THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển IV: Đừng nhắm mắt với tôi
Chương 89: LỜI NGUYỀN DẦN TRỞ NẶNG
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Nọc
ᶘ •ᴥ•ᶅ
154 một tay cầm nước một tay cầm thuốc, sững sờ tại chỗ.
Cậu ta không nghĩ tới việc Du Hoặc sẽ đột nhiên qua đây, xém tí nữa đã quên mình muốn làm gì rồi.
''Boss bị thương ở tay.'' 922 đi tới, âm thanh vẫn trầm thấp như cũ: ''Nghe 1006 nói, miệng vết thương của anh ấy xuất hiện trễ hơn cậu, có thể cũng sẽ lâu tỉnh hơn một chút.''
154 lúc này mới hoàn hồn, pha thuốc và nước vào ly, nói: ''Cụ thể thì chưa biết ra sao, tôi cũng chưa có kiểm tra nữa.''
Tay Tần Cứu buông thõng ở một bên, hơn phân nửa bàn tay đều thảm đến không nỡ nhìn, tám lạng nửa cân với vết thương của Du Hoặc.
Rõ ràng đều là bê bết máu thịt, đều là sâu đến nỗi có thể nhìn thấy xương.
Du Hoặc lại cảm thấy vết thương của Tần Cứu càng đáng sợ hơn.
Có thể là do vết thương nằm trên cơ thể người khác, bao giờ cũng chói mắt hơn cả.
''Sao lại không kiểm tra?'' Hắn hỏi 154.
''Lúc boss ngủ không thích người khác — ấy?'' 154 giải thích được một nửa, Du Hoặc đã vươn tay cởi cổ áo đang cài của Tần Cứu.
Vừa mới chạm một cái, Tần Cứu đang phát sốt liền nhíu mày lại.
Mặt nạ của anh để một bên, ánh lửa dưới tầng hầm âm u, giống như gương mặt của anh, cả môi cũng tái nhợt không còn giọt máu.
Ngày thường anh luôn là kiểu lười nhác lại kiêu ngạo, quanh thân lúc nào cũng có thừa khí chất tràn đầy sức lực, dường như sẽ chả bao giờ biết mỏi mệt là gì.
Bộ dạng ủ rũ mệt mỏi này thực sự rất hiếm gặp, có thể thấy được tình trạng hiện tại rất nghiêm trọng.
Ngón tay Du Hoặc dừng một chút, chuyển động cũng nhẹ nhàng hơn.
Hắn đang muốn tiếp tục cởi, đã bị người ta bắt lấy cổ tay.
922 ''é'' một tiếng.
Cũng may là Du Hoặc không có dùng cái tay bị thương kia, bằng không với cái sức nắm tay người ta của Tần Cứu thì chắc vết thương đã.......
Chao ôi —
Da gà da vịt nổi lên hết rồi nè.
922 chà xát tay.
154 thở dài nói hết lời ban nãy: ''Anh ấy không thích người khác chạm vào mình, mười phần thì có tám chín phần là sẽ bị đánh.''
Vừa dứt lời, Tần Cứu tỉnh lại.
Anh mở nửa mắt, ánh mắt mang theo vẻ buồn ngủ dừng trên mặt Du Hoặc.
Cơn sốt cao hiếm gặp khiến người ta khó phân biệt đâu là thật, đâu là mơ.
Tần Cứu mau chóng khép đôi mắt lại, vẻ buồn ngủ giữa đôi mày anh tuấn vẫn chưa biến mất, nhưng không còn nhăn như trước nữa.
Lực đạo lúc nắm tay Du Hoặc đã được giảm bớt, nhưng cũng không có buông ra. Trong lúc nhắm mắt, anh đã nhẹ nhàng xoa ngón tay vào cổ tay Du Hoặc hai cái.
Đây là một hành động nhỏ cực kì tự nhiên, mang theo một sự vỗ về gần như là thân mật tuyệt đối.
Những người khác chỉ là nhìn đến, còn Du Hoặc là cảm nhận được.
Ngón tay hắn gấp lại một chút.
Rõ ràng chỉ cần di chuyển một cái là có thể rút ra, nhưng dường như hắn bỗng trở nên lười biếng, không muốn rút tay ra.
Ngây người chưa đến hai giây, Tần Cứu mở mắt lần thứ hai.
Lần này anh hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt lại một lần nữa rơi lên mặt Du Hoặc, lại quét về phía mọi người xung quanh, rốt cuộc nghiêng người ngồi dậy.
Nhiệt độ cơ thể trên cổ tay đột nhiên dời đi mất, Du Hoặc khẽ cử động khớp xương.
''Bị tê rồi à?'' Giọng nói Tần Cứu lộ ra tiếng khàn khàn, nói: ''Lúc ngủ tôi có hơi cảnh giác, cậu có bị thương chỗ nào không?''
Hiển nhiên, cái xoa xoa kia chỉ là hành động vô tình của anh, tỉnh dậy đã không còn nhớ nữa rồi.
Du Hoặc nghiêng nghiêng đầu nói: ''Nắm có một chút, không dùng lực nhiều.''
''Tay cậu bị sao vậy?'' Ánh mắt Tần Cứu dừng trên cổ tay, lại nhíu chặt mày lần thứ hai.
Du Hoặc: ''......... Anh nên xem cái tay của mình trước đi.''
922 gõ trán vào vai 154, không thốt nên lời: ''Trời ơi..... Tôi muốn quỳ lạy luôn rồi này......''
154 vẻ mặt khiếp sợ, cũng không biết là bị vết thương của hai người nọ làm cho khiếp sợ, hay là bị hay người nọ làm cho khiếp sợ nữa.
Bà mẹ nó vết nào vết nấy đều thấy cả xương bên trong, thế mà lực chú ý lại đặt ở trên người đối phương. Đây là cơn đau đầu do bị liệt dây thần kinh hay là có một trái tim nhân hậu thế?
Chắc là mấy người kiểu đại tài xuất chúng thì không giống người bình thường cho lắm.
Thí sinh Triệu Hồng với tiền sử chất đống trong khu giám thị nghĩ thầm, cả đời này chắc cậu ta không làm boss được nữa rồi.
Giải thích đơn giản, Tần Cứu liền hiểu rõ tình huống hiện tại: ''Cho nên phương pháp giết tên công tước kia là sai rồi.''
Cao Tề: ''........ Chúng ta nói nửa ngày trời, là để cậu hiểu được mức độ nghiêm trọng của lời nguyền, tính mạng của hai người hiện tại đang nguy hiểm, tính mạng nguy hiểm đấy có biết không? Nếu như không cẩn thận một phát, thì từ nay đến cuối đời hai người đều phải ở trong cái nhà thờ, xưng anh gọi em với cái đám cả người đầy máu me kia đấy! Ai ở đây bàn bạc cách giết tên công tước với cậu?''
''Tôi biết.''
Cao Tề: ''Biết biết cái mông của cậu!''
Tần Cứu nhướng mày nhìn ông ta.
Cao Tề giằng co với anh vài giây, đột nhiên vuốt mặt một phen, lòng thầm nói: Trời ụ, từ khi nào mà mình lại quanh co đến vậy, giống như 001 không còn là kẻ đối đầu với mình nữa mà là anh em nối khố thì đúng hơn.
Ông ta bụm mặt giật giật môi, lẩm bẩm nói: "Không chạy khỏi cái nồi này của A rồi, mình nhất định là bị logic thiên tài "bạn của bạn cũng là bạn" ảnh hưởng mất rồi."
Cao Tề quay đầu đi trấn áp Du Hoặc.
Hắn với Tần Cứu cùng ngồi trên một cái ghế dài, dưới sự hợp lực thúc giục của 922 và 154, dưới ánh nhìn chăm chú không lên tiếng của 021...... không chịu uống thuốc.
154 mở lòng bàn tay ra, một đống thuốc men lẫn lộn, nào là hạ sốt, giảm nhiệt, giảm đau, cái gì cần có thì đều có hết.
Tiểu thư 021 trở mặt như lật sách, giây trước còn miễn cưỡng không chịu đi tìm thuốc, mắt vừa thấy eo Du Hoặc bị chảy máu, liền quay đầu chạy lên phòng, ôm một cái túi cấp cứu xuống.
''Một viên là đủ rồi.'' Du Hoặc nói, đẩy đẩy Tần Cứu một chút nói: ''Quản người của anh đi.''
Một câu vừa nói, Cao Tề liền rơi vào trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngay tại trận.
Nhiều năm trước kia, khi Du Hoặc vẫn còn mặc đồng phục giám thị, ở hội nghị thường quăng cho Tần Cứu một câu: ''Quản người của anh đi.''
Mà Tần Cứu lúc nào cũng trả lời một câu: ''Người của tôi? Được thôi, vậy mời tổng giám thị lát nữa khi quản giáo tới dự thính cho lời bình, thế nào?''
Địa điểm là phòng họp, trung tâm kiểm soát, hành lang, toà xử phạt,... Từ từ, không khí lúc nào cũng căng đét, mùi "thuốc súng" dày đặc. Gương mặt A luôn là lạnh lùng, ngữ khí 001 luôn là khiêu khích.
Giờ đây đã là nơi ở thường ngày của giám thị rồi.
Không nghĩ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy, vẫn là câu nói đó, vẫn là số người ấy, thế nhưng có thể hoàn toàn không giống nhau.
Tần Cứu nhìn Du Hoặc một tay đầy máu, giữa chân mày vẫn nhíu chặt lại như cũ, sau đó dặn dò 154: ''Một viên chắc chắn không đủ.''
Du Hoặc để tay ra sau lưng, nói với 154: ''Cho anh ấy trước đi.''
Tần Cứu: ''.............''
154 còn chưa mở miệng, 021 đã nhịn không nổi nữa.
Vị tiểu thư này mắt trợn trắng, đẩy hai đống thuốc nói: ''Có thôi được hay chưa đây? Bộ chúng tôi đang ép hai người ăn *** hay sao? Thí sinh này vừa mới cho tôi nhìn thử cái giáo đường của đám NPC kia, ai cũng đều thối rữa hết cả rồi. Chúng ta đang cố gắng cứu sống những NPC kia, hai người có thể nào gạt bỏ lòng tự trọng của đàn ông sang một bên, thừa nhận là mắc bệnh rất khó chịu, sống không được chết cũng không xong, được hay không?''
Nàng bỏ hai đống thuốc, mỗi đống vào một cốc nước, đưa mỗi người một cốc, nói: ''Uống hết!''
***
Du Hoặc và Tần Cứu không thể lay chuyển được vị tiểu thư này, dựa vào thái độ của một người đàn ông, miễn cưỡng uống hết cốc thuốc, lại đi quấn băng gạc.
Hiệu lực tuy không rõ ràng, nhưng có còn hơn không.
Dưới tác dụng của thuốc, hai người lại ngủ một giấc.
Ba tiếng mau chóng trôi qua, cửa phòng tạm giam rốt cuộc cũng mở ra, nhóm thí sinh đầu tiên la lối gào thét chạy ra, ôm nhau run bần bật, nước mắt nước mũi tèm lem.
Cũng may tuy rằng vật vã, nhưng không ai bị thương cả.
Bốn người còn lại phải sắp xếp rất nhiều.
Bọn 922 lo lắng cho tình trạng thân thể của Tần Cứu, Du Hoặc, thầm nghĩ định cho cả hai vào cùng một phòng, cũng coi như là có thể phối hợp chăm sóc lẫn nhau.
Ba tiếng, ai biết được ở trong phòng tạm giam vết thương có tiếp tục lan rộng ra hay không?
Ai ngờ hệ thống lại không có ý tốt mà lên tiếng.
Tần Cứu vào phòng 1.
Cao Tề vào phòng 2.
Thí sinh Triệu Hồng vào phòng 3.
Xong.
Rõ ràng là có thể để hai người ở chung, nhưng hệ thống lại không thiên vị.
Tần Cứu đi vào phòng tạm giam, 922 và 154 cũng rời khỏi tầng hầm.
Giống như các phòng tạm giam khác, căn nhà nhỏ này cũng có một phòng với ba chiếc màn hình có thể kết nối với phòng tạm giam bất cứ lúc nào, được gọi là phòng giám sát.
Chịu ảnh hưởng từ boss, nên trong từ điển của 154 và 922 không có câu phải theo dõi thí sinh.
Đây là lần đầu tiên bọn họ sử dụng phòng giám sát, bởi vì thật sự không yên tâm khi nhốt Tần Cứu ở một mình như thế.
Màn hình mau chóng sáng lên, hai người kéo ghế, nghiêm túc ngồi xuống.
Bọn họ không có hứng thú với việc riêng tư của thí sinh, cho nên giám sát là một việc không có thú vị gì cả, càng đừng nói tới chuyện giám sát Tần Cứu......
Người khác vi phạm còn có chút kích thích, của anh vẫn là cái phế tích bất biến giữa dòng đời vạn biến kia.
922 nhìn trong chốc lát, nhịn không được nói với 154.
''Phế tích của boss là ở đâu vậy?'' 922 tò mò hỏi: ''Hình như tôi chưa thấy qua bao giờ.''
154 nói: ''Không ở chỗ thông thường, cậu đương nhiên là chưa thấy qua rồi.''
''Không ở nơi thông thường? Tại sao lại gọi là thông thường?''
''Thì là trong tình huống bình thường, là nơi mà các giám thị thậm chí không thể đến được.''
''Ồ.''
922 gật gật đầu, dường như đã hiểu ra.
Trên màn hình, hai phòng tạm giam kia rất sống động, tương phản với màn hình của Tần Cứu, một không gian rất yên tĩnh, còn có một loại...... cảm giác cô đơn tịch mịch.
922 chống cằm một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì đó, nói: ''Ế — không đúng nha, trong tình huống bình thường, là nơi mà các giám thị thậm chí không thể đến được, 154 làm sao mà cậu biết được?''
***
Nhóm người đã chịu phạt xong đang được 021 đưa về phòng thi.
021 dừng lại dưới chân núi Carlton, chỉ vào hàng rào sắt mọc đầy cỏ dại nói: ''Đi về phía trước 10 mét, hàng rào sẽ có một lỗ hổng, từ chỗ đó đi vào, sẽ thấy được toà lâu đài.''
Chấn động trong phòng tạm giam còn chưa hết, mọi người phải vật vã rời đi.
Ai cũng lộ ra vẻ mệt mỏi sau cơn hoảng loạn, không một ai nói chuyện cả.
Họ lặng lẽ bước qua hàng rào, trở lại với những cái bóng đen quỷ dị của toà lâu đài cổ phía trước.
''Nhanh lên đi, còn mấy cô gái vẫn ở trong lâu đài nữa đó.'' Rốt cuộc cũng có người bừng tỉnh, đột nhiên sải bước nhanh hơn.
Vừa nhắc nhở xong, những người khác cũng giật mình sôi nổi hẳn lên.
''Đ* m*, mém tí nữa thì quên! Tổng cộng có bao nhiêu người vậy? Bốn hay là năm?''
''Lo bao nhiêu người làm cái gì, gã công tước kia không bằng cầm thú, ai biết được gã sẽ làm ra chuyện gì nữa chứ!''
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ rất sợ hãi khi phải quay về phòng thi.
Nhưng hiện tại thì không.
Mỗi người trong số bọn họ đều đã động thủ giết công tước vài lần.
Tuy rằng đối phương có thể chết đi sống lại, nhưng không sao, sự sợ hãi đã được khắc phục.
Bọn họ mau chóng chạy tới toà lâu đài cổ, vừa vào cửa, đã bị hành lang dày đặc mùi máu tươi doạ cho trắng cả mặt.
''Sao lại thế này...........''
Mùi máu nồng đậm nhất là ở góc lầu hai, Triệu Gia Đồng xách theo một con dao đứng ở cửa phòng nào đó.
Chiếc váy dạ hội đã bị chị ta cởi ra, thay bằng quần áo của mình, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết, cơ hồ có chút xơ xác tiêu điều.
Trận chiến trước quá hỗn loạn, nên chị ta có đếm sót vài người.
Vì thế.... Trong khi gã công tước đi lang thang trong lâu đài, chị ta chỉ có thể bảo vệ một vài người trong số những người mà chị đã đếm.
Căn phòng này chính là căn mà chị đã bỏ sót.
Bên trong có một cô gái vô cùng dễ thẹn thùng, khoé miệng có má lúm đồng tiền, cười rộ lên rất xinh.
Triệu Gia Đồng chưa nói chuyện với cô ấy bao giờ, nhưng có nhớ rõ nét mặt khi cô ấy cười.
Lúc này, gương mặt kia bị gã công tước đặt ở trên đầu giường, màu xám trắng, nhuốm đầy máu, muốn cười cũng cười không nổi nữa rồi......
Còn gã công tước vừa rời giường, lắc lắc đầu, liếm vết máu trên ngón tay, thở dài nói: ''Ta vẫn thất bại rồi..... Tiểu thư đáng thương, ngủ đi, hãy ngủ một giấc thật ngon.''
Triệu Gia Đồng cầm theo dao đi vào.
Chị ta đơn thương độc mã, đã giết công tước lần thứ 5 rồi.
Mà ở một nơi chị ta không biết, Tần Cứu đang ngồi trong phế tích, ngón tay gầy guộc bị ánh mặt trời chiếu vào, lộ ra những khúc xương thô cứng.
Anh di chuyển đến chỗ có ánh sáng mặt trời hai lần, những chiếc xương va vào nhau kêu cót két.
Edit by Nọc
Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)