Thì Ra Là Khuyển

Chương 26

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: ELLEN

-o0o-

Có lẽ ánh mắt quá nóng, Carlisle vừa buông Sesshoumaru đã thấy Inukimi đang đứng sừng sững đó, tuy rằng nhìn không biết là ai, nhưng dựa vào diện mạo tương tự, và với yêu văn y như đúc trên mặt hoàn toàn có thể đoán ra quan hệ với Sesshoumaru, vậy đây hẳn là mẹ chồng của mình.

Tuy rằng lần này nói sẽ nhìn thấy gia trưởng của nhau, nhưng Carlisle đã chuẩn bị trước đương nhiên sẽ không vì thế mà sợ hãi, huống chi không phải y không chuẩn bị.

Chỉ thấy y móc một cái hộp tinh xảo ra khỏi túi, tận lực ngó lơ ánh mắt không mấy thân thiện của Inukimi mà đi lại bên cạnh bà.

Mặc kệ là thế giới nào hay quốc gia nào, chỉ cần là con gái đều sẽ không ngăn được dụ hoặc của trang sức. Mà so với thời chiến quốc, thì bất cứ loại trang sức nào được sản xuất ở thời hiện đại đều tinh xảo hơn.

Inukimi không hề dự đoán được mình đã knock out ngay từ vòng đầu tiên. Viên đạn bọc đường của đối thủ quá mạnh, nắm bắt rất tốt nhược điểm của phái nữ, hơn nữa con trai mình trông cũng vui vẻ vô cùng, và bộ dạng của lông vàng cũng không quá tệ.

Nhìn thấy thái độ của Inukimi không cường ngạnh như ban đầu nữa. Carlisle tranh thủ nước nóng đeo dây chuyền lên cho bà. Những viên đá quý màu tím huyền bí, tương xứng với yêu văn trên trán bà. Lúc chọn cũng không ngờ rằng nó hợp đến thế.

Vuốt vuốt vòng cổ, Inukimi cẩn thận nhìn hai người trước mắt, cho dù thế nào, ánh mắt không thể nào dối trá được, đôi mắt yêu một ai đó không nói xạo, ánh mắt thanh niên trước mặt mỗi khi nhìn Sesshoumaru, trong đó chỉ có mỗi một người. Loại ánh mắt này bà từng thấy rồi, là ánh mắt tràn ngập tình ý của tướng quân vào mười sáu năm trước ấy, trong mắt không dung bất kì thứ gì khác!

Nghĩ lại, Inukimi bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú, hiểu được đứa con trai không còn lạnh lùng xa cách như trước, nói như thế thì cũng thích người này vội, hơn nữa cũng là lễ vật đầu tiên nàng nhận được. Nghĩ đến đây Inukimi lại không nói nữa, quyết định quan sát thêm, ít nhất phải rõ vì sao thanh niên này nhiễm cả người hơi thở Minh giới!

Carlisle bắn ánh mắt nghi vấn về phía Sesshoumaru, đây là tình huống gì đây, mẫu thân đại nhân im lặng suy nghĩ không nói gì một lúc rồi rời đi, loại phản ứng này rốt cuộc là ổn hay không ổn?

Sesshoumaru cười khì nhìn người đây ông vẫn luôn ổn trọng giờ đây lại rối rắm. Người vẫn luôn lạnh lùng cười rộ lên thì sẽ thế nào? Carlisle cảm thấy như băng tan, trăm hoa đua nở, cản giác nháy mắt kia không từ ngữ nào có thể miêu tả. Giống như cả thế giới đều biến mất, chỉ còn hắn đứng nơi ấy nở nụ cười.

Vứt mớ suy nghĩ trong lòng sang một bên, tiếp tục ôm Sesshoumaru vào ngực, ngửi mùi hương độc nhất vô nhị của hắn, Carlisle như thở dài "Sao tôi lại có thể thích em đến thế chứ!"

Mặt Sesshoumaru sau khi nghe xong mấy câu này bỗng đỏ lạ thường, lâu như vậy rồi, hắn vẫn chưa quá quen với việc nói thẳng tình cảm trong lỏng ra, cho nên hắn không trả lời, chỉ ôm lại Carlisle.

Thứ tốt đẹp nhất trên đời này chính là mình thích người ta, người ta cũng vừa lúc thích lại mình!

"Ngài Sesshoumaru, ngài Sesshoumaru? Ngài ở đây sao, Jaken thấy nha." Tiếng đập cánh vang lên, theo đó là Jaken.

Nhìn thấy Sesshoumaru, nó theo bản năng lơ luôn Carlisle đứng bên cạnh hắn "Đại nhân, gần đây ngài đi đâu thế, Jaken và Rin đều rất nhớ ngài." Vừa nói vừa dùng ánh mắt khiển trách liếc Carlisle vài lần, bộ dạng hệt người lớn thấy con mình bị ai đó dạy hư.

"Rin?" Carlisle giỏi nắm trọng điểm lập tức chú ý đến cái tên nghe là biết tên con gái này, y nhướng mày nhìn Sesshoumaru, hình như y nghe qua cái tên này rồi.

Sesshoumaru còn chưa mở miệng, Jaken đã quơ quơ cây gậy trên tay kích động miêu tả Rin tốt thế nào, nhưng tất cả bị cắt ngang bởi vì Rin chạy từ đâu đó ra, như chim non mà nhào vào lòng Sesshoumaru

Chôn đầu trong lòng Sesshoumaru mình nhớ mong, Rin nhẹ nhàng nói, giọng nói thấm đậm nhớ nhung "Ngài Sesshoumari, gần đây ngài đi đâu thế ạ, Rin nhất nhớ ngài." Nói xong còn dùng vành mắt đỏ ửng ngẩng đầu nhìn Sesshoumaru.

Sesshoumaru xoa xoa đầu nó an ủi theo thói quen, biểu cảm của Carlisle bên cạnh rấ vi diệu, cũng may Sesshoumaru rất nhanh đã buông ra.

Lý do khiến hắn biến mất ở chiến quốc là do cuộc tìm kiếm Ngọc Tứ Hồ khi ấy, đánh nhau khắp nơi khiến thời không nứt ra một cái khe, hắn bị cuốn vào nó, nên mới ly biệt với mọi người.

Khi ấy Naraku cản đường khắp nơi, không ngờ bị cuốn vào trong cái khe gần đấy. Lúc đó Jaken và Rin cũng đứng gần đó, tận mắt chứng kiến hắn biến mất, có lật tung thế giới ra cũng tìm chẳng ra.

Không giải thích mình đã đi đâu, việc này quá phức tạp, nhất thời khó nói rõ, hắn không phải loại người thích nói nhiều. Hắn chỉ đi lại kéo tên chua lét Carlisle nói nhỏ "Đây là người yêu của ta, hy vọng sau này các ngươi coi hắn như ta."

Jaken sau khi nghe xong rớt luôn xuống đất, cẳm lâu thật lâu cũng chẳng ngậm lại được, nó vẫn luôn cho rằng thiếu gia nhà mình bị vô cảm, lâu như vậy chỉ có khi đối mặt với Rin thì biể cuảm của ngài ấy mới thay đổi, Rin động lòng rồi. Bây giờ đột nhiên người yêu của thiếu gia xuất hiện, thái độ của mình lúc trước còn không tốt, tất cả trộn lại khiến nó lâm vào dòng sông cảm xúc vì không tốt với phu nhân nên sẽ bị thiếu gia ghét bỏ....

Rin còn chưa thoát khỏi cảm xúc vui mừng khi gặp lại Sesshomaru, đã thấy hắn dắt tay người kia, nói rõ quan hệ hai người. Khát vọng bí ẩn sâu trong lòng nó thế mà bị đập tan như vậy, trong thâm tâm liều mạng nói không được khóc, không được yếu mềm trước mặt Sesshomaru đại nhân, nhưng nước mắt cứ không khống chế được mà tràn mi, nó đành nhanh chóng rời khỏi.

Jaken sống chung với Rin lâu lắm rồi, nhìn thấy nó đau lòng như thế, bèn không yên tâm theo nó ra ngoài, dù sao cô bé ở Minh giới ngoại trừ ngài Sesshoumaru ra thì cũng thân với mình nhất, chí ít có thể đưa cho nó cái khăn tay...

Tuy rằng thấy cô bé khóc rất đáng thương, nhưng Carlisle vẫn rất vui vẻ, chuyện tình cảm không có nhường nhịn, cho nên đối với cô bé này, y chỉ đành xin lỗi. Còn cái biểu cảm khinh thường của Jaken y hoàn toàn không quan tâm, người sống mấy trăm năm chấp nhặt với một con yêu quái nho nhỏ làm chi, huống hồ đây cũng là người một nhà, không nhấ thiết phải so đo, tuy rằng y cảm thấy không có gì, nhưng hành động của Sesshoumaru vẫn khiến y ấm lòng vô cùng.

HẾT CHƯƠNG 26
Bình Luận (0)
Comment