Thì Ra Là Khuyển

Chương 30

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: ELLEN

-o0o-

Bởi vì Carlisle không có vũ khí của mình, nên ban đầu y toàn dùng tay không đánh, tuy rằng y không sợ bị thương, nhưng khủy tay bắt đầu truyền đến những cảm giác khá vi diệu. Cho nên sau đó y đã nhặt cây kiếm đâu đó.

Trong sinh mệnh dài đằng đẵng của y, vì để cho bớt chán nên y đã học rất nhiều thứ. Vừa vặn, kiếm thuật cũng là một trong số đó, nhưng mà kiếm thuật để múa cho đẹp với kiếm pháp dùng giết người là hai khía cạnh hoàn toàn khác nhau, không lâu sau, Carlsile liền rất nhanh rơi vào thế hạ phong.

Yêu quái đang đánh nhau với y nhìn cơ thể y dù có bị đao chém qua cũng không chảy máu, không chỉ thế còn lành lại rất nhanh, tuy không biết y là loại yêu quái gì, nhưng nó vẫn rất hưng phấn. Không biết nếu chém ra thành từng khúc thì có thể gắn vào lại được không, mong chờ quá! Nghĩ như vậy, đao trong tay nó ngày càng nhanh, không chừa chút khe hở nào.

Hai người đánh qua đánh lại, yêu quái vây xem chỉ nghe "đinh" một tiếng, kiếm trong tay Carlisle bị chém đứt, các yêu quái thấy vậy ngày càng hưng phấn, hào hứng la hét, chờ đợi cảnh đầu lìa khỏi cổ!

Đao hung hăng bổ xuống đầu Carlisle, y thậm chí còn cảm nhận được không khí xung quanh bị cây đao đó chém đứt, giây tiếp theo lại dừng trên đỉnh đầu y.

Không, không phải dừng lại, mà là có một tầng kết giới trong suốt bao lấy y. Ngọc bội mà y vốn vẫn luôn đeo bên hông nay toả ra ánh sáng nhè nhẹ, chầm chậm bay lên không trung. Biến cố xảy ra bất ngờ, khiến hai bên ngây ngẩn, yêu quái tay cầm đao vừa thấy cái ngọc bội đó đã xanh mặt.

Này là Sesshomaru đeo cho y trước khi xuất phát, nhưng Carlsile không hề nghĩ nó là bùa hộ mệnh, cơ thể bỗng nhiên nóng lên, cả người tràn trề sinh lực, thừa dịp y lắc mình né lưỡi đao.

Mà yêu quái đang giao chiến với y còn kinh ngạc hơn nữa, nó cảm nhận được hơi thở của chủ nhân Minh giới từ nó, tuy rằng rất nhạt, nhưng nó tuyệt không nhận lầm. Xem ra người trước mặt có quan hệ đặc thù nào đó với chủ nhân Minh giới, nó vừa nghĩ tới đó bèn dừng công kích.

"Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao khăng khăng muốn đến Styx?" Cất đao, nó mở miệng hỏi.

Tuy rằng không biết vì sao đối thủ lại dừng tấn công, nhưng Carlisle vẫn lui về sau vài bước nhằm đề phòng, bắt đầu phân tích yêu quái trước mặt.

Nó bắt đầu thay đổi kể từ khi miếng ngọc bội này xuất hiện, như vậy nhất định miếng ngọc bội này có gì đó. Nghĩ đến Sesshomaru trước khi mình đi đã dặn, nhất định không được tháo nó xuống, lại nhớ đến thân phận của Sesshomaru. Rất nhanh, y khẳng định cái này là do Sesshomaru cố tình chuẩn bị, nghĩ như vậy, y nắm chặt miếng ngọc bội cười cười.

Mà giờ phút này, ở ngoài Minh giới, người vẫn luôn chú ý đến Carlisle ngẩng đầu nhìn cái người đưa cho y miếng ngọc đó, trong mắt toàn là, ngươi đang quang minh chính đại gian lận! Trước ánh mắt lên ánh mãnh liệt của mẫu thân Sesshomaru không hé răng, nhìn chằm chằm Carlisle.

Inukimi trên ghế chủ toạ cảm thấy vi diệu, nhìn vẻ mặt chuyên chú của Sesshomaru, nhịn không được nghĩ đây thật sự là con trai mình sao? Là cái tên nhóc ngoại trừ kiếm đạo ra thì không hứng thú với bất kì thứ gì khác đây ư, tình yêu thật ghê ghớm mà!

Rin nhìn vẻ mặt lo lắng của Sesshomaru, cuối cùng vẫn bước ra, lấy hết can đảm nắm góc áo hắn nói: "Ngài Sesshomaru, không cần lo lắng, vị đại nhân kia nhất định sẽ bình an trở về." Trong lòng tuy vẫn đau, nhưng Rin nghĩ, chỉ cần ngài Sesshomaru hạnh phúc là được rồi, dù sao cũng chỉ có người kia mới có thể khiến ngài ấymỉm cười!

Sesshomaru xoa xoa đầu Rin, giống như rất nhiều lần khác trong quá khứ, nhưng chính Rin biết lần này không giống vậy. Bởi vì người ngài ấy nói đi thôi lúc này, không còn là mình nữa. Nhưng không sao cả, đứng tại chỗ nhìn ngài Sesshomaru rời đi cũng là môt loại hạnh phúc mà.

Tại Minh giới, tên yêu quái đáp ứng sẽ dẫn y đến sông Styx nằm trong thiên, cũng là nơi mà chủ nhân Minh giới, là ý thức của Inu Taishou sẽ khảo nghiệm y.

Không có bất kì thứ gì ngăn cản, rất nhanh đã đến được nơi đó, khác hoàn toàn những nơi trước đó, nơi này đẹp vô cùng, sau khi đi xuyên qua một tầng sương mù, va vào mắt Carlisle là một biển hoa ngút ngàn, hồ nước trong vắt cùng bầu trời như hoà vào nhau, một căn nhà gỗ nằm bên cái hồ dưới chân núi, trong như một thế ngoại đào viên không ai quấy rầy.

"Đây là thiên, ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, còn lại đều do ngươi." Yêu quái nói xong liền rời đi, đến gần như vậy đã chạm đến cực hạn của nó, khí thế cường đại của chủ nhân Minh giới bao trọn nơi này, cho dù cách rất xa nhưng cũng đã đủ khiến cho nó áp lực rất lớn.

Carlisle chậm chạp đi đến đích, y không hề sốt ruột kết thúc quá trình, đúng lúc này, cửa nhà gỗ bật mở, một người đàn ông có thân hình cao lớn bước ra. Ông ta có vẻ không thấy được Carlsiel đang bước đến bên hồ, nhưng Carlisle lại trong nháy mắt khi ông xuất hiện, y đã cảm thấy không khí ngưng trọng, áp lực ngày một lớn.

Càng đến gần người đàn ông đó, áp lực càng ngày càng lớn, xương cốt toàn thân biểu tình kêu ken két, nhưng y vẫn như cũ không muốn từ bỏ, đã đến được đây rồi, nhất định phải bước hết số bước cần thiết, y nghĩ đến Sesshomaru vẫn còn ở ngoài chờ mình, Carlisle khẽ cắn môi tiếp tục bước đến trước.

"Không tồi, ngươi là người thứ hai kiên trì được lâu như vậy." Người đàn ông bên hồ bỗng nhiên mở miệng nói, theo thanh âm của ông ta, áp lực chung quanh nháy mắt biến mất.

"Người thứ nhất là ai?" Carlisle không dấu vết thở ra, ổn định thân mình, có chút tò mò với người đầu tiên trong miệng ông ta, vì thế mở miệng hỏi.

Người đàn ông bên hồ nghe y nói vậy, thu hồi ánh mắt nhìn về phía khoảng không xa xăm của mình, kiêu ngạo nói: "Con trai ta, Sesshomaru."

Carlisle tức khắc ngây dại, y không ngờ lại có thể gặp ba vợ mình ngay đây? Vào lúc muốn nói thẳng quan hệ của mình với Sesshomaru, lại bị ngữ khí mệt mỏi của người đàn ông kia cắt ngang: "Ngươi về được rồi, sông Styx trước mặt ngươi."

"Vì sao lại nói cho tôi dễ như vậy?" Vốn nghĩ mình phải vượt qua khảo nghiệm khó khăn nào đó, nên Carlisle dễ như thế khiến y không phản ứng kịp. Không ngờ đến cửa cuối cùng lại dễ thế, nên có chút nghi ngờ hỏi lại.

"Tình yêu là thứ đẹp đẽ nhất nhưng cũng là thứ đớn đau nhất, ta rất hiểu con trai mình, ánh mắt của nó nhất định không tồi, huống chi, ta hiện tại làm gì có tư cách ngăn cản nó chứ." Chủ nhân Minh giới là Inu Taishou đau xót nói.

Carlisle có chút hiểu cảm giác chuyện quá khứ, nhưng vẫn có chút thắc mắt "Thế sao ngài không đi gặp bọn họ, bọn họ đều rất nhớ ngài."

"A, ra ngoài, yêu quái đã chết làm sao có thể ra ngoài, ta hiện tại chỉ là một mảnh tàn hồn do không cam lòng mà vươn vấn thôi!" Inu Taishou siết chặt tay, khí thế mất khống chế, toàn thân nháy mắt tràn ra xung quanh, khiến hồ nước bắt đầu gợn sóng lăn tăn.

"Được rồi, ngươi ra ngoài đi, thuận tiện giúp ta môt chuyện." Có lẽ chìm quá sâu vào ký ức, ngữ khí của Inu Taishou có chút vội vàng ngăn cản Carlisle, sau khi đưa cho y cái gì đó lập tức mang y ra giữa hồ.

HẾT CHƯƠNG 30
Bình Luận (0)
Comment