Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội

Chương 7

Quý Đường trôi dạt trên bờ sông, không biết mình đã hôn mê bao lâu, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng quay cuồng, gắng gượng giơ tay lên kiểm tra thử, phát hiện trên đầu sưng một cục to tướng, có lẽ là do đụng phải đá ngầm khi bị cuốn trôi trên sông.

May thay không tạo thành thương tổn gì lớn, không cần phải mất công xử lý vết thương ngoài da, chỉ hy vọng sau này đừng để lại di chứng gì trong đầu là được.

Có thể cảm nhận được quỷ bộc đang ở gần đây, nhưng gã lại không ngồi dậy, mà chỉ từ từ khép lại hai mắt, nhớ lại giấc mộng vừa rồi.

Trong mộng gã nhảy xuống nước cứu quỷ bộc, khoảnh khắc ấy khi bắt được người kia, vẻ mặt Bất Hồi không còn mang sự lãnh đạm cùng quỷ khí âm trầm của mấy ngày qua.

Gã được chứng kiến một gương mặt sống sờ sờ, xen lẫn kinh ngạc cùng hoài nghi, kèm theo đó là một đôi mắt cực kỳ sinh động linh hoạt.

Có lẽ đó chính là đôi mắt của Bất Hồi khi còn sống, long lanh ươn ướt, sâu thẳm xa xăm, khiến cho người ta thương nhớ, muốn ngừng mà ngừng không được ──

“Ngươi!”

Gã còn nghe thấy Bất Hồi buột miệng nói ra một chữ như vậy, thế nhưng bốn phía tiếng nước chảy ầm ầm vang dội, có lẽ những gì gã nghe chỉ là ảo giác mà thôi, Bất Hồi là quỷ bộc của gã, là một thi quỷ, thi quỷ không biết nói tiếng người, nếu không thì hắn không phải là quỷ.

Cũng có thể tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn mộng mị, gã vừa mơ thấy Bất Hồi lúc còn sống.  fukurou275.wordpress.com

Gã ngồi dậy, thân thể âm ỉ đau nhức không thôi, nhớ lại việc mình lại có thể giữ lại được cái mạng này giữa dòng nước hiểm ác, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Trước hết gã phải làm rõ xem mình đang ở nơi nào mới được.

Đây là một hòn đảo nhỏ trôi nổi trên nước, bị ngăn cách bởi con sông, chia ra đối diện với hai ngọn núi lớn dốc dựng thẳng đứng, trên đảo cây cối um tùm, ngay chính giữa có một gò đất nhô lên, bên trên cây cối mọc rải rác.

Quay đầu lại, Bất Hồi vẻ mặt ngây ngốc đang đứng cạnh bờ sông, cứ như thể đang chờ gió lộng thổi khô thân thể ướt như chuột lột của mình.

Quý Đường biết rõ, việc khẩn cấp trước mắt là thay bộ quần áo ướt sũng của Bất Hồi ra, bởi vì thi quỷ tối kỵ nhất là chạm vào nước, một khi bị ướt, cần phải lập tức thay quần áo hong khô giày, nếu không âm khí trong cơ thể một khi tăng quá nhiều, hồn phách khó khăn lắm mới khóa lại được trong thân thể sẽ tiêu tán.

Quý Đường chẳng hề màng đến y phục ướt sũng của mình, chẳng có cách nào thay đồ cho quỷ bộc, cho nên chỉ có thể qua loa đào chút cát đá khô ráo, xát lên thân thể Bất Hồi nhằm lau khô nước đọng, nhưng lúc đang xoa cát lên lòng bàn tay hắn lại lỡ dùng sức quá mạnh, một hòn đá nhỏ có cạnh sắc liền rạch ra một vết thương nhỏ trên lòng bàn tay Bất Hồi.

Vết thương không dài, nhưng miệng lại sâu, máu đen chảy ra, khác hẳn với màu đỏ tươi của người bình thường.

“Đau không?” Quý Đường hỏi.

Bất Hồi vẫn cứ ngây ngốc như trước, là một thi quỷ, từ lâu hắn đã đánh mất cảm giác đau đớn của khi còn sống, cho dù có người chặt mất tứ chi của hắn, hắn cũng chẳng đau chẳng ngứa.

Quý Đường lúc này lại phát giác bàn tay còn lại của Bất Hồi đang nắm chặt vật gì đó, chính là cây trâm Thanh Ngọc kia, Bất Hồi từng dùng nó để đâm chết Hầu Vương, sau khi rơi xuống sông lại vẫn cứ nắm riết trong tay không buông.

“Ngươi thích cây trâm ngọc này sao?” Quý Đường hỏi.

Bất Hồi không có phản ứng gì, có lẽ là bởi vì rơi xuống nước, hắn càng trì trệ đơ cứng hơn ngày thường.

Thi quỷ được nuôi dưỡng vốn nên là như vậy, Quý Đường trầm mặc.

Quý Đường cởi bộ y phục ướt đẫm của mình ra, tìm một hòn đá lớn vắt lên phơi khô, đi lòng vòng trên đảo tìm bẻ mấy nhánh cây cỏ khô về, lúc lửa được nổi lên thì trăng cũng đã lên cao quá đầu, giúp Bất Hồi đồng thời cũng tự mình mặc lại quần áo khô, lại giúp hắn búi tóc, cài trâm Thanh Ngọc lên xong xuôi đâu đấy, lúc này gã mới nướng lên mấy con cá béo không lâu lúc trước vừa lội xuống nước bắt được, ngồi nghe tiếng quỷ tru trên đảo.

“Đảo này thật tà.” Quý Đường ngồi bên đống lửa, sau khi nghe xong liền nói.

Bất Hồi đang đứng một bên dường như cũng nhận thấy được, chậm rãi xoay người đối diện với trung tâm đảo, đôi mắt mơ màng không biết là đang nhìn thứ gì.

“Ngươi cũng cho rằng trong này có quỷ sao?” Quý Đường lại hỏi.

Bất Hồi sau khi kêu ưm a mấy tiếng liền im lặng, Quý Đường nghĩ: nếu gã cũng có bản lĩnh nghe hiểu quỷ ngữ như Thính Mị tiên sinh, vậy chẳng phải có thể hiểu Bất Hồi đang nói gì rồi sao?

Gã thở dài, “Lúc rơi xuống sông ta bị đập vào đầu, hôn mê bất tỉnh, trước hết nghỉ ngơi một đêm đã, nếu nơi này quả thật là một hòn đảo biệt lập, vậy thì chúng ta sẽ dựng một cái bè trúc để rời đi.”

Có thể đã thật sự mệt mỏi, Quý Đường tìm được một tảng đá bằng phẳng bên bờ sông, vừa đặt đầu lên đó liền ngủ say, Bất Hồi ở một bên phụ trách thăm dò xung quanh, ngẩn ngơ rũ mắt đứng yên một chỗ, thỉnh thoảng nghe thấy trong đảo lại vọng tới tiếng quỷ tru, lông mi hắn cũng khẽ lay động.

Nửa đêm, hơi thở của Quý Đường sâu dần, vẻ âm ngoan chợt lóe lên trong đôi mắt Bất Hồi, hắn nhẹ nhàng dịch chuyển bước chân, như một du hồn mà đi về phía chủ nhân của mình.

Hai tay hắn nâng lên, móng tay ánh lên hàn quang của trăng sao trên trời, đôi tay ấy mang quỷ khí âm trầm, thẳng tắp đâm về phía cổ Quý Đường, tựa như một lưỡi dao bén nhọn ──

Nhưng giữa chừng đôi tay ấy lại đột ngột chuyển hướng, đổi sang phía lồng ngực Quý Đường, Quý Đường bất thình lình mở mắt, bắt lại thứ sắp chạm vào lồng ngực mình – một cái cổ tay tựa bạch ngọc.

Trên mặt Quý Đường hiện lên sát khí ngoan lệ, trong tay đã nắm chặt bảy miếng ám khí Táo Hạch Đinh ──

“Định giết ta à?” Gã trầm giọng chất vấn.

Quỷ bộc hai mắt mơ màng, lại chỉ chỉ ra phía sau lưng gã, phát ra tiếng kêu ngắn ngủi chói tai.

Quý Đường thoáng sửng sốt, nghe thấy có tiếng di chuyển sột soạt trong rừng cây, vừa xoay người liền thấy được xa xa có hai đôi mắt xanh lục đang di động, khi quỷ nhãn đi tới gần ghềnh đá trống trải sát bờ sông, gã mới biết chủ nhân của quỷ nhãn chính là một đôi cương thi!

Đôi cương thi này tướng mạo trông không mấy giống với những cương thi thông thường khác, một đen một trắng, da thịt khô quắt lại cứ như thể vỏ quýt lâu năm, dưới ánh trăng còn có thể trông thấy được trên mặt bọn chúng phất phơ ẩn hiện một lớp lông măng thật dài.

Tim Quý Đường chợt đập mạnh, trong lòng dâng lên nỗi khiếp sợ, “Hắc Bạch Thi Sát?”

Hắc Bạch Thi Sát là lão cương thi lâu năm, hai cái răng nanh lộ ra, chiều dài vượt hẳn khỏi cằm, vô cùng có hứng thú đối với vật sống, lại càng có sở thích hút máu, bọn chúng trực tiếp lướt qua Bất Hồi cũng là quỷ vật như mình, thoáng cái duỗi thẳng hai tay, điên cuồng nhảy về phía Quý Đường.

Quý Đường nhảy xuống tảng đá rồi gọi Bất Hồi cùng chạy trốn, gió tanh quất tới từ phía sau, thoáng quay đầu lại, liền trông thấy có mấy sợi lông mảnh phất phơ bên cạnh mình, mấy sợi lông mảnh này cùng với răng nanh, móng tay của cương thi đều có mang thi độc, gã lập tức cúi xuống lộn người về phía trước, cơn lốc hung tàn phía sau lưng quét tới, móng tay đen dài của Hắc Thi Sát rạch ra một vết thương màu đen thật dài trên cánh tay gã!

Một vuốt của Thi Sát vồ hụt vào khoảng không, nó lại lập tức đuổi theo, Bất Hồi từ bên cạnh đột ngột nhảy vào ngăn cản, duỗi chân đá con cương thi to lớn này văng ra phía sau ba trượng, Bạch Thi Sát liền bổ khuyết vào vị trí, gào rít lên một thứ âm thanh mà loài người hoàn toàn không thể phát ra được, móng tay hung hãn xẹt tới cổ Bất Hồi!

Bất Hồi thoáng ngửa nửa cơ thể về phía sau, đầu ngón tay Bạch Thi Sát gần như quét qua chóp mũi của hắn, Bất Hồi nhân cơ hội túm chặt cánh tay nó rồi kéo một cái, mượn lực dùng lực, hất cho con Thi Sát thân thể nặng nề kia ngã nhào ra đất, vừa khéo xô phải Hắc Thi Sát đang lao tới, hai Thi Sát lăn kềnh trên đất, tiếng rít giận khiến cho lá cây trong rừng xào xạc không dứt.

Bất Hồi tuy rằng cũng có thể xem là một cương thi, nhưng hắn thành hình còn chưa đầy 49 ngày, muốn đấu với Thi Sát có đạo hạnh ít nhất đã hơn ngàn năm này quả thật là có chút quá sức, vừa nãy đắc thủ hoàn toàn là nhờ Thi Sát đã đặt hết sự chú ý vào Quý Đường, lại xem Bất Hồi quỷ khí dày đặc giống mình là đồng loại, cho nên mới phải ăn đau.

Hắc Bạch Thi Sát lúc này chung một kẻ địch, liền dồn hết tất cả thù hận vào thi quỷ nho nhỏ này, đồng thời nhảy lên tấn công về phía Bất Hồi.

Quý Đường vốn không có ý định triền đấu với mấy con Thi Sát này, nhưng thấy Bất Hồi gặp nguy hiểm, gã liền lập tức cắn răng nhảy qua, thấy Hắc Thi Sát đang đưa lưng về phía mình, lập tức tung liên hoàn cước đá nó văng về phía sau, tiếng bịch bịch nặng nề vang lên, Thi Sát thế nhưng ngã lăn, mà lực phản chấn cũng khiến cho Quý Đường văng ngược ra ngoài.

Quý Đường bay đến lưng chừng không liền có người vươn tay đỡ lấy eo gã, ngăn cản thế ngã của gã, là Bất Hồi phát hiện nơi chủ nhân rơi xuống có đá lớn, cho nên mới lao tới đỡ cho gã.

Cho dù Quý Đường từng hoài nghi Bất Hồi, nhưng hiện giờ cũng đã tan thành mây khói, đầu óc gã nhanh chóng xoay chuyển, Thi Sát khó đối phó, nhưng cũng không phải là không có phương pháp, gã lập tức gọi quỷ bộc.

“Bất Hồi, Bạch Sát giao cho ngươi!”

Gã xông về phía Thi Sát màu đen, Hắc Sát cảm nhận được dương khí phả vào mặt, hai tay lập tức duỗi thẳng đánh tới, Quý Đường lộn người lăn qua chân con Thi Sát màu đen này, áp sát vào nó mà bật người dậy, chấm lấy chu sa đặt trong ngực, điểm lên Hồn huyệt ngay mi tâm của Thi Sát.

Hắc Thi Sát bị chu sa trấn áp, động tác trở nên chậm chạp, nhưng đỉnh đầu nó dần dần toát ra một luồng khói trắng, đó là Thi Sát đang ngưng tụ oán khí và âm khí trong cơ thể, muốn xông phá huyệt Bách Hội trên đầu, phá tan công hiệu của chu sa.

Quý Đường kế tiếp chuyển hướng ra phía sau lưng Hắc Thi Sát, bảy miếng Táo Hạch Đinh ghim lên huyệt đạo trên sống lưng Thi Sát, con Thi Sát màu đen này không còn động đậy được nữa, miệng phát ra tiếng gào thét hung tàn, cứ như đang cầu cứu Thi Sát màu trắng gần đó.

Thi Sát màu trắng đang triền đấu với Bất Hồi, Bất Hồi nửa né nửa trốn, dường như đang cố tình dẫn con Bạch Thi Sát này đi, để cho chủ nhân có thể chuyên tâm đối phó với con màu đen kia; Quý Đường nhặt lên một hòn đá kích thước chừng bàn tay, cắn rách đầu lưỡi rồi phun một búng máu lên đó, cầm ném tới ngay chính giữa lỗ tai của Thi Sát màu trắng.

Thi Sát màu trắng bị ném trúng, thoáng khựng lại, nhưng không nổi cơn phẫn nộ, nó bị mùi máu tươi trên hòn đá hấp dẫn, vừa ngửi thấy mùi liền định đi tìm hòn đá, Quý Đường vội chạy tới, cũng dùng chu sa bôi lên trán Thi Sát màu trắng, bảy miếng Táo Hạch Đinh ghim vào huyệt lưng, khiến cho nó mất đi lực công kích.

Muốn hoàn toàn diệt trừ cương thi, có thể chọn cách hỏa thiêu hoặc là dìm nước, lửa thì có khả năng cắt đứt kinh mạch trong cơ thể chúng, làm tiêu tan oán khí tích tụ, tốn công một lần nhưng hiệu quả dài lâu; dìm nước là lựa chọn thứ yếu, mất thời gian khá lâu, nhưng lúc này trong tay Quý Đường không có lửa, vậy nên chỉ đành gọi Bất Hồi giúp gã cùng khiêng Hắc Bạch Thi Sát ném xuống nước, thực hiện Hóa Thủy chú thuật, hai Thi Sát ở trong nước giãy dụa liên hồi, không ngừng phát ra tiếng ùng ục.

Quý Đường vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng không dám lơ là, đứng ngay mép nước trông chừng Thi Sát, tránh để phát sinh sự cố, cánh tay trúng thi độc lúc này bắt đầu tê dại, từ tay áo rách bươm có thể trông thấy nơi đó đã sưng to tím đen lại.

“Thi độc quả là lợi hại.” Gã cười khổ.

Là một cản thi tượng, ngoại trừ chu sa, một trong những vật phẩm nhất định phải luôn mang theo bên mình chính là gạo nếp, đó là phương thuốc loại trừ thi độc tốt nhất, thế nhưng gạo nếp này sau khi bị ngâm trong nước đã nở ra, hiệu quả hút thi độc e rằng sẽ giảm đi rất nhiều, thế nhưng thà có còn hơn không.

Miệng vết thương nằm trên cánh tay gần chỗ xương bả vai, chỉ bằng một tay thì rất khó để gã đắp gạo nếp lên, cho nên chỉ đành nhờ Bất Hồi làm giúp.

Bất Hồi vốc một nắm gạo nếp đã trương to lên, quan sát miệng vết thương của Quý Đường, không vội đắp lên, mà ngược lại cúi đầu dùng miệng hút thi độc ra.

“Không được, ngươi cũng sẽ trúng độc ──” Quý Đường nói tới đây liền ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới Bất Hồi cũng là thi quỷ, thi độc chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn cả.

Bất Hồi có linh tính mạnh hơn rất nhiều so với các thi quỷ gã đã từng dưỡng trước kia, động tác cúi người hút độc này căn bản không phải là do gã chỉ dạy, nhưng Bất Hồi lại có thể xác định hành động này có lợi cho chủ nhân, hơn nữa còn thực hiện, khá là, kích tình.

Đầu lưỡi ướt át lạnh lẽo lướt nhẹ qua, mùi vị khiến người ta rung động ──

Gã có chút hoảng hốt, cho rằng Bất Hồi thật sự là một người sống.

Gã đang nghĩ gì vậy? Bất Hồi không thể nào là con người được, từ lúc nhặt xác hắn trong miếu đã xác nhận rằng đó là người chết, là một thi thể không hơn không kém, thế nhưng ảo giác nhìn thấy nghe thấy khi đang trôi trên sông lại khiến gã nghi ngờ Bất Hồi là kẻ địch được phái tới để ám hại mình, cố ý giả chết để tiếp cận mình…

Trước khi Hắc Bạch Thi Sát tới, gã đã chuẩn bị sẵn mấy miếng Táo Hạch Đinh mà ngày thường vẫn giấu trong thắt lưng, cố ý tạo ra một vết thương nhỏ cho Bất Hồi, nếu lúc ấy máu Bất Hồi chảy ra là màu đỏ, chỉ cần bảy miếng Táo Hạch Đinh là gã liền có thể ghim chặt vào bảy chỗ đại huyệt của đối phương, khiến người kia không thể động đậy, đến lúc cần thiết, gã thậm chí có thể không chút nương tay lập tức giết chết hắn.

Máu đen chảy ra chứng tỏ rằng Bất Hồi đích thực là đã chết từ lâu, gã yên tâm trong lòng, rồi lại có chút mất mác, người chết thì không thể sống lại.

Lại lần nữa hồi tưởng về ảo giác khi chìm nổi trong nước kia.

Một Bất Hồi sống sờ sờ, đẹp đẽ đến không mức nào hình dung được, biểu cảm sinh động tràn đầy sức sống kia như một cây búa tạ, không ngừng đập mạnh vào lòng gã, ấn tượng khắc sâu đến như vậy, kinh tâm động phách đến như vậy.

Mà Bất Hồi trước mặt hiện giờ lại chỉ là một thi quỷ, cho dù có diễm lệ tuyệt luân, nhưng vẫn cứ thiếu đi thứ gì đó; khi ấy buột miệng thốt lên một tiếng “Ngươi”, hẳn chỉ là một âm thanh chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.

Quý Đường rơi vào sự tưởng tượng hoang đường lại không thể kiềm chế của chính mình.

“Bất Hồi…” Sau đó gã hỏi: “Muốn biến trở về thành người sống không?”

Bất Hồi chậm rãi quay đầu nhìn gã, thi độc màu đen hòa lẫn với nước bọt từ khóe miệng chảy xuống, nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn là đủ biết, đối với chuyện sống chết hắn đã không còn khái niệm gì nữa, vả lại, trên đời này nào lại có chuyện khởi tử hồi sinh kia chứ?

“Ta không có cách nào giúp ngươi khởi tử hồi sinh, nhưng ít nhất…” Quý Đường nói, sau đó dịu dàng dùng ống tay áo lau đi thi độc và nước bọt vương trên khóe miệng đối phương.

Bất Hồi lại nhìn về phía con sông, ở đó, Hắc Bạch Thi Sát đã hoàn toàn tan ra thành nước, cuối cùng không còn khả năng tác quái nữa.

Một người một quỷ nghỉ ngơi ở cạnh bờ sông đến giữa trưa ngày hôm sau, cánh tay Quý Đường không còn tê dại nữa, nghĩ ngợi một lúc, gã dự định tiến sâu vào đảo để xem xét thử.

Nguyên nhân nằm ở Hắc Bạch Thi Sát xuất hiện tối hôm qua.

Thông thường mà nói, các nhân sĩ đặc biệt thuộc tầng lớp quốc vương hoặc chư hầu bởi vì vật bồi táng quá nhiều, hiển nhiên dễ dẫn đến bọn trộm mộ rình mò ngấp nghé, để phòng ngừa lăng mộ bị trộm, các tiên sinh âm dương cao minh sẽ chọn ra những võ sĩ trung thành dũng mãnh, dùng chú thuật khiến cho bọn họ trở thành thủ vệ ngầm của lăng mộ, đó chính là Hắc Bạch Thi Sát.

Những kẻ trộm mộ quả thực là vừa yêu vừa sợ Hắc Bạch Thi Sát, yêu là vì nơi nào xuất hiện Hắc Bạch Thi Sát, nơi đó nhất định có đại mộ; mà sợ là sợ Hắc Bạch Thi Sát thường thường sẽ có bốn đôi, trấn trụ bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc, theo như lời của những trên tặc trộm mộ thế hệ trước, chỉ cần nhìn thấy Thi Sát, tốt nhất là nên bỏ qua chuyến đảo đấu này đi, bởi vì từ trước tới nay, chưa từng nghe thấy có ai có thể đấu lại được cả bốn đôi Thi Sát cả.

Quý Đường cũng từng đi trộm mộ, hiển nhiên đã được nghe những lời cảnh cáo như vậy, nhưng gã học cản thi dưỡng thi 5 năm, bấy lâu nay đã học được rất nhiều phương pháp đối phó với cương thi, đại mộ trên đảo bố trí bốn đôi Hắc Bạch Thi Sát, một đôi đã bị gã giải quyết, nếu may mắn, bọn họ thậm chí còn có thể tránh được ba đôi khác mà tìm ra vị trí đại mộ.

Gã cho rằng, trong đại mộ có thể là nơi chôn cất An Quốc Quân, Thính Mị tiên sinh sở dĩ tiến vào Song Long, tuyệt đối không phải là không có nguyên nhân.

Quyết định phải đi thăm dò thử, gã chọn lúc giữa trưa mà xâm nhập vào trong đảo, bởi vì buổi trưa là lúc ánh mặt trời gay gắt nhất, có thể khắc chế âm vật, trên đảo cho dù còn ẩn giấu những thứ yêu quỷ nghiệt súc khác, giữa ban ngày hẳn cũng sẽ không dám manh động.

Trên đảo cây cối rậm rạp, chủng loại động vật cũng khá tạp, Quý Đường đi một lúc, phát hiện trên đảo lại có một con đường mòn do nhân công dùng phiến đá xanh lót thành, con đường thấp thoáng dưới bóng cây rừng cao ngất, càng chứng minh rằng trong đảo có khả năng có đại mộ.

“Hòn đảo này quả nhiên không tầm thường.” Biết rõ Bất Hồi khó mà đáp lời mình được, nhưng gã vẫn chậm rãi nói, “Để xây dựng các phiến đá lót đường như vậy, cần phải dùng đến một lượng nhân lực vật lực khá lớn, người bình thường không thể nào kham nổi, ngoại trừ vương công quý tộc… Trên đảo hoặc là có đại miếu, hoặc là có tế đàn, hoặc là có lăng mộ.”

Có lẽ là ảo giác, nhưng gã cảm thấy bước chân Bất Hồi dường như vội vàng hơn một chút.

“Ngươi cũng nghĩ vậy sao?” Quý Đường bật cười, rồi lại nghiêm túc nói: “Ngoại trừ Hắc Bạch Thi Sát thủ mộ, mộ chủ nhất định còn có sắp xếp khác, vẫn nên cẩn thận thì hơn, ta không cho phép ngươi hy sinh.”

Bất Hồi dường như nghe hiểu được câu nói cuối cùng của gã biểu lộ sự quan tâm đến mình, đầu hơi nghiêng qua, khóe mắt vẽ lên một độ cong xinh đẹp như có như không, nốt ruồi dưới đuôi mắt trái như cũng càng thêm chói mắt.

Quý Đường không thể kiềm chế được bản thân, gã vuốt ve khuôn mặt Bất Hồi, lúc này đây, rõ ràng gã thấy được trong mắt Bất Hồi lại xuất hiện xoáy nước đủ để vùi lấp người ta vào tận sâu dưới chốn địa ngục kia, mà không may, gã đã bắt đầu cam nguyện sa chân vào đó mất rồi.

Bởi vì tim gã đang đập rộn ràng, bởi vì…

“Ô ──” Bất Hồi bất chợt kêu nhẹ một tiếng, hẳn là đang hỏi: tại sao lại không đi tiếp nữa?

Quý Đường hoàn hồn rụt tay về, có xúc động muốn nói gì đó với Bất Hồi, rồi lại không biết nên nói như thế nào, trên đời này không phải loại cảm xúc nào cũng đều có thể dùng ngôn từ để diễn tả được.

Muốn nói lại thôi, vậy nên không nói.

Tiếp tục đi sâu vào trong đảo, nửa canh giờ sau, bọn họ phát hiện hai bên đường xuất hiện hai pho tượng đá điêu khắc thật to nằm ở hai phía trái phải đối diện nhau, đôi mắt trợn to, đôi tai to dày rũ xuống, trên đầu còn xếp chồng ba tầng tháp đầu người, mặt người ngoác to miệng, bên trong miệng nhả ra một chuỗi đầu lâu chừng mười mấy cái.

Hai pho tượng đá khắc đầu người này trông như là võ sĩ thủ lối vào mộ, tướng mạo dữ tợn dọa người, càng đi sâu vào khu vực bên trong, càng không phải là chốn thuộc về người sống.

“Quả nhiên, trong đó nếu không phải mai táng An Quốc Quân thì cũng là người có liên quan đến tiền triều.” Quý Đường chỉ vào phù điêu nói: “Thứ này đặc biệt được dùng để trấn giữ Hoàng Tuyền lộ trong tín ngưỡng của tiền triều, trấn thủ ở nơi giao thoa giữa hai giới âm dương, từ đó ngăn cách Sinh Tử Môn.”

Sau khi xác nhận được điểm này, Quý Đường trái lại càng thêm cẩn trọng, sau khi bước qua cánh cửa Sinh Tử Môn, lại càng như rơi vào vực sâu, như đi trên băng mỏng.

Trên đường bắt đầu xuất hiện vô số hài cốt của nam tử trưởng thành, xương cốt nguyên vẹn, khi còn sống cũng không bị vũ khí gây thương tích gì, trên người vẫn còn treo xẻng sắt búa sắt.

“Thì ra lâu nay đã có người đặt chân lên đảo này, nhưng…” Quý Đường có linh tính chẳng lành, “Toàn bộ đều bỏ mạng tại đây, vì sao kia chứ?”

Nghề trộm mộ này có vài điều cấm kỵ, mà một trong số đó là chớ sơ suất tiến vào con đường có thi thể, bởi vì một người không thể nào vô duyên vô cớ chết ở một nơi nào đó được, hẳn là đã gặp bất trắc, nhất định là đụng phải cơ quan. Quý Đường am hiểu đạo lý này, cho nên liền nhạy bén quan sát bốn phía, nhưng không phát hiện ra được điều gì bất thường.

Có lẽ là mang chấp nhất đối với Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, gã lại mạo hiểm đi thêm một lúc nữa, mãi cho tới khi có chút mệt mỏi, tìm một tảng đá bên đường nghỉ chân chốc lát, đang tháo túi da bên hông xuống định uống nước, đột nhiên nghe thấy Bất Hồi líu ríu gọi.

“Sao vậy?” Gã hỏi.

Bất Hồi nhẹ nhàng chậm chạp di chuyển, khuôn mặt thanh tú mỗi lúc một tới gần hơn, môi mỏng khẽ nhếch, như một tình nhân thân thiết đang muốn thổ lộ lời nỉ non không thể để cho người ngoài nghe thấy được ──

Hơi thở của Quý Đường không hiểu vì sao lại trở nên dồn dập hẳn, mặc dù đối phương là một con quỷ không có nhiệt độ cơ thể, nhưng dục vọng muốn ôm lấy con thi quỷ này lại đang thiêu đốt gã, gã như trở lại thời kỳ thiếu niên, thỉnh thoảng gặp được thiếu nữ trẻ tuổi trong thôn, cũng mang loại khát vọng ngu xuẩn lại không cách nào áp chế được như thế này, khiến cho cái nơi nào đó của gã căng cứng đến phát đau.

Lý trí nói cho gã biết, gã không thể nào biểu đạt sự ham muốn của mình trên người quỷ bộc này được, vĩnh viễn cũng không thể, một sinh một tử, đó là ranh giới cuối cùng hoàn toàn không có cách nào chạm tới được, nếu vượt qua ranh giới đó, gã sẽ đánh mất mạng sống của chính mình.

Như thiêu thân lao vào ánh lửa, hóa thành tro tàn mới chịu thôi.

Thế nhưng ──

“A a!” Bất Hồi kêu lên chói tai.

Toàn bộ vọng tưởng thoáng cái tan biến, tiếp đó Bất Hồi lại huơ tay đẩy ngang Quý Đường đang ngồi ngơ ngẩn trên tảng đá xuống, hại gã thiếu điều ăn một mồm đầy đất.

Quý Đường kinh ngạc bò dậy, đang định chất vấn Bất Hồi tại sao đẩy mình, lại chợt nghĩ ra, Bất Hồi làm như vậy nhất định là có dụng ý.

Dưới tảng đá thoáng lóe lên một tia sáng đỏ ánh vàng, một con bò cạp núi lớn cỡ bàn tay người bình thường đang leo lên dọc theo chân tảng đá, nếu như lúc nãy Quý Đường không rời đi kịp lúc, e rằng lúc này đã bị cắn.

Quý Đường nhận ra đây là một loại bò cạp hiếm, có tên là Thập Bộ Sầu, thích ẩn núp ở nơi âm u dưới chân mấy tảng đá, nếu bất cẩn bị chích một cái, chỉ trong khoảng thời gian đi mười bước chân, người bị cắn sẽ phát độc bỏ mạng, trong hoàng thất thời cổ đại thường có kẻ lén nuôi dưỡng thứ này, thả một con vào trong phòng vị vương tộc không được hoan nghênh nào đó là có thể dễ dàng ám sát được phe địch, chỉ để lại một vết thương lớn chừng đầu kim trên thi thể.

Quý Đường một cước giẫm bẹp con bò cạp núi kia, sắc mặt nhu hòa nói với Bất Hồi: “Ngươi vừa cứu ta một mạng rồi.”

Nhịn không được lại vuốt ve gương mặt hắn, khuôn mặt lạnh như băng, nhưng gã chẳng hề bận tâm.

Bất Hồi lại đột nhiên kêu mấy tiếng, ngắn ngủi nhưng gấp gáp, Quý Đường đề cao cảnh giác, nghe thấy tiếng sột soạt bốn phía, cứ như một đống hạt châu bằng sắt lăn trên mặt đá, chỉ trong khoảnh khắc đã thấy mấy ngàn con Thập Bộ Sầu vểnh cao cái vòi độc ở sau đuôi, từng con từng con vây về phía Quý Đường và Bất Hồi.

“Chạy mau!”

Tiếng sột soạt càng lúc càng vang dội, tất cả bò cạp ẩn núp dưới các tảng đá đều lúc nhúc chui ra ngăn cản đường đi của bọn họ, Quý Đường không tiến tới được, chỉ có thể chạy trốn ngược trở về, Bất Hồi cũng nhắm mắt theo sau, mãi cho tới khi vượt qua hai tượng đá trấn thủ cổng âm dương, tiếng sột soạt mới dần dần thưa hẳn.

Quay đầu lại xem thử, phát hiện đám bò cạp toàn bộ đứng phía sau pho tượng đá, tựa như giữa hai pho tượng này có một bức tường vô hình ngăn cách bọn chúng vậy.

Là Trùng Trận! Quý Đường hiểu ra, mà Trùng Trận được bố trí tại phía bên kia của Sinh Tử Môn nhằm bảo vệ lăng mộ, những hài cốt mà bọn họ vừa trông thấy kia, tất cả đều là bị đám côn trùng chích chết, da thịt trên người thì bị bò cạp gặm nhấm sạch sẽ.

“… Xem ra chỉ có thể tìm đường khác.” Quý Đường cười khổ nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, đêm nay chúng ta vẫn phải trở về chỗ cũ thôi, ít nhất sẽ không đụng phải mấy đôi Hắc Bạch Thi Sát khác, ngày mai chuẩn bị tinh thần đầy đủ, chúng ta sẽ quay lại khu rừng kia mượn mấy món búa xẻng của các tiền bối nơi đó, lúc phá mộ sẽ cần dùng tới.”

Ý tưởng của Quý Đường chính là, đi một vòng quanh bờ sông dọc theo hòn đảo, biết đâu chừng có thể tìm được đường vào khác, đương nhiên khả năng này không lớn, nếu không thì minh khí trong mộ An Quốc Quân đã rải rác khắp thế gian từ lâu rồi, những người trộm mộ lúc trước may mắn tìm tới được, nói không chừng khi đi đến những nơi khác trên đảo thì cũng đã trở thành thức ăn cho đám Thập Bộ Sầu kia rồi.

Đêm nay cứ vậy trôi qua, quả nhiên đúng như Quý Đường nghĩ, không còn Thi Sát nào xông tới quấy rầy nữa, gã vốn nên ngủ ngon mới phải, dù sao cũng đã có quỷ bộc giúp gác đêm, nhưng gã lại vẫn có chút trằn trọc, cứ có thôi thúc muốn gọi Bất Hồi tới đây với mình, hoặc là ôm ấp hắn, hoặc là hôn hít hắn, nhưng nhân quỷ không chung đường, nếu thật sự làm như vậy, ít nhất sẽ có một nửa dương khí trong cơ thể gã sẽ bị hút đi trong lúc đụng chạm da thịt.

“Đúng là khổ quá mà…” Gã thì thào lẩm bẩm.

Sáng sớm hôm sau, gã lại dẫn theo Bất Hồi cùng trở lại chỗ pho tượng đá canh giữ trước Sinh Tử Môn, xác nhận được đám bò cạp núi đã tản đi, gã bảo Bất Hồi đứng đợi còn mình thì cẩn trọng tiến vào, thu nhặt mấy cái xẻng Toàn Phong cùng các thứ dụng cụ khác trên người những thi thể, mấy túi bột chu sa nhét trong quần áo cũng không khách sáo mà cuỗm đi luôn, thứ này mang ra đối phó với cương thi hoặc sâu bọ côn trùng đều có hiệu quả rất tốt.

Sau đó lại trở về, bắt đầu đi dọc theo bờ sông.

Đường đi chỗ bờ sông còn gập ghềnh khó đi hơn cả trong tưởng tượng, lồi lõm trập trùng, cứ luôn có đá lớn chặn ngang đường đi, khiến cho bọn họ thường phải đi vòng một quãng dài mới có thể trở lại bờ lần nữa, mãi cho tới tận hoàng hôn cũng chỉ quanh quẩn được chưa tới một nửa hòn đảo, vậy nên chỉ đành nghỉ ngơi tại chỗ.

May thay, đêm nay cũng không đụng phải Hắc Bạch Thi Sát.

Buổi trưa ngày thứ ba, bọn họ trông thấy một chiếc bè trúc đơn độc nằm trên bờ sông thoáng đãng, chiếc bè trúc này là vừa mới được chế tạo ra, tuyệt đối không phải do đám tặc trộm mộ đã chết trong đảo bỏ lại.

Chẳng lẽ…

“Ta đoán là, có lẽ Thính Mị tiên sinh đã dẫn theo cái người…” Quý Đường nói: “Vậy cũng tốt, để cho y mở đường trước, chúng ta bám theo sau.”

Sự việc quanh đi quẩn lại một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay trở lại với kết quả mà gã đã định sẵn, quả nhiên ông trời cũng nghiêng về phía gã.

Bất Hồi kêu ô ô hai tiếng, đáp lại lời chủ nhân, ngay cả quỷ bộc cũng cảm thấy mọi chuyện tiến triển càng lúc càng thuận lợi.
Bình Luận (0)
Comment