Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 4

Thu tới, lá rụng.

Dịch Phong trông coi tiểu võ quán này, không biết đã trải qua bao nhiêu cái xuân đi thu tới.

Trước cửa, người và cảnh vật qua lại nối liền không dứt, rộn rộn ràng ràng, hắn cũng đã sớm quen thuộc phong cảnh con người nơi đây.

“Ai da, nên gọi một chút gì đó về ăn thôi!”

Dịch Phong đứng dậy vẫy vẫy tay với quán mì thịt bò ở phía đối diện, gã sai vặt búng tay một cái ở phía trước, thét: “Dịch sư phụ chờ một chút nhé, ta sẽ lập tức tới ngay.”

Dịch Phong cười cười gật đầu, một lần nữa lại nằm xuống ghế nằm.

“Ôi mỗi ngày đều phải gọi đồ ăn ngoài, mình thiếu một cô vợ rồi!”

Ánh nắng mặt trời chói chang khiến mắt Dịch Phong híp lại, nhìn mấy cô nàng son phấn bên đường, không khỏi ai thán nói: “Gần đây Mộng Thiên cũng không tới thăm ta, ngày ngày muốn vào tông môn tu luyện, thế nhưng lại không có thiên phú. Đi theo ta làm một bà chủ không phải tốt hơn sao, một ngày nào đó vận khí tới, ta có thể thu được hai đệ tử, người ta còn có thể hô một tiếng sư nương đấy.”

Không bao lâu sau, gã sai vặt bên kia bưng bát mì thịt bò đến.

Đầy đủ tất cả những món mà hắn thường gọi.

“Tới đây, trả tiền cho ngươi này.”

Dịch Phong tung tiền qua.

“Dịch sư phụ, cũng chỉ có một bát mì thịt bò mà thôi, trả tiền cái gì chứ!” Gã sai vặt trả lại tiền, vừa cười vừa nói: “Lần trước khi vợ ta ngã bị

thương, cũng may nhờ có ngài cứu cho nên mới đỡ hơn đấy chứ.”

“Được, vậy ta không khách sáo nhé.”

Dịch Phong cũng không khách sáo, những người sống ở đây từ đầu đường tới cuối xóm đều biết hắn. Hắn cũng sống hai đời người rồi, những đạo lý nên hiểu hắn cũng đã hiểu hết. Người nên cứu thì vẫn phải cứu, huống hồ chi hắn vẫn thường cứu tế tên ăn mày ở gần chỗ hắn ở.

Cho nên ở nơi này cũng coi như có chút hy vọng.

Mặc dù hắn vẫn chưa có đệ tử chân chính, thế nhưng cũng được gọi một tiếng Dịch sư phụ.

“Tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, mau cút ra ngoài cho ta.”

Đúng lúc này, chuyện xảy ra cách đó không xa thu hút sự chú ý của hai người, một tiểu nam hài ăn mặc rách rưới bị ném ra khỏi cửa lớn của Thanh Sơn Môn.

“Không, ta muốn tu luyện, van cầu ngươi, cho ta gia nhập vào Thanh Sơn Môn đi.” Mặc dù tiểu nam hài chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, thế nhưng lại vô cùng nghiêm túc, không để ý đến vết xước trên mặt, quỳ ở trước mặt trưởng lão đứng ở cửa nghiêm túc cầu xin.

“Sao ngươi không tự nhìn lại xem mình có tư chất gì, thế mà cũng muốn gia nhập vào Thanh Sơn Môn của ta sao? Mau cút đi.” Trưởng lão đá mạnh vào ngực tiểu nam hài kia, đồng thời quát lên: “Tiểu tử thối, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, nếu ngươi còn dám tới, ta ném ngươi cho chó ăn.”

“Đây là?” Dịch Phong cau mày nói.

“Ôi, tiểu nam hài này thật đáng thương.” Gã sai vặt thở dài nói: “Cũng không biết từ chỗ nào chạy tới, mấy ngày nay, tên này đã chạy muốn mòn cửa của Thanh Sơn Môn này rồi, dường như thật sự chẳng có tư chất gì cả!”

Trong lòng Dịch Phong cảm thấy chua xót.

Tu luyện, chính là tàn khốc như vậy, không có thiên phú thì cũng chẳng làm gì được.

Tính ra bản thân hắn vẫn còn may có thể làm một đời tông sư, mặc dù không có khát vọng quá lớn, cũng có thể sống được.

Khóe miệng tiểu nam hài đầy máu, ôm ngực ho khan, ánh mắt nghiêm túc nhìn cửa lớn đóng chặt, trong lòng cảm thấy không cam lòng.

Một lúc lâu sau mới cất bước, nặng nề rời khỏi đó.

Dường như hắn ta cảm nhận được ánh mắt của Dịch Phong cùng gã sai vặt đang nhìn mình. Khi đi ngang qua qua cửa, hắn liếc nhìn hai người họ rồi lại nhìn bát mì thịt bò trong tay Dịch Phong, nuốt nước miếng một cái, sau đó dời ánh mắt tiếp tục rời đi.

Thế nhưng vừa đi hai bước, hắn ta đột nhiên dừng bước, khom lưng nhặt thứ gì đó từ dưới đất lên.

Hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó dừng lại trước quán thịt bò một lúc. nghiến răng, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Dịch Phong.

“Chủ quán, ta nhặt được một kim tệ ở trước cửa, có phải của ngươi không?” Nam nhân đi tới, quả nhiên trong tay hắn lúc này đang có một kim tệ.

Dịch Phong cùng gã sai vặt liếc nhau một cái.

Cả hai người họ đều thấy vẻ khó tin trong mắt của đối phương.

Điều này khiến trong lòng Dịch Phong cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cuộc đời vốn là như thế. Mặc dù hắn cảm thấy thông cảm đối với câu chuyện của nam nhân này nhưng lại lực bất tòng tâm, không thể giúp được gì. Thế nhưng phẩm chất của tiểu tử này lại khiến hắn cảm thấy bản thân mình quá xấu hổ.

Có thể thấy tên tiểu tử này đang vô cùng đói bụng, thế nhưng vẫn có thể làm những chuyện thế này.

“Không sai, một kim tệ này là của ta.” Dịch Phong gật đầu nói, nếu như hắn đoán không sai, chính là đồng mà cô nương ban nãy đã đưa cho hắn.

Bàn tay của tiểu tử đưa về phía trước.

Nhưng Dịch Phong lại không nhận, mà là cười nhẹ nói với tên tiểu tử kia: “Bây giờ là của ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment