Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 34

Toàn thân không có nửa phần sức lực, mắt thấy tảng đá ngầm cách đó chỉ có khoảng vài trượng, tôi thu hết can đảm, chỉ đơn giản nhắm mắt lại không giãy giụa gì nữa. Thân thể bị dòng xoáy cuốn lấy xoay vài vòng, tôi mở mắt ra, rõ ràng chạm vào một đôi mắt dịu dàng thâm trầm, ấm như dương chi bạch ngọc, khiến người ta ấm áp, sâu như đêm tối văng vẻ, lạnh đến thấu xương.

Sắc mặt Bùi Lãm điềm tĩnh, không có chút gợn sóng. Hắn ôm cả người tôi vào trong ngực, một tay nhanh chóng vòng qua vòng eo tôi, một tay bảo vệ gáy của tôi. Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn dường như khẽ nhếch môi, trên mặt nổi lên ý cười chua xót lạnh bạc mờ nhạt.

Mạch nước ngầm càng thêm chảy xiết, càng ngày càng có nhiều đá ngầm xuất hiện trong tầm mắt. Bùi Lãm ra sức ôm tôi, lực đạo trên cánh tay lại thêm ba phần, hai người dính sát vào nhau. Trong chớp mắt, tôi hoàn toàn hiểu được dụng ý của hắn, không kịp đẩy hắn ra. Thân mình run mạnh lên, một tiếng kêu rên ẩn nhẫn từ sâu bên trong lòng hắn phát ra, không bao lâu, xung quanh hồ nước lan ra bọt nước đỏ sẫm.

Vì cứu tôi, hắn lại dùng thân thể chống lại đá ngầm!

Mặc dù dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, tôi vẫn có thể cảm giác được, thân mình của hắn run nhè nhẹ, mà cánh tay vòng quanh eo tôi từ đầu tới cuối vẫn không buông ra. Màu màu đỏ thẫm nhìn đến ghê người, đập vào mắt tôi khiến tôi choáng váng.

Ngay tại lúc này, mắt thấy cả hai lại bị đụng vào một tảng đá ngầm khác, tôi dùng sức khua nước, mong muốn bơi ngược lại, thế nhưng giờ phút này cả người đều bị Bùi Lãm ôm chặt, căn bản không thể thực hiện hành động. Vừa nới khua nước hai cái, trước ngực lại ngừng lại một chút, lại nghe tiếng rên khe khẽ bị đè nén của Bùi Lãm. Lực đạo trên tay hắn thoáng nới lỏng, thân mình chìm xuống một chút, rõ ràng là dấu hiệu sắp hôn mê.

Cứ chìm xuống như vậy, nếu tôi không chết đuối với hắn thì cũng bị đâm vào đá mà chết, nếu không nữa thì là nghẹt thở. Dù sao tôi đã hạ quyết tâm một lòng muốn chết, nhưng đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến Bùi Lãm. Tuy hắn có lòng muốn cứu tôi, nhưng cũng không cần phải làm đệm lưng cho tôi. Mắt thấy hắn liên tục bị đụng vào đá, chỉ e vết thương không nhẹ, nếu không tìm cách trồi lên trên mặt nước, chỉ sợ tôi còn chưa chết thì hắn đã tử vong rồi.

Thôi vậy, tôi quyết định cứu Bùi Lãm lên bờ trước, sau đó lại tìm đến cái chết.

Tôi cầm tay Bùi Lãm đang giữ bên hông thả ra, sau khi hai người tách nhau ra tôi mới phát hiện, thực sự hắn sắp hôn mê. Một tay tôi giữ cổ Bùi Lãm, liều mạng trút hết chút sức lực cuối cùng, một mặt tôi dùng sức bơi đứng, mặt khác lại đạp nước để nổi lên.

Dần dần, ánh sáng trên đỉnh đầu càng ngày càng rực rỡ, tuy rằng cả người sớm đã xụi lơ, tay chân rệu rã, nhưng ý niệm kiên định trong lòng lại thúc đẩy tôi tiếp tục hướng về phía trước. Chỉ trong khoảng cách vài trượng ngắn ngủi, tôi lại cảm thấy như đặc biệt xa, như là có dùng cách nào cũng không bơi đến được. Cuối cùng, khi thở ra hơi cuối xong, tôi ôm Bùi Lãm nổi lên mặt hồ.

Mặt hồ êm ả không gợn sóng, gió nhẹ mơn man thỉnh thoảng thổi qua, làm mặt hồ lăn tăn. Khó có thể tưởng tượng ra, tại nơi yên tĩnh này lại ẩn chứa những dòng nước ngầm hung hiểm gây chết người như vậy.

Mới vừa rồi vùng vẫy ở dưới nước rất lâu, đã sớm rời xa chỗ ban đầu xuống nước. Giờ phút này bốn phía không có người, ngay cả bóng dáng một con đò cũng đều không thấy. Tôi sợ hãi há miệng thở dốc, không dám chần chừ, nỗ lực bơi hướng đến đảo nhỏ lúc trước, cũng may không quá xa.

Sắc mặt Bùi Lãm trắng bệch như tờ giấy, trên thân thể thỉnh thoảng vẫn có máu chảy ra, bởi vì ngâm mình trong nước, tôi tạm thờ không thể xem thương tích của hắn được, chỉ ước chừng xem ra hắn bị thương rất nặng.

Cho đến giữa trưa, cuối cùng tôi cũng kéo Bùi Lãm đến chỗ nước cạn. Trong nháy mắt, chỉ cảm thấy tứ chi xụi lơ, mệt mỏi vô cùng, bèn vượt ngang thác nước. Trời trong không gợn chút mây, bỗng dưng xuất hiện chim bay ngang qua. Bỗng nhiên mơ mơ màng màng muốn ngủ. Không biết qua bao lâu, tôi mới dần dần tỉnh lại, lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây.

Tôi cố gắng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía. Nhưng chỉ thấy cây rừng rậm rạp trên đảo, phong cảnh tĩnh mịch êm đẹp, chỉ tiếc lúc này tôi lại không rảnh để thưởng thức. Gò đất cách đây không xa có một khối đất bằng phẳng, tôi kéo Bùi Lãm đang hôn mê qua đó, dọn chỗ hết sức cẩn thận, rồi tỉ mỉ kiểm tra một hồi.

Trên da thịt trắng nõn như ngọc, có mấy chỗ vì va chạm vào đá mà vết thương đặc biệt nhức mắt. Miệng vết thương không sâu nhưng lại rất lớn, người lại bị ngâm trong nước lạnh một thời gian dài, cả người nhợt nhạt. Trong miệng vết thương, máu chảy lênh láng không ngừng.

Da đầu tôi không khỏi run lên một chút, tay chân ngượng nghịu nhìn Bùi Lãm máu chảy không ngừng, liên tục tự trách mình là một đứa vô dụng không hơn không kém. Đi theo Hi Âm lâu như vậy mà cũng không học được chút xíu y thuật nào, bây giờ tôi nên làm thế nào cho phải đây?

Tôi dùng tay sờ vào đầu của hắn, cũng may trước mắt hắn không bị sốt. Nhưng bây giờ phải xử lý thỏa đáng miệng vết thương này, nếu không để cho sốt cao, tại hòn đảo nhỏ hoang vắng này, sẽ có khả năng gây nguy hiểm cho tính mạng. Một bên tôi âm thầm cầu nguyện hắn đừng phát sốt, một bên cẩn thận sờ soạng chỗ xương sườn của hắn.

Sờ đến bên trái lưng thì chợt dừng lại, hắn khẽ rên rỉ. Lòng tôi hồi hộp, không khỏi tăng thêm lực đạo một chút nữa, quả nhiên, hắn vội nhíu mày, như là rất đau đớn rên lên một tiếng.

Tôi thầm nhủ không ổn rồi, hình như là, như là...hắn bị gãy xương!

Tôi không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, quả nhiên sợ cái gì thì đến cái đó, vận may của Bùi Lãm sao thấp hơn tôi như vậy chứ? Tôi cũng không dám...sờ loạn xạ hắn nữa, nhanh chóng kéo áo ngoài của hắn xuống, lại bẻ một cành cây cố định lại chỗ gãy của hắn.

Ngồi trên chỗ héo lánh trên hòn đảo nhỏ, xung quanh đảo không có thuyền bơi qua bơi lại, đại khái là đã ở phía cuối hồ. Dù sao chờ chết cũng không phải là biện pháp, chi bằng nhanh chóng nghĩ cách kêu cứu mới được. Nhưng trong tay không có vật tạo lửa, không thể dùng lửa tạo khói được.

Tôi vừa nghĩ ngợi vừa tưởng tượng, giật mình nhớ lại lúc trước đã đọc quyển 'Mười nguyên tắc sống ở nơi hoang dã', mặc dù không biết có nên dựa vào cách này hay không, nhưng trừ nó ra thì cũng không còn cách nào khác. Bèn tìm một ít lá cây khô trong rừng và hai cành cây khô, dùng chủy thủ vừa rồi còn ở trên người Bùi Lãm gọt dũa, cắt thành một cái rãnh nhỏ, cứ như vậy ngồi dưới ánh mặt trời dùng sắc chà xát.

Tôi vận sức chà đi chà lại, chà lại chà đi, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm câu: 'Ngàn vạn lần không được hại cha, ngàn vạn lần không được hại cha...*', cho đến khi lòng bàn tay đau đớn vì chà xát, hai cánh tay bủn rủn, ngón tay run lên...Ông trời không phụ lòng người, tôi nghe thấy được một mùi khét rất nhẹ. Tôi không khỏi mừng rỡ, tăng thêm lực đạo, tiếp tục chà xát, đầu nhọn của cành khô dần dần chuyển đen, cuối cùng cũng khó một làn khói nhẹ bay lên.Ngay lúc lại, lại nghe tiếng Bùi Lãm đang hôn mê kêu lên. Lòng tôi lại kinh hãi, nghĩ rằng vết thương của hắn có sự thay đổi, vội vàng bỏ việc trong tay quay lại nhìn hắn.

*chỗ này không có nghĩa cụ thể, mình cũng không rõ lắm

Hai mắt Bùi Lãm nhắm nghiền, mày kiếm nhíu lại, trên gương mặt tuấn tú không có nửa màu huyết sắc, lông mi dài như quạt lông nhẹ nhàng rung động, môi bạc thở dốc, hình như đang nói mê gì đó.

"Đừng...đừng đi..."

"Bùi Lãm, Bùi Lãm?". Tôi thử nói chuyện với hắn: "Ngươi tỉnh rồi sao Bùi Lãm?"

Bỗng dưng, hắn cầm tay tôi, trong miệng lẩm bẩm: "Mai Nhi, Mai Nhi...đừng đi...". Trong lời nói hàm chứa sự đau đớn, ẩn chứa vài phần cầu xin.

Tôi sửng sốt, nhất thời trong lòng chua xót không chịu nổi, vốn muốn rút tay lại, lại cho hắn tùy ý nắm lấy. Cuối cùng hắn cũng dần dần yên ổn, chân mày giãn ra, khóe môi khẽ nở một nụ cười mờ nhạt.

Tôi thở dài nói với hắn: "Sao ngươi lại cố chấp như vậy? Mặc dù trước đây chúng ta từng có những gì, bây giờ cũng đã trở thành quá khứ, ngươi cứ đau khổ dây dưa như vậy, ngươi không vui mà ta cũng không vui. Mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, ta cũng tha thứ cho ngươi. Giống như những thanh niên mới lớn, thích chứng tỏ bản thân với các cô nương. Chỉ cần ngươi buông bỏ được chuyện này, ông trời sẽ cho ngươi một sự khởi đầu mới".

Không biết hắn có nghe được lời nói của tôi hay không, ý cười bên môi lại sâu thêm vài phần.

Tôi: "..."

Sau một lát, tôi ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại ủ rũ nhìn cành củi khô kia đã tắt lửa. Nếu không tìm được sự giúp đỡ trước khi trời tối, đợi trờ tối hẳn, tình huống sẽ trở nên nguy hiểm vạn phần. Vả lại, không nhắc đến chuyện trên đảo nhỏ có các con thú có thể gây thương tích cho con người hay không, thì vết thương của Bùi Lãm cũng không kéo dài hơn được nữa.

Tôi rảnh tây, cố hết sức rút từng ngón tay đang được hắn nắm ra. Hai tay vừa rời nhau, hắn lại rên rỉ như không muốn sống nữa.

Một bên tôi chà xát cành cây khô, một bên oán giận nghĩ, tên tiểu tử này hẳn là cố ý đây!

Tôi giận dữ nói: "Ngươi muốn rên thì cứ rên đi, rên cho đau cổ họng ta cũng không để ý đến ngươi!".

Quả nhiên hắn an tĩnh trở lại.

Sau khi chà xát tạo lửa, tôi nhanh chóng châm vào lá cây khô bên cạnh, nhất thời, một làn khói nồng đậm nhẹ nhàng bay lên. Bất giác tôi như trút được gánh nặng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại nhặt thêm nhiều cành cây, lá cây khô, dùng hết sức mình khiến cho đống lửa cháy to hơn. Tôi không dám dịch chuyển Bùi Lãm, liền tạo một đống lửa bên cạnh hắn, để ngăn ngừa hắn nhiễm lạnh phong hàn.

Sắc dời dần dần tối lại, mặt trời lặn về phía tây, trên mặt hồ mênh mông vẫn không thấy có dấu hiệu có thuyền chạy qua. tôi không khỏi có chút lo lăng, khi thì thăm dò vết thương của Bùi Lãm, khi thì đi qua đi lại ở chỗ nước cạn. Cứ như vậy không ăn cơm một ngày, vậy mà tôi không có chút cảm giác đói khát gì.

Nếu Hi Âm đã chết, tôi cũng không muốn sống nữa, trên đường đi đến hoàng tuyền, tôi sẽ đi cùng hắn. Tôi cũng không sợ chết, chỉ là không thể không cứu tính mạng của Bùi Lãm. Tuy rằng không biết tôi đã có khúc mắc gì với hắn, nhưng nếu tôi đã quyết định chọn Hi Âm, thì cũng không nên dây dưa lại với Bùi Lãm nữa. Hôm nay vì cứu tôi mà hắn đã bị thương, về tình hay về lý tôi đều nên đưa hắn về Lan Lăng chữa trị một cách an toàn.

Tôi đã biết lốc xoáy của dòng chảy ngầm ở đáy hồ Thiên Mục vô cùng nguy hiểm, người bình thường bị cuốn vào đó tất nhiên khó có may mắn thoát ra được, huống chi còn có ba tên tùy tùng đang đánh nhau không ngừng với Hi Âm. Xác suất còn sống, chỉ e...khó như với lên trời. Tôi nghĩ, chỉ cần thấy được Bùi Lãm bình an vô sự, tôi tuyệt đối sẽ không chậm trễ, lập tức đi xuống âm phủ với Hi Âm. Trên cầu Nại Hà, hy vọng hắn kịp chờ tôi.

Tim tôi cứ đập mạnh loạn nhịp như vậy, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng kêu yếu ớt: "Mai Nhi, Mai Nhi..."

"Ngươi tỉnh rồi?". Tôi đến ngồi bên cạnh Bùi Lãm, vươn tay sờ trán hắn, không ngờ lại nóng như lửa đốt!

"Ngươi sốt rồi!". Tôi vội la lên: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có đau không?"

"Khụ khụ...". Đôi môi hắn nứt ra vài đường, giữa trán tỏa ra mồ hôi lạnh. Khi nói chuyện, cả khớp hàm như run lên. Hắn lẳng lặng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ấm áp mà chuyên tâm. Rất lâu sau, miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Ta không sao, ta không đau..."

"Ngươi chờ ta, ta đi lấy chút nước cho ngươi uống". Đang định đứng dậy, Bùi Lãm vội vàng giữ chặt tay của tôi. Tên nhãi này ngay cả khi bản thân bị thương vẫn có thể nắm chặt tay tôi, sức lực mạnh mẽ, tôi tránh vài lần cũng không được.

Tôi ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai hắn trấn an, nhẹ nhàng nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không đixa đâu, trên hoang đảo này chỉ có hai người là ta và ngươi, ta muốn chạy trốn cũng không trốn thoát. Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ quay lại nhanh thôi". Hắn khẽ nháy mắt, như là đang xem thử lời nói của tôi là thật hay là giả, tôi kiên định gật đầu thêm lần nữa, lúc này hắn mới giãn ra.

Tôi chặt một lá chuối ở trong rừng, chạy đến bờ hồ hứng một ít nước. Cũng may đây là hồ nước ngọt, nếu không, không ăn không uống thì chỉ có đường chết.

Sắc trời càng ngày càng tối lại, trăng sáng treo trên bầu trời, lờ mờ thất có một ít ánh sao thưa thớt lóe sáng.

Bóng đêm tĩnh lặng, mặt hồ mênh mông nhe khói, xa xa trên mặt hồ lóe lên một ánh sáng mỏng manh dịu nhẹ.

Tôi ra sức nhìn chăm chú, luôn tự nhủ bản thân không hoa mắt nhìn lầm, nhất thời mừng rỡ, vội không ngừng mang nước chạy về tìm Bùi Lãm. Không ngờ, lại thấy cả người hắn cuộn lại, toàn thân lạnh run, khớp hàm va nhau lập cập.

Không rõ hắn có bị gãy xương sườn hay không, nhưng không tùy tiện cử động được, nếu vô ý đâm vào nội tạng, hậu quả sẽ khó lường!

Vui mừng của tôi bỗng chốc biến thành sợ hãi, lập tức để nước uống xuống kéo hắn lại. Cơ thể của hắn bị thương rất năng, ngay cả khi tôi gọi hắn vài tiếng, cũng không có phản ứng. Tôi lại ngẩng đầu nhìn ánh sáng mờ nhạt xa xa kia, vừa mới trong một lúc, nó trở nên sáng rõ lên, hình như đang tiến dần về phía bên này.

Tôi nhẹ nhàng ôm đầu hắn vào trong ngực, thì thầm bên tai hắn: "Bùi Lãm, ngươi kiên trì một chút nữa, sẽ có người nhanh đến cứu chúng ta thôi!"

Hắn rên rỉ: "Nước, nước..."

Nghe vậy, tôi lập tức lấy nước từ lá chuối đút cho hắn uống. Yết hầu chuyển động, hắn uống hết nước trong lá cây, sau đó giống như sức lực thoáng trở lại sơ sơ, dần dần lại mê man đi.

Mắt thấy ánh sáng càng ngày càng gần, tôi không dám rời xa Bùi Lãm thêm lần nào nữa. Trên điểm cao nhất của gò đất, một mặt nhảy lên vẫy tay, một mặt kêu loạn lên: "Này - lại đây đi, lại đây đi! Ở đây có người! Đến cứu chúng ta! Mau đến cứu chúng taaaaaaaaaaaaa!"

Một con thuyền hoa chậm rãi ngừng ở bờ hồ, có mấy người đứng trên sàn tàu mau chóng bước xuống, nhìn dáng vẻ có chút quen thuộc. Tôi chăm chú nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn rõ, trong nháy mắt, chỉ cảm thấy trong lòng như có tiếng hát, vui sướng tràn ngập trong người không nói nên lời - người đứng đó không phải ai xa lạ, chính là Hi Âm!
Bình Luận (0)
Comment