Phía xa trên xe ngựa Hoàng Lãnh Hàn nhìn ra bên ngoài hướng đến chỗ Thiên Nhiễm Tịch, hắn cũng bị nàng mê hoặc hắn phát hiện lúc nàng đến gần, hắn không có cảm giác chán ghét trên người nàng không có mùi son phấn như những nữ nhân khác ngược lại có hương thơm tự nhiên pha lẫn hương sữa khiến hắn yêu mến càng muốn tiếp cận nàng hơn.
Khi hắn lướt đôi tử mâu nhìn xung quanh thì nhăn mi rất nhiều nam nhân đang say mê nhìn nàng không biết sao Hoàng Lãnh Hàn rất khó chịu cảm giác như bảo bối của mình bị người ta nhìn ngó. Trong lòng nảy sinh tức giận.
"Ngũ Sát, Đi thôi" lạnh giọng ra lệnh Ngũ Sát đánh xe, Ngũ Sát đánh xe vừa nghĩ chủ tử mới vừa rồi tâm trạng không tồi sao, thế sao bây giờ lại tức giận rồi.?
Xe ngựa lướt qua chỗ Thiên Nhiễm Tịch bỗng cảm thấy sống lưng nàng lạnh ngắt, theo bản năng quay đầu lại đập vào mắt nàng là đôi tử mâu đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩn người.
Chuyện gì vừa xả ra nàng đâu làm gì hắn có phải nàng nhìn lầm không tại sao nàng thấy đôi tử mâu của Hoàng Lãnh Hàn lộ ra tia giận dữ cùng ai oán thế?
Nàng nhìn theo chiếc xe ngựa của Hoàng Lãnh Hàn trong lòng tự hỏi.
"Tịch nhi muội nhìn gì mà thất thần thế? " Thiên Dực Phong thấy muội muội mình nhìn chằm chằm đâu đó đứng im bắt động tò mò tiến lên hỏi.
"Không có gì, ta đi thôi đừng để phụ thân, mẫu thần chờ." Nàng hoàn hồn lại không nghĩ nữa ai biết hắn bị thần kinh gì.
Hoàng Lãnh Hàn trong xe ngựa suy nghĩ làm cách nào để có thể được gần nàng cùng với không cho nam nhân khác nhìn nàng bằng ánh mắt đó. Không phải là ngoài hắn ra không ai được nhìn nàng. Nàng là của hắn phải nhất định là của hắn.
" Ách xì " nàng đánh một cái hắc hơi là ai đang nhớ nàng?
"Tịch nhi muội có sao không?" Thiên Dực Phong lo lắng sợ muội muội bé nhỏ mình bị cảm lạnh liền cởi áo choàng khoác lên người Thiên Nhiễm Tịch
"Không sao, đi nhanh đi nhanh " Nàng lắc đầu với Thiên Dực phong lôi kéo hắn chạy đến Thiên Hùng cùng Nhan Thùy Ngọc đang đi phía trước.
Thiên Nhiễm Tích nàng nào biết mình đã bị tên vương gia nào đó định nàng là của hắn rồi.
Hoa Viên (Nơi tổ chức cung yến)
"Phụ thân cùng mẫu thân đã đi chào hỏi các vị đại nhân khác rồi, huynh muội ta ngồi đây thôi." Thiên Dực Phong lôi kéo Thiên Nhiễm Tịch ngồi xuống một góc khuất ít người chú ý.
Tuy là ngồi chỗ tối nhưng mà vẫn có vài ánh mắt nhìn chằm vào nàng cùng ca ca Thiên Nhiễm Tịch thấy không thoải mái, tuy rằng kiếp trước nàng Thiên Nhiễm Tịch cũng bị nhìn như vậy nhưng là những cái nhìn chán ghét cùng oán hận.
Nhưng lần đầu tiên nàng bị nhìn bằng ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị. Đúng làm nàng không thoải mái mà.
"Tịch nhi muội đang nghĩ gì?" Thiên Dực phong hắn thấy muội muội của mình dạo này cứ hay ngẩn người suy nghĩ.
"Không có gì, ca ca huynh có nghĩ nên tìm đại tẩu cho muội rồi không? Sẵn tiện ở đây có rất nhiều thiên kim tiểu thư đang nhìn huynh kia?"
Bị Thiên Nhiễm Tịch trêu ghẹo Thiện Dực Phong đỏ mặt vừa thẹn vừa giận bắt đắc dĩ thở dài.
"Muội nha, từ khi nào đã học xấu rồi." khẽ nhéo muỗi nàng giọng trách cứ nhưng không tránh được thêm vài phần sủng nịnh.
Mọi người đều nhìn chằm chằm đôi huynh muội này, cảm thấy như mình là trung tâm hai người quay đầu lại Thiên Dực Phong mặt khẽ mỉm cười làm hút hồn biết bao cô gái. Thiên Nhiễm Tịch nhìn thấy mặt đầy hắc tuyến.
Bỗng trong điện thái giám kêu lên "Hoàng thượng đến, Hoàng hậu nương nương đến, Hàn vương đến" vừa dứt lời đoàn người tiến vài dẫn đầu là hai người, người đàn ông mặc cẩm bào vàng thêu hình rồng như đang bay chơi đùa trên những đám mây, tóc được bới lên cố định bởi trâm vàng, khuôn mặt anh khí mười phần không giận mà uy, kế bên là người phụ nữ mặc cẩm bào đỏ thêu hình phượng hoàng dáng người kiều mị, tóc đội trâm ngọc được bới lên tao nhã được kiềm giữ bởi những trâm vàng có thêm những hạt châu lung linh theo từng bước đi.
Khuôn mặt trắng nõn được trang điểm xinh đẹp tỉ mĩ miệng cười hiền hòa là một mẫu nghi thiên hạ. Phía sau là Hoàng Lãnh Hàn mặc một bộ tử y, thân hình hoàn mỹ, tóc được bới lên gọn gàng được tử trâm cố định, khuôn mặt lạnh băng, trên người toát ra hàn khí không một ai dám lại gần.
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế"
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế "
"Hàn Vương thiên tuế thiên thiên tuế "
Chúng đại thần cùng các gia quyến quỳ xuống hô.
"Chúng khanh bình thân " Hoàng Nghiêm phắc tay bảo bọn họ đứng lên
"Các ái khanh cứ tự nhiên không cần chú ý lễ tiếc " Hoàng Nghiêm hiền hòa cười
"Trẫm kính các khanh một ly, cạn "Hoàng Nghiêm cầm lên ly rượu hướng về phía quân thần hô.
" Cạn " mọi người đều cầm lên ly rượu hướng Hoàng Nghiêm khách khí
Hoàng Lãnh Hàn từ đầu đến cưới đều không quan tâm, mắt chỉ nhìn về phía Thiên Nhiễm Tịch,như nhân biết ánh mắt quen thuộc nhìn mình Thiên Nhiễm Tích ngước lên đối diện với đôi tử mâu nàng bất chợt theo bản năng gật đầu. Thấy Thiên Nhiễm Tịch gật đầu với mình Hoàng Lãnh Hàn cũng không hẹp hòi gật đầu lại, trong mắt lóe lên ý cười rồi biến mất.
Tuy ý cười của Hoàng Lãnh Hàn biến mất rất nhanh nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Hoàng Nghiêm đang quan sát hắn từ nảy đến giờ.
Hoàng Nghiêm nhìn về phía Thiên Nhiễm Tịch trong lòng thầm nói, không tồi khuôn mặt xinh đẹp cũng là thiên kim con thừa tướng chắc không tệ, đệ hắn quả là có mắt nhìn.