Trên đời này có rất nhiều tác
giả, có thể thành danh được mấy người. Tổ Dĩnh vẫn cảm thấy, nghề nghiệp sáng tác là tà môn ngoại đạo, dù có cố gắng cũng chưa chắc đã thành
công, thành công cũng chưa chắc có thể dựa vào sáng tác. Ngoài ra, đây
không phải là nghề có thể nối nghiệp được.
Cô đã tiếp xúc qua vô số các tác giả, phát hiện hầu hết các tác giả đều
có thần kinh yếu ớt, cá tính nhạy cảm, khiến cho tác giả dễ dàng cảm
thấy bi thương so với người bình thường, nếu gặp phải người đã thành
danh, lại phải cầu xin sự hảo tâm thiết yếu của họ. Bây giờ biên tập
viên không chỉ ngồi không ở nhà xuất bản chờ tác giả đến nộp bản thảo,
còn phải sắm vai Trương lão sư để còn trấn an tâm tình tác giả.
Nhưng, vị tác giả Khương Lục Tú này thật quá khoa trương.
Cô ấy là tác giả của series trinh thám nổi tiếng mà nhà xuất bản Lam
Kình phát hành, một quyển sách có thể tái bản ba lần trở lên, như vậy
cái người bị chú thích bên dưới chính là tác giả, được rất nhiều độc giả quan tâm nên cũng sẽ có những nhận xét châm chọc, yêu cầu tính hoàn mỹ
của tác phẩm, kết quả quá sợ những bình luận ác ý, ba năm rồi vẫn chưa
ra sách mới.
Cứ ba tháng một lần, Tổ Dĩnh lại tới thăm, thúc giục hàng kỳ. Mà kết quả mỗi lần, đều triệt tiêu ý tưởng của cô hàng kỳ.
Hôm nay cô lại tới nhà họ Khương. Cô nàng Tú Tú này, cân nặng chưa đầy
bốn mươi kg, da trắng nõn, nét mặt tinh tế, để cô đứng ngoài cửa gần năm phút mới chịu ra mở cửa.
Tổ Dĩnh nhếch môi thành nụ cười, theo bệnh nghề nghiệp mà nhiệt tình
chào hỏi: "Chào đại văn nhân, tiểu nhân đến tìm nàng đây." Cầm túi quà
đi theo vào trong. Sặc! Tổ Dĩnh sửng sờ đứng trước cửa.
Phòng trống không, chỉ có vài chiếc ghế để ngồi. Trên mặt đất trải đầy
tạp chí sách báo, góc tường kê một chiếc bàn đựng sách. Cửa sổ đóng kín. Không khí có mùi nấm mốc. Trên mặt đất chồng chất một lớp tro bụi dày
cộm, mũi Tổ Dĩnh bị dị ứng, nhanh chóng hắt xì mấy cái liền.
“ Đồ đạc nhà cô đâu hết rồi???”
"Đem cho hết rồi, dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi." Khương tác giả vừa nói, vừa trở lại trước bàn ngồi xuống.
"Đúng, nhưng, cái kia... Hmm tôi tới lấy ~~ bản thảo... Vẫn chưa có sao?" Chuyên mục số mười lăm tháng này sắp phải nộp a.
"Không thấy sao? Tôi đang viết." Đại tác giả chuyên viết truyện trinh thám nhanh chóng chấp bút.
"Vậy... Cô có thể nộp trước một phần cho tôi không?"
"Cô tới vừa đúng lúc."
Có hàng! Tổ Dĩnh vui mừng. "Là sao? Có thể giao chương thứ mấy? Tôi mang về trước để duyệt."
Khương đại tác giả quay đầu lại nhìn nàng, cười lạnh nói: "Trong mắt mấy người lúc nào cũng chỉ có bản thảo."
Haiz... Lại thế rồi, đại tác gia lại bắt đầu hận đời, Tổ Dĩnh lúng túng nói: "Tại sao lại nói như thế?"
"Đúng lúc tôi đang khát, giúp tôi rót một chén trà, ngoài ra…!" Khương
Lục Tú nói: "Tôi vừa mới chia tay bạn trai, không có ai giúp tôi quét
nhà, tôi vừa muốn viết bản thảo, vừa bẩn như vậy, không biết phải làm
như thế nào nữa?"
Thái dương Tổ Dĩnh hiện lên mấy vạch đen. Có thể không làm sao? Tiểu
biên tập không thể làm gì khác hơn là vén tay áo lên."Vậy... Để tôi giúp cô quét nhà."
"Ừ, tôi nghĩ tôi cần đồ uống."
"Cô muốn uống gì?"
Đại tác giả chống cằm suy tư nói. "Có nên uống hồng trà không nhỉ?
Không, trà Ô Long ngon hơn, a, trà Phổ Nhị thì sao nhỉ, ừ, Phổ Nhị. "
Nói xong cúi đầu tiếp tục viết. "Nhanh pha đi."
Tổ Dĩnh vội vàng chạy vào bếp, một giây sau, thét chói tai lao ra."A ~~" chạy tới bên cạnh đại tác giả kêu lớn.
"Sặc, sao thế?" Đại tác giả ném bút trợn mắt nhìn cô.
"Hic... Con gián." Trời ạ ~~ nhà cửa bẩn kinh khủng, chén đĩa cáu bẩn lại còn nước canh thừa đã bốc mùi .
"Rốt cuộc là cô không muốn giúp tôi pha trà phải không?"
"Tôi sợ gián."
"Không lấy được bản thảo với con gián, cái nào đáng sợ hơn?"
Không lấy được bản thảo!
Tổ Dĩnh ủ rũ, lại đi vào bếp. Một giây sau, lại nghe thấy một thét chói
tai và một bóng người lao ra, ôm chầm lấy đại tác giả. "Chuột... Con
chuột! Rất to ~~ "
Khương Lục Tú ném bút lần thứ hai. "Nửa giờ nữa nếu không có trà Phổ Nhị để uống, thì hôm nay không viết tiếp nữa." Lại còn lạnh lùng tung thêm
đòn quyết định: "Ai da, vốn định hôm nay đưa tiếp ba chương cho cô."
"Chờ tôi. Phổ Nhị đúng không?" Tổ Dĩnh rời đi ngay lập tức, đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
AJ rất đắc ý, ngồi vào bên ghế lái xe, đưa chủ nhân trở về nhà.
"Sao rồi, rất có hiệu quả đúng không? Đã hẹn cậu chủ đi uống trà ."
Sài Trọng Sâm nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ thầm. "Haiz, nếu cô ấy đồng ý lấy tôi, thì tốt quá."
"Cậu chủ, tôi vẫn không hiểu, tại sao cậu chủ lại thích Tiết tiểu thư như vậy? Tôi cảm thấy cô ấy rất bình thường." AJ thắc mắc.
"Lúc ở cạnh cô ấy, có cảm giác rất ấm áp." Sài Trọng Sâm nghĩ đến Tổ
Dĩnh giúp hắn nấu cháo, đã cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
"Cậu chủ, có phải cậu thích kiểu tình yêu mẫu tử?" AJ liếc chủ nhân một cái.
"Hừ~~" Sài Trọng Sâm cười lạnh.
"Tôi cảm thấy cậu chắc chắn có cảm giác đó." AJ khăng khăng giữ vững
quan điểm của mình, đó là chuyện rất bình thường a, cậu chủ mất mẹ từ
nhỏ, lại không được sống gần cha, sâu thẳm nội tâm nhất định rất khát
khao tình thương của mẹ, cho nên...
Điện thoại vừa vang, Sài Trọng Sâm nhìn số gọi tới ——
"Tổ Dĩnh?" Quái, chiêu đó của AJ hữu hiệu vậy sao?
Tổ Dĩnh hỏi: "Anh vẫn đang ở Tinh Tinh à?"
"Không, đang về nhà."
"Được rồi, không có gì, chào nha."
"Đợi một chút, sao thế?"
"Định nhờ anh mua hộ trà Phổ Nhị, nhà văn của tôi muốn uống, nhưng anh đã về rồi thì thôi vậy."
"Không sao, anh mới vừa ra khỏi một đoạn thôi."
Mới vừa ra khỏi một đoạn? Đã đi bao lâu rồi chứ? AJ nhìn chủ nhân nói dối mà không biến sắc mặt.
"Được rồi, em chờ một chút rồi anh mang qua cho."
Sài Trọng Sâm ngắt máy, ra lệnh cho AJ: "Mau quay xe lại, nhanh lên!"
"Không nên vội vã như vậy, đang trên đường cao tốc làm sao quay lại nhanh được chứ!" AJ quặt tay lái, giận đến phát run.
~oOo~
"Tại sao lại khóc?" Ở bên ngoài nhà Khương Lục Tú, Sài Trọng Sâm quan
sát Tổ Dĩnh. Cô đang đeo găng tay cao su, ánh mắt lẫn khuôn mặt đều đỏ
ửng.
"Tôi đâu có khóc..." Nhận ly trà trong tay anh, cô nói: "Tôi đang bị dị
ứng... Hmm! Cám ơn... Anh về đi, Hmm ~~ tôi đang rất bận."
"Bận cái gì?" Anh ngăn cô lại.
Cô ghé vào tai anh nói: "Tôi đang giúp nhà văn dọn nhà."
Sài Trọng Sâm gật đầu, hiểu: "Chắc vị nhà văn đó bị gãy tay."
Tổ Dĩnh bật cười, người này không hổ danh là đệ nhất ghê gớm. "Anh đừng lo, về đi nhé, bye bye." Cô đẩy anh về.
"Đã như vậy, để anh cùng em quét dọn." Anh ôm cô, cùng cô đi vào nhà.
"Anh điên à?" Tổ Dĩnh chặn cửa lại. Nhìn anh từ trên xuống dưới, một
thân âu phục đắt tiền lại muốn cùng cô quét dọn? Vị tiên sinh này bình
thường còn có người hầu hầu hạ kia mà, Tổ Dĩnh lắc đầu, cười muốn đẩy
anh ra.
"Đừng đùa nữa, một mình tôi làm là đủ rồi. Để anh làm sẽ khiến tôi áy náy." Nếu lại để anh giúp, ân tình sẽ ngày càng nhiều.
"Em bị dị ứng, làm sao quét dọn được chứ?" Sài Trọng Sâm cứ đứng ở cửa,
mặc cho cô cố sức đẩy thế nào vẫn không nhúc nhích. Đàn ông có khác,
lồng ngực anh cứng như đá vậy.
Tổ Dĩnh nói: "Haiz, là do bây giờ có nhiều bụi, đợi chút nữa sẽ sạch sẽ hơn."
Hắn nhíu mày, không vui nói."Tổ Dĩnh, có biên tập viên nào giống em
không vậy? Em là bạn của nhà văn, chứ không phải là người hầu của nhà
văn, anh nghĩ em nên xem lại phong cách làm việc, để cho các tác giả..." Mỗi lần thấy cô bị các tác giả sai chạy đông chạy tay, anh rất giận.
"Nhưng ở đây rất bẩn, tác giả lại không đủ điều kiện để viết bản thảo,
hôm nay tôi cần gấp ba chương tiếp theo, không nhanh sẽ không kịp
mất..." Vì muốn có được bản thảo, tình nguyện làm trâu làm ngựa. Điều
kiện tiên quyết là bản thảo phải thật xuất sắc!
Sài Trọng Sâm thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt “em hết thuốc chữa rồi”, rồi lôi điện thoại ra nhấn một dãy số.
"Alo? AJ, vào giúp tôi chút." Anh cất điện thoại, nhìn Tổ Dĩnh. "Được rồi, còn có thời gian nói chuyện sao, để anh giúp em."
"Không có... Không có chuyện gì." Tổ Dĩnh ngây người, “Anh vừa gọi cho ai? Người giúp việc nhà anh à?”
"Ừ." Anh giữ tay cô, rút đôi găng tay."Nhìn em làm mấy chuyện này thật
khiến anh muốn nổi giận, nếu em chịu chia bớt cảm tình đối với các tác
giả cho anh một nửa thì tốt."
Cô cười ha ha. "Tôi cho rằng kiếp trước nhất định anh nợ tôi rất nhiều
tiền." Cô là cam tâm vì tác giả làm trâu làm ngựa, anh lại cam tâm vì cô mà làm trâu làm ngựa.
Anh dịu dàng nhìn cô chăm chú, cười nói: "Đúng, cho nên đời này anh tới
trả hết nợ cho em." Ném đôi găng tay xuống, anh cởi tạp dề trên người
cô, hai tay anh vòng ra phía sau lưng cô để cởi nút thắt, mặt cô chợt
hồng lên, cảm nhận được hơi thở của anh, tâm trạng rất dễ chịu nha.
Anh ghé sát vào tai cô, cố tình trêu chọc, khàn khàn hỏi: "Đến bao giờ
mới chịu nghĩ cho bản thân? Làm nhiều như vậy được gì cơ chứ? Quan tâm
đến bản thân một chút không tốt hơn sao?"
Cô cúi đầu cười cười, cô biết, anh thật sự rất quan tâm cô.
Lúc này, mặc dù trên trời không có trăng sáng, bốn phía cũng không hoa,
bên tai dĩ nhiên cũng không có tiếng sóng biển, bọn họ lại càng không
phải đang ở bờ biển, nhưng trong lòng cô cảm giác huyền ảo, lãng mạn...
Nàng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Lúc Tổ Dĩnh đang đắm mình trong cảm giác lãng mạn đó, thì Khương Lục Tú từ bên trong đi ra hét to ——
"Tổ Dĩnh, trà Phổ Nhị của tôi!"
~oOo~
AJ mặc tạp dề quét sân, làm xong, theo lệnh của Khương Lục Tú xắn tay áo lên giúp cô massage .
AJ rất muốn khóc, số ông thật khổ mà, ông phải hầu hạ cái vị nhà văn
này, để cậu chủ có thể cùng Tiết tiểu thư tâm tình chuyện yêu thương.
Ông rất uất ức hỏi đại tác giả: "Lực như vậy đã đủ chưa?"
Đại tác giả tâm tình rất tốt, tay viết lia lịa trên giấy."Bên phải một chút. Ừ... Phía dưới một chút... Xuống dưới một chút."
Bên kia, Sài Trọng Sâm ngồi cạnh Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh đang duyệt lại bản
thảo mà tác giả mới nộp, nắm chắc thời gian công việc, một khắc cũng
không lãng phí.
Sài Trọng Sâm ngẩng mặt, dựa vào ghế, duỗi cặp chân dài, thanh thản ngắm nhìn người con gái mình yêu mến đang đắm chìm trong công việc, ngồi
cạnh Tổ Dĩnh như thế này, giống như người một nhà vậy.
Tổ Dĩnh đang cầm bài viết đọc. "Haiz, thật có tài hoa, viết rất hay. Vì
loại bản thảo này, muốn tôi làm người giúp việc, tôi cũng cam tâm."
"Anh viết còn hay hơn cô ta." Anh hừ một tiếng.
"Hứ ~~ nhỏ giọng một chút." Tổ Dĩnh nhỏ giọng cảnh cáo anh.
"Tổ Dĩnh, kết hôn với anh đi, em sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa."
Cô cười cười. "Anh lại thế nữa rồi." Cái người này cứ như trẻ con, mãi không dừng lại.
Sài Trọng Sâm khoanh tay sau đầu, lười biếng hỏi: "Em định cả đời này cũng không kết hôn?"
Lười đấu võ mồm với anh, Tổ Dĩnh không muốn dây dưa nhiều, nhìn vào bài viết. "Có chứ, đến lúc thích hợp sẽ kết hôn thôi."
Cô chịu kết hôn? ! Anh vui vẻ hỏi."Xin hỏi, bao giờ cho đến lúc đó?"
"À, còn phải đợi xem ý cha thế nào."
Đợi ý kiến của cha cô? Lời này thật kỳ quái. Sài Trọng Sâm lại hỏi: "Tại sao lại còn phải đợi ý kiến của cha em?"
"Đúng, bởi vì tôi đã hứa với ông."
"Hứa cái gì?" Anh có dự cảm bất thường, quả nhiên là có chuyện!
"Đã hứa với cha tôi, ông muốn tôi lấy ai thì tôi sẽ lấy người ấy."
Anh xụ mặt."Anh nghĩ anh nghe nhầm, ý em là, nếu cha em muốn em kết hôn thì em mới kết hôn phải không?"
"Anh hiểu sai rồi." Tổ Dĩnh bận rộn duyệt bản thảo, đầu óc cũng không hồ đồ. "Không nên hiểu sai ý tôi như vậy, vừa rồi không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Cha tôi muốn gả tôi cho ai thì tôi sẽ lấy người đó, tôi
đã đồng ý, còn viết cam kết nữa."
Anh hét lớn: "Đùa gì kỳ vậy?!"
"Đừng làm ồn!" Khương Lục Tú rống.
"Nhỏ giọng một chút." Tổ Dĩnh mắng Sài Trọng Sâm.
Bởi vì quá hoang đường, anh cắn răng rất thận trọng hỏi lại lần nữa:
"Cha em muốn gả em cho ai thì em sẽ lấy người đó?" Anh ép bản thân phải
kiềm chế lại, sắc mặt hết sức khó coi.
"Tôi đã hứa với cha rồi, sẽ không thay đổi." Tổ Dĩnh cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn ánh mắt của anh.
"Em nói rằng cha em gả em cho người qua đường Giáp, thì em sẽ lấy người
qua đường Giáp; muốn em lấy người qua đường Ât, em cũng sẽ lấy người qua đường Ất?" Giọng anh tràn ngập phẫn nộ.
"Hmm... Đoạn này dường như không xuôi cho lắm..." Cô cố ý nói sang
chuyện khác, giả bộ rất chăm chú duyệt bản thảo. Tổ Dĩnh dùng bút đánh
dấu vào bài viết.
Cô ấy còn có thể chuyên tâm duyệt bản thảo ư? Anh cắn răng nặn ra một
câu: "Tổ Dĩnh, anh không thể chấp nhận chuyện này." Anh phát hiện đời
trước anh không chỉ nợ tiền cô, chắc chắn còn nợ cừu oán gì đó. Nếu
không, sao cô có thể năm lần bảy lượt thách thức anh thế này.
"Dĩ nhiên, ông ấy không phải cha anh, anh chấp nhận làm gì?" Cô mơ hồ
trả lời, giả bộ bận rộn ký hiệu vài cái trên bản thảo, đầu càng cúi thấp hơn, vô cùng chăm chú. Không cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm giác được
sự giận dữ của người đối diện.
Anh trầm mặc một lúc, giống như đang cố gắng tiêu hóa lời cô, sau đó ác ý nói một câu: "Mông bên phải của em có vết bớt."
"Hư ~~ hư!" Tổ Dĩnh đỏ mặt, cuộn bản thảo lại định đánh anh.
"Chúng ta đã ngủ chung một giường, không cho phép em lấy người khác." Đôi mắt anh nheo lại thành một đường thẳng tắp nguy hiểm.
"Shit! Anh có thể để yên cho tôi tập trung duyệt bản thảo được không?" Tổ Dĩnh cau mày.
"Em dám cưới người quađường Giáp hoặc người qua đường Ất, anh sẽ bắt cóc em."
Nhìn vẻ mặt nghiêm khắc và tức giận của anh. Tổ Dĩnh nghệt mặt ra, bị sự hung dữ khác thường của anh hù dọa, cố gắng cười nói: "Nói nhăng nói
cuội gì đó? Cứ như vậy tôi sẽ giận đó."
Đột nhiên anh đứng lên, Tổ Dĩnh giật mình làm rơi bản thảo xuống đất. Anh đi tới, cô càng lùi sâu vào trong ghế.
"Anh định làm gì? Bình tĩnh! Bình tĩnh!"
Anh tóm chặt lấy tay cô, kéo cô đứng dậy, nhìn chằm chằm một hồi, cắn
răng giận dữ mắng mỏ: "Nếu như em không điên, nghe lời nói của em một
lúc sẽ thấy thật buồn cười ! Sao em có thể không có chính kiến, mặc cho
người khác định đoạt như vậy?"
Tổ Dĩnh phản bác: "Chuyện hôn nhân của tôi không cần có chính kiến, chính vì trước kia toàn theo ý của tôi nên mới gây họa!"
Anh quát lại: "Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, em nghĩ kỹ một chút!"
"Đừng làm ồn!" Khương Lục Tú gầm thét.
"Nghe thấy chưa? Đừng làm ồn!" Tổ Dĩnh nạt lại Sài Trọng Sâm.
Anh giữ chặt tay cô, nhìn cô, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt làm cho
người khác run lên. "Em nói em thích anh nhưng không muốn có quan hệ yêu đương, anh chấp nhận. Em nói chỉ muốn làm bạn bè, không muốn gánh chịu
tình cảm, anh cũng đồng ý. Nhưng em lại nói, để cho cha em quyết định
việc hôn sự của em, em xem anh là cái gì? Mấy năm qua, chúng ta là thế
nào? Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Tim em làm bằng sắt sao? Tình cảm của anh với em là giả sao?"
Đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, cô đuối lý, cuối cùng chỉ có thể quật
cường nói lại một câu: "Là bản thân anh tự làm tự chịu." Đúng, là anh ta tự làm tự chịu, từ lúc mới bắt đầu đã là như vậy, anh ta không có lý do trách cô, là chính bản thân anh ta muốn thế, tại sao anh ta lại trách
cô chứ?
Sài Trọng Sâm nghe xong, vẻ mặt từ tức giận thoáng qua trở nên lạnh
lùng, anh nhìn thẳng cô, trong ánh mắt trước đây luôn tràn ngập ý cười,
rất ấm áp, bây giờ vẫn đôi mắt ấy, nhìn chằm chằm cô, chất chứa bao
nhiêu oán hận, khiến cô không khỏi rùng mình.
Ở trong đáy mắt tối tăm ấy, cô khẽ run lên, cảm giác như nếu giờ trong
tay anh có dao, anh sẽ không ngần ngại mà đâm cô một nhát.
Dĩ nhiên Sài Trọng Sâm sẽ không làm như vậy, chẳng qua hiện giờ anh đang nản lòng thoái chí.
"Em nói đúng, là anh tự làm tự chịu." Anh cười khổ, ánh mắt tối sầm.
Anh nói câu này xong, đồng thời, Tổ Dĩnh cảm giác mắt mình như mờ đi,
hận không thể cắn đứt cái lưỡi vừa phun ra lời độc ác của mình
"Tôi nói hai vị ——" chẳng biết Khương Lục Tú đến gần hai người từ lúc
nào. Khoanh hai tay trước ngực nhìn chằm chằm hai người bọn họ. "Một
người là hoang tưởng, một người là quá lý trí, dứt khoát một chút, tôi
giúp hai người đi gặp bác sĩ tâm lý, được chứ?"
~oOo~
"Cậu chủ, có một số việc không thể cưỡng cầu..."
AJ ngồi ghế lái xe, cậu chủ của ông chỉ lặng lẽ ngồi ở phía sau.
Nhìn phong cảnh lướt nhanh qua cửa sổ, cảm giác lòng mình trống trải. Sài Trọng Sâm cười khổ, lắc đầu.
"Tôi không thể tin được..." Cô nói cái gì chứ? Có thể cùng người khác
kết hôn, nhưng với anh chỉ có thể là bạn bè? Đây mà là logic sao?
Sài Trọng Sâm thất bại cắn răng, không thể tin được, mình lại để cho cô
gái đó làm tổn thương như vậy, không ngờ lại như vậy! Anh thua, thua
hoàn toàn. Cô không sai, anh tự mình làm khổ mình, chẳng thể trách ai.
AJ liếc nhìn anh, khẽ nói. "Cậu chủ, không phải là còn có rất nhiều
người có tình cảm với cậu sao? Một Tiết tiểu thư cũng có đáng gì? Cô ấy
có gì tốt? Cậu chưa từng nghe qua một câu, trên đời còn vô số cỏ thơm,
vì lẽ gì mà phải yêu mãi một đóa hoa?"
Sài Trọng Sâm thở dài nói: "Đóa hoa này khác biệt."
"Aiza!" AJ vừa ngâm nói: "Xuân Hoa Thu Nguyệt bao giờ hết . Hận này dằng dặc, thưở nào quên ..."
"Câm miệng." Sài Trọng Sâm ném hộp giấy vào người ông.
Tay cầm bản thảo mới ra lò của Khương Lục Tú. Tổ Dĩnh ở nhà ga đuổi theo chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, bị một gã không có mắt xô ngã.
"Shit!" Tổ Dĩnh ngã xuống, bài viết rơi đầy đất. Cô vội vàng, chạy vào
ga tàu điện ngầm, vút —— vậy là chuyến tàu điện ngầm cũng đã đi mất!
Tổ Dĩnh đứng ở bến xe thở hổn hển, rất mệt mỏi, rời khỏi trạm xe, đi về
phía trước, nhìn xuống con đường đen trước mực, chờ đèn giao thông
chuyển đèn tín hiệu.
Ngẩng đầu thấy đêm nay là đêm trăng rằm, cô nhớ tới buổi tối cùng Sài Trọng Sâm nghe "Ánh trăng"...
Đêm đó cô thật vui vẻ, mà bây giờ bọn họ đã không còn như trước.
Cô thật ngốc, không nên trực tiếp nói cho anh biết rằng mình và cha có
cam kết. Có lẽ cô nên uyển chuyển, hoặc thử giấu diếm, sẽ không làm loạn lên như vậy, cũng sẽ không làm tổn hại hòa khí đôi bên.
Cô là biên tập viên, nói chuyện khéo léo đưa đẩy, thỉnh thoảng lại lá
mặt lá trái, cũng không phải là không biết. Cũng không biết tại sao, là
vì lúc đó Sài Trọng Sâm quá nóng, hay do anh đã quá nuông chiều cô,
khiến cô không biết đường dừng lại? Chưa bao giờ quan tâm đến cảm nghĩ
của anh?
Tổ Dĩnh ngây ngốc nhìn bầu trời đêm, một người nhìn trăng sáng, cảm giác thật thê lương. Sau đó, chẳng hiểu sao, mắt cô mờ lệ.
Tổ Dĩnh càng cố lau nước mắt, nhưng những hàng lệ càng tuôn ra nhiều
hơn, cô nghẹn ngạo nghĩ, bị chính tòa án lương tâm lục vấn, đau lòng ——
Phải chăng mình đã đem bao nhiêu oán hận trước kia trút vào anh ấy?
Chỉ vì mình sinh lòng oán hận với tình yêu mà đánh chó giận mèo, đối xử tàn tệ với anh ấy?
Mình có làm đúng không... Có đúng khi mượn cớ chọc giận, để chứng mình tình yêu anh ấy dành cho mình là sâu đậm hay không?
Có phải mình rất trẻ con, khi nhìn thấy biểu hiện đau đớn của anh ấy, đã có thể xác nhận anh ấy yêu mình thật lòng? Sau đó đắc chí, sau đó cảm
thấy an ủi? Sau đó cảm giác bị yêu?
Tổ Dĩnh ôm tập bản thao trong tay. Đột nhiên òa khóc.
Cô nhận thấy mình rất ích kỷ, dùng sự đố kỵ tình cảm của mình để vơ vét
lấy toàn bộ tình cảm của Sài Trọng Sâm. Cô còn phát hiện mình trẻ con,
giống như đứa bé, ỷ vào anh yêu cô, liền cố ý khóc lóc om sòm, giận dỗi
anh, muốn anh để ý tới cô hơn.
Mà lần này, cô biết rõ, lần này anh bị tổn thương nặng nề, rốt cuộc đã quay lưng đi.
Bây giờ, cô hài lòng chưa? Kiêu ngạo không? Thắng lợi rồi? Cuối cùng ép người đàn ông yêu thương mình rời đi.
Cô tự hỏi mình ——
"Tổ Dĩnh ơi, mày không thấy vui vẻ sao? Cảm thấy tức giận sao? Sau này
anh ấy sẽ không đi quấy rầy mày nữa, sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới
nhà xuất bản làm phiền mày nữa. Sẽ không động một chút là gây sự với
mày, cùng mày đấu võ mồm ... Mày rất vui vẻ ư?"
Đây không phải là điều cô muốn sao? Giây phút nào ở cạnh anh cũng luôn
ra sức nhấn mạnh. Lúc Sài Trọng Sâm nhiệt liệt theo đuổi, cô vẫn cứ xua
đuổi —— anh tránh ra!
Rất tốt, lần này anh tránh ra thật.
Giờ cô mới biết mình là người nói một đằng nghĩ một nẻo. Mỗi lần cô muốn anh tránh ra, trong lòng thật ra lại muốn anh hãy ở lại.
Thật ra cô rất, rất cô độc, thật đáng buồn... Cô rất cần anh!
~oOo~
Sau khi về đến nhà, AJ quan tâm hỏi cậu chủ: "Cậu chủ? Cậu có muốn ăn gì không ? Tôi đi mua cho cậu nhé."
"Không cần."
"Hmm... Vậy có muốn nghe nhạc không ? Để tôi bật nhé."
"Không cần."
"Vậy có muốn..."
"Thôi! Ông đi về đi." Sài Trọng Sâm thở dài.
AJ đứng sững sờ trong phòng khách, nhìn cậu chủ ngồi trên ghế salon bên
cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, ông cũng miễn cưỡng dựa vào ghế salon, nhìn
trong đình viện hoa cỏ ngẩn người, bóng dáng của cậu chủ và ánh sáng của chiếc đèn dưới mái hiên như chìm vào lẫn nhau, đêm tối càng tịch mịch.
Cậu chủ của ông bề ngoài lạnh lùng, nhưng AJ biết, từ nhỏ đã phải xa gia đình nên trong tâm hồn luôn thường trực nỗi lo sợ cô đơn. Cậu chủ không phải lo cơm ăn áo mặc, cuộc sống hậu đãi, khiến cậu chủ có thể thoải
mái phát triển tài năng, đó là một người tài hoa, hứng thú rộng khắp,
nhưng hết lần này tới lần khác cảm giác cô tịch trên người cậu chủ chưa
bao giờ mất đi..
Thỉnh thoảng trông thấy cậu chủ tịch mịch như vậy, AJ sẽ không nhịn được, cũng buồn rầu theo.
Không hiểu nổi, cậu chủ của ông là một người đàn ông kiệt xuất như vậy, tại sao Tiết tiểu thư kia có thể không yêu chứ?
"Cậu chủ... Nếu như tôi là phụ nữ, tôi nhất định sẽ thích cậu."
Sài Trọng Sâm nhìn lại AJ, khẽ chớp mắt, mỉm cười. "Cám ơn, tôi rất vui."
AJ hơi đỏ mặt. Cậu chủ thật là đẹp trai, ngay cả ông là đàn ông mà cũng thấy tim đập loạn nhịp.
"Ông về đi, tôi muốn ở một mình."
"Tôi ở lại cùng với cậu chủ." AJ không yên lòng.
"Về đi thôi." Sài Trọng Sâm ôn hòa từ chối.
AJ đã đi, Sài Trọng Sâm lẳng lặng ngồi thật lâu, nghĩ tới Tổ Dĩnh.
Phảng phất như anh nghe thấy bản Sonate Ánh trăng, khúc ca cô đơn ấy,
giống như đem tất cả dịu dàng ra khỏi trái tim anh. Trong đầu, hiện lên
hình ảnh cô ấy đang cười rất tươi. Đêm càng lúc càng tịch mịch.
Cái gì không phải của mình sẽ mãi không thuộc về mình. Có thể chạm tay
đến, nhưng lúc đến gần lại như tan biến trong hư vô. Loại cảm giác này
anh có thể cảm thấy rõ rệt.
Lúc này anh khó tránh khỏi trách Tổ Dĩnh vô tình.
Cô có thể trong nháy mắt làm anh nhiệt tình sôi sục, vui vẻ vô cùng.
Cũng có năng lực chỉ trong chốc lát làm tan nát trái tim anh, dạy anh
nếm thử cảm giác nản lòng thoái chí.
Lần này anh đã mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi, đã muốn buông tay.
Tổ Dĩnh nói đúng, nhiệt tình có hạn, mà thời gian quá dài. Không thể có được tình yêu, sự tịch mịch làm thời gian quá dài, nhiệt tình tiêu hao, bộc lộ tâm can vô ích.
Chẳng lẽ anh đã trở thành một gốc cây cằn cỗi? Anh yêu cô, cứ như vậy mà xung quanh chậu hoa ấy.
Dùng tất cả nhiệt tình của mình, cố nuôi mình thành cành lá, cho đến
phát hiện chất dinh dưỡng anh dùng hàng ngày, thì ra là cũng đến từ
mình, là anh tự cung tự cấp nuôi mình lớn, không có cô để lệ thuộc vào,
cô cũng không ở lại bên anh, không thưởng thức hình dạng của anh, cô
không tán thưởng sự gan lì và kiên nhẫn của anh. Từ đầu đến cuối cô chỉ
là một chậu hoa lạnh lùng, không quan tâm sống chết của anh, không để ý
tới hình ảnh, tâm tình của anh, ánh mắt lạnh lẽo cứ nhìn tâm tư anh từ
nhiệt tình chuyển thành nản chí.
Cô nói, đau khổ do anh tự chuốc lấy.
Câu nói này, xé rách trái tim anh.
Bây giờ anh giống như mảnh đất hoang vu, không tiếp tục sản sinh ra chất dinh dưỡng để tự nuôi mình, không còn ý chí muốn tiếp tục theo đuổi
nàng. Sài Trọng Sâm quá thương tâm, phát hiện anh không tìm được lý do
để chơi xấu mỹ nữ chậu hoa kia, nằm mơ thấy khuôn mặt tự đắc kia đang
tươi cười. Anh đã không thể tự lừa mình, dối người được nữa... Phần tình cảm ấy, đã bị cô khinh thường, vứt bỏ.
Tổ Dĩnh, đường đi vào tâm tư cô ấy tuy nhỏ nhưng sao lại dài đến thế?
Không có bản đồ, không có máy móc thiết bị trợ giúp. Anh cố gắng vượt
qua bao nhiêu mây mù trên đường đi, người càng ngày càng mơ hồ, pháp bảo đã dùng hết, mà vẫn không thấy khá hơn.
Buổi tối hôm nay, ánh trăng trong trẻo lạ lùng, sự hận thù tình yêu để
lại vết đau quá lớn trong tâm Tổ Dĩnh. Tổ Dĩnh đối với tình yêu chỉ có
thất vọng, cho nên vô tình với anh. Sài Trọng Sâm không biết nên làm gì
nữa, vẻ mặt như đưa đám.
~oOo~
Thứ hai, ánh nắng chan hòa, trong lòng Tiết tiểu đệ nhóm lên một mồi
lửa, ngọn lửa tình yêu. Nhìn trong phòng họp giám đốc Lý Dung Dung, Tiết tiểu đệ thần hồn điên đảo, ánh mắt kích động, không nhịn được nuốt một
ngụm nước bọt.
Xoạt xoạt xoạt! Nữ giám đốc ba mươi hai tuổi, vóc người cân đối, cá tính lạnh lùng. Cô mặc áo sơ mi bó sát, cùng chân váy ngắn bó sát vào vóc
người tuyệt hảo. Đôi tất đen dài, bọc gọn đôi chân thon, Tiết tiểu đệ cố gắng kiềm chế bản thân, vẫn chưa đến mức chảy nước miếng.
"... Cho nên chúng ta sẽ thêm mua thêm mười chiếc Motorcycles, tôi thấy
cậu chăm chỉ hoàn thành công việc, rất xứng đáng thưởng một chiếc cho
cậu. Tiết Gia Cần ? Tiết Gia Cần? Tiết, Gia, Cần ~~ "
Cuốn sách bị cuộn lại ném trúng giữa đầu Gia Cần.
"Đau!" Tiết Gia Cần nhìn nữ giám đốc. "Dã man ."
"Tôi đang nói chuyện, cậu còn đứng đó làm gì?" ánh mắt Lý Dung Dung sáng ngời.
"Ai bảo cô xinh đẹp như vậy."
"Aiza, ha ha ha, không muốn sống phải không?" Lý Dung Dung lại gần cầm
tai Gia Cần kéo lên. "Tôi cảnh cáo cậu, nghiêm chỉnh cho tôi, tôi hơn
cậu bao nhiêu tuổi? Nói!"
"Bảy tuổi." Tiết Gia Cần vừa chịu đau, vừa không quên liếc nhìn bộ ngực đầy đặn của giám đốc.
"Cho nên cậu chỉ đáng tuổi làm em tôi đúng không?" Dung Dung gia tăng lực ở tay.
"Đúng vậy, bà chị." Wow, cúc thứ hai của áo sơ mi không gài, hắn sắp bị chảy máu mũi rồi.
"Tôi là gì của cậu? Nói!"
"Giám...Giám đốc" Áo lót hiệu Lace đó, rất gợi cảm nha.
"Ai trả lương cho cậu?"
"Bà chị."
"Vậy có phải là nên tôn kính với người trả lương cho cậu không?"
"YES!"
"Nhìn ánh mắt cậu xem?" Dung Dung tát bốp một cái, trên mặt Tiết Gia Cần hằn lên dấu vết năm đầu ngón tay rõ ràng. Hắn đứng thẳng, không cảm
thấy đau. Phát huy tinh thần người trẻ tuổi quen bị đánh, không kháng cự lại sự dạy dỗ của cấp trên.
"Thật xin lỗi, giám đốc."
"Lo mà quản con mắt của cậu!"
"Ai bảo cô mặc áo mỏng như vậy!" Hay rồi, nghe thanh âm mười đầu ngón
tay của cấp trên bẻ răng rắc, lập tức đổi lời nói: "Tuân lệnh, tôi sẽ
chú ý hai mắt của mình."
"Hừ!" Lý Dung Dung trở về chỗ ngồi xuống, cúi đầu lật xem cuốn sách.
"Nghe A Trầm nói chị của cậu làm việc ở nhà xuất bản, sao tôi không biết cậu có chị gái nhỉ?"
"Bởi vì cô chưa bao giờ hỏi." Tiết tiểu đệ xoa vết hằn trên má, hic, bị mỹ nhân đánh, chết cũng cam nguyện.
"Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài."
"Sếp à, có phải đang muốn quan tâm tôi không?"
Lý Dung Dung nhìn chằm chằm đống văn kiện, thái dương nổi mấy vạch đen,
nghiến răng nghiến lợi nói: "Mới vừa rồi không phải tôi đã dùng『 tay 』
quan tâm cậu sao, còn chưa đủ thân thiết? Hay cũng muốn gót giày đâm
xuyên qua『 chân 』 cũng thuận tiện quan tâm cậu nhé?"
"Ha hả a..." Tiết tiểu đệ cười khổ, nhưng vẫn chưa chịu rời đi. Chẳng
mấy khi được giám đốc triệu kiến, thật không muốn đi. Trời mới biết, hắn thầm mến sếp đã lâu rồi.
"Còn đứng đó làm chi?"
"Trưa rồi, sếp không ăn cơm sao?"
"Lát nữa sẽ ăn."
"Cô thích ăn cái gì, tôi mua cho." Lại nữa, Tiết tiểu đệ lại nghe thấy tiếng bẻ tay răng rắc.
"Tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi? Nói!"
Lại là chủ đề này! "Bảy tuổi." Hắn không sợ người khác làm phiền đáp.
"Tôi là gì của cậu? Nói!"
"Sếp." Cứ nhấn mạnh hoài.
"Cậu cho rằng muốn hẹn người hơn cậu bảy tuổi ăn cơm dễ dàng thế sao?"
"Không được sao?" Tiết Gia Cần đút tay vào túi, liếc Lý Dung Dung.
"Không được!" Bốp ~~ cuốn sách bay tới. Lần thứ hai kiss trúng mặt Gia Cần.
Gia Cần gãi gãi đầu tóc, gương mặt sưng lên, nhưng mặt vẫn không đổi sắc dò xét bà chủ đại nhân."Tôi biết có một quán cơm rất ngon ở Đài Bắc."
Lý Dung Dung khẽ nheo mắt lại. "Tiết Gia Cần, nghe nói cha cậu là quân
nhân, tại sao quân nhân lại có một đứa con trẻ con như cậu nhỉ? Không
đứng đắn!"
"Tôi, ...vẫn chưa là gì, chị tôi còn lợi hại hơn."
"Nghĩa là sao?"
"Không cần quan tâm tới chị ấy, tôi đang hỏi cô có muốn đi ăn cơm với
tôi không, mặc dù chỉ là quán ăn ven đường nhưng mùi vị rất được."
Lý Dung Dung trừng hắn."Tôi đang hỏi về chị cậu, trả lời cho tôi. Chị
cậu là người như thế nào, hay cũng là một người mặt dày giống cậu?"
Tiết Gia Cần xoa xoa cánh mũi. "Cái chuyện này hả, chị tôi là một người mắc bệnh cuồng yêu."
"Bệnh cuồng yêu? Thế nào gọi là bệnh cuồng yêu?" Chuyện này có vẻ khiến cho vị giám đốc hứng thú
"Muốn biết thì đi ăn cơm với tôi." Tiết tiểu đệ liếc nàng.
"Hừ, hừ." Lý Dung Dung cảm thấy rất buồn cười."Tôi không ngồi xe máy." Muốn hẹn hò với cô? Nhóc không biết tự lượng sức mình.
Tiết tiểu đệ nhất định là kiếp sau của "Vô địch Thiết kim cương", bị ăn
đòn nhiều như vậy mà vẫn cố nói: "Được thôi, cô đưa chìa khóa xe cô cho
tôi là được."
"Ý cậu là cậu sẽ là lái xe, đưa tôi ra quán ăn cơm sao?" Lý Dung Dung nhướng mày..
"Nếu không thì sao? Ngoài đi xe đó thì biết làm thế nào? Ferrari hả? Cũng tốt, tôi cũng muốn thử xem cảm giác đi xe đó thế nào."
Lý Dung Dung nổi gân xanh, cô hét to: "Đừng tưởng nói những lời này sẽ khiến người khác động lòng, với tôi thì càng không!"
"Muốn để cho một người phụ nữ động lòng, ngoài khả năng nói chuyện lợi hại ra, năng lực cũng rất quan trọng."
"Nói chuyện lợi hại thế là học từ ai vậy ?" Lý Dung Dung nhìn chằm chằm hắn.
"Học theo chị tôi, chị ấy là biên tập viên, rất biết nói chuyện." Tiết
tiểu đệ giơ tay lên nhìn bề ngoài."Thôi, không nói chuyện lôi thôi nữa,
tôi muốn đi ăn cơm." Xoay người rời đi.
Lý Dung Dung kinh ngạc, gầm thét: "Quay lại đây cho tôi!"
"Được." Tiết tiểu đệ rất ngoan ngoãn, quay lại đứng trước mặt sếp.
Lý Dung Dung điên tiết quát: "Tôi là giám đốc ở đây, tôi cho phép thì cậu mới được rời đi, có biết lễ phép không hả?"
"Lúc cô nổi giận rất đáng yêu đó ~~ "
Bốp!
Được lắm, năm đầu ngón tay nữa lại hằn lên, cách chỗ cũ vài mm .
"Không đau phải không?" Lý Dung Dung hỏi.
"Đau chứ." Tiết Gia Cần cúi đầu, hốc mắt đỏ. "Sếp à, tôi yêu em."
Đoàng! Sét đánh ngang tai sao? Không có.
Nhưng tại sao Lý Dung Dung lại có cảm giác như thế? Cô ngơ ngẩn, đỏ mắt, đột nhiên gục xuống bàn khóc.
"Tôi nói tôi yêu em, sao em lại khóc? Em không thương tôi cũng không sao, cần gì phải khóc?" Tiết Gia Cần luống cuống.
"Tôi... Tôi không biết..." Đã lâu rồi không ai nói yêu cô, một người phụ nữ mạnh mẽ lại bị một tên nhóc động tâm.
"Được rồi, đừng khóc nữa, tôi đưa cô đi ăn cơm."
Vừa lên xe, không biết ma quỷ xui khiến thế nào, Tiết tiểu đệ lập tức
níu lấy vị giám đốc khả ái. Giữ chặt lấy đầu cô, cúi xuống đặt một nụ
hôn nóng bỏng lên môi cô. Lý Dung Dung sợ đến mức cử động cả hai tay,
giãy dụa. Giãy dụa cái gì? Chẳng qua là điều chỉnh tư thế thích hợp mà
thôi.
Tiết tiểu đệ chẳng có kinh nghiệm gì, hôn sưng cả cái miệng nhỏ nhắn của giám đốc, bắt đầu tấn công xuống dưới cổ. Trong cái không khí tối tối
do cửa kính xe che kín, ghế ngồi bắt đầu được hạ xuống.
Trước tiên, cứ phải cởi áo sơ mi của cô nàng ra đã, làm trước nói sau.
Chuyện diễn ra rất bất ngờ, nữ giám đốc bị hôn đến đầu choáng váng hoa
mắt, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên đột ngột, điên cuồng như vậy, kích thích như vậy, khiến cô tạm thời mất hết lý trí, cứ để mặc cho
Tiết tiểu đệ cuốn vào cơn sóng tình ấy.
Chỉ thấy được dưới bãi đậu xe, có một cỗ xe màu đen kịch liệt lay động,
trên dưới chấn động, trình độ uyên thâm như vậy, đủ khiến người qua
đường kinh hãi, trố mắt mà xem.
Tiết tiểu đệ rất nhiệt tình, chiếc xe bị chấn động khoảng bốn mươi lăm
phút hai mươi bảy giây thì mới dần dần trở lại bình thường. Sau khi đại
chiến kết thúc, áo sơ mi của bên bị hại đứt mất hai cái cúc, tất chân
thì bị xé rách, trên cổ điểm vài vết hồng hồng, còn cô thì hoa mắt chóng mặtt, cứ nằm vùi trong ngực Gia Cần thở dốc.
Tiết tiểu đệ kéo cửa kính xe xuống một chút, ôm người bị hại xuống ghế sau: "Có đói không?"
Lý Dung Dung đầu tóc rối tung, không thể tin được, lắc đầu."Trời ạ..."
"Sao thế?"
"Tôi hơn cậu bao nhiêu tuổi?"
"Mới vừa hỏi xong, không chán à? Bảy tuổi. Hơn nữa em còn là sếp của tôi, là người phát tiền lương cho tôi, được chưa?"
Lý Dung Dung ngồi dậy, lấy tay chải tóc. "Được rồi, đi ăn cơm thì đi ăn cơm."
"Tất chân của em bị rách rồi, không cởi ra à!" Tiết tiểu đệ cúi cuống.
"Sặcsao?" Lý Dung Dung kinh ngạc nhìn Tiết Gia Cần cúi người giúp cô cởi tất ra, rồi nhét vào trong túi quần hắn. Sau đó lại còn giúp nàng chỉnh đốn lại trang phục, không quên hôn nhẹ lên má cô.
"Ngoan, ngồi yên nhé." Giúp cô cài dây an toàn xong, hắn kinh ngạc hỏi: "Sao lại khóc nữa?"
"Tôi... Tôi cũng không biết, không hiểu sao lại khóc nữa." Lý Dung Dung nức nở.
"Có vậy mà cũng khóc được." Tiết tiểu đệ cười, khởi động xe, nhẹ nhàng lướt ra khỏi bãi đỗ xe
Chiếc xe chạy thẳng tới quán cơm A Quốc.
"Nghe xong thiên tình sử của chị cậu, thật sự tôi rất muốn ——" Lý Dung Dung giơ ngón tay cái lên. "Cô ấy thật dũng cảm!"
"Dù sao bây giờ chị ấy cũng đang ở trạng thái nghỉ ngơi, tốt nhất chị ấy nên an phận một chút, nếu xảy ra một lần nữa, tôi sợ tôi sẽ giết chị ấy mất."
"Nói như vậy thật không công bằng với cô ấy, cô ấy có quyền được tự do yêu thương." Lý Dung Dung cười cười.
"Chị ấy làm liên lụy chúng tôi, thế mà là công bằng sao?" Tiết tiểu đệ hỏi nàng: "Cơm ngon không?"
"Rất ngon." Lý Dung Dung khóe miệng trơn bóng, nở nụ cười mãn nguyện.
Tiết tiểu đệ dò xét nàng cười. "Tôi còn biết một quán cơm ngon hơn thế
này cơ! Em nên biểu hiện khá lên một chút, hôm nào đó sẽ đưa em đi ——"
bốp! Lại bị đập.
"Cậu đang đắc ý cái gì, muốn ăn đòn hả!" Lý Dung Dung mắng.
Tiết tiểu đệ cười hì hì, Lý Dung Dung lại hỏi: "Chị cậu làm ở nhà xuất bản nào?"
"Lam Kình."
"Lam Kình? !" Dung Dung thốt lên. "Thật sự là Lam Kình sao?"
"Đúng vậy, sao nào?"
"Tác giả Nụ hôn Hồ Điệp là thần tượng của tôi." Lý Dung Dung kích động.
"Em có bị làm sao không đấy? Cái bà Nụ hôn Hồ Điệp đó bị thần kinh như
vậy mà em cũng thần tượng, có bị đứt dây thần kinh nào không."
"Cậu biết cô ấy? !" Lý Dung Dung thét chói tai.
"Hừ ~~" Tiết tiểu đệ rất xem thường."Cô ấy là tác giả và cũng là đồng
nghiệp của chị tôi, tất nhiên là tôi phải biết rồi." Hắn và vị nhà văn
có bút danh Nụ hôn Hồ Điệp - Xa Gia Lệ là kẻ thù, cái bà tám đó, lần nào gặp hắn cũng gây lộn, hắn không thể chịu đựng được cái mồm điêu hoa của bà già lắm điều ấy, thế là lại đấu võ mồm. Tiết tiểu đệ cảm thấy mình
đã ghê gớm lắm rồi, mắng ai thì người đó sợ phát khiếp, nhưng lại còn có người lợi hại hơn hắn, cái miệng còn dẻo hơn hắn, chính là cái bà tám
Xa Gia Lệ ấy, sau vài lần kinh ngạc hắn hận cô thấu xương. Nhưng giờ
phút này người phụ nữ hắn yêu lại thích bà tám ấy ——
"Tôi muốn được ký tên."
"Có muốn dùng môi để ký không?" Bốp! Được lắm, lại đập nữa. Nhưng hắn
vẫn chưa sợ chết, tiếp tục phát sóng: "Được rồi được rồi, nếu tôi giúp
em có được chữ ký, em định trả công tôi thế nào?"
Lý Dung Dung đưa tay quẹt miệng, liếc Tiết tiểu đệ, gợi cảm nói: "Nếu
như cậu xin được chữ ký cho tôi, tôi sẽ cho cậu nghịch tất của tôi."
Được rồi, Tiết tiểu đệ nhanh chóng kéo cô đứng dậy, thanh toán tiền xong, muốn đi lấy chữ ký cho cô ngay lập tức.