Trình Nguyên là huyện chúa, đương nhiên không có quyền bắt giam mệnh quan triều đình.
Sau khi từ Khâm Thiên Giám đi ra, nàng ta khóc lóc đòi tìm cha nuôi của mình Bàng Viêm, nói nàng ta bị một tiểu quan bát phẩm tát vào mặt, đòi ông làm chủ cho nàng ta.
Bàng Viêm là người thẳng tính, vốn đang định hỏi chuyện này sao ngươi không đi tìm vị hoàng đế là ca ca của ngươi đi, nhưng sau khi nghĩ lại, người này bây giờ chính là khuê nữ của mình.
Hắn đi thỉnh sổ con, mới có vẻ như có người cha nuôi như hắn không vô dụng.
Vì thế, mặc áo choàng tiến cung, không phí mấy câu đã bắt Ninh Sơ Nhị vào đại lao phủ tướng quân.
Toàn bộ quá trình, không mất đến nửa ngày.
Khi Liên Thập Cửu nhận được tin tức, đã là lúc ứng mão ngày hôm sau.
Phong Sầm vốn nghĩ rằng, người này nhất định sẽ đến chỗ Bàng Viêm để lên giọng quan, hoặc dứt khoát đưa chút bạc để cho qua chuyện này.
Không nghĩ rằng, vị gia này trực tiếp dẫn theo một đội người vây quanh phủ tướng quân.
Người trong phủ té ngã lộn nhào chạy vào nói với Bàng Viêm: “Đại nhân! Liên đại nhân mang theo người muốn đập nhà giam, chúng tiểu nhân không dám ngăn cản, ngài nhanh đến xem đi.”
Bàng Viêm căn bản không tin.
Cúi đầu vê hai viên thuốc (hút) nhét vào cái tẩu đồng.
Hừ lạnh.
Liên Thập Cửu là ai? Chính là nhi tử của Hộ Bộ thượng thư Liên Dụ.
Liên gia lại là người nào? Tuy là thủ đoạn tàn nhẫn đến mức gi3t ch3t ngươi, nhưng cũng khiến ngươi không thể tìm ra lỗi lầm, sao có thể làm ra loại chuyện gióng trống khua chiêng, vạch áo cho người xem lưng như vậy.
Hơn nữa, hai nhà Bàng Liên cũng không có khúc mắc, tranh cãi gì. Trước đó không lâu, Thánh Thượng lại ban hôn, tuy rằng Trình Nguyên huyện chúa còn chưa qua cửa, nhưng cũng là thông gia ván đã đóng thuyền.
Có ai từng thấy con rể đập phá nhà cha vợ chưa?
Đương nhiên không có.
Nhưng tiền đề này, người ta phải coi ngươi là cha vợ mới được.
Liên Thập Cửu ngoại trừ bạc cùng lão bà, cho dù là nhi tử mình cũng có thể thuận tay ném qua cửa sổ quăng ra ngoài, đủ biết hắn là loại người “dễ” đối phó như thế nào.
Lao đầu (người trông nhà giam) ngồi xổm bên cạnh rớt nước mắt nói.
“Đại nhân, dù gì ngài cũng nên đi xem đi.”
Người kia chính quan to chính tam phẩm trong chiều, bọn họ cho dù có tâm ngăn cản, cũng không dám động thủ.
Cho dù dám động, hiện nay cũng đều nằm trên đất.
Bàng Viêm cảm thấy việc này thật sự quá hoang đường, trong lòng kích động, chân vẫn bước nhanh đến nhà giam.
Chỉ khi nhìn thấy cánh cửa rách nát trước mặt, cùng đám thuộc hạ la hét thất thanh hắn mới biết được, những thứ người ta nói lúc trước thật sự quá khách khí.
Liên Thập Cửu căn bản không phải chỉ phá cửa, mà hắn đập nát toàn bộ nhà giam!
Bàng Viêm nhìn mái ngói rơi rớt tan tác nằm ngổn ngang, cảm giác một cổ hỏa khí từ trong lòng chạy thẳng lên não, tức giận đến mức vỗ đùi.
Thật con mẹ nó là công tử không thiếu bạc, hắn biết trùng tu lại nhà giam này tốn bao nhiêu bạc không? Tường tứ phía lọt gió, năm kia kêu phát bạc để tu sửa, bây giờ đến cái viên gạch cũng chưa thấy.
Bây giờ thì ngược lại, hoàn toàn không cần sửa, toàn bộ cửa trước đã bị hắn đập nát tan tành.
Bàng Viêm mấy năm không đọc sách, cũng hiếm khi nghe tin tức, cho nên không biết Ninh Sơ Nhất cùng Liên Thập Cửu có quan hệ gì.
Chỉ biết lần này Liên Thập Cửu rõ ràng không cho hắn mặt mũi, nắm bội kiếm bên hông rảo bước đến nhà giam.
Bàng Viêm cho rằng, sau khi đến cho dù không đến mức ‘hai quân đối chọi’ như trên chiến trường, cũng là trạng thái giương cung bạt kiếm.
Nhưng không ngờ, Liên Thập Cửu chỉ an tĩnh ngồi ở cửa nhà giam đang mở, cũng không biết đang suy nghĩ gì, trong tay cầm một mảnh gạch vỡ.
Cách đó không xa, ‘phạm nhân’ bị bắt vào trước đó không lâu đang ngồi.
Không khí nhìn qua có vẻ không hòa hợp, dường như người nọ, còn lười phản ứng với vị gia đập phá nhà giam này.
Bàng Viêm mặc kệ bọn họ, khụ sách một tiếng thật mạnh, ngay cả Liên Thập Cửu cũng ngẩng đầu lên.
Liền thấy hắn ôn nhuận chắp tay, cung kính nói.
“Bàng đại nhân mạnh khỏe.”
Bàng Viêm suýt nữa tưởng mình uống nhầm thuốc.
Gương mặt anh tuấn, tràn ngập ý cười, thái độ nho nhã lễ độ.
Nếu không phải nhìn đến một đám người đen nghìn nghịt phía sau do hắn mang đến, cùng khắp nơi hỗn độn, Bàng Viêm thật sự sẽ cho rằng đây là một hậu sinh nho nhã đến ôn chuyện với ông.
Tất nhiên, kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.
Có ai thấy nhà mình bị đập phá mà không đau lòng, Bàng Viêm ngừng trong chốc lát, chỉ vào cửa nhà giam rách nát cửa nói.
“Liên đại nhân đây là có ý gì?”
Coi hắn là người dễ bị lừa gạt? Một câu mạnh khỏe là muốn cho qua chuyện?
Liên Thập Cửu lúc này mới đứng lên, thong thả ung dung sửa sang lại triều phục.
“Thường nghe người ta nói nhà giam của phủ thượng tướng quân được xây dựng từ thời tiên đế, Liên mỗ vô duyên, chưa có cơ hội chính mắt nhìn thấy loại đồ cổ như vậy. Hôm nay nhàn rỗi, nên muốn đến thưởng thức một chút. Nào biết vừa vào hậu nha, đã cảm thấy không lắm vui lắm. Nghĩ Bàng đại nhân năm đó, cũng là lão tướng kinh nghiệm sa trường, sao có thể sử dụng nhà giam lung lay sắp đổ như vậy?”
Hắn nói xong, rất nghiêm túc đẩy cái tường gạch đang lung lay hai cái, lại rớt xuống chút gạch vụn. Hù Bàng Viêm suýt nữa nói ra một câu, ngươi nhẹ chút, mặt sau đều là lấy hồ nhão chát lên.
Lao đầu thấy tướng quân nhà mình không tức giận mấy, vội vàng gọi người bưng hai chén trà nóng đi lên.
Một chén khác đương nhiên là đưa cho Liên Thập Cửu.
Cho dù tiểu Thái Tuế này thật sự cố tình muốn đập nát nơi này, bọn họ cũng không thể bởi vì mấy viên gạch mà trở mặt với Hộ Bộ.
Nguyên nhân?
Binh Bộ ngươi đánh giặc có bản lĩnh đừng lấy bạc của Hộ Bộ!!
Liên Tiểu Gia cũng rất thức thời nhận lấy, hiếm khi không thấy vẻ mặt nhướng mày ghét bỏ của hắn. Nhưng hắn lại chỉ yên lặng đến góc tường, đổ trà đi.
Bàng Viêm suýt nữa ngừng thở ngất đi.
Ông là người sĩ diện, thế này khác gì tát vào mặt ông?
Tức giận ngút trời chỉ vào Liên Thập Cửu.
“Ngươi rốt cuộc là cái...”
Từ ‘gì’ còn chưa nói xong, Liên Tiểu Gia coi như không nhìn thấy mặt ông, cầm chén trà nhét vào lỗ thủng lớn trước mặt.
“Tướng quân cho rằng, cái chén này còn có thể dùng được sao?”
Bàng Viêm đau lòng lão lệ tung hoành.
Con mẹ nó, đấy là chén trà bạch bích Lộc Phong các, cho dù có lớn cỡ nào, cũng vẫn đắc dụng.
Liên đại nhân ngầm hiểu, đơn giản trực tiếp ném chén trà xuống đất, liền nghe thấy một tiếng ‘bang’ giòn vang, bát trà từ giữa vỡ thành hai nửa.
“Tướng quân cho rằng, bây giờ cái chén này còn dùng được nữa không?”
Ngươi bồi thường cho ta!!!
Bàng tướng quân thật sự chỉ kém một bước tiến lên liều mạng.
Mà chỉ một bước này, cái đầu không thông suốt, mơ hồ nghĩ đến ý tứ của việc Liên Thập Cửu đập phá nhà giam.
Thần sắc ông cổ quái nói.
“Ngươi nói là, cái này hỏng rồi, Hoàng Thượng có thể đổi lại cái mới cho ta?”
“Khó nói...”
Liên Thập Cửu dạo bước xung quanh.
“Nhưng đường đường phủ tướng quân, khẳng định cần phải có cái nhà giam tốt để tô điểm mặt tiền. Hoàng Thượng không có, không có nghĩa là Hộ Bộ không có, Hộ Bộ không có, không có nghĩa là Liên gia không có.”
Bàng Viêm hiểu ra, đây là Liên Thập Cửu thay đổi phương pháp thi ân cho ông.
Ngươi nói xem đám quan to chính phẩm bình thường đi lại như thế nào?
Nịnh nọt, tặng lễ là việc đám tiểu quan mới phải làm.
Đám quan to cho ngươi ít bạc, ngươi bán cho ta mấy phần nhân tình.
Đáng tiếc bán nhân tình cho Liên Thập Cửu.
Cũng không cố ý tìm cơ hội, mà trực tiếp đến chỗ ngươi đập phá, sau đó nói cho ngươi, hắn cho ngươi bạc để tự mình sửa chữa.
Nhân tình này ngươi có muốn hay không?
Không muốn?
Hoàng Thượng bên kia sợ là không có tiền cho ngươi tu sửa, hơn nữa ta chỉ đập một nửa, còn lại một nửa còn có thể sử dụng đấy.
Muốn.
Rất rõ ràng, lần này ngươi phải nhận lời hắn một chuyện.
Bàng Viêm cảm thấy cái ót tê dại một trận, muốn nói chuyện so đầu óc này, so với việc hắn liều mạng càng khó khăn hơn.
Trừng hai mắt hổ nói.
“Lão tử là người thô kệch, đánh không được lại đám người cong cong vòng vòng các ngươi, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói thẳng đi.”
Cho dù nghẹn khuất cũng phải sửa, Bàng Viêm cân nhắc, chờ sau khi sửa lại nhà giam, hắn khẳng định có là cửa lớn cũng không cho Liên Thập Cửu chạm thử.
Vẫn nói hai cha con Liên gia là đôi phụ tử tinh, hắn thấy, chỗ nào là tinh, rõ ràng là muốn vũ hóa thành tiên*.
*: Trở thành có lông có cánh mà bay, ý nói thành tiên. Mà lúc này, Liên đại nhân ‘vũ hóa thành tiên’ thật ra càng thêm khiêm tốn, ôn hòa nhìn Bàng Viêm.
“Yêu cầu chưa nói đến. Bất quá hạ quan nghe nói có vị bằng hữu bị nhốt ở chỗ này, trong lòng nôn nóng khó tránh khỏi xúc động. Bàng tướng quân rộng lượng, chắc hẳn sẽ không chấp nhặt với Liên mỗ.”
Đây là đội mũ cao trước, sau đánh hôn mê?
Bàng Viêm nhướng mày, cũng biết lúc này không nên quá đối cứng với Liên phủ, cho nên lạnh mặt đáp lại.
“Bằng hữu? Liên đại nhân không phải nói đến Khâm Thiên Giám Linh đài đánh Nguyên nhi chứ?”
Thánh Thượng hạ chỉ tứ hôn, toàn bộ văn võ bá quan đều biết.
Trình Nguyên sớm muộn gì cũng là thê tử của Liên Thập Cửu, cho dù giao tình có tốt đến đâu, cũng không có lý do gì giúp đỡ “người ngoài” mà không cho thê tử mặt mũi.
Bàng Viêm nói.
“Liên đại nhân giao hữu rộng rãi, không nghĩ đến ở Khâm Thiên Giám cũng có bằng hữu.”
Khâm Thiên Giám là chỗ nào?
Cao nhất mới là quan chính tứ phẩm, còn phải chịu sống già ở trong đó.
Liên Thập Cửu là đích trưởng tử của Hộ Bộ thượng thư, có thể liên quan gì đến Khâm Thiên Giám? Bói toán đoán mệnh sao? Hắn tin mấy cái kia mới là lạ.
Trong nhà giam, đột nhiên im lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống là thật.
Liên Thập Cửu nhìn chằm chằm nam nhân đang ngồi yên lặng trong góc kia, cuối cùng tự mình cười.
“Bàng tướng quân khả năng không biết, người ngồi trong nhà giam kia, thật ra là... ca ca của vợ trước ta.”
Sau đó đầu Liên Thập Cửu liền ăn một viên gạch.
Bàng Viêm nhìn người trong góc cúi đầu không nói, ‘Ninh Sơ Nhất’ vỗ tay phủi bụi.
Vừa rồi cái kia, là hắn ném?
Lại thấy Liên Thập Cửu, bởi vì đối phương nương tay, cho nên cũng không đến mức thấy máu.
Chỉ bình tĩnh xoa trên cái bánh bao xanh trên đầu.
“Đại cữu ca tính tình không tốt, tướng quân xin đừng trách....”
“Tuy ta hòa li với Sơ Nhị đã lâu, nhưng trong lòng vẫn nhớ tình cảm ngày xưa. Cơm của nhà giam phủ tướng quân ăn ngon không, Liên mỗ trong lòng cũng biết. Hiện giờ nhìn thấy ca ca nàng không việc gì, Bàng đại nhân cho Liên gia nhân tình, Thập Cửu trước tiên cảm tạ. Còn việc xử trí như thế nào, phải xem ý tứ Thánh Thượng, Liên mỗ không thể can thiệp, cũng không dễ can thiệp.”