Lâm Nhu Nhi ngồi xuống trước mặt là một cây đàn tranh làm bằng gỗ liêm quý giá, tay Lâm Nhu Nhi khẽ khàng múa trên dây đàn, âm thanh du dương nhẹ nhàng khúc đàn nói hết tâm tư, u oán, ủy khuất, chờ đợi... xung quanh mọi người nghe tiếng đàn của nàng bỗng thấy thương cảm.
Tiếng đàn vang bên tai Nhiễm Tịch không vui trừng mắt người nào đó bên cạnh giọng chua lè nói "Chàng thật có diễm phúc được công chúa Bạch Hổ nhớ thương chờ đợi a ".
Nhìn tiểu nhân nhi ghen tỵ trong lòng Lãnh Hàn như được rót mật ngọt đến không tả, bộ dạng ghen tuông của nàng cũng đáng yêu như vậy. Vừa vui lại vừa lo, lo nàng ghen tuông lại suy nghĩ nhiều hắn lại đau lòng. khẽ vuốt sợi tóc bên trán Nhiễm Tịch sủng nịch nói " Tịch nhi đây là ở ghen sao. Tịch nhi yên tâm diễm phúc lớn nhất của vi phu là được Tịch Nhi nhớ thương chờ đợi thôi, còn người khác vi phu sợ không dám nhận."
"Hừ, miệng ngọt như vậy, thảo nào trêu hoa ghẹo nguyệt" Nhiễm Tịch không chịu thua vẫn chua lét lên án
" Ngọt cũng chỉ đối với nàng, trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng chỉ trêu nàng ghẹo nàng." Lãnh Hàn tà mị đáp lại nàng bàn tay dưới bàn không yên phận ở bên hông nàng vuốt ve.
"Chàng lưu manh" Nhiễm Tịch đỏ mặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng để lên bàn tay không yên phận của ai đó khẽ nhéo.
Lãnh Hàn nhìn biểu hiện cực dễ thương của nàng không nhịn lại muốn hôn nàng, nhưng đành nhịn xuống môi hắn công lên độ cung tuyệt đẹp, đôi mắt đen ngà ngà tím không dời vẫn nhìn vào Nhiễm Tịch.
Nhiễm Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, bình thường khi ra ngoài hắn sẽ dùng nước thuốc để áp chế đôi mắt màu tím hóa thành đen, nàng vẫn là không nỡ đôi mắt tím của Hàn đẹp như vậy khiến nàng càng nhìn càng thích, vì không muốn người chú ý Lãnh Hàn nàng cũng đành chấp nhận dù sao buổi tối nàng cũng sẽ được nhìn đôi mắt tím ấy.
Thấy Nhiễm Tịch nhìn chằm chằm mình Lãnh Hàn khẽ cười nhẹ nói " Mặt ta có gì sao? ".Không quên lộ ra khuôn mặt tà mị cho người nào đó nhìn say mê.
"È... hem" Lấy lại tinh thần Nhiễm Tịch thầm nghĩ bản thân quả thật không có tiền đồ nhìn sắc đẹp của ai đó đến mê mẩn.
Vì lấy lại thể diện cho mình Nhiễm Tịch khẽ nói bên tai hắn "Ta vì chàng đàn một bài ".Nói rồi đúng dậy, tiếng đàn của Lâm Nhu Nhi cũng kết thúc đàn định đúng lên hướng Hoàng Nghiêm khom người thì Nhiễm Tịch bước đến hành lễ " Hoàng thượng thần nữ to gan muốn đàn một bài "
"Chuẩn " Hoàng Nghiễm bất ngờ nhìn Nhiễm Tịch hắn biết theo tính cách của Hoàng đệ hắn thì sẽ không cho nhiều người nhìn ngắm nữ nhân mình, khẽ liếc mắt xuống nhìn Lãnh Hàn thấy được nụ cười đặc biệt vui vẻ Hoàng Nghiêm liền đáp ứng.
Ngồi trước cây đàn Nhiễm Tịch khẽ đụng nhẹ từng dây không theo tiết tấu các thiên kim tiểu thư nhìn nàng khinh bỉ trong lòng thầm mắng " đúng là bao cỏ không biết cũng đòi lên xem ngươi làm mất mặt hàn vương như thế nào, hừ "
Lâm Nhu Nhi ở dưới cũng không kiềm được cười khinh thường muốn đấu với Lâm Nhu Nhi nàng còn lâu, khẽ liếc nam nhân đối diện thấy hắn vẫn bất động trong lòng càng thêm cười thầm.Nữ nhân này làm mất mặt Hàn vương xem nàng như thế nào còn mạng.
Lãnh Hàn một mực im lặng ánh mắt ôn nhu sủng nịch nhìn Nhiễm Tịch. Hoàng Quân Kỳ cũng nhìn nàng không biết sao trong lòng lộ ra một tia lo lắng không rõ.
Không đợi chúng thiên kim đắc ý xong một thanh âm thanh lãnh vang lên tiếng đàn dịu dàng êm ái, mọi người ngộ ra thì ra là Nhiễm Tịch đang đều chỉnh dây đàn, cắt đứt suy nghĩ của mọi người giọng hát vang lên làm người càng thêm khiếp sợ im lặng lắng nghe nữ tử.
" Ta và chàng vốn dĩ là người xa lạ.
Là chàng bước đến hay là ta bước đến lòng đối phương
Từng chẳng tin vào yêu cả hai lại cùng chung nhịp đập
Chỉ vừa xa nhau một lát lại thấy nhớ nhung
Nhũ lòng phải thật mạnh mẽ để sóng vai cùng chàng
Cùng chàng vượt qua bao gian nan khổ cực
Cùng chàng chia sẻ nỗi buồn cái vui
Kết làm phu thê nguyện răng long đầu bạc
Một đời một kiếp một đôi người
Cùng nhau nhìn ngắm thế gian đầy màu sắc...." (Sáng tác: Author:v)
Giọng hát của Nhiễm Tịch không ngừng vang bên tai mọi người khiến lòng rung động mọi người chìm đắm trong giọng hát có thể tưởng tượng đến khung cảnh một nam một nữ lúc gặp nhau, yêu nhau rồi cùng thề nguyện đời đời kiếp kiếp.
Lãnh Hàn muốn nhảy lên ôm nàng xúc động , đợi khi tiếng đàn ngừng giọng hát lắng xuống mọi người vẫn không ra khỏi bài hát. Lãnh Hàn đầu tiên nhảy đến ôm chặt Nhiễm Tịch, nàng vì hắn thổ lộ trước mặt nhiều người, hắn nhớ đến câu của nàng " Một đời một kiếp một đôi người " hắn đã không kiềm chế được muốn lên ôm chặt nàng, tỏ rõ hắn niềm vui.
Có thê như vậy phu còn cầu gì.
"Hàn ta không thở được, còn nữa nhiều người đang nhìn chúng ta " Nhiễm Tịch đỏ mặt nhìn xuống đám người đã tỉnh táo lại và đang nhìn bọn họ.
" Ta không buông đời đời kiếp kiếp cũng không buông ra nàng " Lãnh Hàn càng ôm nàng thật chặt hắn xúc động, hắn vui vẻ.
Những người có mặt ở đây đều nghe được câu nói của Lãnh Hàn "Đời đời kiếp kiếp cũng không buông ra" cùng với một đôi ôm nhau Lãnh Hàn cùng Nhiễm Tịch phía sau không biết từ bao giời đã xuất hiện đàn bướm xinh đẹp đang bay xung quanh họ đầy vui vẻ không thô thiển ngược lại rất hài hòa khiến mọi người có một loại xúc động không muốn phá đi bức tranh thiên tiên xinh đẹp động lòng người này.
Khoảng khắc này khắc sâu trong tim mỗi người khi về sau cũng sẽ có người nhắc đến bức tranh như thiên tiên lạc phàm trần này.
( Author: Trong lòng ta giờ đây rất phấn khích.
Cảm ơn các nàng thơ đáng yêu của ta đã ủng hộ và cổ vũ ta khiến ta từ tự ti biến thành mạnh mẽ dũng cảm viết truyện.
Ta có chút thiếu tự tin với bộ truyện của mình cũng chỉ viết giải trí cho mọi người nhận xét một chút. Đọc những bình luận của mọi người khiến ta ấm áp tự tin và cố gắng, những dòng cảm xúc cổ vũ, những lời thả thính ta /đỏ mặt/. Giúp ta rất rất ấm áp, ta nói thật đấy.
Các nàng chính là nguồn cảm hứng và động lực của ta
Ta YÊU các nàng thơ của ta lắm lắm lắm (///v))