Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 107

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 107: ĐÁP ÁN
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Pussy Cat
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Lưng hắn dựa vào lồng ngực của người phía sau, bị hơi thở chỉ thuộc về Tần Cứu bao vây.
Thân thể Du Hoặc nháy mắt thả lỏng, lại nháy mắt căng cứng.
Bọn họ lùi về phía phòng khách, đầu gối đụng trúng sofa.
Du Hoặc kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, lật người đẩy Tần Cứu lên ghế sô pha.
''Cố ý hay là không cẩn thận đấy?''
''Cái gì cơ?''
Tần Cứu sửng sốt.
Du Hoặc quỳ một gối đè lên phần sofa bên cạnh, nắm lấy cổ áo Tần Cứu hỏi: ''Anh là đang tính toán sẽ không nói lấy một tiếng mà tự mình làm trò khùng điên hay là không cẩn thận?''
Hắn cúi xuống, giống như một cây cung cương chặt, mang theo sự hung hăng sắc bén từ tư thế đến giọng điệu.
Nhưng Tần Cứu đã nhìn thấy dáng vẻ hối hả tìm người của hắn lúc ở trong nhà, chỉ mới vài phút trước thôi.
''Không cẩn thận.''
Du Hoặc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của anh.
''Chuyện đánh lẻ ấy sẽ không xảy ra lần thứ hai đâu, tôi hứa.''
Thật kỳ diệu, ban đầu bọn họ vốn là những con người cô đơn và không có sự ràng buộc, nhưng tại nơi này họ lại như có một sự liên kết vô hình nào đó.
Bắt đầu lo lắng những điều mà trước đây bản thân sẽ không lo lắng, bắt đầu hứa những điều mà trước đây chưa từng hứa. Cam tâm tình nguyện, mà không có sự miễn cưỡng nào cả.
Qua một lúc lâu, thân thể căng cứng của Du Hoặc rốt cuộc cũng dần thả lỏng.
Ngón tay đang nắm cổ áo Tần Cứu giần giật vài cái, tựa hồ như muốn buông ra để đối phương đứng lên. Hắn vừa nâng thân trên lên, lại đột ngột cúi xuống.
Hắn nửa quỳ trên sofa, vẻ mặt không kiên nhẫn. Sau đó bắt lấy cổ áo Tần Cứu, cúi đầu hôn xuống.
Sự chủ động ít ỏi này cũng khiến cho Tần Cứu phát điên.
Khi anh chạm đến lưng của Du Hoặc, nhịp tim của đối phương được truyền đến từng khớp xương bàn tay của anh, sự lo lắng cùng nặng nề, vẫn chưa dịu từ lúc anh mở mắt.
Vì thế, anh dùng nụ hôn mang theo ý vị trấn an hôn ngược lại.
Anh thân mật hôn vào khoé môi, cằm, đuôi mắt của Du Hoặc...
Kết quả, càng hôn tim lại đập càng nhanh.
Một lát sau, Du Hoặc đột nhiên nghiêng đầu tránh đi.
Hắn chống tay vào lưng ghế sô pha, kéo một đường rất đẹp từ quai hàm xuống cổ.
Không xa phía sau là một tấm gương cực lớn, trong đó Vu Văn và Sở Nguyệt đang cầm bút ngẩng đầu lên.
Tần Cứu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Du Hoặc cũng quay đầu nhìn theo.
Trong một khoảnh khắc, họ và những người bên ngoài gần như chỉ nhìn nhau qua gương.
Dẫu biết chỉ là trùng hợp nhưng cũng đủ khiến người ta bình tĩnh lại.
''Tại sao ban nãy lại che mắt tôi lại? Gương có vấn đề à?'' Âm thanh Du Hoặc có hơi khàn, ánh mắt vẫn dừng ở trên gương.
Ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đây của Vu Văn và Sở Nguyệt lộ rõ vẻ lo lắng, hiển nhiên không phải là bởi vì nhìn thấy gì đó, mà chỉ là đang rầu rĩ phải làm thế nào thì mới có thể đưa người ra.
''Không thể nhìn lâu vào gương được.'' Tần Cứu nói: ''Em không cảm thấy bên kia không thể dời mắt khỏi cái gương được sao?''
''Có một chút.'' Du Hoặc nói: ''Trừ cái này ra thì sao?''
Nếu chỉ là không thể dời mắt được, vậy thì cũng chả có gì cả.
''Cái này rất xa.'' Tần Cứu nói: ''Nếu như đứng gần trước mặt nó hơn, thì bản thân sẽ không tự chủ được mà muốn đi vào.''
''Người ngã vào rồi sẽ có vài người không muốn trở về nữa?''
''Ừm.'' Tần Cứu hừ cười một tiếng, nâng cánh tay không nhúc nhích từ nãy đến giờ, đưa đến trước mắt trái của Du Hoặc: ''Nếu một lòng một dạ muốn quay về, hậu quả có thể sẽ cực kì thảm.''
Du Hoặc rũ mắt thì thấy, năm đầu ngón tay và lòng bàn tay anh đều có một lớp vảy máu mỏng.
''Sao lại thế này?'' Du Hoặc nhíu mày nói: ''Thuốc đều ở trên lầu —''
''Bị cái này thì dùng thuốc gì cơ chứ.'' Tần Cứu xoa xoa: ''Lát nữa nó cũng rơi thôi. Lúc em mới bước vào, có phải đi ngang qua một làn sương đen hay không?''
''Phải.''
Du Hoặc nhớ ra, lớp sương mù màu đen ấy rất khó chịu, nó đâm vào đôi mắt và làn da của hắn, rất đau.
''Nếu thật sự đi qua chiếc gương, thì thứ đầu tiên đụng phải chính là làn sương mù đó.'' Tần Cứu nói: ''Lúc mới vào thì vẫn còn ổn, đi vòng vòng bên trong cũng không sao. Nhưng đi ra ngoài thì lại rắc rối hơn, đây là kết quả của việc lỡ đụng vào một chút.''
Anh giơ tay chỉ một vòng: ''Bên cạnh phòng khách là nơi mà gương không thể chiếu tới, đều là những thứ này.''
Khi Du Hoặc đi vào không có để ý kĩ xung quanh. Sau khi được anh nhắc nhở, hắn mới nhận ra rằng nơi họ ở không phải là một ngôi nhà hoàn chỉnh, mà là phòng khách, chỉ một nửa của phòng khách.
Cứ như thế, chỗ này đột nhiên bị giới hạn lại.
Căn phòng không có bao gồm ở phía trong, không còn căn nào có thể ở.
Du Hoặc sửng sốt, hỏi Tần Cứu: ''Cho nên ông Vu và mọi người đều không ở chỗ này?"
Tần Cứu lắc lắc đầu: ''Không có, nơi này chỉ có tôi thôi.''
Du Hoặc nghĩ, trên tủ đầu giường của căn phòng khách có treo một tấm gương dựng thẳng, nếu ông Vu chui vào đó. Vậy thì phạm vi hoạt động của ông cũng chỉ có trong căn phòng đó.
Mà phòng ngủ chính cũng có một tấm gương toàn thân, bọn Thư Tuyết hẳn là ở phòng đó.
Ba khu vực cách xa nhau, hiện tại xem ra, bọn họ không có cách nào đi tìm những người khác.
Chuyện này làm bọn họ có hơi lo lắng.
''Thế đúng ra là không phải anh ở trên lầu sao, vậy tại sao lại chui vào tấm gương này?'' Du Hoặc hỏi Tần Cứu.
''Tôi nghe thấy có tiếng động ở bên ngoài, lại phát hiện ra bọn nhóc không có ở trên giường, nên đi theo tiếng động xuống lầu.''
Lúc ấy Sherry ngồi xổm bên cạnh tấm gương, Sally vuốt bụng liếm khoé miệng, bộ dáng như thể vừa mới đánh chén một bữa no nê.
''Thật ra tôi đã mơ hồ cảm thấy được gương có vấn đề, bởi vì quyển nhật kí kia thường xuyên nhắc tới tấm gương.'' Tần Cứu nói: ''Đề bài có, manh mối cũng có, hiển nhiên không chỉ là bởi vì cô bé xinh xắn kia thuận miệng nói.''
Nhưng chả ai nghĩ tới, công dụng của gương sẽ là như thế này. Cho nên mặc dù là bọn họ, cũng khó mà tránh khỏi sẽ có sơ sẩy.
Vì thế đã bị hai đứa nhóc quỷ kia lừa một phen.
''Đúng rồi, tôi có để quyển nhật kí đó ở trên gối của mình, chắc chắn là em đã — '' Tần Cứu nói được một nửa thì dừng lại.
Sắc mặt Du Hoặc trở nên vi diệu.
''Em không thấy?'' Tần Cứu hỏi.
Du Hoặc: ''....... Không thấy.''
Người cũng biến mất rồi, mẹ nó, ai mà còn tâm tư đi đọc nhật kí của mấy đứa nhóc nữa?
''Ngày ấy có nhớ mang vào theo không?''
Du Hoặc: ''........''
Hắn nhớ lại mảnh kí ức hỗn loạn trước đó.
''Sau khi tôi ra khỏi phòng, thuận tay để ở — '' Du Hoặc nhìn một vòng, tìm một chiếc ghế đẩu cao dựa vào tường.
Có một chậu hoa đằng trên ghế đẩu cao, cành và dây leo rũ xuống. Một cuốn sách bằng da mềm nằm trên chậu hoa.
''Chỗ này này.''
Hắn đứng dậy khỏi sofa, bước đi qua. Cầm lấy cuốn vở vừa thấy, lại phát hiện chỉ có trang đang mở là có chữ viết, những chỗ khác đều trống không.
Tần Cứu cũng đi theo tới.
Nhìn đến trang có chữ thì sửng sốt.
Người viết sử dụng cọ màu nước đỏ sẫm, nét chữ đậm và vụng về. Có thể thấy được người đó thậm chí còn không thành thạo trong việc cầm bút.
Nhưng điều này không ngăn cản cô bé viết đầy cả một trang.
Góc trái có một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo ''Sally nói anh ấy rất đói'', phía dưới là ''Mình không nghĩ là sẽ viết nhật kí đâu'', bên kia còn có một câu ''Sherry là một nhóc quỷ đáng ghét''.
Những chỗ còn lại, đều tràn ngập câu ''Đi chết đi''.
Có mấy trang giấy còn bị xé rách, có thể thấy được người viết dùng sức rất mạnh, thậm chí còn có hơi phát điên..... không, là cực kì điên cuồng.
Đây không phải là một cảm xúc mà một cô bé bình thường sẽ có.
Loại hình ảnh này làm người ta có chút buồn nôn khó nói.
Du Hoặc cau mày nói: ''Anh nhìn tới trang này à?''
Tần Cứu lắc đầu: ''Không có, tôi nhìn vài tờ ở phía trước cơ.''
Chữ của bọn trẻ to và nằm rải rác, không viết được gì nhiều trên một trang, câu từ còn đơn giản nữa.
Tuy rằng Tần Cứu không đọc bằng cả tấm lòng, nhưng lại nhớ kỹ những nội dung đã đọc qua.
Anh chỉ vào chỗ trống trang thứ nhất nói: ''Nhìn xem ngày mấy tháng mấy thế? Không có để ý. Chỗ này viết, hôm nay soi gương rất nhiều lần, mẹ nói mình lại xinh đẹp hơn rồi.''
Du Hoặc: ''.......''
Câu này từ miệng Tần Cứu nói ra liền rất đáng sợ.
Tuy rằng anh chỉ như vừa đọc thuộc một đoạn, nhưng cách anh nói lại theo lối đùa giỡn hài hước, trông không có bình thường như con người ta được.
''Sao thế? Thái độ gì vậy nè?''
''Không có gì.'' Du Hoặc đưa nhật kí cho anh, ôm cánh tay dựa lên tường, lười nhác nói với Tần Cứu: ''Anh rất xinh đẹp, sau đó thì sao?''
Tần Cứu nhướng mày.
Du Hoặc làm bộ dáng chăm chú lắng nghe: ''Tiếp tục đi.''
***
Ngày 12 tháng 11, thời tiết rất đẹp.
Hôm nay soi gương rất nhiều lần, mẹ nói mình lại xinh đẹp hơn rồi. Mình cũng thấy vậy nữa á.
Nhưng Sally nói mình bị thiếu một cái răng, xấu quá.
Anh ấy cũng thiếu một cái răng chứ bộ, anh mới xấu ấy.
Ngày 13 tháng 11, trời mưa.
Hình như mình mọc răng rồi, ngứa quá đi, muốn cắn Sally, anh ấy lại nói mình xấu nữa kìa.
Hôm nay mình lại soi gương rất nhiều lần, mẹ nói cả gương cũng không đẹp bằng mình.
Mình vui quá đi.
Ngày 14 tháng 11
Hôm nay tấm gương kì lạ quá.
Sally thật xấu xí.
Ngày 15 tháng 11
Tụi mình chơi trò chọc cười, xem ai có thể kiên trì lâu hơn.
Mình thắng rồi, Sally phải cho mình một viên đường, nhưng anh ấy lại không cho. Mẹ cũng không cho anh ấy đường, nên mình tha thứ cho anh.
Ngày 16 tháng 11
Thật ra hôm qua mình có cười, nhưng trong gương mình lại không cười.
Có nên nói với Sally không nhỉ?
Ngày 17 tháng 11
Gương đang nhìn mình này.
***
''Tôi có lật mấy trang này.'' Tần Cứu vân vê vài trang giấy: ''Không rõ là có nhớ nhầm hay không nữa.''
Anh nhìn tới phần này, giọng điệu của Sherry rất bình thường, nhưng bắt đầu từ sau câu ''Đi chết đi'' thì lại như hai người khác nhau vậy.
''Nhớ đến một tình tiết cũ.'' Du Hoặc nói: ''Sherry từ trong gương bò ra, thay thế cái nguyên bản kia.''
Tần Cứu nói: ''Cũng khá cũ rồi, nhưng khả năng lại rất cao. Trí tưởng tưởng của hệ thống mà suy nghĩ được ra mấy câu chuyện xưa lắc xưa lơ này, thì cũng là chuyện bình thường thôi.''
''Nếu thật sự là như vậy thì quyển nhật kí này cũng có tác dụng đấy.'' Du Hoặc nói.
Sherry có thể bò từ trong gương ra ngoài, vậy chắc bọn họ cũng có thể.
Nếu trong nhật kí có nhắc tới làm sao để bò ra.... Vậy thì cô bé Sherry chính là thiên thần rồi.
Trong lúc suy nghĩ, Du Hoặc dựa vào tường thì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở bả vai.
Giống như có thứ gì đó cứ đâm vào vai của hắn vậy.
Hắn quay đầu thì phát hiện lớp sương đen đang cách hắn vài bước không biết từ lúc nào đã lấn tới, đang nuốt chửng lấy bả vai của hắn.
Nó xuyên qua áo khoác và áo thun, bò thẳng lên vai hắn.
Hắn nhanh chóng quay người sang một bên, rút ​​vào giữa phòng khách cùng Tần Cứu.
Màn sương đen bao quanh từ mép rồi thu vào giữa với tốc độ khó có thể thấy được bằng mắt thường.
''Rốt cuộc đây là cái quái gì vậy? Tại sao nó lại thu về giữa vậy?''
Tần Cứu xé khăn trải bàn trên bàn ăn, cúi đầu lau cho Du Hoặc.
''Đại khái là gương đang tiêu hoá ấy mà.''
''......''
Du Hoặc nghĩ nghĩ một lát, sắc mặt lập tức trở nên xanh lè.
Nếu như quá trình này vẫn không ngừng, bọn họ không thể bàn bạc với nhau, vậy thì ông Vu và đám Thư Tuyết sẽ gặp rắc rối mất.
Không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.
Ở tấm gương cách đó không xa, xuyên thấu qua lớp kính, có thể nhìn thấy mơ hồ trên chiếc ghế đẩu cao trong góc có một quyển nhật ký.
Vu Văn và Sở Nguyệt ở bên ngoài đột nhiên được gửi gắm rất nhiều hy vọng, nhưng họ vẫn không hề biết gì.
Du Hoặc nói: ''Vu Văn không thể ngồi yên được, đặc biệt còn không thích làm bài. Thằng nhóc chắc là sẽ đi khắp nơi nhìn, phát hiện ra quyển nhật kí kia chỉ là việc sớm hay muộn thôi. Sở Nguyệt.......''
Hắn không có nhiều ký ức với Sở Nguyệt cho lắm.
Nhưng trong trí nhớ có hạn ấy, thì đối phương lại là một người đáng tin cậy.
Bọn họ nín thở chờ đợi.
Sau đó, thấy Vu Văn dùng tay xé một tờ giấy trắng, rồi lấy marker vẽ lên.
''Cậu ta đâm giấy làm gì vậy?'' Tần Cứu nheo mắt hỏi.
Du Hoặc: ''Không phải đâm giấy....''
Bà mẹ nó, tính xem có tổng cộng bao nhiêu tam giác.
Cậu gần như chọc thủng mọi sự kiên nhẫn của anh họ và bạn trai của anh ấy, cuối cùng cũng vạch ra được câu trả lời.
Chỉ là làm được một bài toán tiểu học, thế mà cậu lại như rất hào hứng. Đưa bản nháp cho Sở Nguyệt xem, sau đó viết đáp án vào phiếu trả lời.
Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng sàn sạt, giống như tiếng bút cọ xát vậy.
Hai người liếc nhau, quay đầu tìm nơi phát ra âm thanh.
Ở phía dưới chiếc bàn trà bằng lưu li đen, bọn họ tìm được một tờ giấy.
Đề bài được viết trên giấy, giống hệt như hình ngoài gương. Chỉ là các từ ngữ đã bị đảo ngược.
Lúc này, phía dưới cái đề thứ nhất có rất nhiều chữ số — số 28 ngược.
Lại qua 2 giây nữa, có một dấu tích nhỏ màu đỏ bên cạnh nó. Được cộng thêm 6 điểm.
Khi câu hỏi được trả lời chính xác, màn sương đen lùi lại vài tấc rồi dừng lại.
Trên ghế sô pha, thắt lưng Sally co giật, lo lắng hơn bất cứ ai khác.
Mới tiêu hoá được có một nửa, chuyện này ai mà chịu nổi.
''Em trai của em cũng không tệ lắm ha.'' Tần Cứu không chút bủn xỉn mà khen một câu.
Mới vừa khen xong, liền thấy bạn nhỏ Vu Văn không ngừng cố gắng đang bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ câu thứ hai.
Cậu gặm bút suy nghĩ vài giây, không biết Sở Nguyệt ở bên cạnh nói cái gì.
Bóng đèn trên đỉnh đầu bạn nhỏ sáng ngời mà ''Đinh'' một tiếng, lập tức vung bút lên viết đáp án cho đề bài thứ hai.
Trong phòng khách, lần thứ hai vang lên tiếng sàn sạt.
Có một câu trả lời trên tờ giấy trong tay của Du Hoặc.
Dưới đề bài thứ hai, Vu Văn viết hai chữ — vô số.
Vài giây sau, một dòng đỏ chậm rãi hiện ra trên mặt giấy.
Màn sương đen lại bắt đầu mấp máy, Du Hoặc và Tần Cứu cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Sherry mếu máo, chưa kịp gào lên, anh trai Sally đã khóc trước, khóc đến cực kì tuyệt vọng.
Cậu nhóc lại muốn ăn thịt người nữa rồi.
Pussy Cat (Mồn Lèo) edit.


Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)

Bình Luận (0)
Comment