Thi Đại Học Toàn Cầu

Chương 2

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng
Chương 2: GIÁM THỊ
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc
ᶘ •ᴥ•ᶅ
Du Hoặc đá chậu nhôm đựng than trong góc tường sang một bên, ông Vu cẩn thận nhóm lửa, lò sưởi ánh lên một mảnh cam rừng rực.
Vu Văn ngồi xổm bên lò, ủ rũ cúi đầu mà ném cành cây vào trong.
Ánh lửa lay động, cậu rầu rĩ mà nhìn trong chốc lát, cảm thấy trước khi chết nên tìm một người để tâm sự. Kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy anh trai cậu đứng bên cạnh hơ tay, bộ dáng thờ ơ không chút quan tâm.
Vu Văn suy xét hai giây, quyết định vẫn là nên an tĩnh mà chết.
.
''Này, cô bé.'' Ông Vu đột nhiên lên tiếng.
Du Hoặc liếc mắt qua bên kia một cái.
''Không biết xưng hô với con như thế nào?'' Ông Vu vỗ vai cô gái mang thai: ''Con bụng mang dạ chữa thế này, sao lại có thể đứng đây chịu rét thế? Không biết chú ý gì cả, mau qua đây sưởi ấm đi. Đừng để bị cảm, lúc về hai mẹ con bị ốm thì khổ.''
Cô gái mang thai nghe vậy sửng sốt một lát, nước mắt lã chã rơi xuống.
Ông Vu bị doạ cho nhảy dựng: ''Làm sao, sao lại như thế này?''
Cô gái mang thai khóc lóc nức nở: ''Không biết có còn giữ được mạng hay không....''
Tuy là nói như thế, chị vẫn là dịch ghế ngồi dựa vào bên cạnh bếp lò.
Cô gái khóc một lúc lâu, rốt cuộc cũng nín. Cố nói với ông Vu bằng giọng mũi đặc sệt: ''À, gọi cháu Vu Dao là được rồi.''
Ông Vu cười gượng haha hai tiếng, trấn an nói: "Không ngờ lại là người cùng họ, chú thấy con với cháu trai....''
Mắt thấy Du Hoặc đang nhìn mình, ông uốn lưỡi bảy vòng rồi đổi hướng: ''...... Con trai cũng xấp xỉ với nhau, rất có duyên đấy, khi nào ra khỏi cái chỗ quỷ tha ma bắt này, bọn chú sẽ tặng con vài bao lì xì xả xui, cầu chúc mẹ tròn con vuông.''
Gã xăm trổ mặt âm trầm lẩm bẩm một câu: ''Lúc này là lúc nào rồi, mà còn hứng thú nói chuyện phiếm.... Đệt!''
Mọi người nghe vậy sắc mặt sửng sờ, tản ra bốn phía, lục lọi khắp căn phòng.
Chỉ có điều thứ người ta nhắm đến là đề thi, còn thứ mà gã xăm trổ nhắm đến lại là vũ khí phòng thân.
Du Hoặc đứng im không nhúc nhích, hắn đứng sưởi ấm tay, lau nhẹ vài cái lên mặt tường viết đề thi, lại cúi đầu nhìn mấy món đồ lặt vặt.
Mặt trên của mấy cái chai lọ, một đống tiền xu đen sì, mấy khối đá cuội hình dạng kỳ quái, lông gà vương vãi khắp nơi, thậm chí còn có mấy cái núm vú cao su bị mốc không biết có từ thế kỉ nào rồi.
Vu Văn thấy Du Hoặc không nhúc nhích, cũng không dám lộn xộn.
Cậu nhớ lại lời dặn dò của thầy cô trước lúc thi đại học, rằng khi không có manh mối hãy đọc thật kĩ đề thi thêm một lần nữa. Vì thế cậu liền lại đứng trước tường, miệng liên tục lẩm bẩm.
"Một nhóm du khách đi tới Tuyết Sơn...."
"Du khách....."
"Tuyết Sơn....."
"À....."
Sau khi hồi thần, phát hiện trong phòng phá lệ cực kì yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn cậu.
Vu Văn: "........ Tôi chỉ đọc chơi chơi vậy thôi."
Ông Vu có tật xấu mà tất cả các bậc cha bậc mẹ đều có, chính là tại thời điểm đông người, luôn hi vọng con cái có thể làm mình nở mày nở mặt: "Nghĩ đến cái gì sao? Nói nghe thử xem?"
Vu Văn trợn trắng mắt: "Không có!"
Mọi người thất vọng ra mặt, lại tiếp tục lục lọi.
Chỉ có gã xăm trổ vẫn không buông tha, gã hoài nghi mà nhìn Vu Văn: "Thật sự không có? Đừng có mà chơi cái trò giấu giấu giếm giếm!"
Vu Văn: "Tôi giấu làm cái quái gì chứ?"
Gã xăm trổ nhìn chằm chằm đôi mắt cậu một lát, làm cậu cảm thấy rất khó chịu.
"Thôi được, tốt nhất là không có đấy!"
Chắc ông anh lưu manh này hay doạ nạt người khác đến quen mồm rồi, câu nào câu nấy đều không có chút dịu dàng ôn nhu nào hết. Nói xong lại quay đầu tiếp tục tìm vũ khí.
Vu Văn không một tiếng động mà thầm lặng giơ ngón giữa, trong lòng nói: Thằng ngu.
Bạn nhỏ này vừa mới vị thành niên sau kì thi đại học, đang đứng trước thời kì "tự luyến" đỉnh cao, cảm thấy thiên hạ này ai cũng ngu hết chỗ nói, ngay cả ba mình cũng kéo vào luôn, duy nhất chỉ có Du Hoặc là ngoại lệ.
Thật ra chuyện cậu biết tới Du Hoặc, cũng là chuyện của hai năm gần đây. Ông Vu nói Du Hoặc ở nước ngoài trị bệnh, sau này lại thường rất hay về nước. Mỗi lần trở về, đều ở nhà cậu những hai ngày.
Hai ngày rồi hai ngày, thực tế cũng chả có nhiều lắm.
Bằng vào trí nhớ siêu phàm không bao giờ sử dụng trong việc học hành của mình, cậu vẫn hiểu được đôi chút chuyện.
Ví dụ như trí nhớ của Du Hoặc có chút vấn đề, hắn thường không có chút ấn tượng nào về những người hắn vừa gặp hay những chuyện xảy ra vào vài năm trước, ra tận nước ngoài chữa bệnh cũng vì lí do này.
Hay lại ví dụ như, những người lớn trong nhà đều có chút sợ hắn.
Điểm này Vu Văn có nghĩ cả trăm lần cũng đều nghĩ không ra, hắn từng hỏi qua ông Vu vài lần, ông Vu nói cậu cả ngày không biết làm việc gì cho ra hồn chỉ toàn suy nghĩ vớ va vớ vẩn.
Thời gian lại trôi qua, dần dần cậu cảm thấy nó chỉ như chuyện thường tình ngoài huyện.
Dù sao thì, trong căn phòng này ngay cả phường du côn ban nãy còn có chút sợ Du Hoặc mà.
Ỷ vào có anh trai bên cạnh, Vu Văn ngầm tính toán vài cách chơi gã lưu manh xăm trổ, chọc gã dăm ba câu. Kết quả vừa quay đầu, đã thấy Du Hoặc biến mất không dấu vết.
Vu Văn: "........ Người đâu mất rồi?"
Cô gái mang thai Vu Dao hỏi: "Em tìm ai vậy?"
Thân thể cô không tiện di chuyển, không thể đi lên tìm kiếm đồ đạc như mọi người.
Vu Văn: "Anh trai của em!"
Vu Dao: "Anh ấy đi qua bên kia kìa!"
Cô hướng mắt qua bên đầu khác của căn nhà, bĩu môi.
.
Gian nhà này kể ra cũng không nhỏ, tính luôn cả phòng khách thì lầu một có ba phòng. Trong chỗ tối ở góc tường có một chiếc cầu thang cũ kĩ, nối liền với gác xép nhỏ bên trên.
Đồ đạc thì nhiều đếm không xuể, đã thế còn chen chúc cả đám người, cho nên mới cảm thấy tối tăm và chật hẹp.
Cửa phòng ngủ ở tầng một đều bị khoá, ổ khoá rỉ sét, cấu trúc kì lạ.
Càng quái lạ hơn chính là, trên cánh cửa phòng treo một con gà trống, trên một cánh cửa phòng khác lại treo một con gà mái.
Hai con gà bị rút hết máu, nhưng lông gà lại không có vẻ như đã từng bị bứt, đầu cả hai con đều bị bẻ về cùng một phía, nhìn qua vô cùng đáng sợ. 
Lúc Vu Văn đi tới, Du Hoặc đứng ở cạnh cửa tựa như bóng ma lấp ló.
Nhìn còn đáng sợ hơn hai con gà quỷ kia.
"Anh.. đang sờ cái gì trên tay vậy?" Vu Văn chà sát tay nổi da gà.
"Rìu, chưa từng thấy qua sao?" Du Hoặc lười nhác ngước mắt lên nhìn.
"Thấy rồi......"
Vu Văn thầm nghĩ thấy rồi mới sợ chứ ba, tự nhiên dở chứng đi cầm rìu?
Đã cầm thì thôi đi, Du Hoặc lại còn cầm cây rìu cỡ nhỏ, ngón tay cái vuốt vuốt lưỡi rìu.
"Đi một vòng quanh nhà rồi, có thấy manh mối gì không?" Du Hoặc ngẩng đầu lên hỏi.
"Dạ?" Vu Văn vẻ mặt mờ mịt, "Bắt buộc phải nghĩ ra gì ạ?"
Du Hoặc nhìn về phía cậu.
Vóc dáng hắn rất cao, nhìn người đều là nhìn từ trên xuống. Con ngươi thanh thấu màu nâu nhạt, mí mắt rất mỏng, nhìn rất đẹp, nhưng đôi mắt ấy lại không mang cảm xúc, cảm giác rất xa cách.
Nói khó nghe hơn, là không có cảm giác gần gũi.
Vu Văn lúng túng: "Anh cho em thử một ví dụ đi."
Du Hoặc: "Ví như vấn đề liên quan đến Tuyết Sơn?"
Vu Văn: "......Em không chắc lắm."
Du Hoặc: "Mày không đi học hay sao?"
Vu Văn: "Có chứ ạ......."
Du Hoặc: "Vậy kiến thức bị chó tha hết rồi sao?"
Vu Văn: "Học được một ít bí kíp thượng đẳng nha...... Ba ý dài một ý ngắn thì chọn ý nào ngắn nhất, ba ý ngắn một ý dài thì chọn ý nào dài nhất, hai ý dài hai ý ngắn thì chọn B, dài xêm xêm nhau thì chọn C. Học Vật lí thì toàn dựa vào cái này."
Du Hoặc: "...."
Vu Văn: "Còn một cái cực kì quan trọng nữa."
Du Hoặc: "...."
Vu Văn: "Học được cách từ bỏ."
Du Hoặc: "Cút!"
Vu Văn cảm thấy nếu nói tiếp nữa, thì cây rìu sẽ phi thẳng vào giữa trán của mình, vì thế lập tức ngậm miệng.
Cuối cùng, anh họ yêu dấu của cậu cũng thu lại ánh mắt, không nhìn cậu nữa.
Một lát sau, Vu Văn nhịn không được nữa, lại hỏi một câu: "Anh, anh cầm cái đó làm gì vậy?"
"Tìm bút." Du Hoặc nói xong, mặt tỏ vẻ ghét bỏ mà cười lạnh một tiếng, ném chiếc rìu cỡ bằng bàn tay vào thùng rác.
Vu Văn nhìn chằm chằm chiếc rìu: "Anh đang tìm gì cơ ạ?"
Du Hoặc: "Bút."
Vu Văn cảm thấy nếu không phải cậu thì là Du Hoặc, chắc chắn có một người điên.
Nhưng Du Hoặc chả thèm để ý đến cậu nữa, nói xong liền một bước lên thẳng gác xép.
.
Chọn tới chọn lui, thời gian thấm thoáng trôi qua.
Không biết từ bao giờ mà con số sơn đỏ trên tường đã thay hình đổi dạng, từ sáu sang năm, lại biến sang bốn.
Lần thu bài đầu tiên đã cận kề, mọi người đang hết sức nôn nóng. Tìm không ra manh mối, cũng chẳng hề có manh mối, ngoài ra còn có chiếc đồng hồ như đang đếm ngược thời gian thi đại học treo ở đằng kia.
Áp lực quá nặng, đương nhiên sẽ có người bí quá làm liều.
Lúc Du Hoặc từ trên gác mái đi xuống, cô gái mang thai Vu Dao nhúng tay vào một chiếc bình màu đen, có lẽ định sẽ viết gì đó lên tường.
Một mùi hôi thối, chua loét từ trong lọ lan ra, cứ như mực nước hàng fake để lâu ngày, nhưng màu mực lại rất khác với những lọ bình thường.
Có lẽ là do ánh đèn mờ nhạt, thấp thoáng hiện lên một màu nâu của gỉ sét.
"Tôi... tôi viết như vậy không sao thật chứ?" Sắc mặt Vu Dao lo lắng, giọng nói có chút hoảng loạn, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến mọi người thêm một lần nữa. "Chẳng liên quan gì đến vật lý cả......"
"Trong đề chả có tí dữ kiện nào, đến thần linh cũng chả biết làm gì để có điểm!" Một ông chú trung niên hói đầu, mặt mũi nhỏ nhắn, sắc mặt sa sầm mắng. "Tao đã nghi ngay từ đầu là chả có cái đáp án khỉ khô nào đúng cả. Hiện tại cứ bỏ trống hết, qua sáu tiếng, chỗ trống lại không có gì, chẳng phải chết cả lũ à?"
Lão ta lại trợn mắt lên với Vu Dao: "Mày dám viết không? Không dám thì để tao!"
Vu Dao thoáng rụt người lại, cuối cùng ngón tay ướt sũng vẫn đặt lên tường.
Cô vạch hai dòng, lại phát hiện nước trên ngón tay lại không hề thấm ướt lên bức tường đá gỗ, những nét viết xuống nháy mắt cũng biến mất.
Còn kèm theo tiếng nước nhỏ xíu.
Tựa như tất cả đều bị cái tường kia.... nuốt sạch.
"Tôi... tôi không viết được....." Vu Dao luống cuống.
"Sao vậy? Mực không đủ à?" Lão trọc bước lên, lấy tay chấm vào lọ mực nước một cái, dùng sức vẽ lên bức tường làm bài.
Kết quả vẫn y như lúc trước.
Thậm chí nét vẽ còn chưa được dài, đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tiếng nước nhỏ xíu ban nãy như ẩn như hiện.
Lão trọc đầu ngỡ ngàng một hồi, bỗng nhiên không kiềm được cảm xúc: "Sao lại có thể..... Sao lại không viết lên được? Nhất định là mực không đủ để viết...... mực không đủ.........."
Lão ta duỗi tay định chạm vào cái bình mực lần nữa.
Khoảng khắc lọ mực sắp bị hắt lên tường, tay lão đã bị ngăn lại.
Quay đầu lại thì thấy, Du Hoặc từ trên cao nhìn xuống, nhăn mặt không kiên nhẫn quát: "Đừng có điên nữa, tường có vấn đề!"
Lão trọc vô thức giãy giụa hai cái, mặt đã đỏ gay mà vẫn không thể rút tay lại được.
"Vu Văn." Du Hoặc ngoái đầu. "Đưa sợi dây thừng cạnh tường cho tao!"
Lão trọc đỏ mặt tía tai gào lên với hắn: "Mày định làm gì tao?"
Du Hoặc nhanh nhẹn thắt nút dây thừng, quấn vài vòng trên người ông ta.... ngay cả cánh tay cũng trói gô vào.
Bạn nhỏ Vu Văn cũng sợ chết khiếp: "Anh, hồi trước anh làm nghề gì, làm sao lại trói người điêu nghệ đến thế?"
Đôi mắt lạnh nhạt của Du Hoặc lia tới bên cậu.
Bấy giờ Vu Văn mới nhớ ra... có lẽ đến bản thân anh ấy cũng không biết.
Lão trọc bị ném lên cái sofa rách rưới, Du Hoặc đóng nắp "lọ mực" lại mà vốn dĩ cũng chả biết nó là cái giống ôn gì.
Giây phút hắn vặn nắp lọ, tất cả mọi người trong nhà đều nghe một tiếng thở nhẹ.
"Ai?"
Lông tơ mọi người đều dựng cả lên.
Trên bức tường làm bài, tại vị trí cuối cùng mà vết bẩn biến mất, vốn dĩ là một khoảng không đột nhiên lại hiện lên một dòng chữ:
[Cảnh báo vi phạm quy chế: Sử dụng dụng cụ không hợp quy chuẩn để làm bài thi, đã báo cáo giám thị.
Giám thị: 001, 154, 922]
Tiếng gà trống gáy bất ngờ vang lên trong nhà.
Vu Văn sợ tới mức suýt nữa gáy theo tiếng gà luôn. Cậu rụt cổ, tay mạnh mẽ nắm lấy anh mình, nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cổ con gà trống đang treo ở cửa xoay nghẹo một góc, trợn to đôi ngươi nhìn về phía cánh cửa.
Du Hoặc nhấc chân định đi tới cánh cửa, Vu Văn như chó chết chạy theo níu áo hắn, như muốn kéo hắn lại. Cuối cùng, cậu lại theo hắn đi tới cánh cửa.
Ngoài cửa sổ, gió cùng tuyết thay nhau rít gào, có ba bóng người đang từ từ đi lại.
Người đi đầu tiên rất cao, tóc ngắn màu đen, mặc áo măng tô. Dù chỉ nhìn dáng người từ xa cũng nhìn ra được tầm vóc cao lớn và dũng mãnh. Lúc anh đi đến cửa, một cơn gió ào qua, sương tuyết làm nhoè cả khoé mắt.
Anh cúi đầu nhẹ chớp một cái, những hạt tuyết từ trên mi mắt rơi xuống. Khi anh ngước lên, đôi ngươi đen láy sâu hút phản chiếu màu tuyết, trùng hợp chạm mắt với Du Hoặc đang ở trong nhà.
Du Hoặc vô thức mà chạm nhẹ lên khuyên tai.
Vu Văn ở bên tai thì thầm như tiếng muỗi kêu vo ve hỏi: "Đừng nói anh quen hắn nhé?"
Du Hoặc nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: "Quên rồi!"
Edit by Nọc
Đã sửa 11/3/2021
Tác giả có lời muốn nói: 
Lưu bản thảo như chạy giặc, đọc lại nhưng không có nghĩa là viết lại được orz

Đã vậy mồn lèo còn làm một bãi trên giường tui, phải cho nó vào đây làm kiểm tra luôn mới được



Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)

Bình Luận (0)
Comment