Ninh Sơ Nhị ngơ ngẩn nhìn cái chén cơm vỡ, nhìn thật lâu, sau đó chậm rãi nói một câu.
"Đi con mẹ nó phò mã gia!"
Có thể do Ninh Sơ Nhị lâu lắm không chửi mẹ nó, cũng có thể do mấy năm nay đa số thời gian đều trầm mặc, dẫn đến mấy vị thúc thúc bá bá trong quân doanh đều cho rằng nàng là một tiểu cô nương văn tĩnh.
Cho nên câu "ác ngôn" này vừa nói ra ít nhiều làm cho bọn họ kinh ngạc mấy phần.
Bầu không khí trong trướng có chút xấu hổ, người biết nội tình cũng khó lên tiếng an ủi, cuối cùng vẫn là tự Ninh Sơ Nhị đánh vỡ cục diện bế tắc, cười gượng hai tiếng xoay người nhặt mảnh vỡ rơi trên đất mảnh nhỏ
"Thật ra, thỉnh thoảng ăn đồ lạ một chút cũng không tồi ha, ha ha... Ha."
Ngay cả Ninh Sơ Nhất cũng có thể cảm giác được Sơ Nhị đau lòng.
Lời này nên nói như thế nào.
Lúc không nghe được tin tức của Liên Thập Cửu, Ninh Sơ Nhị có khả năng hận, oán, nhưng vẫn có thể kiềm chế được. Bởi vì nàng không biết người này sẽ xuất hiện khi nào, lại lo lắng sợ hãi hắn vĩnh không xuất hiện.
Mỗi lần trong quân có tin tức, nàng kiểu gì cũng sẽ ngồi ở một góc lấy tăm xỉa răng đâm búp bê gỗ. Trên mặt làm bộ như không thèm để ý cái gì, nhưng thật ra chỉ cần nghe thấy một chữ "Liên" thì sẽ dựng lỗ tai thẳng lên, nghiêng đầu nghe từng câu từng chữ.
Ninh Sơ Nhất thấy vậy, trong lòng từng đợt đau nhói.
Muội muội hắn là người quật cường, nhưng chung quy không phải nữ tử giơ roi thúc ngựa trong gió.
Tĩnh nữ kỳ xu*, nghi gia nghi thất**.
*: người con gái nhàn nhã đẹp đẽ. **: nên cửa nên nhà, ý nói thành vợ thành chồng, cùng gây dựng hạnh phúc gia đình Sơ Nhị dù thỉnh thoảng giương nanh múa vuốt, nội tâm vẫn là nữ tử nho nhỏ. Khát vọng yên ổn, khát vọng hạnh phúc.
Mà ba chữ "phò mã gia", tựa như một cái gai, vẫn đâm trong lòng Ninh Sơ Nhị.
Nhổ không ra, cũng đâm không vào.
Vốn dĩ, cảnh tượng đau lòng này có thể hạ màn tại đây, mặc dù máu toàn thân Ninh Sơ Nhị bởi vì sự xuất hiện của người kia mà trở nên nôn nóng sôi trào, nhưng còn có thể khống chế được cảm xúc của mình.
Nhưng mà ông trời dường như một hai phải chất đống mọi thứ trước mắt nàng.
Ngay sau đó, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào la hét ầm ĩ.
Bọn họ nghe được rất nhiều tiếng lưỡi dao sắc bén mãnh liệt va chạm vào nhau, giống như có một đội nhân mã xâm nhập bất chợt, ngay sau đó là tiếng bánh xe nặng nề lăn qua.
Phong Sầm ở bên ngoài không biết nói câu cái gì, còn chưa đợi bọn họ đi ra ngoài, đã thấy một người vén rèm lên, bước nhanh đến.
Trên người hắn, vẫn là mãng bào ngự tứ tím đậm. Bên hông đeo một đôi ngọc bội tinh xảo mà xa hoa.
Đây là một khuôn mặt văn nhân tuấn tú, khiêm khiêm công tử, toả sáng rực rỡ, nhưng trông có vẻ lạc lõng bên trong vòng vây lớn.
Có thể bởi vì hắn vội vã đến, trên trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt mang theo vẻ mệt mỏi không che lấp được.
Từ thượng kinh đến quan khẩu Gia Hưng, trừ bỏ quan đạo thì toàn là đường núi.
Đối với một vị công tử sống trong nhung lụa mà nói, suốt nửa tháng không ngủ không nghỉ lên đường, cho dù là người tập võ cũng khó chịu đựng được.
Huống hồ.... Vị tùy hứng đại nhân này còn mang theo mấy xe đồ thượng vàng hạ cám.
Liên Thập Cửu cũng không thèm quan tâm chuyện hỗn loạn bên ngoài, chỉ cao giọng chất vấn: "Ninh Sơ Nhất, tức phụ ta ở...."
Câu nói kế tiếp, sau khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong trướng đột nhiên im bặt.
Tức phụ hắn, ở chỗ này.
Cổ họng Liên Thập Cửu giống như bị thứ gì làm nghẹn, rõ ràng chỉ thấy một bóng dáng, ngực giống như bị một bàn tay thật lớn hung hăng bóp chặt.
Đã bao lâu rồi họ không gặp nhau?
Hai năm ba tháng mười ngày.
Hắn nhớ rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khắc sâu vào trong đầu hắn.
Trong hai năm nay, hắn từng vô số lần muốn viết thư cho nàng. Nhưng cuối cùng sau khi vết mực rơi xuống, lại bị đốt cháy ngọn nến.
Không thể có sai sót.
Cho dù là một mối nguy hiểm vô cùng nhỏ hắn cũng không thể để nó tồn tại.
Bây giờ rốt cuộc nhìn thấy, có thể gặp được, hắn lại hoảng loạn đứng sững tại chỗ.
Liên Thập Cửu nghĩ, tuổi hắn đã lớn như vậy mà còn chần chừ rụt rè, thật sự có chút nan kham*.
*: Khó lòng chịu đựng nổi. Nhưng bởi vì nan kham như vậy.
Hắn khẩn trương đến mức lòng bàn tay mướt mồ hôi.
Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài trướng vẫn còn tiếp tục, Ninh đại công tử không thiếu được phải đi ra ngoài xử lý cục diện rối rắm do muội phu bày ra.
Bỗng có cấm vệ Hộ Bộ dũng mãnh xông vào, công khai một thân quan bào Đại Yển, tướng sĩ không rõ nội tình không nháo thành một nồi cháo mới là lạ.
Tướng quân đi ra ngoài, những người còn lại đương nhiên cũng thức thời nối đuôi nhau mà ra.
Trong căn lều rộng lớn, chỉ có hai người im lặng, tâm trạng khó nói.
Ninh Sơ Nhị không biết hình dung tâm tình lúc này như thế nào, giống như là nhìn như dưới mặt biển yên tĩnh là sóng gió phiên đảo vô hạn, cố tự trấn định, bàn tay run rẩy, toàn thân cứng đờ như một tòa pho tượng.
Nàng nghĩ, nàng nên cảm thấy may mắn vì mình đưa lưng về phía hắn.
Bằng không, nàng không biết mình sẽ như thế nào khi cảm xúc kiềm chế suốt hai năm ròng rã trào ra.
Liên Thập Cửu cũng khẩn trương.
Hắn không phải người lương thiện, cũng sẽ vì quyền tài mà không từ thủ đoạn. Nửa đời trong triều đình, chơi đùa quyền mưu chưa bao giờ sợ thứ gì. Nhưng ở trước mặt nữ tử nhu nhược, lại khẩn trương như hài tử làm chuyện sai.
Hắn nhìn bả vai hơi hơi run rẩy của nàng, giống như đang khóc.
Hắn nôn nóng bước lên phía trước hai bước, cuối cùng dừng ở vị trí cách xa nàng,.... Cúi đầu lật sách.
"Những điều ngươi tuyệt đối chưa biết về cách dỗ lão bà."
Hắn dùng rất nhiều thẻ đánh dấu sách, thật lâu sau nhẹ giọng nói.
"... Sơ Nhị, nàng béo."
!!!!!!
Đây - gọi - là - lời – nói - sao?!!!
Ninh Sơ Nhị hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người nhìn về phía hắn.
Sự buồn bực cuối cùng bởi vì quầng thâm đen dưới mắt, cùng sắc mặt quá mức tái nhợt của hắn mà nuốt nuốt xuống.
"Vì sao?"
Nàng nhìn hắn, giống hệt ngày ấy trước cổng thành.
Vì sao lại đến?
Vì sao muốn gánh nguy hiểm lớn như vậy?!!
Gióng trống khua chiêng tìm tới như thế, Bàng Viêm nhất định biết tin tức, hắn đều không suy xét đến sao?
.....
Liên đại nhân lại chỉ nghiêm túc tìm kiếm thẻ kẹp sách, giật mình sửng sốt trả lời.
"Có lẽ là ăn nhiều? Loại chuyện nhiều thịt này..."
"..... Ta hỏi chàng vì sao lại đến!!"
Ninh Sơ Nhị kích động đánh gãy lời hắn nói.
"Chàng điên rồi sao? Cứ như vậy không quan tâm cái gì mà xuất hiện ở chỗ này. Liên gia làm sao? Tông thân Liên thị làm sao bây giờ? Liên đại nhân cùng phu nhân làm sao bây giờ?"
Nàng không thể không suy xét vì hắn, mặc dù nàng cũng muốn không quan tâm.
Nhưng thời điểm người này công khai đứng ở trước mặt nàng như vậy, nàng vẫn sẽ sợ hãi.
Nàng không muốn hắn lưng gánh tội danh như vậy trên lưng, cũng không thể để hắn gánh.
Liên gia dường như mỗi lúc đều sẽ suy nghĩ đến tình cảnh gặp mặt Sơ Nhị, trong lòng vốn có tư tưởng chuẩn bị, cũng đã luyện tập rất nhiều lần.
Tiểu Xuân, Chiêu Tài, Phương Uyển Chi đều là đối tượng luyện tập của hắn.
Hắn đi vào hai bước, nhìn thoại bản trong tay một lúc.
Trong sách nói, lúc hai người yêu nhau chiến tranh lạnh thời gian dài, con đường duy nhất để đánh vỡ cục diện bế tắc chính là kiếm tẩu thiên phong*.
*: Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ. Oán trách cũng vậy, tức giận cũng thế, chỉ cần có thể phá vỡ cục diện, mọi chuyện phía sau dễ xử lí hơn nhiều.
Liên đại nhân tự hỏi đọc đủ thứ thi thư, nhìn mặt đoán ý, thấy rõ nhân tâm.
Nhưng đối với chuyện dỗ lão bà, lại ăn mệt đủ chỗ, lần này muốn mượn dùng "ngoại lực", dùng kinh nghiệm trong sách cũng bị buộc bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, kinh nghiệm cũng chỉ là lý luận suông, những gì viết trong sách cũng tùy theo tính tình của mỗi người, còn chứa sự giải thích chủ quan của tác giả.
Nếu Liên gia biết tác giả Hố Hóa Áng của quyển sách trước là tra nam, sau là tiểu tam, lớn tuổi vẫn là một thân hoàng hoa xế chiều, chắc hẳn sẽ trực tiếp vứt quyển sách vào hố phân.
Nhưng hiện tại, đầu óc hắn học đến đâu dùng đến đó, cực kỳ ngay thẳng nói câu.
"Đồ ăn chỗ Sơ Nhất cũng không tồi."
Hắn chỉ muốn bức Ninh Sơ Nhị ph4t tiết la lối khóc lóc, mới có thể tiến hành kịch bản theo sách vở.
Sắc mặt Ninh Sơ Nhị xác thật cũng thay đổi.
Sắc mặt hết đỏ đến xanh mét, ánh mắt u ám, nếu nghe kỹ còn nghe thấy tiếng nghiến răng kèn kẹt.
Nữ tử trong thế gian đều để ý đến ngoại hình của mình, nàng đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Huống chi nói lời này người, là do chính tên phu quân hỗn trướng xa cách hai năm của mình nói ra.
Liên đại nhân đứng ở bên cạnh không lên tiếng chờ nàng giương nanh múa vuốt, Ninh nhị cô nương cuối cùng nắm chặt nắm tay, hung hăng đánh một quyền vào mắt hắn.
Không có nước mắt, không có bạo nộ, chỉ có năm chữ rất bình tĩnh.
"Liên Thập Cửu, cút đi."
Liên Thập Cửu đương nhiên sẽ không cút đi, từ thượng kinh lăn tới Gia Hưng quan khẩu, chưa một khắc nào hắn nghĩ đến việc lại lăn trở về.
Liên đại nhân che mắt trái mình đứng ở chỗ cũ, cũng có chút choáng váng.
Đây căn bản không phải cốt truyện vốn có trong thoại bản.
Sau khi la lối khóc lóc, ra sức giãy giụa cùng cưỡng hôn không có tác dụng.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận, mình bị hấp dẫn bởi cảnh hoon trong sách.
Hắn thật sự không muốn thừa nhận, đối với hắn chuyện dỗ nữ nhân là chuyện vô cùng thất bại.
Mắt thấy Ninh Sơ Nhị đánh xong người xong muốn bỏ đi, sách cũng không thèm nhìn, một tay ôm nàng vào trong lòng.
"Sơ Nhị, nàng đánh ta đi?"
Bộ dáng vô lại, giống hệt những lời nói sau khi hai người hoà ly.
Khi đó hắn nói: "Ninh đại nhân, ngươi vừa rồi đánh ta?"
Sự kiêu ngạo đến cực điểm kiếm được đồng minh trong triều, khiến Ninh Sơ Nhị ủ rũ cụp đuôi vừa bị giam vừa bị ăn mắng một trận đau.
Hiện giờ hình thức rõ ràng lộn ngược lại.
Ninh Sơ Nhị duỗi tay chọc vào hốc mắt xanh tím của hắn.
"Muốn bên kia bị đánh nữa sao?"
Nữ nhân đều thích làm ra vẻ.
Từ lúc tiến vào, thái độ người này rất có vấn đề. Cho dù nàng không muốn thấy hắn khóc lóc thảm thiết nói vài câu từ đáy lòng, thì ít nhất cũng nên có lời giải thích hợp lý.
Không nghĩ thứ này đến một câu không có, một lòng một dạ chỉ lo chọc nàng tức giận.
Ninh Sơ Nhị tức giận quá mức, ngược lại bình tĩnh.
Khuỷu tay hướng đến vị trí xương sườn bên phải của hắn, dùng sức thụi.
Không nghĩ đến người nào đó không né, chỉ cao giọng hô.
"Nương, Sơ Nhị đánh con!"
Đây mới là câu nói phù hợp tính cách Liên đại nhân.
Ninh Sơ Nhị cực giận.
Thầm nghĩ thời điểm mấu chốt này còn muốn gạt ta, nào biết khuỷu tay mới vừa vừa nhấc lên, liền nhìn thấy một người mặc quân phục cấm vệ Hộ Bộ... Phụ nhân nổi giận đùng đùng vọt tiến vào.
"Ai dám đánh nhi tử ta!!!"
*