“Trong này của ngươi có bảo bảo sao?”
Thập Thất cảm giác áp lực đè nặng, nhưng hiển nhiên là Tứ Phương đã nghe thấy bọn họ nói chuyện, không thể nói dối: “Không sai, Tứ Phương, cảm thấy quái dị lắm sao?”
Tứ Phương lắc đầu, ánh mắt vẫn dính trên bụng Thập Thất, ngón tay sờ sờ. Sờ đến mức Thập Thất sắp nổi da gà, ngay lúc đó, từ bên ngoài có hai tiếng gào lớn…
“Thập Thất, ngươi đang làm gì?”
“Tứ Phương, ngươi đang làm gì?”
Thập Thất đứng bật dậy, làm huyệt khẩu đau thắt lại, nhíu mày, Hình Bắc Minh nhìn thấy, xông tới đẩy bàn tay ma quỷ của Tứ Phương ra, trầm giọng hỏi: “Đau ở đâu? Có phải là do chưa lấy cái đó ra không?”
Cốc Duy Kinh hầm hừ lôi Tứ Phương đi, vừa đi vừa oán hận: “Tứ Phương này trước nay chỉ gần gũi với mình, còn không thèm liếc nhìn người khác một cái, hôm nay lại gần như dán hết vào tên dựng phu kia rồi, không hay chút nào! Nếu để quan niệm đoạn tụ, nam nam sinh tử chui vào não nó thì không hay chút nào!!”
Túm lấy vai Tứ Phương, Cốc Duy Kinh nghiêm túc nói: “Sau này mang thuốc đến thì được, không được đến gần hắn quá có biết không?”
Tứ Phương chớp chớp, trả lời sai chủ đề: “Sư phụ, trong đó có bảo bảo, trong này của sư phụ cũng sẽ có sao?”
Cốc Duy Kinh nhìn đôi mắt ngập tràn chờ mong của Tứ Phương, bất lực rũ vai, bọn các ngươi, mang đến cho ta loại phiền phức gì thế này…
Trong phòng, Thập Thất bị Hình Bắc Minh kéo lên giường, lột khố ra để xác định phía sau không bị thương, Thập Thất đang bị dằn vặt trong mâu thuẫn muốn giãy dụa mà không dám giãy dụa để mông trần nằm úp trên giường, chôn đầu trong gối, Hình Bắc Minh còn thấy chưa đủ, vỗ vỗ cặp mông đàn hồi tuyệt hảo, trầm giọng nói: “Co người lại, nhếch mông lên, thế này ta nhìn không thấy.”
Thập Thất đẫm lệ khuất nhục cong hai chân lên, quỳ úp trên giường, sau đó cảm giác được ngón tay của chủ tử gõ gõ vào nếp nhăn quanh nơi đó, sau đó kéo đẩy cây ngọc thế nhè nhẹ, không biết chạm trúng nơi nào, hai chân Thập Thất mềm nhũn xuống, tiếng rên khẽ lập tức tan vào trong chiếc gối.
“Còn chịu được không? Có muốn lấy ra không?” Trái cổ Hình Bắc Minh lên xuống một cái, khàn giọng hỏi.
“Không được lấy ra!” Thập Thất còn chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có tiếng phản đối cao vút của Cốc Duy Kinh, Hình Bắc Minh cấp tốc kéo chăn đắp lên người Thập Thất, tránh cho cảnh xuân lộ ra. Thập Thất nằm nghiêng lại nhìn Cốc Duy Kinh, sắc mặt cực kì xấu hổ.
“Không được lấy ra, đây không phải vấn đề khó chịu hay dễ chịu, nếu ngươi muốn sau này khi hắn sinh hài tử đau chết thì lấy ra, để xem cuối cùng người đau là ai?”
Thập Thất xấu hổ, nhưng vẫn hỏi ra thắc mắc đè nặng trong lòng từ tối qua: “Cốc tiền bối, nếu… Nếu hài tử không ra được thì phải làm sao?” Tuy khi hài tử vừa ra đời rất nhỏ, nhưng chỗ đó…
Cốc Duy Kinh nhìn Hình Bắc Minh một cái, giọng nói mang theo vài phần an ủi: “Ngươi yên tâm dưỡng thai, đến lúc đó tự ta có cách. Trường hợp xấu nhất là mổ bụng lấy hài tử ra. Tuy hiện tại ta chưa nắm chắc được hoàn toàn, nhưng vẫn còn vài tháng nữa, ta sẽ không tự phá hư danh tiếng của mình.”
Sau khi Cốc Duy Kinh đi ra rồi, Hình Bắc Minh nhìn khuôn mặt hơi tái của Thập Thất, tay vô thức xoa lên, nói bằng giọng nói nhu hòa mà chính bản thân cũng không phát hiện ra: “Ngươi nghĩ bậy cái gì vậy? Nếu Cốc tiền bối đã nói như vậy, thì sẽ bảo đảm ngươi vô sự, cho dù…” Hình Bắc Minh nhớ lại lần mình nói chuyện với Cốc Duy Kinh, trường hợp xấu nhất vốn là mổ bụng, chỉ giữ được một, còn về phần giữ ai, hắn đã sớm biết rõ lựa chọn trong lòng mình, lựa chọn duy nhất.
Thập Thất thì đang nghĩ, nếu chẳng may có nguy hiểm, chỉ cần giữ được hài tử là tốt rồi, bảo chủ coi trọng hài tử này như vậy, hắn vẫn nhớ rõ những lời bảo chủ nói đêm đó, mặc kệ vì nguyên nhân nào mà chủ tử lại có ý nghĩ đó, bản thân mình có mất mạng cũng phải bảo vệ được nó…
Suy nghĩ của hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng cũng chỉ vì người kia mà thôi.
Hình Bắc Minh thấy không khí ở đây quá ảm đạm, nhớ tới lời Cốc Duy Kinh dặn dò, vỗ vỗ cuốn chăn: “Dậy, chúng ta ra ngoài đi dạo.”
Nói nơi Cốc Duy Kinh ẩn cư là đào nguyên thánh địa cũng không quá đáng, không nói cái khác, chỉ với núi non xanh rờn đã là kì cảnh rồi, huống chi còn được điểm xuyết thêm những đóa hoa chỉ nở vào đông, nếu không lưu ý đến thời tiết se lạnh, sẽ khiến người ta nghĩ mùa xuân đã đến rồi.
Thập Thất khoác một tấm áo choàng dày, che gần hết mặt, kinh ngạc nhìn cảnh sắc trước mặt, còn kì diệu hơn trên đường đến, không khỏi tán thán: “Cốc tiền bối quả thật đã tìm được nơi rất tốt, không biết ở đây khi tuyết rơi sẽ thế nào?” Chắn chắn sẽ còn tráng lệ hơn.
Hình Bắc Minh đứng sau lưng hắn, mắt nhìn chằm chằm thân hình thon dài đã bỏ đi bộ y phục áo ngắn quần bó chân, đang bị áo choàng dài bao kín, mái tóc dài dùng dây buộc nhẹ lại đang mềm mại đổ xuống lưng, một vài sợi rơi xuống trước ngực, không hiểu sao chẳng thể dời mắt: “Cái này thì ngươi không phải chờ lâu nữa, trận tuyết đầu tiên của năm nay đã sắp đến rồi…”
Thập Thất ngẩn người, hắn ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo nhiều năm như vậy, tuy đa số thời gian đều ở cùng chỗ với chủ tử, bất kể xuân hạ thu đông, nhưng như thế này, thản nhiên nói chuyện giữa làn gió đông thì gần như chưa từng có, lúc nào cũng là trốn trong chỗ tối nhìn ra… Hiện tại gần với chủ tử như vậy…
Bàn tay nhẹ nhàng đưa đến nắm lấy lọn tóc cắt ngang suy nghĩ của Thập Thất, còn chưa kịp nhìn rõ sắc mặt người kia, đã bị Hình Bắc Minh ôm choàng qua eo đè lên một thân cây, hơi thở quyện vào nhau, ánh mắt dữ dội, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng.
“Chủ tử?”
“Đừng nói gì.” Vội vàng nói xong là há mồm cắn xuống trong ánh mắt ngơ ngác của người nào đó, đương nhiên mục tiêu là đôi môi đêm qua đã gặm cắn rất lâu. Nụ hôn lần này, mang theo chút độc đoán chuyên quyền, không thể từ chối, nhưng lại càng khiến người ta trầm mê. Ban đầu là vừa mút vừa cắn, khiến đôi môi người kia sưng đỏ lên rồi mới thông thạo tách hàm răng cắn chặt ra, hùng dũng đưa lưỡi vào tùy ý khuấy động, dụ dỗ chiếc lưỡi ngốc ngếch cùng nhảy múa với mình.
“Ưm…” Tiếng thở gấp khó nhịn đôi lần tràn ra theo gió bay đi, hai cánh tay vốn bối rối không biết làm sao cũng dần khép lại, cuốn lấy tấm lưng vững vàng đáng tin cậy.
Hai người cứ ôm hôn như vậy giữa bầu trời xanh thẳm và cánh rừng ngợp màu lá, Thập Nhất Thập Nhị nhìn đến há hốc mồm, chưa bao giờ bọn họ nghĩ nhân vật trong cảnh tượng lãng mạn đến đỉnh điểm này sẽ là chủ tử và huynh đệ nhà mình, không nói đến thân phận của bọn họ, cho dù là ai nhìn thấy cảnh này hẳn đều sẽ khen một câu “Một cặp tình thân thật ân ái, ghen tị chết”…
Ảnh Thập Nhất làm một dấu chấm hỏi: Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ trong lúc chúng ta không có mặt đã xảy ra chuyện gì sao?
Ảnh Thập Nhị sờ sờ môi mình: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, hôn một cái có là gì? Thấy chân tình giữa nguy nan, hoặc có lẽ đã xảy ra chuyện gì chúng ta không biết.
Nụ hôn dài kết thúc, tuy là trước đó đã bị ép học cách thở, nhưng Thập Thất vẫn bị ngạt đến liên tục hít vào từng luồng không khí se lạnh, hạ mắt không dám nhìn thẳng vào Hình Bắc Minh, chỉ là cánh tay quấn trên cổ người ta không biết quên mất hay là đã hết sức mà vẫn không rút về. Động tác như thế, làm Hình Bắc Minh cười khẽ: “Xem ra còn phải luyện tập nhiều nữa, đến trình độ của bản bảo chủ mới được!”
Thập Thất: “…” Chủ tử, nội lực thâm hậu như ngài, chỉ sợ Thập Thất phải học mười mấy năm, không chừng là mấy mươi năm mới thành!
Trận tuyết đầu tiên của năm nay, quả nhiên mấy ngày sau đã đến. Hoa tuyết lác đác rơi suốt một ngày một đêm vẫn chưa dừng, từ trong sân, có thể lờ mờ thấy được cả ngọn núi trắng xóa, trên ngọn cây xanh biếc cũng đọng đầy tuyết, khung cảnh vốn xanh tươi dạt dào như ngày xuân bỗng chốc biến thành mùa đông trắng toát.
Mấy ngày này Kha Vi Khanh cực kì thư thái, có khi huýt sáo đi bộ trong sân, có khi chạy đến chọc ghẹo Tứ Phương một chút. Hôm nay thấy tuyết rơi đầy trời như vậy, lại càng vui mừng không chịu ra ngoài, cố thủ trong phòng, đốt noãn lô, quấn chăn ngẩn người, hận không thể mang cả cơm lên giường ăn.
Tối hôm đó, tuyết rơi rất lớn, tiếng tuyết viu viu, tiếng gió rét gào thét gần như che lấp hết các âm thanh khác trong đêm, Kha Vi Khanh đang mặc mỗi cái khố quấn hai tấm chăn co tròn lại ngủ ngon trên giường, đột nhiên thấy ngứa mũi, nhịn không được hắt xì một cái, bị giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt, lại cảm giác là lạ, dường như trong chăn có thêm nhiệt độ cơ thể người khác, lành lạnh…
Kha Vi Khanh mở bừng mắt ra, trong chớp mắt đã đánh bốn năm chiêu với người kia, không ngờ hắn quá vô sỉ, chuyên tìm nơi trần trụi của mình để xuống tay, Kha Vi Khanh không thể không để ý đến cái khố sắp bị kéo tuột, bị người kia chiếm thượng phong, đè xuống bên dưới, cũng không làm gì, chỉ sờ soạng chỗ đang ngủ say nào đấy một lúc, sau đó biến mất trong bóng đêm…
Kha Vi Khanh giận đến nghiến răng ken két, nhảy dựng lên định đuổi theo, thế là khi Hình Bắc Minh đá cửa, các ảnh vệ phá cửa sổ phá mái nhà xông vào, liền thấy Kha thiếu gia gần như khỏa thân nhảy tưng tưng trong phòng, mảnh vải khố duy nhất trên người đang vắt vẻo một cách nguy hiểm…