Theo Vợ Đến Chết

Chương 2

Quý Thư Lăng vừa mới giải quyết xong mười cuộc điện thoại không quan trọng, bảy cuộc là tai tiếng tình ái của Giám Đốc do các đối tượng gọi tới, hai cuộc là xin tài trợ, một cuộc hẹn xã giao.

Trên bàn của cô tài liệu cần phân loại chất thành đống, sau hai mưới phút nữa phải đưa vào phòng làm việc của Giám Đốc, còn có hai email do Giám Đốc gửi, cô phải trong vòng mười phút dịch nội dung trong đó thành tiếng Anh, tiếng Nhật, rồi gửi tới các quản lý cấp cao ở các chi nhánh Bắc Mỹ, Nhật Bản.

Nhưng hôm nay hiệu suất làm việc của cô không được tốt, tài liệu chưa phân loại xong, email mới dịch ra tiếng Anh, đôi tay dừng lại trên bàn phím, trong đầu ngập tràn suy nghĩ ——

Hướng Đường Vũ phải kết hôn trước ba mươi tuổi….

Hương Đường Vũ nhờ Đường Dực Đào giới thiệu người yêu.

Những chuyện này đều lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết hẹn hò yêu đương!

Đầu óc cô đang suy nghĩ tận đâu, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên kéo thần trí cô về ——

“Xin chào, đây là văn phòng Giám Đốc.”

“………………”

“Ngài ấy bây giờ không có ở đây, tôi sẽ chuyển lời.”

“…………”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ nhắc ngài ấy về cuộc hẹn tối nay.” Cô kết thúc cuộc gọi tai tiếng tình ái thứ tám do tình nhân gọi tới, thở ra một hơi, tinh thần phấn chấn.

Trong vòng ba phút, cô dịch xong email ra tiếng Nhật, sau khi xem lại không có sai xót liền gửi đi. Tiếp đó cô mất sáu phút, nhanh chóng phân loại các loại công văn, sau đó đưa vào phòng làm việc của Giám Đốc.

Sau khi tốt nghiệp cô vào làm cho công ty nước ngoài này, năm nay đã được bốn năm. Nghe nói cô là thư ký lâu nhất của vị Giám Đốc khu vực Châu Á này.

Có mấy vị thư ký riêng của quản lý cấp cao đến dò hỏi cô, xem cô có bí quyết gì, mà có thể làm việc bên cạnh Giám Đốc lâu như vậy?

Thật ra thì, không có bí quyết gì hết!

Từ trước tới giờ, cô giải quyết việc chung, chuyên nghiệp làm hết trách nhiệm, vả lại cô hoàn toàn miễn dịch với vị Giám Đốc trẻ tuổi, đẹp trai lại nhiều tiền này.

Quý Thư Lăng đặt công văn lên bàn làm việc của Giám Đốc, yên lặng nhìn cấp trên.

Lương Cạnh Nghiêu đeo kính gọng nhỏ, mắt kính màu bạc hình vuông, thân cao một mét tám mươi sáu, mắt to mày rậm, cánh môi dày, thoạt nhìn là một người đàn ông đa tình.

Làm việc cùng anh ta bốn năm, cô rất khâm phục năng lực làm việc của anh ta, ở bên cạnh anh ta có thể học hỏi được rất nhiều điều, khuyết điểm duy nhất là phải giúp anh ta ngăn cản từng đoàn, từng đoàn người đẹp tiếp cận.

Cô chưa từng nghiêm túc đánh giá cấp trên, nói một cách thẳng thắn, là bởi vì cô có “Bệnh tương tư cần chữa trị”.

Đầu óc cô vừa thoáng qua một ý nghĩ, Lương Cạnh Nghiêu là một bụi hoa thân kinh bách chiến, chắc chắn hiểu được phụ nữ, như vậy anh ta cũng hiểu rõ bụng dạ đàn ông đúng không? Anh ta nhất định biết đàn ông thích loại phụ nữ như thế nào.

Mà cô muốn trở thành một phụ nữ có khả năng hấp dẫn đàn ông, ít nhất phải biến thành người phụ nữ có khả năng hấp dẫn Hướng Đường Vũ!

Lương Cạnh Nghiêu từ màn hình máy tính ngước đầu lên, dư quang khoé mắt lướt qua thư ký của mình dường như đã đứng yên lặng ở đó được một lúc lâu.

“Còn có việc gì sao?” Anh ta hỏi.

“Giám Đốc, tôi có thể xin anh một chút thời gian, xin anh lqd chỉ giáo một vấn đề riêng? Thật là xin lỗi, nhưng tôi cần … Tôi cần sự giúp đỡ của anh.” Quý Thư Lăng hạ quyết tâm, mở miệng hỏi. Vì Hướng Đường Vũ, cô lần đầu tiên đánh vỡ nguyên tắc làm việc chung.

Đầu tiên Lương Cạnh Nghiêu hơi nhíu lông mày, sau đó nói: “Được, cô nói đi.”

“Đàn ông thích loại phụ nữ như thế nào?”

Anh ta sững sờ, sau đó nhíu mày. Thư ký tốt của anh ta chẳng lẽ …

“Quý tiểu thư …”

Quý Sách Lăng bây giờ mới chú ý tới vẻ mặt quái dị của anh ta, biết chắc cấp trên đã hiểu lầm.

“Không phải như anh nghĩ.” Cô vội vã phất tayle giải thích

“Tôi nghĩ như thế nào?” Nhìn vẻ mặt lúng túng của cô, anh ta lập tức biết mình đã hiểu lầm cô, khoé mắt che giấu nụ cười hỏi.

“Người tôi thích không phải là anh.” Cô hạ quyết tâm, nói thẳng ra.

Lương Cạnh Nghiêu cố nín cười, không ngờ Quý tiểu thư lại rất thẳng thắn, thật đáng yêu.

“Nói thẳng như vậy, rất có thể làm tổn thương tự ái đàn ông của tôi đó.”

“Giám Đốc, anh không cần nói đùa, người yêu mến anh nhiều như núi cao như biển sâu, thiếu một người như tôi cũng không ít đi. Hơn nữa, nếu thêm một người như tôi, thì e rằng lại phải phiền phức tìm thêm thư ký mới, tuyển người mới.” Quý Thư Lăng hoàn toàn nói thật.

Lúc này thực sự làm cho Lương Cạnh Nghiêu cười ra tiếng.

“Lời cô nói đúng là sự thật, tôi cũng không muốn tuyển người mới.” Anh ta đứng lên khỏi ghế làm việc, đi về phía ghế salon, nói với cô: “Tới đây, chúng ta ngồi nói chuyện.”

“Rất xin lỗi, Giám Đốc, tôi không muốn làm mất nhiều thời gian của anh.”

“Vấn đề của cô không phải chỉ cần một hai câu mà có thể trả lời, ngồi xuống đi, đừng ngại.” Lương Cạnh Nghiêu ngược lại rất tự nhiên, thoái mái.

Quý Thư Lăng suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác đành phải ngồi xuống.

“Thật sự xin lỗi, nhưng không có cách nào khác, lại không còn nhiều thời gian …”

“Đừng nóng vội, cô cứ từ từ nói.”

Dưới sự dẫn dắt thân thiện của Lương Cạnh Nghiêu, cố tốn một chút thời gian đem quan hệ của cô và Hướng Đường Vũ nói rõ, bao gồm cả tình cảm của cô đối với Hường Đường Vũ…

Sau khi nghe xong, anh ta trầm ngâm trong giây lát như có điều cần suy nghĩ.

“Cô từ nhỏ tới giờ chỉ yêu một mình anh ta?” Anh ta không tin trên thế giới này có loại tình cảm này, đơn thuần, trực tiếp, kiên định.

Cặp mắt Quý Thư Lăng sáng lên, không một chút do dự gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi chỉ yêu mình anh ấy, nhưng anh ấy ngu ngốc! Không biết tôi yêu anh ấy.”

“Xem ra, chỉ có một cách.”

“Cách gì?” Cô như nhìn thấy hi vọng.

Lương Cạnh Nghiêu nhìn khuôn mặt chờ mong của cô, chợt có chút mất hồn.

Vội vàng tập trung ý chí, anh ta hắng giọng, nói: “Tôi nói biện pháp trước, nếu như cô đồng ý làm theo biện pháp mà tôi đề nghị, như vậy cô phải đồng ý với tôi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Đừng nói là một chuyện … chỉ cần cô làm được, mười chuyện cô cũng đồng ý vô điều kiện.

“Cô không thể thích tôi!” Lương Cạnh Nghiêu cười nói.

Cái gì vậy! Trong lòng cô cho tới bây giờ chỉ có một người là Hướng Đường Vũ.

“Tôi tuyệt đối không thể nào thích anh.” Cô trịnh trọng tuyên bố.

“OK. Vậy chúng ta cùng hẹn hò.”

“Hả?”

Cô còn tưởng Lương Cạnh Nghiêu sẽ giúp cô đưa ra biện pháp xử lý gì, không ngờ là hẹn hò cùng anh ta!

Quý Thư Lăng vội đứng lên, bởi vì có chút tức giận, có chút sợ, cô nhìn xung quanh một chút xác định đường lui, lập tức phản đối đề nghị ngu xuẩn của anh ta: “Tôi mới không cần hẹn hò với anh đâu!”

“Quý tiểu thư, tôi còn chưa nói hết lời …” Lương Cạnh Nghiêu đột nhiên đưa tay ra kéo cô. Anh ta càng ngày càng cảm thấy Quý Thư Lăng rất thú vị, cô phản ứng rất thẳng thắn, trong sáng, ngây thơ.

Anh có lòng hâm mộ riêng đối với người đàn ông gọi là Hướng Đường Vũ đó, phụ nữ ngây thơ, anh ta có cảm giác như đã mấy trăm năm chưa từng thấy.

Quý Thư Lăng bị giữ chặt, nhẫn nại ngoan ngoãn nghe Lương Cạnh Nghiêu nói hết, càng nghe cô càng cảm thấy anh ta nói có lý.

Từ từ cô thả lỏng người; Từ từ cô ngồi lại vị trí cũ, sau đó cùng Lương Cạnh Nghiêu lên kế hoạch hẹn hò.

May nhờ có Lương Cạnh Nghiêu chuyên gia về mặt tình yêu chỉ điểm, Quý Thư Lăng mới có thể yên tâm làm xong một ngày.

Cô bước đi nhẹ nhàng, một tay xách bánh ngọt, một tay xách canh chân giò đun nhừ từ tối qua, đi tới chỗ ở của Hướng Đường Vũ. Nhân viên bảo vệ ở đây cô cũng quen biết, nhìn thấy cô, họ cười cười trực tiếp để cô lên lầu.

Quý Thư Lăng vào thang máy để canh chân giò xuống, trước tiên tìm cái chìa khoá. Trước khi tới, cô có gọi điện, anh Vũ nói sẽ về trễ một chút, cô tự mình mở cửa vào nhà.

Ngón giữa cầm cái chìa khoá, cầm lên canh chân giò, cô muốn còn chút thời gian, có thể làm hai phần thịt bò bít tết đơn giản, một đĩa salad, cắt nửa đĩa trái cây.

Vào nhà Hướng Đường Vũ, Quý Thư Lăng quen thuộc tới bật đèn lên trước, sau đó đi qua phòng khách vào phòng bếp.

Để đống đồ mang tới xuống, mở tủ lạnh ra, lấy ra hai miếng thịt, rau và hoa quả tươi rói.

Không tới nửa tiếng, cô đã làm xong bữa tối đơn giản cho hai người, mở cửa tủ ra lấy nến, lại lấy năm bông hoa hồng sáp trong ngăn tủ, để nến lên trên rồi đốt.

Lúc đầu anh Vũ chuyển vào căn nhà này, là cô tới giúp sửa sang lại, trong bếp từ chén đũa, nồi niêu xoong chảo, dao nĩa, cái tủ, ngăn kéo để chỗ nào, tất cả là do cô sắp xếp.

Cô còn đến nhà anh Vũ mỗi tuần, có lúc giúp anh làm việc nhà, có lúc mang canh lại cho anh ăn khuya.

Nếu đúng lúc anh ra nước ngoài xử lý đơn hàng, cô cả ngày đều tới đây, giúp anh cho con cá Rồng Đỏ ăn, tưới nước cho hoa ở ban công. Ban công nở đầy hoa vàng, cây dương sỉ, Hoàng Kim cát, do cô và anh cùng nhau chọn.

Quý Thư Lăng vòng qua nhà ăn, vào phòng ngủ chính một lát.

Lúc sau, cô trở lại phòng ăn, từ trong quầy cất giữ rượu đỏ chọn ra một chai. Sau khi khui rượu, rót ra hai ly rượu, cô nhìn bàn ăn đã trang trí thoả đáng, tim đập mạnh và loạn nhịp mấy giây.

Căn nhà này, đã sớm bị cô biến thành nhà của mình.

Tại sao anh Vũ không hiểu lòng của cô?

Tỉnh lại chút! Quý Thư Lăng. Giám Đốc nói rất đúng, cô muốn theo đuổi tình yêu, phải từ từ từng bước từng bước tiến hành theo trình tự …..

Âm thanh mở cửa cắt đứt suy nghĩ của cô, cô vọt ra khỏi phòng ăn, nghênh đón Hướng Đường Vũ ở phòng khách.

“Anh Vũ!” Cô cười, kéo khuỷu tay của anh, “Nhanh rửa mặt, rửa tay thay quần áo, đã có bò bít tết chín bảy phần anh thích rồi đó.”

“Được, em cứ ăn trước đi, anh thay quần áo xong sẽ tới.”

“Không sao, em chờ anh. Quần áo của anh, em đã đặt lên giường giúp anh rồi.”

“Anh có tiểu Lăng Giác, thật hạnh phúc.” Hường Đường Vũ sờ đầu của cô, mặt tràn đầy ý cười bước vào phòng ngủ.

Quý Thư Lăng le lưỡi làm mặt quỷ về hướng lưng anh, im lặng nói một câu: “Ngu ngốc!”

Cô lại cố tình yêu tên ngu ngốc này.

Hướng Đường Vũ thay quần lửng áo cộc tay, anh một thân nhẹ nhàng, tinh thần sảng khoái đi vào phòng ăn.

Đèn thuỷ tinh trong phòng ăn điều chỉnh chỉ còn một bóng đèn nhỏ sáng, trên bàn ánh nến chập chờn.

Anh kéo cái ghế của anh, ngồi xuống bên cạnh tiểu Lăng Giác.

Hướng Đường Vũ nhìn thịt bò bít tết chín bảy phần trên bàn ăn, ngửi mùi thơm rất hài lòng, sau đó đẩy ra phần ăn của mình, đem phần ăn của tiểu Lăng Giác tới, giúp cô cắt bít tết thành từng miếng vừa ăn.

“Hôm nay công việc bận rộn không?” Anh vừa cắt vừa hỏi.

“Tàm tạm, cũng giống mọi ngày.” Quý Thư Lăng uống một ngụm rượu đỏ.

“Đói bụng mà uống rượu, cẩn thận uống say, không thể cùng anh đếm ngược sinh nhật đâu.” Anh liếc nhìn cô, sau đó quan tâm lấy đi ly rượu trên tay cô.

Quý Thư Lăng nhún vai, không phản bác lại anh.

Chờ khi anh cắt xong bò bít tết, cô nhận lại cái đĩa, có khẩu vị ăn luôn một hơi, sau khi ăn xong mấy miếng bít tết, mới hỏi: “Anh Vũ, sáng nay mẹ em nói, dì nói cho mẹ biết, anh phải kết hôn trước ba mươi tuổi?”

“Đúng vậy, em nói có bi thảm không? Theo như anh tính toán thì ba mươi lăm tuổi kết hôn. Nhưng cậu nói, trước khi anh ba mươi không kết hôn, thì suốt đời độc thân.”

“Cho nên anh nhờ anh Đường giúp anh tìm đối tượng?” Cô có gặp qua Đường Dực Đào mấy lần, là một người đàn ông ngay thẳng, quen biết các siêu mẫu tiêu sái xuất sắc, các nhà thiết kế thời trang, nhà báo, thợ trang điểm … Tóm lại anh ta quen biết phụ nữ nhiều tới mức đếm không hết.

“Dực Đào biết nhiều chị em phụ nữ mà.” Anh không tim không phổi trả lời, hoàn toàn không nhìn ra tiểu Lăng Giác bên cạnh có cái gì không đúng. “Qua hôm nay, anh chỉ còn lại mười hai tháng để tìm đối tượng, Dực Đào tính mỗi tháng giúp anh tìm năm đối tượng để hẹn hò, sau đó anh chọn một người qua lại một chút xem …” Anh nói ra kế hoạch của Dực Đào.

“Lỡ như anh đều không thích thì sao?” Nghe vậy, Quý Thư Lăng mất đi khẩu vị, cầm nĩa đâm đâm vào miếng bít tết, bất đắc dĩ không có tinh thần, Hướng Đường Vũ vẫn như cũ không hay biết gì sự khác thường của cô.

“Không thể nào? Một tháng năm người, mười hai tháng là sáu mươi người, anh không tin trong sáu mươi phụ nữ, không tìm được người nào thích hợp với anh!”

“Anh Vũ …… Nếu như anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, em sẽ không thể cùng anh đếm ngược sinh nhật, đúng không?”

Cô ám chỉ anh, hi vọng anh hiểu được, anh nếu cùng người khác kết hôn, tất cả thói quen cũng sẽ không giống với anh.

Lương Cạnh Nghiêu nói, cô đối với anh Vũ mà nói, đã tự nhiên giống như là không khí vậy, anh căn bản không phát hiện được sự tồn tại và tầm quan trọng của cô.

“Không phải! Cho dù anh kết hôn, hàng năm sinh nhật anh, vẫn đều cùng em đếm ngược sinh nhật, anh bảo đảm.”

“Chỉ cùng với em? Còn có chị dâu Vũ cùng một chỗ, ba người chúng ta cùng nhau đếm ngược sinh nhật anh?”

“Chị dâu Vũ?” Anh nhất thời không phản ứng kịp.

“Vợ của anh Vũ, em gọi là chị dâu Vũ, không đúng à?” Quý Thư lăng ai oán trừng anh.

Hướng Đường Vũ không có thần kinh tiếp tục không có thần kinh, không nhìn ra tiểu Lăng Giác cực kỳ buồn bã.

“Đúng vậy, chỉ là nghe không quen.” Anh nghiêng đầu ăn bó bít tết, nghiêm túc suy nghĩ một chút, tiếp tục quả quyết lắc đầu mà nói: “Không cần, anh chỉ muốn cùng em đếm ngược sinh nhật, anh sẽ nói với “chị dâu Vũ”, hàng năm sinh nhật anh chỉ muốn cũng tiểu Lăng Giác trải qua, như vậy được không?”

Người đàn ông này …… Quả thật là rất ngu ngốc! Tốt nhất anh cưới được người vợ mà …. Hàng năm cho anh cùng người “em gái giả” đón sinh nhật! Ngu Ngốc!

Quý Thư Lăng đổi đề tài: “Tốt thì tốt, chẳng qua nếu như em kết hôn với người khác, chỉ sợ là không thể cùng anh Vũ đếm ngược sinh nhật.”

Hướng Đường Vũ sửng sốt, cảm giác giống như trên trời rơi xuống một tảng đá lớn, đập vào đầu làm anh phản ứng không kịp.

“Hả?” Sững sờ một hồi sau, anh theo bản năng nói tiếp: “Nếu như em rể tiểu Lăng Giác thật sự hẹp hòi như vậy, em không thể lấy, anh không đồng ý!”

Anh Vũ vậy mà có thể nói ra lời nói như vậy! Cô dùng sức trừng anh, ánh mắt càng ai oán.

“À.” Quý Thư Lăng quyết định tiến hành bước tiếp theo, “Anh Vũ, gần đây có người hẹn em ăn cơm, em cảm thấy điều kiện của đối phương cũng không tệ, nhưng —— ”

Hướng Đường Vũ đột nhiên để dao nĩa xuống, giọng nói khoa trương ngắt lời cô.

“Nhà có con gái mới lớn, thì ra có cảm giác này sao! Tiểu Lăng Giác của anh có người theo đuổi, muốn hẹn hò! Nhớ năm đó, em vừa sinh ra mềm mại như viên kẹo đường, anh ôm, rất muốn cắn một cái, qua mấy năm nữa, em cởi truồng chạy ra khỏi nhà, đuổi theo anh đòi chơi bong cùng anh, sau đó lại …….”

“Anh Vũ! Bây giờ không phải thời điểm anh nhớ lại tuổi thơ, em muốn nghe ý kiến!” Quý Thư Lăng cắt đứt hồi ức nhàm chán của anh. Anh nhớ, tất cả đều là thời kỳ con nít của bọn họ, anh thần kinh thô phải so sánh với độ rộng của tám tuyến đường, rõ ràng cô đã lớn, nhưng anh vẫn không thấy cô đã là một người phụ nữ!

“Đây! Anh ở chỗ này, xin hỏi Tiểu Lăng Giác cần nghe ý kiến gì của anh?” Hướng Đường Vũ rất thức thời, lập tức một bộ dáng rửa tai lắng nghe.

“Chính là. . . . . . Anh biết đó, Em chưa từng kết giao nhiều bạn, đối với đàn ông không có hiểu nhiều. Nhưng mà em cảm thấy đối tượng lần này rất tốt, mặc dù anh ấy kinh nghiệm rất phong phú ……………”

“Kinh nghiệm rất phong phú? Cái gì kinh nghiệm rất phong phú?” Sẽ không phải là dân chơi chứ? Loại người này tính làm quen tiểu Lăng Giác của anh? Đừng hòng mơ tưởng! Hướng Đường Vũ vẻ mặt khó khăn mới nghiêm chỉnh lại, còn lộ ra một vẻ khẩn trương.

“Kinh nghiệm với phụ nữ đó.” Quý Thư Lăng trả lời như lẽ đương nhiên phải thế, “Anh ấy điều kiện rất tốt, rất nhiều phụ nữ thích anh ấy, cũng bình thường mà.”

“Cái gì mà bình thường!” Anh nghe xong khiển trách, “Cứ cho là rất nhiều phụ nữ thích anh ta, anh ta cũng có thể giữ mình trong sạch!”

“Làm ơn! Anh Vũ, anh là đàn ông, em hỏi anh nha, đối với những phụ nữ tới quyến rũ, anh giữ mình trong sạch được bao nhiêu?” Cùng bạn bè đi hộp đêm, đi quán bar, thỉnh thoảng còn mang phụ nữ về nhà qua đêm, nếu không phải là cô còn chưa phải là bạn gái của anh, nếu không phải là cô biết anh không yêu thương gì những người phụ nữ đó, cô thật sự muốn thiến anh luôn!

Đàn ông thật đáng ghét! Nhưng mà, ai bảo cô yêu một người chậm lụt, đúng là tự tìm ngược.

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh ít nhất sẽ biết chọn.” Hướng Đường Vũ bị chận đầu, nói chuyện có chút cà lăm.

Quý Thư Lăng hung ác trừng anh. Anh biết chọn? Biết chọn tại sao không nhìn thấy được cô đang ở bên cạnh anh?

Hết sức đè xuống bất bình trong lòng, cô nói: “Anh ấy cũng biết chọn, được không? Không nói những thứ này nữa, dù sao đi nữa, em cũng quyết định cùng anh ấy hẹn hò một chút xem sao, bởi vì điều kiện của anh ấy không tệ, em cũng cảm thấy em chắc là không gặp được đối tượng nào tốt hơn anh ấy đâu ——”

“Ai nói! Tiểu Lăng Giác của anh là tuyệt nhất rồi, đàn ông mắt bị mù mới có thể bỏ qua em. . . . . .”

“Anh Vũ, anh không cần cắt ngang lời em..., được không! Nam nhân mắt mù mới có thể bỏ qua em, không cần dùng những lời nói nhảm nhí đó để an ủi em đâu.” Bởi vì anh là người mắt mù nhất đó!

Cô trong lòng tức giận nói thầm. “Em muốn nhờ anh trong lúc em và anh ấy hẹn gặp, anh đánh giá giúp em. Một câu thôi, chuyện này anh giúp hay không giúp?”

“Các người hẹn nhau, anh đi làm kỳ đà cản mũi à?”

“Không phải ngồi cùng bọn em, ý của em là, em cùng anh ấy đến nhà hàng dùng bữa, anh ngồi bàn bên cạnh anh nhìn giúp em, sau đó cho em một số ý kiến.”

“Giúp em bí mật quan sát, thật sao?”

“Đúng vậy. Có được không?”

“OK luôn.” Anh hào phóng đồng ý.

Bọn họ kết thúc bữa ăn tối, chuyển qua phòng khách. Hướng Đường Vũ ngày hôm qua có mướn một bộ phim, bỏ vào đầu DVD, mở cái ti vi LCD, lập tức xuất hiện biểu tượng Disney, hắn thuê vì thời gian trước tiểu Lăng giác nói muốn xem lại phim hoạt hình “Đế Quốc suy sụp”.

Đi tới sofa ngồi xuống, anh theo bản năng một tay đem Quý Thư Lăng ôm vào trong ngực.

Tiểu Lăng Giác của anh có thói quen tựa vào hõm vai anh trong lúc xem phim, nhìn nhìn một chút, cô sẽ chỉnh người nằm trên ghế sa lon, lấy đùi hắn làm gối đầu.

Vừa xong đoạn mở đầu, mới vào đoạn chính, Quý Thư Lăng đã cả người nằm xuống, nghiêng người, đầu gối trên đùi Hướng Đường Vũ.

Từ góc độ của anh nhìn xuống, thấy gò má cô, cô có cặp lông mi vừa dài vừa cong, dày giống như bàn chải, anh biết đó là lông mi thật, chứ không phải là lông mi giả dán lên .

Da của cô trắng hồng, lỗ chân lông rất nhỏ, gần như không nhìn thấy, rất giống da em bé.

Nhìn cô chăm chú xem ti vi, giống như đứa bé, anh đột nhiên rất khó tưởng tượng, Tiểu Lăng Giác của anh muốn cùng người đàn ông khác hẹn hò. . . . . .

“Tiểu Lăng Giác.” Hướng Đường Vũ lên tiếng gọi cô.

“Hả?”

“Em thật sự muốn hẹn hò?”

“Đúng vậy. Em cũng hai mươi sáu tuổi rồi, em muốn trước hai mươi bảy tuổi kết hôn là tốt nhất.” Cô nghiêm túc trả lời.

“Em không cảm thấy kết hôn quá sớm, bị gia đình ràng buộc rất mất tự do à?” Chính anh cho là như thế.

“Không biết. Hai mươi bảy tuổi kết hôn, hai mươi tám tuổi sinh con, em muốn sinh hai đứa, hai mươi tám tuổi sinh một, trước ba mươi tuổi lại một đứa nữa, vừa đẹp. Em không muốn làm sản phụ lớn tuổi, nghe nói phụ nữ qua ba mươi tuổi mà sinh em bé, sẽ rất vất vả.”

À! Hướng Đường Vũ trong đầu nhất thời trống rỗng.

Lời nói này nghe rất có đạo lý, lại rất hợp lý, nhưng sao anh lại có cảm giác có chút gió lạnh thổi qua, làm anh tê dại da đầu?

Tiểu Lăng Giác của hắn mang thai. . . . . .

Quý Thư Lăng thật lâu không nghe thấy Hướng Đường Vũ nói gì, vì vậy cô quay đầu, ngẩng mặt nhìn anh.

Thấy vẻ mặt hết sức ngây ngô của anh, sau đó, cô cười.

“Anh Vũ …..”

“Hả?”

“Anh làm gì mà ngây người ra vậy?”

"Anh. . . . . . Anh đang tưởng tượng dáng vẻ của em khi mang thai." Anh thành thật nói.

“Trong vòng hai năm, nhất định sẽ cho enh thấy bộ dạng em khi mang thai, anh bây giờ có thể buông tha cho cái đầu thiếu sức tưởng tượng của anh rồi đấy.” Quý Thư Lăng dí dỏm nói, nhưng thật ra là muốn thừa thắng xông lên, tính toán một dao đâm vào trái tim anh, xem người đàn ông chậm lụt này có thể thức tỉnh sớm một chút hay không.

Theo lý thuyết, Tiểu Lăng giác hài hước cười nhạo đầu anh thiếu hụt sức tưởng tượng, anh nên cười trừ, hoặc là phản kích lại.

Nhưng lần này, anh hoàn toàn cười không nổi!

Trong vòng hai năm?

Hai năm thời gian rất ngắn, Tiểu Lăng Giác của hắn bụng sẽ to ra sao?

Nhìn mặt cô, lại nhìn bụng của cô một chút, trời ơi! Anh chợt có một cảm giác sợ hãi . . . . . . Đã không nói nên lời, lại đè ép anh thật chặt, ép anh tới mức không thở nổi!

“Anh Vũ ….”

“Hả?” Anh giãy giụa thở một hơi.

“Thật ra thì như vậy vừa đẹp.”

“Cái gì vừa đẹp?”

“Anh phải kết hôn trước ba mươi tuổi, em thì muốn trước hai mươi bảy tuổi gả ra ngoài, nói không chừng hai chúng ta có thể đồng thời kết hôn.”

“….. Cũng được, hai đôi cùng kết hôn, đề nghị này rất hay.” Sợ cô nhìn ra sự khác thường của anh, Hướng Đường Vũ cười tán thành.

Quý Thư Lăng lại bị lời nói này của anh làm cho tức muốn chết, ngoảnh mặt nhìn phim hoạt hình của cô, không thèm để ý đến anh nữa.

Người này, thật sự là rất mục, cọc gỗ cũng không mục được như anh nữa!

Hướng Đường Vũ đầu thiếu hụt trí tưởng tượng, bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh hai đôi cô dâu, chú rể cùng bước vào cử hành hôn lễ. . . . . .

Ôi, đầu của anh quả nhiên rất không được việc, tế bào tưởng tượng rất thiếu hụt, hình ảnh hai đôi cô dâu, chú rể, nghĩ tới là vô cùng không vui, trong lòng thậm chí có loại tư vị rất khó hình dung.

Hướng Đường Vũ đồng ý “Bí mật quan sát” Tiểu Lăng Giác gặp mặt đối tượng, tối nay đúng dịp Đường Dực Đào giúp anh hẹn một cô người mẫu cùng ăn tối, anh định hẹn cùng nhà hàng với tiểu Lăng Giác, không hẹn mà gặp.

Anh một bên hẹn hò một bên quan sát đối tượng của tiểu Lăng Giác, cũng coi như một công đôi việc. Anh chọn áo sơ mi màu vàng nhạt, quần dài màu đen, mặc ổn thoả, chuông cửa liền vang lên.

Hướng Đường Vũ nhíu nhíu mày. Ai tìm anh lúc này? Trừ Tiểu Lăng Giác, không ai có thể trực tiếp lên lầu mà không có sự thông báo của bảo an.

Anh đi tới cửa chính, từ mắt thần nhìn ra ngoài, sợ hết hồn, vội mở cửa ra.

“Suprise!” Quý Thư Lăng ở ngoài cửa cười cười nói.

Cũng chỉ có Tiểu Lăng Giác là có thể trực tiếp lên lầu, anh thật sự không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là ——

“Sao em lại tới đây?” Anh đi theo cô trên miệng nở nụ cười. “Có chìa khóa, sao không tự mình mở cửa?”

“Không hẹn trước với anh mà qua, em không muốn tự mình mở cửa.”

“Làm gì mà em khách khí vậy? Nhà anh cũng như nhà em mà.” Anh lúc này mới để ý cô không giống thường ngày.

Bình thường tóc cô vừa dài vừa thẳng, bây giờ tóc uốn từng lọn lớn, từ trước tời giờ để mặt mộc không trang điểm, tối nay đánh phấn dày mấy phần, cánh môi còn thoa son hồng hết sức kiều diễm.

Cô mặc bộ lễ phục trễ vai màu đen, không chỉ vai lộ ra ngoài …. Anh bây giờ mới chú ý tới, tiểu Lăng Giác lại có thể “đào cuộn trào”!

Hướng Đường Vũ nhất thời nhíu mày, có chút tức giận, “Ăn mặc như vậy quá hở hang rồi !”

“Hở hang?” Tức giận nha? Đây có tính là phản ứng không? Cô mặt vô tội nói: "Nhưng anh Đường nói em mặc như thế này rất xinh đẹp, đây là kiểu trang phục mới tung ra thị trường của anh ấy.”

“Đường Dực Đào?”

“Đúng vậy, em với thời trang không hiểu nhiều, nên mới tìm anh Đường giúp, đây là trang phục anh ấy chọn giúp em, trang điểm cũng là anh ấy tìm người trang điểm giúp. Anh ấy nói em ăn mặc như thế này, đoan trang thanh nhã lại có hương vị của phụ nữ.”

Quý Thư Lăng giả bộ vô tội tới cùng. Hôm nay cô cùng Đường Dực Đào nói chuyện rất nhiều, nói chuyện tới cuối cùng, anh ta cũng đồng ý, anh Vũ là một Đại Ngốc Nghếch từ đầu tới chân!

Về phía chú, dì cũng ngầm cho phép, cô cùng Đường Dực Đào đã đi tới thoả thuận chung, anh ta bảo đảm với cô, những người tiếp theo anh ta giới thiệu cho anh Vũ, một người so với một người sẽ càng “Đặc sắc” hơn.

Ha ha! Cô chỉ cần tưởng tượng thôi, đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Lúc đầu vốn tính là trực tiếp hẹn tới nhà hàng, nhưng mà Đường Dực Đào nói hôm nay cô đẹp như vậy, trước tiên nên để cho anh Vũ xem một chút, nếu như anh có “Phản ứng”, thì trình độ ngu ngốc của anh vẫn có thể cứu vãn được.

Nói cô ăn mặc quá hở hang, cũng được tính là “Phản ứng” chứ? Quý Thư Lăng vui vẻ trong lòng.

Lập tức, Hướng Đường Vũ bị bậc thầy Đường dùng chiêu bài này chận không còn lời nào để nói. Bậc thầy thiết kế nha, anh ta thiết kế y phục, nhờ thợ hoá trang trang điểm, anh cũng không thể phá chiêu bài này của bạn tốt. Huống chi coi như anh muốn phá đi, cũng không có cách, anh cũng không ở trong làng thời trang.

“Buổi tối tương đối lạnh, em cần phải khoác thêm cái áo khoác bên ngoài nữa chứ?” Anh nghĩ tới nghĩ lui, không thể làm gì khác hơn là nói vậy.

“Em không thể khoác thêm áo khoác vào bộ lễ phục này được, hơn nữa bây giờ là 27 độ.” Cô nhìn hộp điều khiển hiện thị nhiệt độ của máy điều hoà trên tường, “Không lạnh chút nào hết.” Quý Thư Lăng đáy lòng cười trộm.

“Thôi, tùy em.” Hướng Đường Vũ hơi giận, lại hết cách với cô. Anh tiếp tục dùng thần kinh cực kỳ thô suy nghĩ, bậc phụ huynh đại khái đều có cảm giác chua xót này, trơ mắt nhìn con gái, em gái bảo bối từ nhỏ đến lớn của mình, được người đàn ông khác ôm vào trong ngực.

Đúng là tiện nghi cho đàn ông khác ở bên ngoài!

Anh hoàn toàn không có cảm giác trong lòng mình đang tràn ra mùi dấm chua không bình thường.

“Coi như thực tập trước thôi.” Hướng Đường Vũ tức giận nói bổ xung.

“Thực tập trước? Thực tập cái gì?”

“Thực tập tâm trạng làm ba. Nuôi con gái lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó ăn mặc mát mẻ, tiện nghi cho đàn ông khác ở bên ngoài!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.

Quý Thư Lăng nghe xong nổi trận lôi đình, trợn mắt nguýt Hướng Đường Vũ, hàng ngàn cái xem thường đập lên người anh. Chỉ là dù xem thường nhiều hơn nữa, đều không bày tỏ được sự buồn bã và tức giận trong lòng.

Con gái? Nói cô là em gái còn chưa đủ, bây giờ lại có thể nói cô là con gái!

“Muốn làm ba của em? Anh còn chưa đủ già đâu.” Quý Thư Lăng dậm chân, vốn là tâm trạng đang vui vẻ khoe khoang sự xinh đẹp của mình, thoáng chốc biến mất không thấy tăm hơi. Cô xoay người, hướng thẳng thang máy đi tới.

“Tức giận hả?” Hướng Đường Vũ kêu ở phía sau, không ngờ cô không thèm để ý đến anh.

Được rồi, anh thừa nhận, anh là đầu heo!

Anh đương nhiên biết, tiểu Lăng Giác thật vui vẻ đem tới niềm vui bất ngờ cho anh, nhất định là muốn nghe anh khen ngợi, anh cũng ít nhiều hiểu ý định của tiểu Lăng Giác.

Vấn đề là, nhìn cô khoe khoang dáng người xinh đẹp, làm như vậy là dành cho người đàn ông khác, trong lòng anh rất không có tư vị.

Thấy tiểu Lăng Giác hoàn toàn không để ý, anh hoảng hốt cầm bóp cùng chìa khoá, đóng cửa lại rồi đuổi theo cô.

Quý Thư Lăng thong thả bước vào thang máy, nhấn nút xuống lầu một. Hướng Đường Vũ theo vào thang máy, cố gắng phá vỡ không khí ngột ngạt, anh đụng nhẹ vào khuỷu tay cô, nhỏ giọng cầu hoà.

“Đừng tức giận nữa, anh xin lỗi, là lỗi của anh. Anh chỉ … Ôi, anh không biết nói như thế nào.” Trong lòng dâng lên vị chua xót, thật khó hình dung! “Dù sao anh cũng biết là anh sai rồi, có được chưa? Đừng tức giận nữa nha! Em phải đi gặp mặt, nên phải thật vui vẻ. Em mặc như vậy rất xinh đẹp, không ai đẹp hơn so với em hết, tiểu Lăng Giác tha lỗi cho anh đi mà…”

Cô trừng mắt nhìn anh, sau đó cười, vừa tức bản thân quá dễ dàng tha thứ cho anh. Hết cách rồi, đối mặt với anh Vũ, cô luôn luôn mềm lòng.

“Vậy mới phải chứ! Em cười lên càng xinh đẹp.” Hướng Đường Vũ vội vàng khen ngợi, nhưng tuyệt đối là anh thật lòng.

“Anh đừng chọc giận em, em liền cười với anh suốt.” Cô tỏ vẻ khoan dung, lạnh nhạt nói.

“Được, anh sẽ không chọc giận em.”

“Mau nói mật mã hoà giải, em liền tha cho anh.”

“Vâng, tuân lệnh. Em là bảo bối của anh, chúng ta cùng hoà thuận nha.” Anh xoa xoa đầu tiểu Lăng Giác, cười.

“Em là bảo bối của anh” là mật mã hoà giải giữa bọn họ.

Đã nhiều năm trước, lưu hành một vở kịch ngắn “An Thất yêu Mỹ Huệ”, vở kịch ngắn đó nói về một cặp vợ chồng, sau mỗi lần gây gổ, anh chồng dùng mật mã cầu hoà là —— Mỹ Huệ, anh yêu em.

Khi đó Tiểu Lăng đang học năm hai trung học, rất mê vở kịch ngắn này.

Có lần, anh không biết vì chuyện gì mà chọc giận cô, anh phải mất một khoảng thời gian dụ dỗ cô, thật lâu mới dỗ được cô cười, đang xin cô tha thứ, cô chợt nói ——

“Anh Vũ, chúng ta học An Thích yêu Mỹ Huệ, về sau anh mà chọc giận em, phải nói mật mã hoà giải, em mới tha thứ cho anh …………”

Anh lúc đó, rõ ràng cũng không thể phản kháng, nhưng mà, nếu có thể khiến cho tiểu Lăng Giác nhanh chóng hết giận, nói 100 câu mật mã hoà giải cũng không có vấn đề gì cả.

“Nói mật mã hoà giải gì? Tiểu Lăng Giác, anh yêu em?” Không thể nào? Câu này nghe rất kỳ quái.

“Anh yêu em rất ghê tởm! Không được, không được, nội dung không giống nhau.”

Anh rất đồng ý, vội vàng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, rất tốt, bọn họ càng ngày càng ăn ý.

“A! Em biết rồi, anh phải nói, em là bảo bảo bối của anh.”

Cái này có khó khăn gì chứ? Tiểu Lăng giác từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là bảo bối của anh mà.

“Không thành vấn đề. Tiểu Lăng Giác, em là bảo bối của anh, chúng ta cùng hoà giải nha.” Anh lập tức phối hợp………..

Lần đó, anh chọc cho Tiểu Lăng Giác cười ha ha.

Từ sau lần đó, mỗi lần anh chọc cho tiểu Lăng Giác tức giận, anh chỉ cần nói ra mật mã hoà giải, sẽ dễ dàng làm tiểu Lăng Giác hết tức giận, hai người lại có thể nhanh chóng bắt tay làm hoà.

Hướng Đường Vũ đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được có chút cảm khái. Tiểu Lăng giác bên cạnh anh, từ đứa bé lê quy đôn bây giờ lớn lên đã có bộ dáng động lòng người, đã bắt đầu cùng hẹn hò với bạn trai . . . . . .

Vốn là bảo bối của một mình anh, về sau lại thành bảo bối của người khác …

Tim anh có chút chua chua, có chút đau, giống như có người nhẹ nhành rạch một nhát.
Bình Luận (0)
Comment