Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 36

“Được được được, đi thôi đi thôi.” Dịch Phong không nhịn được phất tay một cái. Hắn thật sự chịu không được bệnh tuổi dậy thì của lão già này nên phải nhanh chóng tiễn lão đi.

Sau khi đưa tiễn lão già họ Ngô, Dịch Phong tiếp tục về bàn đọc sách.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, hắn đều đắm chìm trong việc sáng tác “Tử Hà tiên tử và Chí Tôn Bảo”, cả ngày đóng cửa không ra ngoài.

Khi mùa thu đến hoàn toàn. Bên ngoài đường phố, gió thu cũng càng ngày càng đìu hiu, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng tới Dịch Phong. Cho dù là không khí lạnh thấu xương thì dưới sự chống đỡ của mặt trời nhỏ, Dịch Phong cũng không e ngại chút nào.

Xem ra, năm nay Dịch Phong có thể trải qua một mùa đông thoải mái rồi.

Chung Thanh vẫn là dáng vẻ trầm mặc ít nói đó, mỗi ngày đều khổ tâm luyện quyền đồng thời bận rộn chuyện lớn nhỏ trong võ quán.

Ngao Khánh nằm bên cạnh chân Dịch Phong, thương thế bên trong cơ thể đã sớm khôi phục hoàn toàn, ngẫu nhiên xem Dịch Phong đánh quyền, lại ngẫu nhiên quan sát vài bức họa trong tiền sảnh võ quán, thực lực cũng đột nhiên tăng mạnh.

Hôm nay, Thanh Sơn Lão Tổ tới cửa tới bái phỏng.

Lúc đến, hình như lão ta có tâm sự gì đó, Dịch Phong nhìn ra tâm trạng của lão ta bèn mang một ít canh gà linh kê ra an ủi lão ta.

Dịch Phong cũng không biết có tác dụng gì không nhưng chỉ thấy lúc Thanh Sơn Lão Tổ đi thì đã tràn đầy tự tin.

Dịch Phong đánh xong một bộ Thái Cực Quyền nên duỗi lưng một cái. Hắn chuẩn bị ra đường mua rượu thì lại phát hiện hôm nay trên đường lạnh lẽo hơn rất nhiều so với trước đây.

“Có chuyện gì thế này?” Dịch Phong đi đến phía trước quán thịt bò ngồi một chút, hỏi: “Ngày bình thường sẽ nhìn thấy một vài đệ tử tu luyện mua sắm trên đường phố, sao hôm nay lại vắng vẻ như thế?”

“Chắc là Dịch sư phụ còn chưa biết phải không?” Gã sai vặt nhìn thấy trong tay Dịch Phong xách theo rượu nên hào phóng cho hắn hai lạng thịt bò trên bàn, sau đó nhìn về bầu trời phương xa nói: “Hôm nay là ngày Thanh Sơn Lão Tổ và Huyền Vũ Lão Tổ quyết đấu, tu luyện giả đều đã đến xem bọn họ chiến đấu rồi. Dù sao cuộc chiến của những tu luyện giả đỉnh cao cũng liên quan đến sinh tử của hai đại tông môn mà!”

“Ừm.”

Dịch Phong gật đầu, đối với chuyện của tu luyện giả thì hắn thật sự không quá quan tâm. Chỉ là hình như trước đây hắn cũng đã được nghe nói về chuyện này.

Sau khi ăn sạch hai lạng thịt bò, lại uống cạn hai ba chén rượu mạnh ở chỗ gã sai vặt xong, hắn ôm thân thể ấm áp chạy về võ quán, tiếp tục nâng bút sáng tác.

......

Ở giữa Thanh Sơn Môn và Huyền Vũ Tông có một hẻm núi thiên nhiên, giữa hẻm núi có một bình đài phạm vi ngàn trượng tên là đài Phong Vũ.

Trên đài Phong Vũ.

Ánh mắt Thanh Sơn Lão Tổ lạnh lẽo, khí thế toàn thân bộc phát.

Mái tóc của Huyền Vũ Lão Tổ bạc trắng, trên mặt là một nụ cười lạnh.

Ở hai bên thung lũng, một bên đệ tử Huyền Vũ Tông đã tụ tập đầy đủ, bên còn lại là đệ tử Thanh Sơn Môn cũng đã tụ tập đầy đủ, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt ngưng trọng.

Trận chiến của hai người liên quan đến tương lai tiền đồ của tất cả mọi người bọn họ.

“Thanh Sơn, ta không nghĩ ngươi thật sự dám đến?” Huyền Vũ Lão Tổ hài hước nói.

“Hừ!”

Thanh Sơn Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, cũng chẳng thèm nhiều lời.

“Chịu chết đi!”

Hai người không nói quá nhiều lời dư thừa, khí thế toàn thân Huyền Vũ vừa lộ ra đã như tia chớp rạch ngang qua bầu trời. Sau đó lão đánh một chưởng về phía Thanh Sơn Lão Tổ.

Giờ khắc này, sức mạnh của Võ Vương ở trong tay Huyền Vũ được biểu hiện ra hết, hoàn toàn không thể nghi ngờ.

Công kích còn chưa tới, nham thạch dưới chân Thanh Sơn Lão Tổ đã vang lên kèn kẹt rồi nứt ra từng rãnh hở, sau đó giống như mạng nhện lan tràn rộng ra.

Thanh Sơn Lão Tổ không cam lòng rớt lại phía sau, khí thế bắt đầu tuôn ra, bàn chân giẫm lên mặt đất, mặt đất xuất hiện một cái hố to, thân thể nhanh như tia chớp nghênh đón nắm đấm này.

“Ầm!”

Trời long đất lở, đài Phong Vũ hoàn toàn rung chuyển.

Vô số kình khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, đám đệ tử đứng ở nơi xa quan sát cũng bị cỗ kình khí cường hãn này ảnh hưởng, không khỏi bị đẩy lui về sau mấy bước.

Quả nhiên thực lực của hai đại cao thủ Võ Vương đều kinh khủng như nhau.

Nhưng mọi người đều không để ý đến chuyện mình phải lui về phía sau, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc về phía bầu trời, ai cũng muốn biết, rốt cuộc thì kích thứ nhất va chạm của hai đại Lão Tổ ai mạnh ai yếu.

Chỉ trong chớp mắt đã nhìn thấy, trong kình khí có một bóng dáng chật vật lùi lại mấy trăm trượng giữa không trung.

Là Thanh Sơn Lão Tổ.

Thấy thế, sắc mặt mọi người Thanh Sơn Môn trầm xuống.

Trong đám người, gương mặt của Bành Anh trắng bệch nắm chặt tay ngọc, nàng ta gia nhập vào Thanh Sơn Môn cũng đã được một khoảng thời gian nên rất rõ ràng ý nghĩa của trận chiến này. Chẳng lẽ nàng ta khó khăn lắm mới gia nhập được vào Thanh Sơn Môn thì đã gặp phải cục diện Thanh Sơn Môn ngã xuống sao?

Mà Huyền Võ Môn lại không giống thế, bọn họ lập tức phát ra âm thanh ủng hộ kinh thiên động địa.
Bình Luận (0)
Comment