Theo Vợ Đến Chết

Chương 6.2

"Em phải nắm giữ đại đào hoa thật tốt." Hướng Đường Vũ bắt buộc bản thân nói. Anh nên chúc phúc cho cô! Giống như anh chúc phúc cho em gái Đường Tâm, anh là anh trai mà.

Anh là anh trai, anh là anh trai của tiểu Lăng Giác cả đời này, anh là anh Vũ của tiểu Lăng Giác. . . . . . Anh tự thôi miên bản thân mình.

Quý Thư Lăng nhìn trăng sáng vừa tròn vừa lớn, nhìn ánh sáng bạc trên mặt biển, hồng vành mắt, "Anh Vũ, qua tối nay, em sẽ không về đầu. . . . . ."

"Có ý gì?"

"Không có gì." Cô bỏ qua, thật sự bỏ qua.

"Tiểu Lăng Giác, anh muốn hỏi em một chuyện, em phải nói thật ra."

"Anh hỏi đi."

"Anh phản đối em cùng cạnh Nghiêu lui tới, em nói cho dù anh nói một trăm lần mật mã hòa giải, em đều không tha thứ cho anh. Anh vừa mới mất ngủ đang suy nghĩ, hình như anh chỉ mới nói hai ba lần mật mã hòa giải, em lại đồng ý trở lại lúc ban đầu. . . . . ."

"Anh Vũ, anh phải nói trọng điểm là cái gì? Có thể hỏi nhanh lên không? Em chuẩn bị phải lên du thuyền rồi." Quý Thư Lăng nghe anh nói ra hai chữ "Cạnh Nghiêu", nước mắt rơi xuống, cô nghĩ nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.

"Em có phải đã thật sự tha thứ cho anh?" Hướng Đường Vũ hô hấp trở nên khó khăn hơn, lên thuyền phía sau biểu hiện cho ý tứ, giống như cây đại đao hung hăng chém lên trên người anh.

"Em không hiểu tại sao anh lại hỏi như vậy, chúng ta bây giờ không tính là đã hoà giải sao?"

"Em ít gọi điện thoại cho anh, mỗi lần đều là anh gọi em đến xem phim ăn cơm, anh cảm thấy chúng ta ngoài mặt giống như đã hòa giải, nhưng lại không giống như trước kia. . . . . . Tiểu Lăng Giác, anh biết anh thường chọc giận em, đàn ông thì thường không cẩn thận như phụ nữ, nếu như em vẫn còn đang tức giận, không nên tức giận nữa có được không?"

"Anh Vũ, anh là tên Đại Ngốc Nghếch." Quý Thư Lăng nhỏ giọng, chán nản mắng anh.

Hướng Đường Vũ im lặng bị mắng xong, lập tức nói: "Ở trước mặt em, nhất là thời điểm em tức giận, anh cũng cảm thấy mình là một Đại Ngốc Nghếch. Chờ khi nào em từ Khẩn Đinh trở về, anh có thể nói một trăm lần, thậm chí một ngàn lần mật mã hoà giải, tiểu Lăng Giác, điện thoại của anh rất yên tĩnh, nó rất lâu rồi không có hát《 Hái Hồng Lăng 》 rồi. . . . . ."

Quý Thư Lăng vừa rơi lệ vừa cười, cô thật sự không có cách nào nắm bắt được anh.

"Mới vừa rồi không phải mới hát đó sao?" Cô thở dài.

"Nhưng điện thoại di động của anh hy vọng có thể vẫn như trước kia, mỗi ngày đều có thể hát mấy lần. . . . . ." Hướng Đường Vũ nghĩ, nếu như tiểu Lăng Giác gọi điện thoại cho anh mỗi ngày, giống như trước kia, những phiền muộn kỳ quái trong lòng anh sẽ biến mất chứ?

Chỉ cần bọn họ có thể trở lại hoàn toàn như lúc ban đầu, như vậy anh cũng sẽ không như hôm nay, trằn trọc lăn qua lăn lại.

"Anh Vũ, chúng ta không thể nào trở lại giống như trước đây, điện thoại di động của em bây giờ rất bận, nó thích làm cho điện thoại Cạnh Nghiêu hát. . . . . ."

"Điện thoại di động của anh ta cũng hát 《 Hái Hồng Lăng 》?"

"Không phải, là bài《The V¬ery ¬Time¬ Of Year》của Lau¬ra Fy¬gi, anh ấy nói đi cùng với em, đều tốt tựa như mỗi ngày đều ở lễ mừng năm mới vậy."

Hướng Đường Vũ trầm mặc, thật lâu không nói lời nào.

"Anh Vũ , không hàn huyên với nanh nữa, bye bye."

Nhìn điện thoại di động, anh biết tối nay nhất định sẽ mất ngủ.

《 Hái Hồng Lăng 》 cùng 《The V¬ery¬ Time ¬Of Year》 trung tây đại chiến, thắng bại rõ rành rành.

Tiểu Lăng Giác của anh, hoàn toàn bị ôm vào trong ngực của một người đàn ông khác. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Tối nay mặt biển bình yên, ánh trăng vừa tròn vừa, Quý Thư Lăng ở trên du thuyền tư nhân của Lương cạnh Nghiêu, khuôn mặt nhẹ nhàng đón gió biển, làm cho nước mắt rơi trong đại dương xanh biếc bao la.

Lương Cạnh Nghiêu từ khoang thuyền bưng ra hai ly nước trái cây lên boong thuyền, anh ta đem nước trái cây đưa cho cô, xoa xoa đầu của cô, hỏi: "Có muốn anh cho em mượn bả vai hay không?"

Cô lắc đầu cự tuyệt, lau sạch nước mắt, rót một miệng lớn nước trái cậy tổng hợp mát lạnh, nói: "Hoàn hảo anh kiên trì dẫn tôi đi nghỉ phép, tâm tình thật sự rất tệ."

"Cùng con ngỗng ngu ngốc kia nói điện thoại không thuận lợi sao?"

"Ngỗng ngu ngốc" là biệt danh bọn họ hay lấy để gọi Hướng Đường Võ, nhưng mà, là Lương Cạnh Nghiêu lấy, sau khi biết Hướng Đường Vũ gọi anh là đại đào hoa, anh ta cũng không khách khí trả lại cho Hướng Đường Vũ cái biệt danh này.

"Anh ấy ngu hết biết!" Cô cả giận nói.

"Dĩ nhiên là ngu hết biết, nếu không tại sao gọi là ngỗng ngu ngốc?" Anh ta cười đáp.

"Nếu như mà tôi có thể yêu anh, chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiều. . . . . ." Quý Thư Lăng rũ mắt cảm thán, tình yêu cũng không phải do con người làm chủ.

"Em yên tâm, tôi không hề từ bỏ em. Chỉ còn hai tháng là tới sinh nhật anh Vũ của em? Anh ta nếu ngu ngốc đi cưới người khác tôi liền có cơ hội. Chỉ khi anh ta cùng người khác kết hôn, em mới có thể hoàn toàn chết tâm. Hơn hai tháng mà thôi, cũng không phải hai mươi năm, tôi nguyện ý chờ."

Tầm mắt của cô từ trong màn đêm trên mặt biển, chuyển tới trên người của Lương cạnh Nghiêu. Trong lòng cô rất cảm động, nhưng cảm động cũng không phải yêu, thật là đáng tiếc. . . . . . Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Cô đã từng để cho Cạnh Nghiêu mê hoặc, có thể cô cùng anh ta trong lúc nói chuyện phiếm quên thời gian, anh ta mê người, hài hước, săn sóc, sự hiện hữu của anh ta, để cho cô có một lần cho là, nói không chừng cô không có yêu anh Vũ nhiều như vậy.

Nhưng quanh quẩn quanh Cạnh Nghiêu một thời gian, cô mới hiểu, cô đã sớm cố định phương hướng tình yêu, nên không cách nào chuyển hướng được, cô cùng đàn ông ngoại trừ anh Vũ ra có thể trở thành bạn bè trò chuyện với nhau thật vui vẻ, thế nhưng cũng không phải tình yêu, ngay cả thích giữa nam và nữ cũng coi như không.

Bây giờ, cô có chút hối hận vì đã ăn “Hướng Đường Vũ”, cái đó chỉ làm cho cô thêm khẳng định, vị trí của anh Vũ trong lòng cô không thể lay động cũng khong có cách nào thay thể được.

Anh tại sao không phải chỉ là một cái bánh bao nhỏ của lồng bánh bao nổi tiếng thôi? Để cho cô ăn xong cái kia có loại cảm giác. . . . . ."À, thì ra chỉ là một người đàn ông mà thôi."

"Tuần trước Tổng công ty ở Đức có hỏi tôi, có đồng ý chuyển đến chi nhánh ở Mỹ đảm nhiệm Giám đốc khu vực Bắc Mỹ? Tôi đồng ý rồi, sau hai tháng rưỡi nữa chính thức chuyển đi." Lương Cạnh Nghiêu đột nhiên lên tiếng.

"Anh phải đi nước Mỹ?" Quý Thư Lăng kinh ngạc.

"Đúng vậy, em có nguyện ý đi theo tôi không?"

"Tôi?"

"Nghiêm chỉnh mà nói, anh Vũ em trong vòng hai tháng mười ngày phải tìm được đối tượng kết hôn, nếu như anh ta xác định đối tượng, tôi hy vọng em suy nghĩ đi Mỹ với tôi, rời khỏi Đài Loan, kéo dài khoảng cách, tôi va em cùng nhau quên anh ta." Lương Cạnh Nghiêu nhìn cô nói.

Anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, đã tự hỏi không dưới một trăm lần: có phải là thật sự muốn cô hay không? Mỗi đáp án trả lời đều là khẳng định không chậm trễ chút nào. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn

Ngày cô quyết định đi "Ăn" Hướng Đường Vũ, anh trong nhà đi tới đi lui, hận bản thân mình rối loạn thần kinh, đề nghị cô đi ăn món ăn Hướng Đường Vũ này!

Anh không biết bao nhiêu lần chửi mình điên rồi. Anh chưa từng trải qua cảm giác mãnh liệt này, cảm giác ghen tỵ giày vò, anh muốn chạy tới nhà Hướng Đường Vũ, vui vui vẻ vẻ đánh anh ta một trận, nói cho con ngỗng ngu ngốc kia, anh ta không cần báu vật trần gian Quý Thư Lăng, mà anh tìm kiếm bao lâu nay, muốn cùng làm bạn đời lý tưởng ……

Anh chưa từng yêu người phụ nữ nào như vậy, đêm khuya anh ta vừa nhận được cuộc điện thoại của cô gọi tới, lập tức lao ra khỏi cửa, đi ô tô phóng như bay tới trước mặt cô, nghe được lời từ chối của cô, nghe được cô nói Hướng Đường Vũ không phải là bánh bao hấp, mà là người cô yêu cả đời.

Nghe xong lời nói của cô..., anh không còn cảm giác nào khác, anh vẫn muốn yêu cô. . . . . .le^e quyy do^nn

Cho nên, vô luận như thế nào, anh đều muốn cố gắng đến một giây phút cuối cùng, không muốn buông tha.

Vì cô, anh đồng ý để Tổng Công Ty Newyork điều đi. Thật ra thì hai năm trước, Tổng Công Ty đã hỏi anh, lúc ấy anh cũng không muốn rời khỏi Đài Loan. Mà nay, anh vì Thư Lăng mà đồng ý, hi vọng dẫn cô đi theo, cách xa Hướng Đường Vũ, anh muốn biến cô thành của riêng mình.

Còn lại hai tháng mười ngày. . . . . . Quý Thư Lăng khổ sở nghĩ, một năm sắp trôi qua rồi, thời gian trôi qua thật là nhanh.

Buổi sáng hôm đó, mẹ cảnh cáo cô nếu còn tiếp tục từ từ, anh Vũ của cô sẽ phải cưới người khác, giống như mới ngày hôm qua mà thôi.

Cô đến công ty mà lòng không yên, sau đó cầu cứu với người lãnh đạo trực tiếp, anh ta đề nghị bọn họ giả vờ hẹn hò.

Kết quả giả vờ hẹn hò biến thành hẹn hò thật, nụ hôn đầu của cô cũng dành cho Cạnh Nghiêu.

Cô cùng anh Vũ tranh cãi ầm ĩ, sau đó vờ như không có việc gì mà hoà giải, chỉ có chính cô biết, lòng của cô bị anh hung hăng làm tổn thương.

Anh Vũ biết cô yêu anh, lại chỉ hy vọng cô trở lại làm em gái, anh là anh Vũ trước kia.le^e quyy do^nn

Anh Vũ nói Cạnh Nghiêu đào hoa, nhưng luôn là cười cười nghe cô nói, cô cùng Cạnh nghiêu hẹn hò.

Bởi vì Cạnh Nghiêu biết nấu ăn, lúc đó cô nói đùa , anh vì muốn tìm đối tượng kết hôn, biến mình thành đối tượng kết hôn đắt hàng, chạy đi học nấu ăn, từ nấu đồ tây tới nấu đồ ăn Trung Quốc.

Anh Vũ hoàn toàn không nghĩ tới cô, không ngừng hện với phụ nữ, cô nhìn, tổn thương thật nhiều.

Cô nghe Cạnh Nghiêu đề nghị, cô uống say rồi thương yêu anh Vũ. . . . . .

Cô rốt cuộc gọi điện thoại cho Đường Dực Đào, quyết định khiến cho anh Vũ tìm được đối tượng tốt, cô lo lắng anh sẽ cô đơn tới già.

Thời gian gần mười tháng, đảo mắt liền qua đi, giữa cô và anh Vũ, cũng đã thay đổi rất nhiều, lại giống như cái gì cũng không thay đổi, quan trọng nhất là, anh Vũ từ đầu tới cuối chỉ xem cô là em gái.

Mới vừa rồi ở trong điện thoại, anh Vũ thậm chí không gọi Cạnh Nghiêu là đào hoa mà anh gọi anh ta là Cạnh Nghiêu.

"Cạnh Nghiêu ——"

Giọng nói kia, hoàn toàn giống như một người anh trai, giống như anh gọi chồng chưa cưới Lucien của Đường Tâm.

Anh Vũ đón nhận Cạnh Nghiêu, tia mong đợi mong manh cuối cùng của cô cũng tan biến theo, từ trước tới nay sau này cũng vậy, cô vẫn luôn luôn là em gái.

Cô cảm nhận được Cạnh Nghiêu rất quan tâm cô, anh Vũ phải tìm được đối tượng kết hôn trong vòng hai tháng mười ngày, anh ta cũng có thể nhớ rõ như vậy, cô nghĩ, chờ anh Vũ xác định đối tượng kết hôn, cô nên vì mình cố gắng một lần nữa.

Cạnh Nghiêu cái gì cũng tốt, mà cô, cũng muốn tìm người tốt, đem mình gả cho.

"Được, chờ anh Vũ xác định đối tượng kết hôn xong, tôi sẽ đi Mỹ với anh."
Bình Luận (0)
Comment