Thị Tẩm Mỹ Lang

Chương 41

“Tham kiến Hoàng Thượng.” Ninh Đan Hi xoay người cúi đầu,Tô Tam cũng theo quỳ gối bên cạnh hắn.” Xin tha hạ thần hai chân không tốt không thể quỳ lạy.”

“Không sao,miễn lễ!”Long Kinh Vũ tựa nghiêng trên ghế rồng ra lệnh một tiếng:”Các ngươi đều lui ra,ta muốn nói chuyện với một mình hắn.”

“Tuân chỉ!” Tô Tam cùng đứng lên cùng thái giám bốn phía lui xuống.

“Ngươi chính là người làm cho Thiên nhi bị quỷ ám đến nỗi cự tuyệt tứ hôn của trẫm sao?”

Ninh Đan Hi giật mình ngước mắt lên,” Hoàng Thượng làm sao biết được?”

“Trẫm chính là vua của một nước,có chuyện gì mà trẫm không biết?”Con ngươi sắc bén của Long Kinh Vũ nhìn thẳng vào y,” Thiên nhi nghĩ nó không nói là có thể giấu diếm được pháp nhãn của trẫm sao,nhưng nó không biết trẫm sớm phái thám tử điều tra rõ mọi người xung quanh hắn,bao gồm chuyện nó đưa ngươi vào vương phủ làm nam sủng,hơn nữa từ ngày nó từ cửa hàng vải của ngươi về cả ngày rầu rĩ không vui,rồi nó còn vì ngươi cự tuyệt ta ban hôn.”

” Nếu Hoàng Thượng đã biết mọi chuyện,vậy cũng đoán được ta đến đây vì muốn xin hoàng thượng tha hắn.”

“Trẫm trước đó đã đoán được ngươi sẽ đến cung tìm trẫm!”Long Kinh Vũ lạnh lùng đánh giá dung nhan xuất sắc của y”Không hổ là người làm Thiên nhi ta mê đắm quả nhiên là tinh hoa,sắc đẹp thoát tục xuất chúng có thể nói nhất tuyệt,chả trách nó ngay cả tánh mạng cũng không cần vì muốn bảo vệ ngươi,hèn chi nó không cần giang sơn chỉ muốn người đẹp.”

“Ta biết hắn vì ta mới kháng chỉ, cho nên hôm nay ta đến xin Thánh Thượng chừa cho hắn con đường sống,đặc xá vô tội.”

“Ngươi muốn trẫm thả nó thành toàn cho các ngươi sao?”Long Kinh Vũ không giận ngược lại cười nhưng nụ cười không có truyền vào đáy mắt,”Coi như ngươi dũng cảm không sợ chết đến đây xin tha cho hắn,trẫm thích ngươi vì Thiên nhi mà không chùn bước,không uổng công nó chung tình với ngươi,nhưng thân là người đứng đầu thiên hạ,thân là phụ thân,trẫm không thể dung túng hắn cố chấp vì một nam tử,việc gì cũng không để ý,ngay cả trách nhiệm sinh con nối dòng cũng quên,càng không thể cho phép các ngươi ở cùng một chỗ!”

Huyết sắc từng chút từng chút rút khỏi gương mặt Ninh Đan Hi,” Ý Hoàng Thượng chính là?”

” Thiên nhi là đứa con ta vất vả nhiều năm mới tìm được,cho dù trẫm tuyệt tình thế nào cũng không muốn giết đứa con mới tìm lại được,nhưng quân vô hí ngôn ta nói đã nói ra thì không thể thu hồi,trừ phi ngươi nguyện ý hy sinh.”Long Kinh Vũ lạnh lùng trong mắt hiện lên tính toán,hắn vỗ tay một cái, tiểu thái giám phía sau rèm lập tức bưng ra một chung rượu.

“Đây là cái gì?” Ninh Đan Hi run rẩy nhìn tiểu thái giám bước đến gần y,sau đó đem chung rượu đặt lên mặt đất trước mặt y.

“Rượu độc!Chỉ khi ngươi chết nó mới không kiên quyết không lấy Duyệt Bình quận chúa,nếu ngươi muốn nó thoát tội vậy hãy uống cạn chung ấy!” Trên thực tế Long Kinh Vũ vốn không muốn giết Long Khiếu Thiên,nhốt nó vào thiên lao bất quá ép Ninh Đan Hi đến đây chịu chết mà thôi,vì để trừ hoàn toàn mầm tai hoạ,chỉ ủy khuất Thiên nhi vài ngày,cho dù Ninh Đan Hi không có tiến cung tìm ông,ông cũng tính tự mình triệu kiến y ban y cái chết,bất kể chọn con đường nào Ninh Đan Hi đó đều là con đường chết.

“Có phải chỉ cần ta uống xong chung rượu độc này,ngài sẽ thả hắn?”

“Đương nhiên,đã không còn lý do để nó cự hôn,ta còn lý do để giam nó sao?” Đừng trách ông lòng dạ độc ác,ông không thể nhìn Long Khiếu Thiên vì một nam tử tự chịu diệt vong, chỉ có giải quyết Ninh Đan Hi mới có thể vĩnh trừ hậu hoạn.

“Ta hiểu được!” Ninh Đan Hi trong lòng không có giằng co,chỉ cần có thể cứu được Long Khiếu Thiên,y chết cũng không tiếc,duỗi bàn tay ra cầm lấy chung đựng  rượu độc một hơi uống cạn sạch.

Long Kinh Vũ kinh ngạc nhìn y không chút do dự uống cạn chén rượu độc giống như liệt sĩ khẳng khái hy sinh,y chịu hy sinh tánh mệnh vì Thiên nhi? Ông từng nghĩ phải bảo thái giám dùng sức mạnh bắt y uống.

Một dòng máu tươi theo khóe miệng Ninh Đan Hi chảy xuống,chỉ chốc lát thời gian chất độc đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ Ninh Đan Hi,hắn đau đớn không chịu nổi nói:” Hoàng Thượng…….. xin người chuyển lời với Khiếu Thiên…. Ta đã không hận hắn …… bất kể hắn thiếu ta hay ta thiếu hắn tất cả đều xóa bỏ ….. nói hắn…sống cả phần của ta…… Ta ở âm tào địa phủ….. cũng sẽ chúc phúc hắn và Duyệt Bình công chúa……”

“Ngươi……” Nhìn y như ngọn đèn trong gió lung lay sắp tắt,Long Kinh Vũ có chút không đành lòng quay mặt đi,làm Hoàng Thượng nhiều năm tự tay trừ không biết bao nhiêu phản tặc,ngay cả huynh đệ cũng giết chưa bao giờ nương tay,đây là lần đầu tiên ông cảm thấy không đành lòng.

Ninh Đan Hi ôm bụng ngã xuống mặt đất,khuôn mặt không còn máu đau đến nhíu chung một chỗ,đau đớn như bị lửa đốt càng ngày càng mãnh liệt,ánh mắt cũng càng ngày càng lờ mờ,cảnh vật chung quanh cùng bóng dáng Long Kinh Vũ đều dần dần thấy không rõ,” Xin ngài tuân thủ hứa hẹn……. thả Khiếu Thiên……..”

Dùng tia sức lực sau cùng nói xong câu đó mi mắt của y rũ xuống,nặng đến y muốn mở mà mở không ra,bóng đêm phủ xuống,y cảm giác chính mình thoát khỏi hoàng cung xanh vàng rực rỡ mà lạnh như băng,một tia sáng màu trắng quấn quanh người hắn,đau đớn trong người cũng không còn,y an tâm buông xuống,trong hoảng hốt trung dường như nhìn thấy Long Khiếu Thiên chạy đến ôm y,cực kỳ đau đớn thét tên của y,nhưng y không có cách nào nói chuyện với hắn……..

Khiếu Thiên…… kiếp sau gặp lại ……
Bình Luận (0)
Comment