Lục Đỉnh Nguyên ở cũng không phải nhà chính mình, ngay cả khi Lục lão gia đi rồi vẫn ở lại chủ viện. Gia nhân Lục gia đối Tiểu Hà Tử cũng có nghe qua, biết là thuộc hạ bên người của Lục Đỉnh Nguyên, cũng liền an bài vào một cái sân với Lục Đỉnh Nguyên. Nhưng Hàn Lượng tới chậm, gia nhân cũng không biết được, liền bị an bài vào khách viện. Tiểu Hà Tử tự nhiên hiểu được, nhưng đến nơi này hắn cũng là khách, không tốt thu xếp cái gì, hơn nữa chủ tử không lên tiếng, cũng liền không mở miệng.
Lục Đỉnh Nguyên mặc dù không nói chuyện, trong lòng lại bất ổn, nói, không biết giải thích thân phận Hàn Lượng như thế nào, không nói, lại sợ Hàn Lượng bị an bài vào khách viện mà mất hứng. Lúc này sự tình an bài tốt rồi, vốn nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, để hóa giải này mấy ngày liền đi đường vất vả, nhưng Lục Đỉnh Nguyên lại ở trong sân đi vòng vòng.
Có nên đi khách viện tìm Hàn Lượng hay không? Muốn đi lại không dám đi. Là không biết như thế nào đối mặt hắn, cũng là sợ hắn sinh khí.
“Chủ tử, nghỉ ngơi một chút đi!” Tiểu Hà Tử từ nhà bên cạnh đi ra, gặp bộ dáng chủ tử nhà mình không khỏi đau lòng. A, đều gầy cả đi!
“Ngủ không được.” Buổi trưa vừa qua khỏi, đúng là thời điểm nghỉ trưa, hơn nữa những ngày gần đây thân mình không khỏe, Lục Đỉnh Nguyên sớm thấm mệt, nhưng vẫn là khó có thể tĩnh tâm nghỉ ngơi.
“Ta biết việc này khiến chủ tử phiền lòng, nếu không, ta gọi Hàn công tử lại đây……” Tiểu Hà Tử dưới cái trừng mắt của Lục Đỉnh Nguyên, ngượng ngùng ngậm miệng, đem câu nói kế tiếp nuốt đi xuống.
Tiểu Hà Tử nghĩ rằng Lục Đỉnh Nguyên phiền là chuyện thạch tràng bên kia, nào biết đâu rằng chính Hàn Lượng khiến chủ tử hắn do dự không ngừng!
Lục Đỉnh Nguyên hừ lạnh một tiếng, xoay người phất tay áo quay về phòng.
Tiểu Hà Tử sờ sờ cái mũi, có chút nhớ tới nửa năm trước. Chủ tử như thế nào tính tình lại trở nên âm tình bất định? Bất quá hắn hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên nhiều năm như vậy, sớm thành thói quen, cũng không để ý đến.
Lục Đỉnh Nguyên tuy là trở về phòng, lại là phiền não, làm sao nghỉ ngơi được. Ngồi ở bên cạnh bàn vẫn có một chút hờn dỗi, thiếu chút nữa không để ý đem chén trà nghiền thành phấn. Kỳ thật y cũng không biết chính mình tức cái gì, nhưng như thế nào cũng không khắc chế được cơn tức càng ngày càng cao.
Đúng lúc này, một thanh âm làm cho y nháy mắt căng thẳng thân thể, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại.
“Tiểu Hà Tử, chủ tử ngươi có nghỉ ngơi không?”
“Nha, Hàn công tử! Không đâu, chủ tử mới về phòng.” Tiểu Hà Tử vừa muốn trở về phòng, chỉ thấy Hàn Lượng công khai mà tiêu sái tiến vào viện môn. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a!
“Ngươi hôm nay có bắt mạch cho hắn không? Còn có việc gì không?” Hàn Lượng quan tâm là Lục Đỉnh Nguyên thân mình không tốt. Hắn biết mình ngày đó đem y ép buộc thảm, lại sinh một loạt tiểu bệnh, dù đã nhiều ngày nhưng vẫn lưu ý việc này.
Tiểu Hà Tử mặt nháy mắt suy sụp,“Còn không có.”
“Cùng đi đi!” Hàn Lượng cùng với Tiểu Hà Tử, thẳng hướng chủ phòng mà đi.
Không cần!!! Tiểu Hà Tử ở trong lòng khóc thét. Hắn mới vừa bi ai bị chủ tử xem thường, không muốn lại bị mắng nha!
Lục Đỉnh Nguyên từ thời điểm Hàn Lượng tiến vào viện đã biết, nghe được hắn cùng Tiểu Hà Tử muốn cùng nhau tiến vào, trong lòng bàn tay ứa mồ hôi, cũng không biết chính mình đang khẩn trương cái gì. Nhưng nhìn đến một chốc Hàn Lượng vào cửa kia, tâm nháy mắt liền nhuyễn, chăm chú nhìn hắn, cái gì cũng không suy nghĩ, tâm tình nhớ thương giống như đã bao nhiêu lâu không gặp nhau, trời biết bọn họ tách ra kỳ thật còn không đến một canh giờ.