Thị Diệp Thành Si

Chương 20

“Gần đây nó thế nào?”

Cửa văn phòng mở rộng, Phù Kình tùy ý hỏi vị bí thư đang báo cáo trước mặt mình, nếu không phải lần này quá bận rộn, y đã sớm đi gặp Phù Diệp, đâu cần phải thông qua người khác để biết?

“Việc học của tiểu thiếu gia không thành vấn đề, không lâu trước đây quen một bạn gái, là bạn học của cậu ấy, tên Vương Tố.” Nam bí thư báo cáo lại tình hình, tuy rằng tận đáy lòng thấy kỳ quái sao ông chủ luôn lạnh lùng lại đi điều tra một đứa nhỏ, nhưng hắn đã trải qua đợt huấn luyện nên không để lộ ra vẻ khó hiểu này.

“Bạn gái?” Động tác trên tay Phù Kình dừng lại, giọng nói lộ ra chút kinh ngạc, kinh ngạc đứa nhỏ kia lại dám bỏ qua lời nói của mình, hơn nữa lá gan còn rất lớn, y xem nhẹ một tia mất hứng từ đáy lòng.

“Đúng vậy, dường như là nữ sinh tên Vương Tố kia chủ động trước, hơn nữa nhìn không ra tiểu thiếu gia có tình cảm đặc biệt gì với cô gái đó.” Bí thư lập tức đáp, những lời phía sau là hắn tự mình nói, hắn cảm thấy nếu không bổ sung thêm, sẽ khiến cuộc sống sau này của tiểu thiếu gia “khó khăn chồng chất”!

“Nga? Hết chuyện của cậu rồi, đi ra ngoài đi.” Phù Kình buông bút trong tay, ra lệnh.

“Dạ.” Thu hồi sổ sách, bí thư yên lặng xoay người ra ngoài.

Xem ra là nó thật sự không quan tâm, hay mình vẫn chưa biểu đạt rõ ý tứ? Hoặc giống như tiểu tử Phù Thanh kia nói, phải chờ nó lớn lên mới được? Chỉ là nếu trong quá trình xảy ra chuyện ngoài ý muốn như chuyện hôm nay mình vừa biết, lúc đó có hối hận cũng vô dụng, mà hai chữ “hối hận” này cho tới bây giờ không bao giờ xuất hiện – trong từ điển của Phù Kình y, huống chi, y cũng không có phép xuất hiện trường hợp này.

Phải ở lúc thích hợp gây áp lực mới được…

“Nghe nói Vương Tố và Phù Diệp đang quen nhau đó…”

“A? Không phải chứ? Không phải chân Phù Diệp…”

“Xí ~ này thì có là gì? Người ta không ngại là được rồi! Cũng không phải cậu thích cậu ấy, quản nhiều như vậy làm gì?”

“Nói cũng không nên như vậy nha…”

Từ khi đa số mọi người trong trường biết Phù Diệp và Vương Tố quen nhau, trong lớp bắt đầu dâng lên không ít lời đồn, đại bộ phận đều cảm thấy rất kinh ngạc, cũng không phải nói kỳ thị thân thể hay là có khuyết điểm, nhưng Phù Diệp không được ai thích là thật, kết quả thật sự ngoài dự đoán của mọi người.

Nhưng đương sự lại hoàn toàn không lo việc gì, vẫn ngày qua ngày như cũ.

“Cậu có cần cách xa như vậy không? Chúng ta người yêu mà ~~” Tuy rằng chỉ là bề ngoài. Vương Tố không nói ra câu sau, nàng không muốn nhanh như thế đã lộ bộ mặt thật.

“Ách…” Phù Diệp xấu hổ nhìn khoảng cách giữa hai người, bọn họ ngồi trên ghế dài, nhưng là phân biệt ở hai đầu, từ ngoài nhìn vào như hai người xa lạ. Nhưng cậu không quen ngồi gần nữ sinh nha!

“Cho dù là bạn trai bạn gái cũng không nhất định phải ngồi sát vào nhau!” Phù Diệp nhỏ giọng phản bác. Hơn nữa cậu không có cảm giác hai người là loại quan hệ này, cậu ảo giác rằng, mình chỉ thuần túy bị Vương Tố dẫn đi thôi.

“Oa ~~ BMW đó ~ thật có tiền, không biết là đến đón ai?” Vương Tố nhanh chóng chuyển đề tài, trong giọng nói lộ ra tán thưởng, tầm mắt bị chiếc xe đậu trước cổng hấp dẫn.

“Di?” Phù Diệp ngẩn người, nhất thời không phản ứng kịp với chuyển biến của Vương Tố. Cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cổng, rơi vào tầm mắt là chiếc xe có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ đã từng trông thấy ở đâu.

“Oa ~~ hay quá ~ chẳng lẽ là loại công mặt lạnh tâm nóng? Cậu nói có đúng hay không?” Vương Tố nhỏ giọng nói thầm, kéo tay áo Phù Diệp, sau đó nhanh chóng buông ra. Nàng không quên mục đích chủ yếu của mình đâu! Ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm người đàn ông đang xuống xe.

Phù Diệp cũng không chớp mắt nhìn người đàn ông đang đi đến ngày càng gần, nhưng tâm tình của cậu hoàn toàn tương phản với Vương Tố, sao lại có thể?? Đôi mắt Phù Diệp mở đến thật to thật tròn, trong ấy hoàn toàn là vẻ kinh ngạc. Cậu không thể tin được người đó lại đến trường. Không phải tìm mình đâu, chắc chắn là đến họp thôi! Ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, kẻo lát nữa lại thất vọng!

Người tới đúng là Phù Kình. Lúc ngồi trong xe đã chú ý đến bọn họ, nhưng khi trông thấy động tác nghiêm túc của đứa nhỏ, y mới không lập tức xuống xe mà đi tới, và hắn cũng không xem nhẹ sự biến hóa trong mắt đứa nhỏ khi mình tiến lại gần, dường như từ hy vọng thành thất vọng, thất vọng vì cái gì? Vì sao lại thất vọng? Cậu đang suy nghĩ gì? Phù Kình chưa bao giờ có khát vọng muốn biết ý nghĩ của một người đến vậy.

“Tiểu Diệp, đi thôi.” Đứng trước mặt Phù Diệp, đôi mắt đen như mực nhìn chăm chú vào người của y đang ngẩng đầu ngơ ngác. Đột nhiên cảm thấy cậu thật đáng yêu.

“Nga…” Phù Diệp dường như còn chưa phản ứng lại, thuận miệng đáp, bị Phù Kình kéo đi.

“Di??” Vương Tố khó hiểu nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy mình hoàn toàn bị đá ra bên ngoài, chẳng lẽ là?? Chẳng lẽ là?? Thật nhiều ý tưởng nổi lên trong đầu, Vương Tố lộ ra nụ cười quỷ dị, khiến cho Phù Diệp vừa đi được không xa nổi hết da gà.

“Tiểu Tố, mai gặp!” Vẫy vẫy tay, Phù Diệp mỉm cười nói lời từ biệt, chợt cảm giác sức đặt trên cổ tay mình tăng lên, Phù Diệp nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Phù Kình, không mỉm cười, chỉ cúi đầu bước.

“Tiểu Diệp, nhớ ngày mai kể cho tớ nghe đó ~~~” Vương Tố hưng phấn hô to, vẫy tay thật mạnh.

“Nga…” Tuy cảm thấy kỳ quái với sự hưng phấn trong giọng nói của Vương Tố, nhưng Phù Diệp vẫn thuận miệng nhận lời. Sức trên cổ tay lại lớn hơn, Phù Diệp đau đến mím môi.

Hình như ba đang tức giận, đang giận ai vậy? Là mình sao?
Bình Luận (0)
Comment