Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 8

Cuối cùng, khóe mắt của Lạc Lan Tuyết phóng thích toàn bộ sầu lo ra ngoài, trên mặt đầy hối hận, ruột cũng hối hận đến xanh rồi.

Mấy ngày nay, khỏi phải nói trong nội tâm nàng phức tạp, rối rắm cỡ nào.

Đè nặng làm cho nàng không thở nổi.

Mặc dù Thanh Sơn Lão Tổ đột phá, nguy cơ của tông môn có thể được phá giải, nhưng khi nhớ lại hôm đó nàng bất kính trước võ quán, trong lòng nàng lại chứa đầy một mảng tro lạnh.

Dưới sự ép hỏi của Thanh Sơn Lão Tổ, Lạc Lan Tuyết mới thấp thỏm kể lại chuyện ở trước sạp kia.

Thanh Sơn Lão Tổ nghe xong thì lập tức biến sắc.

“Sư tôn, ta sai rồi.”

Thấy thế, đầu Lạc Lan Tuyết đập nặng xuống đất, nước mắt như muốn chảy ra: "Lúc đó ta thật sự cho rằng hắn chính là một tên phàm nhân, căn bản không biết hắn là một cao nhân lánh đời!”

“Hừ!”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ tái nhợt, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà chỉ vào Lạc Lan Tuyết: "Ngươi đó, ngươi, cho dù hắn chỉ là một phàm nhân, ngươi cũng không thể cho hắn một kim tệ được!”

“Ta, nhưng mà lúc đó trên người ta chỉ có một kim tệ!” Lạc Lan Tuyết lo lắng giải thích nói: “Hơn nữa ta thấy một quyển sách như vậy, một kim tệ chắc chắn đủ rồi. Hơn nữa, lúc đó trong lòng ta chỉ nghĩ tới chuyện sư tôn ngài và Huyền Vũ Lão Tổ giao đấu cho nên mới nhất thời phạm phải sai lầm lớn.”

Thanh Sơn Lão Tổ trầm mặc.

Vốn tưởng rằng là hồng phúc của Thanh Sơn Môn, bây giờ lại làm thành như vậy, sơ sẩy một cái Thanh Sơn Môn bị diệt môn cũng không chừng.

“Ngươi có thể sống trở về, mạng cũng thật lớn mà!” Thanh Sơn Lão Tổ cảm khái nói.

Lạc Lan Tuyết rưng rưng nước mắt, trong lòng tràn đầy khổ tâm.

Ai nói không phải đâu.

Hồi tưởng lại, nàng đã dạo qua Quỷ Môn Quan một lượt, nói không chừng còn bởi vậy mà liên lụy toàn bộ Thanh Sơn Môn.

“Cũng may có tiểu sư muội ở đó.” Lạc Lan Tuyết cảm thấy may mắn nói: “Mặc dù ta chỉ cho tiền bối kia một kim tệ, nhưng mà tiền bối cũng không truy cứu, còn nói coi như là tặng sách cho tiểu sư muội, đoán chừng là thấy tiểu sư muội đáng yêu, lúc này mới tha cho ta một mạng!”

“Cho nên, chuyện bái kiến tiền bối, vẫn nên một mình sư tôn đi là được rồi.” Lạc Lan Tuyết buồn bã nói.

Thanh Sơn Lão Tổ suy đi nghĩ lại, sau đó trịnh trọng lắc đầu: “Ngươi không những không thể không đi, mà còn nhất định phải đi.”

Đôi môi đỏ mọng của Lạc Lan Tuyết mở ra

“Nhưng mà sư tôn, lỡ như ta khiến cho vị tiền bối kia phẫn nộ, trái lại còn liên lụy Thanh Sơn Môn, hậu quả này… Cho nên ta thấy ta vẫn nên tránh thì tốt hơn!” Lạc Lan Tuyết ngẩng đầu hỏi lại.

“Hừ, ngươi biết cái gì?” Thanh Sơn Lão Tổ dạy dỗ: “Lấy nhãn lực của vị tiền bối kia, ngươi cho rằng ngươi không đi, hắn cũng không biết ngươi là đệ tử của Thanh Sơn Lão Tổ ta và Thanh Sơn Môn sao?”

Nghe vậy, thân thể Lạc Lan Tuyết lại run lên.

“Hơn nữa, nếu lúc đó vị tiền bối này còn chưa ra tay với ngươi thì đã nói rõ hắn cũng không để chuyện nhỏ nhoi đó ở trong lòng.” Thanh Sơn Lão Tổ vuốt vuốt râu nói: “Lấy thân phận của hắn, nếu ngươi ngoan ngoãn theo ta đi bồi tội với hắn, thậm chí hắn còn khinh thường tính toán với bọn tiểu bối như các ngươi.”

“Ngược lại, nếu như chúng ta ở sau lưng làm xằng làm bậy như một tên hề nhảy nhót thì mới thật sự là chọc giận vị tiền bối kia.”

“Sư tôn giáo huấn có lý, đệ tử xin chịu đòn nhận tội, tùy ý tiền bối kia xử trí.” Lạc Lan Tuyết cắn răng, gật đầu nói.

Sau đó, Thanh Sơn Lão Tổ một tay nhấc Lạc Lan Tuyết lên, hóa thành vệt sáng về phía Thành Bình Giang.

“Đồ nhi, ngươi học đánh quyền cho thật tốt, vi sư đi mua rượu.”

Ở cửa tiệm, Dịch Phong cầm hồ lô rượu, dặn dò Chung Thanh một tiếng, sau đó nhanh chóng rời khỏi quán.

“Dịch sư phụ.”

“Dịch sư phụ.”

Mỗi khi hắn đi tới đâu đều không thiếu người lên tiếng chào hỏi hắn.

“A ha ha, đã lâu không gặp.”

Khuôn mặt Dịch Phong trần đầy ý cười, cúi người đáp lại từng người một.

“Dịch sư phụ, mau tới đây chơi đi!”

Mùi son phấn nhanh chóng truyền tới, mấy mỹ nữ xinh đẹp đang đứng trên lầu, ngũ quan tinh xảo giơ khăn tay lên vẫy vẫy với Dịch Phong.

“Khụ khụ, ta không.” Dịch Phong lúng túng nói.

“Tới đây tới đây đi, Dịch sư phụ, ngươi có dáng vẻ đẹp trai cao to như vậy, đến đây uống với chúng ta mấy chén, không cần trả tiền.” Vài nữ tử cười hi hi gọi mời.

“Ta không thể để các người sàm sỡ ta được.” Dịch Phong cười liếc các nàng một cái, mặc dù cũng không thân thiết lắm, nhưng mấy người này cũng coi như là người quen cũ.

Đúng lúc này, trên đường phố đột nhiên trở nên hỗn loạn, có không ít người đang lao về phía hắn.

“Dịch sư phụ ngài mau nhanh lên, nghe nói con chó trên đường này không biết từ nơi nào chạy tới, thịt chó ăn ngon phải biết, quan trọng hơn là còn có thể nhắm rượu!” Một người hô với Dịch Phong.

“Chó à, đồ tốt đấy, nhớ kỹ bắt được thì để lại cho ta nửa cân tám lượng.” Dịch Phong hô.
Bình Luận (0)
Comment