[Thích Cố] Đợi Chờ

Chương 7

Cố Tích Triều nhắm mắt, niềm hân hoan chực trào ra khỏi lồng ngực.

Bóng đêm lạnh lùng như ngàn năm trước, nhưng trước sau vẫn bất đồng, phải không? Hắn và y, như hai dòng sông uốn quanh vượt thời gian tìm về nguồn cội một ngàn năm trước, đêm nay cuối cùng cũng quyện hòa làm một, từ nay về sau, trọn kiếp cùng nhau.

Bão táp phong ba tan biến, xung quanh bỗng chốc im ắng, tĩnh lặng như thể thời gian ngừng trôi tự bao giờ. Chỉ nghe tiếng người đang gục đầu bên cổ y thở dốc.

“Đại đương gia?” Y nhịn không được thúc giục.

Thích Thiếu Thương chẳng thể đè nén ham muốn, phát ra âm thanh như dã thú, chấn động bên tai. Hắn biết, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.

Răng nanh cắm phập vào cần cổ trắng ngần, đau đến thấu xương, Cố Tích Triều cắn chặt răng, thế nhưng vẫn có vài tiếng rên rỉ thoát ra khỏi khóe miệng.

Tiếng rên mơ hồ nhòa nhạt đến chẳng thể nghe thấy, lại như sấm sét chấn động trong lòng Thích Thiếu Thương, kéo hắn quay về từ vực sâu cuồng loạn.

Nhìn người trong lòng vẫn ẩn nhẫn chờ mong, hắn khẽ thu hồi răng nanh, nhanh như chớp điểm huyệt đạo Cố Tích Triều.

Tất cả diễn ra trong tích tắc. Cố Tích Triều ngay cả một cơ hội phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy ngực đau xót, chân tay bủn rủn, chẳng thể động đậy.

Y khó tin nhìn Thích Thiếu Thương, ánh mắt như muốn tóe lửa.

Thích Thiếu Thương dịu dàng ôm y đặt lên ghế, đoạn ngồi bên cạnh, khẽ kéo y vào lòng.

“Thực xin lỗi, Tích Triều.” Hắn thong thả nói rõ từng câu chữ, “Lại khiến ngươi thất vọng rồi.”

“Ngươi biết không, ta hy vọng biết bao được có ngươi bên cạnh? Bất luận thế sự xoay vần, đều có thể cùng ngươi sáng nhìn mặt trời mọc, chiều ngắm ánh tịch dương, trải qua bao tháng ngày đều không thấy cô tịch.”

Hắn cười mơ hồ, dù vậy lại không giấu nổi đau thương thê thiết.

“Cho nên, vừa rồi ta rất muốn, rất muốn cứ vậy mà cắn ngươi, tùy hứng một lần để vĩnh viễn giữ ngươi bên cạnh.”

Cố Tích Triều liều mạng vùng vẫy, nhưng cả đầu ngón tay vẫn chẳng thể cử động, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn hắn.

Thích Thiếu Thương vờ không thấy ánh mắt như thiêu đốt kia, tiếp tục thì thầm: “Nhưng ta không thể.”

“Tích Triều, chúng ta không phải đắc đạo thành tiên, mà là cùng làm cương thi. Ngươi biết không? Bản chất của cương thi là khát máu, khát đến cuồng điên, phải cần định lực rất mạnh mới có thể kiểm soát lọai kích động này.”

“Cho đến nay, ta đã kiềm chế rất khá, không thương tổn một người, nhưng quá trình thống khổ không kể xiết. Tích Triều, ta không muốn ngươi bị tra tấn như vậy, càng không muốn có một ngày ngươi không thể khống chế bản thân, đi bắt người hút máu.”

“Đối với cương thi mà nói, máu tươi mới ngọt lành thuần mỹ làm sao, sức hấp dẫn khó có thể tưởng tượng được. Một khi đã nếm thử, vĩnh viễn chẳng thể ngừng. Ta tuyệt không muốn trơ mắt nhìn ngươi lâm vào cảnh muôn đời vạn kiếp chẳng thể quay đầu.”

Nghe đến đó, ánh mắt Cố Tích Triều lại càng thêm căm phẫn.

Thích Thiếu Thương cưng chìu vuốt mái tóc quăn của y, cười cười nói: “Ta biết, trong lòng ngươi nhất định đang thét gào ‘Sẽ không đâu!’ phải không?”

“Tích Triều, ngươi là một đứa nhỏ tính khí thất thường, ta không dám đánh cuộc, thật sự không dám. Ta sợ phải nhìn thấy trên tay ngươi lại dính đầy máu tươi, nhìn ta cười vô tội. Ta sợ phải nhìn thấy thiên đường của chúng ta là địa ngục của kẻ khác.”

“Cho nên,” hắn kiên định nói, “Ta chỉ có thể lựa chọn buông xuôi.”

Cố Tích Triều lẳng lặng rũ mắt.

Thích Thiếu Thương thở dài, đứng lên đi về phía quầy bar.

“Tích Triều, ngươi từng nói với ta, ngươi thích quyền thế. Kỳ thực không phải, thứ ngươi muốn, chính là được người khác tôn trọng.”

Hắn mở một bình rượu rót vào ly. Cố Tích Triều nhận ra được đó là Pháo Đả Đăng.

“Mà cương thi, quái vật dở người dở yêu, lúc nào cũng có kẻ trừ tà săn đuổi, ngày đêm trốn chui trốn nhủi, làm sao có tôn nghiêm đây?”

Hắn thả một viên thuốc vào chén, ngẫm nghĩ, lại bỏ thêm một viên.

Đoạn thành thục cắt đầu ngón tay, để máu chảy vào trong rượu.

Máu lắng xuống đáy ly, đỏ sẫm một mảnh, hóa thành từng sợi tơ xoay tròn quỷ dị, càng lúc càng nhanh, cho đến khi hòa tan hoàn toàn.

Cố Tích Triều tuyệt vọng khép chặt mắt.

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng lắc ly rượu, “Cho nên Tích Triều, ta tình nguyện để ngươi quên tất cả, không bị liên lụy, hăng hái thực hiện lý tưởng của mình. Giống như khi chúng ta sơ ngộ.”

“Ly Vong Ưu này được tăng lượng thuốc,” hắn bưng ly rượu đến chỗ Cố Tích Triều, “Có lẽ ngươi sẽ không bị ác mộng giày vò nữa.”

Cẩn thận ôm y vào lòng thêm một lần, Thích Thiếu Thương cúi đầu thủ thỉ:

“Cố Tích Triều, uống xong ly rượu này, có thể ngươi sẽ không còn nhớ ta nữa. Nhưng ta vẫn ở đây, ngay tại đây, chờ ngươi kiếp sau lại đến, hoặc là… chờ ngươi vĩnh viễn quên ta.”

Thanh âm của hắn dần trở nên nghẹn ngào.

“Nói cho ngươi biết một bí mật. Kỳ thực, đêm đó ta có thể tự sát, nhưng ta không muốn. Tích Triều, ta không muốn cứ như vậy mà quên ngươi.”

“Ngươi hỏi ta vĩnh viễn là bao lâu? Ngàn năm vạn năm, kiếp kiếp đời dời, ngươi thấy vậy có đủ không?”

Lông mi Cố Tích Triều rung động dữ dội.

Thích Thiếu Thương quyến luyến rời mắt khỏi y, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ.

“Trời sáng nhanh quá, đối với ngươi mà nói, ngày mai là một ngày mới.”

Hắn cười hân hoan, trong nụ cười lại có nước mắt lặng lẽ rơi.

“Tích Triều, để ta ôm ngươi một lần nữa…”

Cố Tích Triều nằm trong lòng hắn, mặc hắn ôm chặt, chặt đến ngạt thở. Y gắng sức thỉnh cầu thời gian trôi thật chậm, mãi dừng lại ở giờ khắc này, giờ khắc bọn họ được ở bên nhau.

Đáng tiếc, thỉnh cầu không đuợc chấp thuận.

Thích Thiếu Thương chậm rãi buông y ra, uống một hớp Vong Ưu, ngậm trong miệng, trăn trở hôn y.

Nước mắt hòa giao trong rượu, cũng không rõ là của ai, chua xót đến kinh tâm động phách.

Cố Tích Triều mở to mắt, thật lâu thật lâu ngắm nhìn Thích Thiếu Thương, gắng sức khắc sâu hình bóng hắn vào đầu. Thế nhưng dần dần, hết thảy trở nên nhẹ như bụi, nhạt tựa khói sương…

Khi Cố Tích Triều tỉnh lại, ban mai đã trải trên khung cửa sổ.

Cậu khó hiểu nhìn quanh, có vẻ là một quán bar, thật không nhớ nổi vì sao đêm qua lại ở đây.

“Có ai không?” Cậu lớn tiếng hỏi.

Lờ mờ nhìn thấy trong bóng tối một người con trai gục đầu trên bàn, nhưng không nghe đáp lại.

“Xin hỏi đây là nơi nào?”

Vẫn là tĩnh lặng.

“Thật là một người kỳ quặc.”

Cố Tích Triều bất mãn lầm bầm, đứng dậy, cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, khóe miệng còn vương tư vị đắng cay chan chát.

“Có thể tối hôm qua uống hơi nhiều?”

Cậu lắc mạnh đầu, bước ra ngoài. Áo khoác màu xanh bị gió thổi tung, nhìn như chú bướm nhỏ.

Thích Thiếu Thương chỉ gục đầu nhìn mặt bàn giá lạnh, không ngẩng lên.

Nhưng mưa rơi càng lúc càng nhiều, nhiều lắm, dường như vĩnh viễn không dứt…

Chỉ mong thời gian có thể phai nhòa thương cảm

Năm tháng đổi thay lại chẳng thể thay đổi lòng ta

Chỉ mong ngươi biến mất trong biển người

Lau khô nước mắt vì ngươi mà chờ đợi

Từng giờ từng khắc như bụi trần nhỏ nhặt

Nhưng sẽ vì ngươi mà ghi chép tháng ngày

Từng yêu rồi phấn khởi gọi tên người

Yêu thương ngươi

Nhung nhớ ngươi

Dù tâm có bị giày vò tra tấn

Vẫn chờ đợi lại đợi chờ…

Hoàn
Bình Luận (0)
Comment