*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Đôi lời Fox muốn nói:Thế là cuối cùng Thị Quân Thủ cũng đã hoàn, gắn bó 1 năm rưỡi đi đến được kết thúc trọn vẹn quả thực vui mừng nhưng cũng nhiều lưu luyến, cả câu truyện có bi có hỉ, xen lẫn trong nỗi day dứt trằn trọc khôn nguôi giữa “Trung” và “ái” giữa “giang sơn” và “ái tình” vẫn có những thời khắc ấm áp, như một dòng suối ngầm hài hòa, gắn bó giữa Chiếu Dịch và Ngọc Kỳ. Mô tuýp vua- thần tử có lẽ đã quá quen thuộc, diễn biến cũng thật chậm chậm, từ tốn không có gì đặc biệt nhưng ta lại không thấy chán, truyện không chỉ nói riêng về tình cảm của cả hai mà còn được bao phủ bởi hào khí chiến trường, những mưu kế, thủ đoạn, có mất mát, hối tiếc, trung tâm, kiên cường, có máu, có nước mắt…
Không biết các nàng thế nào, nhưng giữa những tràng cảnh đẫm máu, hi sinh trên chiến trường, cảnh khiến ta nhớ nhất trong truyện lại là cảnh Trữ Chiếu Trăn- nhị ca của Chiếu Dịch cùng thê tử từ tường thành nhảy xuống, thà chết cũng không khuất phục, chí nam nhi, sự cương liệt ở đây không phải là chiến tích lừng lẫy, không phải giết được bao nhiêu người, mà ở “Ngạo cốt chiết bất loan”
“…Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”
Một chương ngắn ngủi, xuất hiện ngắn ngủi, nhưng hình ảnh và ý chí người vẫn còn đó.
Chiến thắng được làm nên từ sự hi sinh của nhiều người, từ máu, mồ hôi, nước mắt…của các chiến sĩ, của gia đình Trữ Chiếu Trăn, của Lý Kiệt, của Côn Đóa, của chính vị hoàng đế Chiếu Dịch và ái nhân- Ngọc Kỳ, quả thực đúng với câu “Nhất tướng công thành vạn cốt khô”. Cả câu truyện chỉ có đoạn ngược thân vô cùng tàn khốc đến suýt mất mạng khi Ngọc Kỳ bị bọn Nam Man bắt
(nhớ lại đoạn đấy vẫn thấy vã cả mồ hôi, cái bọn dã man đấy *chấm chấm*) còn lại đều nhẹ nhàng ấm áp. Phải nói ta thích cái sự cường cường cả 2 anh, dù đôi khi ‘cường’ của Kỳ ca thành cố chấp quá mức, dày vò cả Dịch ca và chính bản thân mình. Thích cái hùng chí nam nhi của các anh trên chiến trường, oai phong lẫm lẫm, đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, vẫn hướng về nhau, giữa mênh mông biển người chém giết vẫn tìm được hình bóng người kia để rồi lo lắng chỉ muốn kéo lại về bên mình XD~. Hận cái sự lề mề trong diễn biến tình cảm từ hồi 10t lần đầu gặp nhau đến khi trưởng thành, may mà quá trình cũng ko phải chỉ ‘ăn không ngồi rồi’, ngắm nhau no mắt là đủ, xúc tiến dù chậm nhưng mỗi câu nói, hành động dù nhỏ cũng đều thể hiện tâm ý với nhau, nhờ thế mấy lần bị ăn chay rồi ăn đậu hủ ‘trật’ cũng không khiến ta quá muốn…lật bàn ^”^
Một mặt rất ấm áp nữa của truyện ta cũng muốn nói đến chút xíu, chính là tình cảm gia đình, không nói đến mẹ của Kỳ ca và cô em gái Ngọc Lân đều rất có tư tưởng …tiến bộ, chấp nhận mối quan hệ của con trai/anh trai mình với vua một nước, thậm chí còn giúp đỡ thuyết phục vị chủ nhân Phiền gia- Phiền Tử Kỳ, có đến 2 lần Ngọc Kỳ phải quỳ trước mặt cha mình, mà mỗi lần tác giả đều miêu tả chi tiết cái mẫu thuẫn trong lòng người cha khi thấy đứa con mình yêu thương bước vào con đường vi phạm luân thường đạo lý. Nhưng dù phản đối đến đâu, có cha nào lại ko thương con? Vì hạnh phúc và tin tưởng vào thằng con cứng đầu, cứng cổ, cuối cùng cũng đành thở dài đồng ý. Giọt nước mắt hiếm hoi trong rừng trúc của Ngọc Kỳ không phải của sự yếu đuối, mà là niềm vui sướng khi được thân nhân thừa nhận. Cảnh này ta thấy cũng rất ý nghĩa:”>
Còn các cặp nhân vật phụ không thể ko nhắc đến, quả thực mấy cái PN dài lê thê, mỗi cái là một câu truyện tình riêng biết, cũng rất ấn tượng và…thú vị ~ bảo cái kiểu cáo gian xảo của Thập Tam rồi kiểu bám sát như keo dính 502, giở đủ mọi trò của huynh đệ Tố Y, Thanh Y sao mà ko thú vị cho được, chỉ khổ cho Dạ ca, và đầu gỗ Tiêu Dật =))))
Nói chung cả truyện 63 chương cùng một…cơ số các PN, kết thúc viên mãn, nhà nhà hạnh phúc, ta…….cũng mãn nguyện =)))))))~ lảm nhảm lung tung thế chỉ muốn lưu lại chút cảm xúc, chẳng phải tình yêu đến mức thiên trường địa cửu, đến kinh tâm động phách, nhưng mỗi nhân vật, mỗi con người trong truyện dù chính dù phụ vẫn lưu giữ ở một góc trong lòng ta, như một đứa con tinh thần lâu lâu mang ra nghiền ngẫm =))
Cảm ơn những reader, bằng hữu đã đồng hành cùng ta đi đến những chương cuối của truyện, sự ủng hộ và động viên của các nàng luôn là nguồn động lực để ta cố gắng *cúi đầu cảm tạ*
p/s: cảm ơn phu quân tiểu lộc thân yêu đã tương trợ, cứu vớt, giúp đỡ ta trên chặng đường đầy chông gai này *chấm chấm**dụi dụi chùi nước mắt, nước mũi* ~ thật cảm động