ Dĩnh,

Cám ơn cô, tôi đã xem qua sách mới, biết cô đã mất rất nhiều tâm sức, bìa sách rất đẹp.

Tôi cho là từ khi tôi theo đuổi nghề này, đây là tác phẩm mà tôi hài lòng nhất. Nhưng mỉa mai thay, vài năm trước có một tác phẩm với nội dung tương tự như thế đã được xuất bản.

Có lẽ đi dưới ánh mặt trời vốn chẳng là chuyện mới mẻ gì, tôi nghĩ muốn đi đoạn đường này, người khác cũng muốn đi, tôi cảm thấy rất buồn chán.

Tổ Dĩnh, vì mải mê sáng tác, tôi quên quá nhiều chuyện, dường như chỉ sống trong thế giới của riêng mình, cũng khó trách bạn trai cũ và mọi người lại chạy mất. Tôi đã quen với không khí tịch mịch, những người là bạn tôi đều rất đáng thương, đi cùng tôi sẽ rất cô độc.

Tổ Dĩnh, trước kia tôi vốn cho rằng có thể viết ra một tác phẩm có một không hai thì không cần để tâm bất cứ cái gì, cho dù là thành công.

Nhưng như thế nào mới coi là hài lòng? Một người tài hoa có hạn, mấy năm gần đây sợ thất bại, cứ theo đuổi sự hoàn mỹ, càng muốn đặt chân ở đỉnh cao của nghệ thuật, người lúc nào cũng lo được lo mất, một chút phê bình cũng cảm thấy đau đớn, giống như kim châm ở trong lòng.

Tôi không chịu được cảm giác nơm nớp lo sợ này nữa. Tôi thật sự mệt mỏi, tôi cũng không muốn nhạy cảm như vậy, nhưng không có cách nào không để ý tới, không đau lòng.

Tổ Dĩnh, tôi muốn đi thật xa, muốn được nghỉ ngơi vĩnh viên, cô cũng không cần phải đuổi theo tôi đòi bản thảo nữa, sau này sẽ không phải mệt như thế nữa. Rốt cuộc tôi cũng không cần khổ não, nếu không viết bản thảo nữa, sau này tôi cũng không có truyện mới, ai có thể phê bình tôi chứ?

Cuối cùng, mấy năm này, bạn bè gần gũi của tôi chỉ còn mình cô, cho nên hậu sự xin nhờ cậy cô.

Tổ Dĩnh, thật ra thì mỗi lần gặp cô, tôi cũng rất vui vẻ, nhìn cô vui vẻ, rất có sức sống, dường như không có chuyện gì có thể làm khó cô được. Không giống như tôi, cái gì cũng lười, cũng thấy nản chí .

Nói thật ra, tôi rất hâm mộ cô.

Cô có Sài tiên sinh quan tâm chăm sóc, mà tôi, cái tôi có chỉ là hư danh.

Kết thúc bằng một bài thơ, trong đám tang của tôi, chỉ cần thơ, không nên dài dòng nói nhảm. Còn có, cũng đừng để thi thể của tôi ra công khai, tôi đã chết rồi còn bị mọi người nhìn, tôi chịu không được.

Ký tên : Lục Tú »

Tổ Dĩnh thở dài, cất thư đi.

Khương Lục Tú nói sai rồi, cô cũng cảm thấy đau khổ, ví dụ như lúc này, xảy ra chuyện như vậy, cô thấy rất mệt mỏi.

~oOo~

Đám tang Khương Lục Tú, chọn vào một ngày cuối tuần, hội trường trang trí rất nhiều hoa bách hợp nở rộ.

Đích thân tới hội trường, phần lớn là những doanh nhân trong giới xuất bản, còn có những độc giả hâm mộ sách của Khương tiểu thư. Tổ Dĩnh chủ trì tang lễ, Sài Trọng Sâm cùng AJ và các bạn của anh cũng tới hỗ trợ.

Không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, Tổ Dĩnh mặc y phục màu đen, trên vạt áo có cài hoa bách hợp, cô đứng ở trên sân khấu, hướng về phía những người tham dự đọc diễn văn ngắn gọn, cũng giới thiệu vắn tắt sáng tác của Khương Lục Tú.

Sau đó, hướng về phía micro, đôi mắt cô đã đỏ sẫm vì khóc nhiều, nức nở nói: "... Tuân theo nguyện vọng của Khương tiểu thư, tại đây, tôi thay cô ấy đọc bài thơ, gửi lời chào từ biệt. Đây là bài thơ của nhà thơ nữ người Ba Lan Wislawa Szymborska."

Sài Trọng Sâm đưa bài thơ cho Tổ Dĩnh. Tổ Dĩnh đỏ mắt, từng chữ đọc diễn cảm, nhìn cô khổ sở như vậy làm anh lo lắng, anh đứng bên cạnh cô, phía sau sân khấu, cầm chặt tay cô, ủng hộ niềm tin cho cô.

Tổ Dĩnh đọc rõ ràng từng chữ…

Bỗng nhiên mọi người phát hiện ra, một con chim bồ câu trắng từ cửa sổ bay vào, dừng ở trên sân khấu. Tổ Dĩnh ngơ ngẩn, nước mắt tràn mi. Chim bồ câu trắng cô độc đứng ở trên sân khấu, dừng lại mà không đi, giống như chờ Tổ Dĩnh đọc thơ.

Dưới bục, mọi người bàn luận xôn xao, cảm thấy không thể tin được.

Cô đấy sao? Lục Tú? Tổ Dĩnh lau đi lệ rơi bên khóe mắt, tiếp tục đọc diễn cảm ——

Giọng nói của Tổ Dĩnh khàn khàn nhẹ nhàng, dưới bục, mọi người cúi đầu nghe, hoặc nghẹn ngào, hoặc nức nở. Chim bồ câu trắng lắng nghe Tổ Dĩnh đọc hết bài thơ. Tổ Dĩnh cất bài thơ đi, nhìn nhìn rồi đưa tay chạm vào nó, thế nhưng nó lại mổ vào đầu ngón tay nàng, giống như không thích bị đụng vào, rồi vỗ cánh bay đi.

Sài Trọng Sâm ôm Tổ Dĩnh, tiếp nhận công việc còn lại. Anh hoàn tất nghi thức đưa tang với khách viếng thăm, tới cúi đầu trước linh cữu người đã khuất, sau đó cha xứ nhận lấy mic, cùng mọi người hát thánh ca, trong không khí trang nghiêm trầm lắng, kết thúc tang lễ.

Lễ tang của Khương Lục Tú kết thúc, Tổ Dĩnh cũng tới nhà xuất bản đưa đơn từ chức.

"Cô muốn đi đâu? Có nhà xuất bản nào khác tuyển dụng sao?" Tổng giám rất kinh ngạc.

"Cô đang làm rất tốt mà, sao lại từ chức?" Chủ bút kinh ngạc.

"Tôi thấy mệt mỏi." Tổ Dĩnh đáp."Tôi nghĩ đã tới lúc tôi cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Cuối cùng Tổ Dĩnh từ chối sự kiên trì của tổng giám, bắt đầu chuỗi ngày tự do.

Toàn bộ ngày nghỉ của cô để cho Sài Trọng Sâm sắp xếp, cô không cần động não, toàn tâm hưởng thụ.

Sài Trọng Sâm sai người đóng gói hành lý xong, đưa Tổ Dĩnh tới nhà ga.

"Muốn đi đâu?"

"Lang thang thôi."

Bọn họ lên tàu, không phải là ngày nghỉ nên tàu hỏa vắng khách, Sài Trọng Sâm kéo cô tới một khoang tàu.

"Lang thang? Có thật không?"

"Thật." Anh quay đầu lại, mỉm cười với cô.

"Lang thang ở đâu mới được?" Tổ Dĩnh buồn bực.

"Nếu đi có mục đích thì không còn gọi là lang thang nữa ." Anh nắm tay cô.

Tổ Dĩnh dừng bước, chỉ vào một ghế ngồi."Chúng ta ngồi xuống đi!"

"Không, không ngồi."

"Đây đúng là chỗ ngồi của chúng ta mà!" Tổ Dĩnh đối chiếu cuống vé, nhưng Sài Trọng Sâm lại kéo cô đi tiếp sang một khoang tàu khác. "Sài Trọng Sâm? Sài Trọng Sâm?" Tổ Dĩnh bị anh lôi tới tận cuối tàu. Bọn họ ở trên tàu hỏa lắc lư, đi qua lần lượt từng khoang tàu, mãi cho đến khoang cuối cùng.

"Hết rồi, Sài Trọng Sâm!" Đây là buồng lái. Người lái tàu mặc đồng phục nhìn bọn họ một cái, tiếp tục công việc của mình.

Tổ Dĩnh nhỏ giọng hỏi Sài Trọng Sâm: "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nơi này không có chỗ ngồi mà."

Tổ Dĩnh nhìn quanh buồng lái, chỉ có hai thanh sắt ở gần cửa sổ uống lại thành hình chỗ ngồi, cùng với một cái hòm màu bạc, bên trên có giấy tờ lịch trình tàu chạy.

Nơi này âm u, ươn ướt, có mùi xăng.

Nhưng Sài Trọng Sâm đẩy ra một cánh cửa, không khí lạnh lẻo thoáng cái ùa vào, phả nhẹ lên mặt cô, cùng với ánh mặt trời chiếu tới, bên ngoài là cả một mảng trời xanh biếc, những con đường quanh co khúc khuỷu trôi qua ...

Tổ Dĩnh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy hình ảnh này, thật là một phong cảnh kỳ diệu! Nhìn trời xanh mây trắng, hai bên phong cảnh núi non, tàu hỏa phun ra một đoạn đoạn khói, gió thổi vù vù xua đi, đưa tới hương thơm của cỏ xanh.

"." Anh kéo Tổ Dĩnh đi ra ngoài, đóng cửa lại, rời đi buồng lái, cùng cô nắm thành lan can của tàu, cùng cô sóng vai đứng thưởng thức phong cảnh.

Bởi vì không có cửa sổ ngăn cản, những ngọn gió trực tiếp lướt bọn họ.

"Cảm giác như thế nào?" Anh quay đầu, cười hỏi cô.

Cô hít sâu một cái, vui vẻ ."Thật thoải mái! Sao anh biết được chỗ này?" Tổ Dĩnh dựa người vào lan can, nhìn anh.

"Đây là chỗ ngồi đặc biệt, đứng ở nơi này nhìn thấy tàu hỏa đi qua những đường ray, nhìn phong cảnh trùng điệp không dứt, có một khoảng cách, lại cảm thụ sự yên lặng, trước kia mỗi lần không viết được bản thảo, anh cũng tới nơi này đứng thật lâu, hóng gió, để cho đầu óc theo tàu hỏa chạy đi, nghỉ ngơi thật tốt." Anh ôm eo cô."Đây mới gọi là nghỉ ngơi, không cần phải nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần ngắm cảnh đẹp."

Tổ Dĩnh nhẹ nhàng dựa đầu vào bờ vai anh, nhìn quang cảnh, thỏa mãn thở dài. "Ở chung một chỗ với anh, thật sự rất vui."

"Bây giờ đã thấy lúc trước từ chối anh là một tổn thất hay chưa?"

Tổ Dĩnh cười vang.

Sau lưng cô Sài Trọng Sâm mở ba lô, lấy một đóa hoa hồng đỏ. "Bây giờ anh chính thức cầu hôn em."

Ánh mắt Tổ Dĩnh sáng lên, nhận lấy hoa hồng. Được một lúc, bắt đầu hắt xì."Hmm , hắt xì ~~"

"Không phải dị ứng với phấn hoa đấy chứ?" Anhcảm thấy không ổn.

Sài Trọng Sâm nhìn cô đặt hoa trước ngực, rất dịu dàng cười với hắn. "Sài Trọng Sâm, em đồng ý."

"Anh cảm thấy cực kỳ vui vẻ..." Anh hài hước nói: "Nhưng phải nói một điều là quá trình theo đuổi em quá gian khổ, bây giờ em đồng ý rồi, thế nhưng anh không dám vui mừng sớm, em có chắc sẽ không đổi ý chứ?"

Cô vừa cười lớn, vừa hắt hơi một cái. Sau đó cô nhìn anh, ngân ngấn nước mắt. Cô kiễng mũi chân, ghé vào tai anh nói: "Cho dù sẽ bị cha mắng, em cũng không hối hận."

Lúc này tàu hỏa đang đi dưới đường hầm, không gian đột nhiên đen kịt, không còn nhìn rõ được cả ngón tay, giống như ở một thế giới khác, Tổ Dĩnh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nhìn trong đường hầm có mấy ngọn đèn đỏ sáng lên, hai bên còn có một phòng làm việc, mơ hồ nhìn thấy bóng của mấy người mặc đồng phục, đó là nhân viên của cục đường sắt.

Bóng đen lay động, rồi tất cả biến mất trong quang ảnh khi Sài Trọng Sâm hôn Tiết Tổ Dĩnh, bọn họ ôm nhau, giống như giấu một bí mật trong trời đất, có cảm giác hạnh phúc mãnh liệt bao phủ.

~oOo~

Sau mười hai giờ trưa, Sài Trọng Sâm và Tiết Tổ Dĩnh mời Tiết Cương tới chơi, ba người bọn họ ở trong đình viện của nhà họ Sài, mỗi người một ôm một bồn hoa bạch thụ, bận rộn tạo kiểu.

"Tôi không thể nào đồng ý để cậu cưới Tổ Dĩnh, cậu là người Nhật, người Nhật năm đó giết bao nhiêu đồng bào tôi!" Tiết Cương vừa nói, vừa cầm cái kéo, thở phì phò tu bổ nhánh cây. Cái này chơi hay lắm, ông cảm thấy rất hứng thú .

"Cha, đó là chuyện xảy ra rất lâu rồi, bỏ qua được không?" Tổ Dĩnh cũng cầm lấy đem cái giũa, gọt vỏ cây chuẩn bị ghép cành.

"Không phải làm như vậy ạ." Sài Trọng Sâm sửa động tác của Tiết Cương. "Dây thép phải uốn từ bên này trước thì mới có thể tạo được kiểu dáng đẹp!" Anh làm mẫu cho Tiết Cương nhìn.

Tiết Cương nhìn Sài Trọng Sâm dạy cách uốn dây thép, nhưng vẫn tiếp tục mắng Sài Trọng Sâm: "Thù nước làm sao tôi quên được... Từ chỗ này bện sao? Tôi nghĩ bên này dài quá..."

"Như vậy..." Sài Trọng Sâm cầm tay Tiết Cương tay, hướng dẫn ông xử lý."Bác đã muốn thế thì đem dây thép từ chỗ này uốn qua."

"Cha, chỉ vì một câu nói tùy tiện của cha mà Sài Trọng Sâm cắt đi mái tóc, cha không thấy nên đáp ứng hôn sự của chúng con sao?"

"Cha còn muốn quan sát thêm một thời gian nữa."

Tổ Dĩnh và Sài Trọng Sâm trao đổi cái ánh mắt, cô lắc đầu than thở, không có cách nào lay chuyển được cha cô.

Tổ Dĩnh nói: "Cha, hôm nay cha ở lại ăn cơm, Sài Trọng Sâm sẽ nấu cho cha ăn."

"Được." trong lòng Tiết Cương rất đắc ý, ngoài mặt lại làm bộ như không có gì."Tôi ăn uống rất kén chọn, cậu có thể nấu cái gì? Trước hết cứ miêu tả xem sao." Được lắm!

Sài Trọng Sâm rất có kiên nhẫn với khó khăn mà Tiết Cương đưa ra, anh ôn tồn nói: "Cũng chỉ có vài món ăn dễ làm, đậu hủ Ma Bà, tôm bóc vỏ tẩm bột,..."

"Còn có bánh ngọt." Sài Trọng Sâm nói.

"Bánh ngọt? Tôi không ăn bánh ngọt." Tiết Cương tiếp tục ngồi nghịch, ông vẫn ôm ý định muốn gây khó khăn cho cậu nhóc này, xem cậu ta có bao nhiêu thành ý.

"Nhưng mà nhất định phải có bánh ngọt a!" Tổ Dĩnh nói.

"Bởi vì hôm nay là sinh nhật của bác trai ạ." Sài Trọng Sâm nói tiếp.

"Là hôm nay sao?" Tiết Cương sửng sốt.

Buổi tối, Tiết tiểu đệ và Lý Dung Dung cũng tới.

"Cha, Dung Dung tặng ba một bộ âu phục." Tiết tiểu đệ mang âu phục đến cho cha. "Cha mặc thử đi."

Tiết Cương nhìn hai người bọn họ, nói thầm : "Thật không ra cái gì..."

"Cha, hôm nay sinh nhật cha, không thể nổi giận." Tổ Dĩnh hòa giải, đặt bộ âu phục vào tay cha, nháy mắt mấy cái với Lý Dung Dung.

Cả nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, hưởng thụ bữa tối thịnh soạn, cùng Tiết Cương hát bài chúc mừng sinh nhật, Tiết Cương cầu nguyện, thổi tắt cây nến.

"Cha, cha vừa ước gì thế?" Tổ Dĩnh hỏi.

"Không nói cho con biết." Tiết Cương cắt bánh ngọt. Ông hi vọng con cái ông đứa nào cũng hạnh phúc.

"Cha, con có chuyện muốn nói với cha."Tiết tiểu đệ vội vã biểu đạt ý muốn.

"Cha biết, cha biết, con không cần phải nói, lại muốn ta đồng ý hôn sự của con với Dung Dung phải không?" Tiết Cương đau đầu, từ chối. "Không được, hai đứa cách nhau nhiều tuổi như vậy, chờ quen biết thêm nửa năm nữa hãy tính." Tình yêu của mấy đứa trẻ này, làm ông đau đầu quá

"Vậy làm sao bây giờ?" Tiết tiểu đệ rời chỗ ngồi, núp ở phía sau chị gái."Cha, cha sắp được bế cháu rồi."

Vút! Dao nhỏ phóng ra, rơi vào trên người Sài Trọng Sâm, may mắn là dao nhựa.

"Con nói gì?" Tiết Cương nhảy dựng lên nhìn chằm chằm con. "Đi ra ngoài cho cha!"

"Bác trai, cháu cũng có lời muốn nói." Sài Trọng Sâm nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Rất tốt, Tiết tiểu đệ lập tức trốn ra phía sau Sài Trọng Sâm, người này không thể làm gì khác hơn là bảo vệ hắn.

Tiết Cương nhìn chằm chằm Sài Trọng Sâm. "Cậu, ta biết cậu muốn nói gì, cậu cùng Tổ Dĩnh muốn kết hôn, không cho phép! Nghe thấy chưa? Tiết Gia Cần, con núp ở phía sau người ta làm gì? Đi ra cho cha!" Việc này phức tạp hơn, phải xử lý trước.

"Bác trai, không phải, cháu muốn chuyện khác." Sài Trọng Sâm đem một hộp quà đưa cho Tiết Cương. "Sinh nhật vui vẻ."

"Đây là cái gì?"

"Lễ vật."

"Lễ vật?" Tiết Cương mở ra, lấy ra một tập văn kiện.

Tổ Dĩnh, Tiết tiểu đệ và Lý Dung Dung tò mò đi tới, vây quanh bên cạnh Tiết Cương.

Lý Dung Dung nói: "Đây là giấy tờ mua bán nhà mà..."

Tiết tiểu đệ xanh mặt. "Oa, chính xác đó."

Tổ Dĩnh cũng thấy rõ. "Đợi một chút, đây là..."

"Nhà của tôi!" Tiết Cương cầm lấy giấy tờ mua bán nhà hô nhỏ. Chính là nó, giấy tờ của căn nhà trước đây bị con gái phá, giờ lại ở trên tay ông.

Trên bàn ăn, chén bát một đống hỗn độn.

Ngoài cửa, dưới mái hiên, có hai người dựa vào vai nhau thưởng thức cảnh đêm, bên cạnh còn đốt nhang muỗi, không thể để con muỗi làm mất vui được.

"Anh đoán xem em trai em thì như thế nào? Liệu cha có đồng ý hay không?" Tổ Dĩnh cười hỏi Sài Trọng Sâm. Em trai cô và Lý Dung Dung lái xe đưa cha về nhà, tối nay bọn họ được ở cùng nhau hàn huyên.

"Cháu cũng có rồi, cha em sẽ đồng ý thôi." Sài Trọng Sâm ôm Tổ Dĩnh. "Chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức hôn lễ thật tốt."

"Anh mua lại nhà từ lúc nào thế?"

"Hi, quá trình rất dài, nhưng cuối cùng anh vẫn mua được."

"Anh thật tốt." Tổ Dĩnh dựa vào bờ vai anh."Mới vừa xong xuôi tang lễ, giờ lại chuẩn bị hôn lễ, như vậy có sao không?"

"Có liên quan gì đâu." Sài Trọng Sâm vuốt tóc cô.

"Sau khi kết hôn em sẽ làm gì nhỉ? Em thất nghiệp rồi..."

"Chuyên tâm chăm sóc anh là được."

Tổ Dĩnh cười, nàng lại hỏi: "Vậy hôn lễ sẽ cử hành ở đâu?"

"Em thích ở khách sạn hay ở nhà thờ?"

"Chúng ta có chụp ảnh cưới không?"

"Có chứ."

"Bên nhà anh mời bao nhiêu người?"

"Ngày mai chúng ta làm danh sách."

"Có làm bánh hay không?"

"Dĩ nhiên."

"Cha em muốn tổ chức hôn lễ theo kiểu truyền thống." Tổ Dĩnh nhấn mạnh.

"Có lẽ cha anh sẽ yêu cầu tổ chức hôn lễ theo nghi thức Nhật Bản."

"Thảm ..." Haiz, tương lai thật đáng lo nha!

"Nếu như bọn họ không thể đồng ý, chúng ta cứ đi công chứng là được."

~oOo~

Tiết Cương ngồi ở phòng khách, cầm lấy cây quạt quạt gió, xem xét kỹ giấy tờ mua bán nhà mà Sài Trọng Sâm đưa. Ông nhíu mày, không biết là vui vẻ hay là...

"Em đoán xem, bây giờ cha đang nghĩ gì?" má phải Tiết tiểu đệ tím bầm, hỏi người con gái đang khóc sưng mắt ở bên cạnh.

"Em không đoán được." nước mắt Lý Dung Dung cứ tiếp tục rơi, từ lúc bọn họ rời nhà họ Sài đi về tới đây, sau đó cha con họ tranh cãi vì cô, cuối cùng cha Tiết giáng một cái tát vào khuôn mặt người cô yêu quí, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.

Mình đánh Gia Cần là một chuyện, nhưng thấy người khác đánh hắn lại là một chuyện khác. Hơn nữa lực đánh của cha Tiết rất lớn, năm ngón tay hằn trên má Gia Cần không chỉ đỏ ửng lên mà còn sưng nữa.

"Haiz, em đừng khóc ."

"Nhưng em rất đau lòng." Lý Dung Dung bôi dầu giúp Gia Cần.

"Bây giờ mấy giờ rồi ?" Gia Cần nhỏ giọng hỏi.

Lý Dung Dung thút tha thút thít nói: "Rạng sáng rồi ."

"Thật à? Quán ăn bên kia đường đã mở cửa rồi, chúng ta đi ăn mừng một chút."

"Sao cơ?" Cô nghệt mặt ra, không hiểu ra sao. "Ăn mừng cái gì?" Trước mắt nhìn không thấy có bất kỳ chuyện gì đáng để ăn mừng.

Gia Cần nhìn cô một cái, mỉm cười nói: "Ngốc à, ăn mừng cha đã đồng ý hôn sự của chúng ta a."

"Có sao?"

"Có mà."

Lý Dung Dung nhăn mày trầm tư."Mới vừa không nghe thấy cha có đồng ý mà..." Vừa nãy chẳng qua là Tiết Cương quát ầm như sấm vang trách mắng Gia Cần làm cô mang thai.

"Em cho là anh chịu không một cái tát sao ? Anh nói cho em biết, cha đã đồng ý rồi. Em cũng đã mang thai, cha là người có tính trách nhiệm, sẽ không thể bỏ em lại, có đúng không, cha nhỉ?" đột nhiên Gia Cần hỏi người ngồi phía trước, hắn biết tai cha hắn rất lợi hại, chắc chắn ông vừa nhìn giấy tờ mua bán nhà, vừa nghe trộm bọn hắn nói chuyện.

"Đúng." Tiết Cương phất phất cái quạt, đầu cũng không ngẩng nói: "Cha không thể nào bỏ lại Lý Dung Dung, cùng lắm thì cha đuổi thằng con cha đi. Lý tiểu thư vô tội, bác sẽ lo cho cháu."

"Lo cho cô ấy chẳng khác nào lo cho con, không bằng trực tiếp lo cho con đi?" Gia Cần cười lớn.

"Con muốn bị đánh tiếp phải không?" Tiết Cương hỏi.

Lý Dung Dung cúi đầu cười, cha con nhà này hay thật!

Gia Cần hỏi cha: "Cha, cha vẫn nhìn giấy tờ mua bán nhà, có phải thấy rất vui hay không?"

Tiết Cương thở dài. "Nhìn giấy tờ mua bán nhà, nhớ tới rất nhiều chuyện trước kia..." Oanh oanh liệt liệt trải qua a, vì đứa con gái bảo bối, ông lo lắng, phiền não đến mức tóc đã bạc đi nhiều.

"Cha không cảm thấy rất hay sao? Trước kia là bạn trai của chị lừa gạt bán đi căn nhà này, giờ đây bạn trai khác lại mua về, đây không phải là luật nhân quả mà Đức Phật vẫn răn dạy..." Gia Cần lập tức im miệng, bởi vì cha vừa lườm hắn. "Con có nói sai sao?"

Tiết Cương bỏ giấy tờ mua bán nhà vào trong túi, sau đó ông hỏi Lý Dung Dung, thái độ thân thiết hơn trước rất nhiều. "Sự nghiệp của cháu không tệ, cháu vừa xinh đẹp, vừa có khí chất, kết hôn cùng với con bác, đúng là đã để cháu phải chịu thiệt thòi rồi."

"Bác trai..." Lý Dung Dung lại muốn khóc. "Bác đừng nói vậy, Gia Cần đối với cháu rất tốt." Bác trai đã đồng ý rồi ? Đã đồng ý thật sao ?

"Để cháu phải chịu thiệt thòi, là bác dạy con không tốt."

"Bác trai..."

"Nói thẳng ra, với điều kiện của cháu, làm con dâu nhà họ Tiết, chính là chúng ta đã trèo cao." Ông biết, Lý Dung Dung có công ty riêng.

"Cha, không cần khiêm nhường vậy đâu ạ." Gia Cần cười gian, Tiết Cương liền lườm hắn một cái.

"Tình cảm là vô giá, không thể dùng tiền bạc để so đo." Lý Dung Dung xấu hổ nói: "Trước kia cháu cho rằng mình đã trù tính sẵn được mọi thứ, tâm tư lúc nào cũng thận trọng, kết quả, theo thời gian trôi qua cứ như một cái xác không hồn, không cảm thấy thế nào là hạnh phúc..."

"Cho đến khi gặp anh!" Tiết Gia Cần ngạo mạn tự mình nói tiếp, Lý Dung Dung cầm tay của hắn.

"Chỉ cần Gia Cần chịu cùng ở chung một chỗ với cháu, là cháu đã mãn nguyện lắm rồi." Hai người nùng tình mật ý.

Tiết Cương hắng giọng, bày ra thái độ của bề trên."Lý tiểu thư, về phần sính lễ..."

Lý Dung Dung vội vàng phất tay một cái."Việc này không cần thiết, thật ra thì —— "

"Cái gì không cần?" Tiết Cương đỏ mặt." Mặc dù Tiết gia chúng ta không phải là gia đình lắm tiền nhiều của, nhưng lễ nghi như thế nào thì vẫn nhất định phải làm!"

Lý Dung Dung lúng túng."Như vậy ..."

"Cha, con có một khoản tiết kiệm, gộp lại là đủ làm hôn lễ ."

Mặt Tiết Cương càng đỏ hơn, thằng con bất hiếu này, nói chuyện cũng không kiêng nể gì cả, làm ông cảm thấy rất mất mặt.

"Khụ, khụ!" Tiết Cương hắng giọng ."Lý tiểu thư, sính lễ nhà chúng tôi ——" Tiết Cương cầm giấy tờ nhà đất trong tay đưa cho Lý Dung Dung. "Chúng ta sắp xếp hôn lễ, còn nhà cửa này coi như là sính lễ của Tiết gia."

"Haiz, này... Thế này cũng được sao?" Gia Cần kinh ngạc, đây là đồ người yêu của chị tặng mà !

"Như vậy sao được?" Lý Dung Dung lúng túng.

"Dù sao căn nhà này cũng là do chị nó làm ra, bây giờ lại có người theo đuổi, cháu cứ tự nhiên nhận đi, không chê nhà bác giản dị là được rồi!"

Làm ơn đi, giản dị gì chứ? Bây giờ nhà cửa ở khu vực thành thị cực kỳ đáng giá a.

Tiết Gia Cần và Lý Dung Dung cùng nhau nhìn Tiết Cương, Tiết Gia Cần rất khâm phục cha già. Quả nhiên là cha của hắn, đầu óc rất linh hoạt, chỉ vận dụng một chiêu “mượn hoa tiến phật” này.

"Này, cái này..." Lý Dung Dung vẫn còn không dám nhận, thì Gia cần cầm giấy tờ nhà đất kín đáo đưa cho cô.

"Không cần khách sáo, cha cảm thấy nếu không cho sinh lễ thì sẽ không có mặt mũi nào tham gia hôn lễ cuả chúng ta."

"Tiết Gia Cần, con có muốn tới đây cùng cha ngồi xuống." Tiết Cương mỉm cười, khóe mắt vì tức giận mà giật giật

"Ha hả ha hả..." Tiết Gia Cần ôm Lý Dung Dung, nói sang chuyện khác."Cha, vậy hôn sự của chị, cha đồng ý chứ?"

"Cha vẫn còn muốn quan sát Sài Trọng Sâm thêm đã."

"Còn quan sát gì nữa ạ, người ta đã biểu hiện đủ thành ý rồi mà."

"Ánh mắt chị con không chính xác." Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ hãi, cảm giác như vẫn rõ mồn một trước mắt.

"Cha nói rất có lý, nhưng mà ánh mắt của con thì đúng hơn nhiều, con cảm thấy Sài Trọng Sâm để tóc húi cua nhìn rất thuận mắt." Gia Cần hỏi Dung Dung: "Em cảm thấy thế nào?"

"Em cảm thấy được Sài tiên sinh rất có tâm, cá tính rất chững chạc, vóc người rất cân đối, trong nhà bài trí rất thanh tĩnh, cảm giác rất ưu nhã, rất hấp dẫn, rất —— "

"Đủ rồi." Tiết Gia Cần cắn răng ngăn lại, tính ghen lại nổi lên. Hắn biết Sài Trọng Sâm rất ưu tú, có nhất thiết phải nói chi tiết như vậy hay không?

"Cha không đồng ý còn vì hắn là người Nhật Bản." Tiết Cương lắc đầu.

"Cha, nói như cha thì rất bất công đó, ân oán trong quá khứ đâu thể đổ lên đầu lớp trẻ chúng con được!"

"Mấy đứa bay thì biết cái gì!" Tiết Cương gầm lên

Tiết Gia Cần nheo mắt, khoanh hai tay trước ngực, vì hạnh phúc của chị hắn, hắn nhất định phải xuống nước. Gia Cần có cách nào giúp chị gái đây? Hừ, hắn rất lợi hại đó, hắn mà ra tay đảm bảo cái nhìn của Tiết Cương đối với Sài Trọng Sâm nhất định phải thay đổi, hắn nói ——

"Cha, lúc ở nhà Sài Trọng Sâm con có đi vào toilet, con phát hiện ở trong đó có khăn tắm của chị, nước hoa chị thường dùng, áo ngủ của chị, còn có..."

"Con nhóc hư!" Tiết Cương nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt vì tức giận mà trở nên méo mó, Tổ Dĩnh đáng thương, nếu biết em trai giúp cô như vậy, nhất định sẽ rất cảm kích mà in năm đầu ngón tay vào má hắn.

Gia Cần nói: "Rất rõ ràng hiện tại bọn họ đang ở chung. Cha cũng biết mà, giống nhau cả thôi."

"Gia Cần!" Có nhất thiết phải nói rõ như vậy sao? Lý Dung Dung xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, kéo kéo tay Gia Cần.

Gia Cần còn nói rõ ràng hơn. "Cha, nếu là kết quả cũng giống như Dung Dung..."

"Tốt lắm, tốt lắm, con không nên nói thêm nữa..." Càng nói càng khó nghe, nói rõ ám chỉ Tổ Dĩnh cũng có thể có khả năng chưa lập gia đình đã mang thai. Con gái của ông làm sao như vậy? Ông rõ ràng rất nghiêm khắc dạy dỗ bọn chúng, nhưng là tại sao bọn chúng lớn lên lại quên mất, cũng nhau làm loạn?

"Haiz!" Tiết Cương than thở.

"Được rồi, vậy là xong!" Tiết Gia Cần hào sảng vung tay lên, gãi gãi đầu."Cứ như quyết định như vậy đi."

"Quyết định cái gì?" Lý Dung Dung nghe không hiểu, mới vừa có quyết định cái gì sao? Nhà này nói chuyện lạ ghê!

"Cha, ngày mai con sẽ thông báo tin tốt cho chị."

Tin tốt cái gì? Lý Dung Dung hoang mang, cô vẫn không hiểu chuyện lắm. Cô nhìn Tiết Cương, dường như ông nghe hiểu được, đang cúi đầu suy tư.

"Cha còn rất lo lắng, thằng nhóc đó quá đẹp trai, đàn ông quá đẹp trai không đáng tin, rất dễ dàng thay lòng đổi dạ." Quả nhiên, ông bắt đầu do dự, dao động, chẳng qua là còn có một chút nghi ngờ, cùng không yên lòng.

"Đúng, nói rất có lý." Gia Cần vung tay lên, xoa xoa cằm. "Cha, cái này con cũng rất lo lắng, cha cũng biết chúng ta trải qua biết bao nhiêu đau khổ, nên con đã lén điều tra qua. Con đã tìm được người cung cấp rất nhiều tin tức tình báo chính xác, để có thể làm chứng cho tình cảm của Sài Trọng Sâm với chị. Đây là chứng nhận từ giới văn nghệ sĩ, người này vô cùng quen thuộc với bối cảnh của giới văn nhân, cô ta hiểu rất rõ về Sài Trọng Sâm. Lời nhận xét của cô ta rất có giá trị."

"Người này là ai vậy?" Tiết Cương tò mò .

"Có nhân vật này sao?" Lý Dung Dung cũng tò mò.

"Hai người không tin sao? Nói thực, chị lại yêu lần nữa nên con rất sợ nha, cho nên con đã phải điều tra trước, anh ấy theo đuổi chị đã ba năm nay, theo đuổi vô cùng cực khổ, quá trình diễn ra có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết bi thương. Người kia kể cho con rất nhiều chuyện, con nghe xong còn phải cảm động một phen."

"Người đó là ai?" Tiết Cương càng hiếu kỳ .

"Đúng vậy! Là ai?" Lý Dung Dung thật muốn biết.

Tiết Gia Cần liếc Dung Dung."Thần tượng của em."

Thần tượng? Lý Dung Dung hiểu ra."Là người đó sao?"

"Người đó là người nào?" Tiết Cương buồn bực.

Tiết Gia Cần giải thích: "Cô ấy tên là Xa Gia Lệ, như thế nào, nghe thấy tên đã cảm thấy giống cái toa xe không?" Có một xe a ~~ nói rõ máy xe!

Tiết Cương nói: "Cha muốn gặp cô ấy."

"Được ạ, không thành vấn đề. Cô ấy thích con, chỉ cần con mở miệng, cô ta lập tức tới." Có chuyện này sao? Da mặt Gia Cần dày thật, dám nói lung tung.

"Em cũng muốn gặp cô ấy." Lý Dung Dung cầm tay Tiết Gia Cần."Em rất muốn được gặp mặt thần tượng"

"Tốt, không thành vấn đề! Cô ấy không chỉ gặp mặt em, còn có thể tới tham gia hôn lễ của chúng ta nữa." Xa Gia Lệ không có ở đây, nên Gia Cần mới có thể vênh vang nói như thế. Nhưng thoải mái tới đâu đi nữa cũng chỉ là nhất thời, sau vì muốn mời Xa Gia Lệ, dĩ nhiên hắn phải nhịn rất nhiều chuyện uất ức.

Nhưng mà, một bên là chị gái, một bên là tình yêu của hắn. Hắn nhất định phải kiên trì, mời bằng được Xa Gia Lệ tới nói chuyện. Đại trượng phu co được dãn được, hắn nhất định sẽ nhẫn nại!

Haiz~~ Tiết Gia Cần cảm thán: "Tình yêu ơi, sức mạnh của ngươi thật sự quá lớn!"
Bình Luận (0)
Comment