Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 49

“Mao hội trưởng.”

Dịch Phong hơi nhíu mày, nhưng vẫn bảo trì lễ phép mà gật đầu: “Không biết Mao hội trưởng tìm ta có chuyện gì?”

“Khụ khụ.”

Mao Lâm lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó cười rạng rỡ nói: “Dịch sư phụ, thực không dám giấu giếm, lần này tới chính là muốn nói lời xin lỗi với ngươi về chuyện lần trước.”

Nói xong, bàn tay hắn ta vung lên.

Hai người ở sau lưng mở rương để lộ ra kim tệ vàng óng ánh.

“Đây là một ngàn kim tệ, thỉnh Dịch công tử vui vẻ nhận.”

Mao Lâm phất phất tay hào khí cười nói, đồng thời nhìn Dịch Phong với một ánh mắt sâu xa. Một ngàn kim tệ, hắn ta cũng không tin không đả động được Dịch Phong, đây chính là thu nhập một năm của người bình thường.

Dịch Phong nhíu mày, nhìn về phía Mao Lâm với ánh mắt kỳ lạ.

“Ai nha, Dịch tiên sinh không cần khách khí.” Nhìn thấy Dịch Phong giống như là bị dọa, Mao Lâm hơi hơi ưỡn ngực nói: “Mặc dù một ngàn kim tệ quả thật là quá nhiều nhưng mà ngươi cũng không cần có gánh nặng trong lòng. Đây là ta xin lỗi ngươi, ngươi trực tiếp nhận lấy là được.”

Nghe vậy.

Ý tứ trên mặt Dịch Phong càng thêm nồng đậm, hắn lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Mao hội trưởng hay là trực tiếp đi vào vấn đề chính đi!”

“Khụ khụ, vậy ta sẽ nói thẳng.”

Tằng hắng một cái, Mao Lâm cười híp mắt nói: “Kể từ hôm đó sau khi ngươi đi, ta suy đi suy nghĩ lại, bây giờ chính là thời đại văn hóa phục hưng, không mưu mà hợp với phương hướng phát triển của thương hội ta. Cho nên ta dự định tiếp tục hợp tác với Dịch sư phụ ngươi, dùng năng lực của cả thương hội, toàn lực giúp ngươi xuất bản sách.”

Ánh mắt Dịch Phong hơi động một chút.

Lập tức hiểu được mục đích tới của Mao Lâm, chỉ sợ là hắn ta đã phát hiện “Chí Tôn Bảo” của hắn có thể mang đến lợi ích cho Thương Hội Bình Giang, quả nhiên là chồn tới cửa không có lòng tốt!

Cái lão già mặt dày này!

Khóe miệng Dịch Phong không khỏi giương lên, ung dung hỏi: “Lời này của Mao hội trưởng sai rồi, ngày đó chính miệng ngài nói với ta, chuyện phát sách này không có lợi ích gì cho nên ta cảm thấy Mao hội trưởng vẫn nên lấy lợi ích của thương hội làm đầu đi!”

Mao Lâm bị Dịch Phong nói đến mức mặt mũi tràn đầy quẫn bách bèn vội vàng giải thích: “Ngươi xem, ngày đó ta chỉ là lỡ miệng thôi. Sao Dịch sư phụ có thể để mấy lời nói bậy bạ của ta ở trong lòng được chớ, ta tin rằng chắc chắn Dịch sư phụ không phải người hẹp hòi.”

“Không, ta đã để lời nói của Mao hội trưởng ở trong lòng.” Đôi mắt của Dịch Phong nhướng lên, nói thẳng không kiêng kỵ: “Hơn nữa Dịch Phong này chính là một người hẹp hòi.”

“Ngươi...”

Lời nói Dịch Phong làm cho Mao Lâm tức giận hết mức, mặt mũi tái nhợt: “Ngươi đây là ý có gì, thật sự cho rằng thương hội chúng ta không có ngươi thì không được sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi không hợp tác với thương hội của chúng ta, ngươi cho rằng sách của ngươi có thể bán được sao?”

“Nếu thương hội đã không phải không có ta thì không được, vậy thì càng tốt hơn.” Dịch Phong cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi, phất tay một cái nói: “Vậy mời các ngươi trở về!”

“Đừng đừng đừng.”

Dịch Phong nói một câu này quả thực đã khiến cho cả cơ thể Mao Lâm đều đau nhức, hắn ta vốn định kích động Dịch Phong một chút nhưng không ngờ rằng Dịch Phong hoàn toàn không mắc bẫy. Trên mặt hắn ta đành nở nụ cười rồi kéo Dịch Phong.

“Sao vậy Mao hội trưởng, còn lôi lôi kéo kéo?” Dịch Phong nghiêng đầu lạnh lùng hỏi.

Sắc mặt Mao Lâm khó coi, hắn ta buông Dịch Phong ra, sau khi do dự thì lại nói: “Như vậy đi, ngươi trực tiếp nói giá đi, như thế nào thì ngươi mới chịu hợp tác với Thương Hội Bình Giang một lần nữa.”

“Không có hứng thú.”

Dịch Phong trực tiếp cự tuyệt.

“Hai ngàn kim tệ?”

Dịch Phong không nói.

“Ba ngàn kim tệ?”

Dịch Phong vẫn như cũ không nói.

“Một vạn kim tệ?”

Cuối cùng, Mao Lâm cắn răng nói ra một con số lớn.

“Mao hội trưởng, thiên hạ không có nhiều thuốc hối hận để ăn như vậy đâu.” Dịch Phong lười nhác không muốn dây dưa với Mao Lâm, nói thẳng: “Hơn nữa, Dịch Phong ta là một người hẹp hòi, ngày đó ngươi nhục nhã ta như thế nào, ta vẫn nhớ kỹ, cho nên mời ngươi trở về cho!”

“Đúng, ngày đó đúng là ta không đúng. Ngươi ghi thù ta, ta có thể hiểu được.” Mao Lâm không ngờ Dịch Phong lại khó chơi như thế, sắc mặt hắn ta tái xanh: “Nhưng mà ngươi cũng không nên gây khó dễ với tiền chứ, đây chính là một vạn kim tệ, một vạn kim tệ tròn trĩnh đó, là số tiền ngươi dùng mười năm cũng không kiếm được đấy. Nếu như thế vẫn chưa đủ thì khẩu vị của ngươi cũng quá lớn rồi đấy!”

Nói đến đây, ánh mắt hắn ta nhíu lại, nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi không sợ ăn đến mức bể bụng sao?”

Mao Lâm nói câu kia làm cho Dịch Phong cảm thấy buồn cười.

Đôi mắt hắn nhướng lên một cái, hỏi ngược lại: “Một vạn kim tệ là rất nhiều sao?”

“Một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, khẩu khí của ngươi thật lớn!” Mao Lâm trầm mặt cả giận nói: “Đừng nói một vạn kim tệ, cho dù năm trăm kim tệ ngươi cũng chưa chắc cầm ra được.”

“Phải không?”

Khóe miệng Dịch Phong nâng lên.
Bình Luận (0)
Comment