Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 47

Cô nương vừa hét thảm thiết sau lưng bọn họ khi nãy chính là người của gia đình đã cứu Hình Bắc Minh, nghe nói, hôm đó khi nàng ta đeo giỏ đi nhặt cá trong lưới cha mình kéo lên thì chợt phát hiện một người hôn mê cạnh tấm lưới cá, cả người ướt đẫm, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch, trên thân khoác tấm áo choàng chất liệu cực tốt, đặc biệt là trên chân, loang lổ máu. Mỹ nhân cứu anh hùng! Trong phút chốc trong đầu nàng lóe lên năm chữ ấy, với người ấy, nàng nhất kiến chung tình.

Mời đại phu có y thuật cao trong thành đến chữa trị cho chàng, mỗi ngày bưng trà rót nước hầu hạ chàng, kể cho chàng nghe những chuyện thú vị bên ngoài… Nàng hầu hạ chàng không khác gì tướng công tương lai, từ khi chàng tỉnh lại, ngày nào cũng có rất nhiều cô khuê nữ chưa chồng và các bà đại thẩm tìm đủ loại lý do đến tham quan, tướng công vừa tài giỏi vừa anh tuấn như thế không canh kĩ làm sao được?

Mấy ngày trước khi vết thương của chàng tốt lên, có thể nhúc nhích được rồi, liền viết gì đó lên giấy mà mình đặc biệt mượn về cho, trộm lấy lý do rót nước mà đến gần xem thử, nhưng lại bi ai phát hiện mình xem không hiểu chữ nào cả. Chàng nhất định là một người có thân phận không tầm thường, nếu được gả cho chàng… Trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh ân oán tranh giành trong các gia tộc quyền thế giàu sang, bị các vị phu nhân lớn hơn ức hiếp, bị phụ mẫu ngược đãi, cuối cùng đến cả lũ nha hoàn nô bộc cũng nhân cơ hội ngáng chân chàng! Mình chịu nhục mà hầu hạ phụ mẫu, tươi cười chào đón các phu nhân, tất cả chỉ vì được bên chàng, cho dù thân thể càng lúc càng tiều tụy, sức khỏe suy yếu.

Vốn vừa lấy dũng khí để nói mình không quan tâm thế tục, bên ngoài đột nhiên có một đám người đến tìm chàng, xem y phục phong thái của những người đó, chàng quả nhiên không phải người thường! Còn chưa kịp để mình vui mừng và bi ai cho số kiếp hồng nhan, lại thấy chàng… ôm… một cô nương phẫn nam trang… bụng to… vào lòng, còn hôn nồng nhiệt ngay trước mặt mình, gần như có thể thấy được đầu lưỡi hai người đang quấn quýt lấy nhau luôn rồi…

Không chịu hiểu cho sắc mặt bi ai của cô nương làng chài thích tưởng tượng những câu chuyện đau thương bi kịch, Hình Bắc Minh đuổi hết người trong phòng ra, người trong nhà thấy khí thế của hắn, không dám nói nhiều, cô nương kia bĩu môi, đây rõ ràng là nhà ta mà!

Cốc Duy Kinh không có thời gian so đo với ngôn ngữ thiếu lễ độ của Hình Bắc Minh, sau khi đuổi hết người không liên quan ra rồi thì chỉ đạo mọi người đi nấu nước, lấy khăn sạch, bản thân thì đeo hòm thuốc nhốt hết mọi người ra ngoài, quay đầu lại nói với Hình Bắc Minh: “Cởi y phục của hắn ra, nhanh!” Sau đó nhanh chóng lấy các dụng cụ có thể cần dùng ra sắp xếp cạnh giường.

Hình Bắc Minh mở tấm áo choàng đen của Thập Thất ra, cởi quần hắn xuống, còn chưa cởi hết mặt đã đen, Cốc Duy Kinh thấy sắc mặt hắn không được đúng lắm, đuổi ra đầu giường, ngồi xuống cuối giường, nhìn, mặt cũng đen, quần Thập Thất ướt đẫm, còn có mùi máu, dù thế nào cũng không phải vừa bắt đầu đau.

“Bắt đầu từ lúc nào?” Cốc Duy Kinh tức giận hỏi, tên này, không hề biết nghĩ cho bản thân, ưỡn cái bụng to chạy loạn khắp nơi.

“Lúc, lúc vừa mới đến, có lẽ là giữa đường… Hư hư…” Thập Thất vừa thở dốc vừa nói, khiến sắc mặt người sau lưng phức tạp hẳn lên.

Hình Bắc Minh ôm lấy nửa người trên của Thập Thất, nghe tiếng thở dốc đau đớn của hắn, nhìn đôi môi đã trắng bệch, cảm giác như có người cầm dao cắt từng mảnh tim mình xuống, muốn mắng lại không nỡ, chỉ có thể nắm chặt lấy bàn tay đang bấu chặt vào lớp chăn, thỉnh thoảng lại hôn trên khuôn mặt đẫm mồ hôi lạnh.

Cốc Duy Kinh kiểm tra thân thể Thập Thất, thở phào một tiếng: “Đây là dấu hiệu trở dạ, thời gian gần đây phải bôn ba cực nhọc chưa nói, tâm trạng còn cực kì kém, nếu không phải thể chất của hắn tốt, lại có ta bên cạnh, có giữ được hài tử không rất khó bảo đảm. Huyệt khẩu của Thập Thất ra một ít máu, tuy không phải vấn đề nghiêm trọng, nhưng khi trở dạ thật sự tuyệt đối không được di chuyển, ta đi sắc thuốc, cầm máu trước đã. Đám người bên ngoài đã chuẩn bị đầy đủ rồi.”

Lúc này trái tim Hình Bắc Minh mới dần bình tĩnh lại, cầm lấy vải mềm thấm nước ấm Ảnh Thất đưa đến, lau người cho Thập Thất. Nhìn tấm chăn nhàn nhạt mùi cá của nhà ngư dân, Hình Bắc Minh cau chặt mày, bụng Thập Thất vẫn còn đau, đưa tay qua nắm chặt lấy tay hắn: “Chủ tử… Ra bên ngoài…”

“Đừng nói những chuyện đó.” Nắm chặt bàn tay lạnh buốt, vừa lúc đó bên ngoài có tiếng các ảnh vệ bẩm báo.

Thế là, từ gian phòng tồi tàn nhà ngư dân, chỉ phút chốc đã thay hình đổi dạng, thật ra chỉ là vứt hết chăn nệm trên giường Thập Thất nằm, đổi sang chăn nệm mới vừa dày vừa êm, vì huyệt khẩu Thập Thất có sản dịch chảy ướt, cho nên còn chuẩn bị thêm rất nhiều khăn lông mềm mại hút nước, sẵn sàng thay đổi. Gối đầu thường bị mồ lạnh vì đau đớn thấm ướt, cho nên cũng chuẩn bị rất nhiều, chỉ sợ Thập Thất không được thoải mái. Sản phẩm trong làng chài phần lớn là cá tôm cua các loại, các ảnh vệ còn không ngại cực nhọc mua về rất nhiều rau thịt bổ dưỡng, nhờ vả bách tính trong thôn nấu giúp. Xem như đã cố gắng hết sức.

Kha Vi Khanh ngồi sau hàng rào trong vườn, nhăn mặt: “Làm sao bây giờ, bản thiếu cũng rất là căng thẳng! Khi nãy cứ tưởng là sắp sinh rồi, làm rớt mất mười năm thọ của bản thiếu!”

Thập Nhị đả kích hắn: “Kha thiếu, cũng đâu phải ngài sinh, ngài căng thẳng cái gì? Hơn nữa cũng không tới lượt ngài căng thẳng!”

Kha Vi Khanh lườm, khinh miệt nói: “Ngươi có tư cách gì nói bản thiếu, khi nãy bản thiếu thấy ngươi căng thẳng tới mức bóp chặt cánh tay tên bên cạnh, có lẽ đã bầm rồi đấy, hay là bảo hắn cho chúng ta xem thử đi.”

Thập Nhị nghiến răng nghiến lợi, Thập Nhất kéo kéo tay áo vốn đã che chắn rất kín của mình.

Ảnh Bát tròn mắt ngơ ngác, hoàn toàn không còn vẻ khôn khéo chín chắn thường ngày, Ảnh Thất vỗ vai hắn: “Sao vậy, vẫn không tin được sao?”

“Không, chỉ là…” Ảnh Bát cuối cùng cũng có thái độ và ngữ khí phù hợp với độ tuổi: “Thập Thất là một nam nhân đó, mọi người cùng sống chung nhiều năm như vậy, đột nhiên có một ngày hắn có được loại thể chất đặc biệt như vậy, còn cùng chủ tử…”

Nói tới cùng, ngươi vẫn chưa thích ứng được với sự thật rằng chủ tử và huynh đệ nhà mình trở thành phu phu sao, Tiểu Bát?

Thập Thất nằm trong ổ chăn mềm mại, bụng cách một chút sẽ đau một cơn, Hình Bắc Minh cũng dìu hắn xuống giường đi một lúc, để huyệt khẩu dễ dàng mở ra hơn, thuận lợi sinh sản. Nhà bếp bên ngoài đang nấu cơm tẩm bổ thể lực, ăn no rồi mới có sức sinh con, tuy Thập Thất không đói chút nào, cũng bị ép ăn hết mấy bát.

Người trong làng tuy rất hiếu kì với thân phận lai lịch của đám người này, nhưng dân phong chất phác khiến bọn họ thức thời mà im miệng, không nhìn cũng không hỏi, tiếp tục làm công việc ngày thường của mình.

Nhà của Đào Hoa, cũng chính là ngôi nhà Hình Bắc Minh cưỡng chế mượn dùng, Đào Hoa cô nương đã thò đầu vào mấy lần rồi, đám người nay chiếm đóng nhà mình, tuy đã đưa bạc cho bọn họ làm bồi thường, nhưng mà! Nhưng mà! Nhưng mà rốt cuộc thì người đó đang làm gì vậy, người chàng đang ôm chẳng lẽ là phu nhân của chàng sao? Chẳng là chính là đại phu nhân sau này mình phải hầu hạ sao? Dường như vẫn chưa sinh, tính tình có cáu kỉnh không, mình vừa rồi có khi nào sẽ bị đem ra mắng trút giận không? Oa… Mạng mình thật khổ quá…

Mọi người đã quen với chuyện cô nương kia thường xuyên lên cơn động kinh, chỉ cần nàng ta không đến gần phòng này, mặc kệ nàng ta đi. Hình Bắc Minh lâu lắm mới đi ra một lần lại bị nàng ta nhìn chằm chằm chằm chẳng hiểu vì sao, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, tỏ ý muốn mọi người trong sân quan sát nàng ta, đừng thả vào làm Thập Thất sợ.

Nửa đêm, Hình Bắc Minh nằm ngủ tạm phía rìa giường bị tiếng rên rỉ khe khẽ đánh thức, lập tức ngẩng đầu dậy, Thập Thất đang đưa tay chuẩn bị gọi hắn dậy, nắm chặt lấy bàn tay đó, lo lắng hỏi: “Là đau hay đã sắp sinh rồi?”

Thập Thất có lẽ đã đau đến cực độ rồi mới gọi hắn, hít một hơi thật sâu, run rẩy nói: “Dường, dường như sắp sinh rồi…”

Hình Bắc Minh nhảy dựng lên định chạy ra ngoài, Cốc Duy Kinh đã sớm được các ảnh vệ canh giữ bên ngoài gọi vào, không nói nhiều, vén tay áo sẵn sàng. Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ, nước nóng lúc nào cũng sôi trong nhà bếp, những thứ cần thiết thì chỉ cần đưa tay ra là lấy được.

Dường như lúc trước luôn cắn răng nhịn đến cực hạn, tiếng rên rỉ của Thập Thất càng lúc càng khiến người ta kinh hãi, lại được đệm thêm tiếng thở dốc, nắm chặt tay Hình Bắc Minh đến mức gần như bóp nát xương tay hắn, thỉnh thoảng trán lại toát mồ hôi lạnh, lăn xuống cổ, từng lọn tóc rối dán xuôi theo gò má, lại càng khiến hắn trông yếu ớt.

Tay Cốc Duy Kinh không rời khỏi người Thập Thất, từ vị trí của Hình Bắc Minh chỉ có thể nhìn thấy Thập Thất mở rộng hai chân, mà đôi chân đó cũng run rẩy không thôi, khiến hắn không đành lòng nhìn tiếp. Cốc Duy Kinh hô lớn bảo ra sức, vì gần đây phải bôn ba, hôm nay lại chạy mấy canh giờ, hài tử xuống rất nhanh, gần như đã đến huyệt khẩu rồi, nhưng dù sao vẫn là cấu tạo thân thể nam tử, dù dùng ngọc thế mở rộng qua một thời gian dài, vẫn không thể thuận lợi sinh hài tử. Hơn nữa gần đây xảy ra nhiều chuyện, đầu óc Thập Thất đã sớm bay hết đến chỗ chủ tử, làm sao còn nhớ được là phải dùng ngọc thế.

“Dồn sức! Nam tử khỏe mạnh như ngươi chẳng lẽ chỉ có chút sức lực vậy thôi sao? Nhanh, mau dồn lực xuống, hài tử ra được là xong rồi!” Cốc Duy Kinh nhìn sản dịch tuôn ào ạt và những sợi tơ máu mỏng cuộn theo, trán toát mồ hôi lạnh, lần đầu tiên hộ sản cho nam tử, tuy biết cách, hiểu quá trình, nhưng nhìn thế này vẫn phải giật mình.

Được khích lệ khiến Thập Thất hít sâu một hơi, sau đó dồn lực, kết quả là đau đến nỗi gần như kêu ra tiếng, cắn chặt răng mới ức chế được, Cốc Duy Kinh quát to: “Chú ý đừng để hắn cắn vào lưỡi, truyền nội lực cho hắn! Đừng có ngẩn người ra!”

Hình Bắc Minh nhất thời tay chân luống cuống, lần đầu tiên bị quát, không nổi giận, chỉ biết tuân lệnh. Cúi xuống hôn hôn lên môi người nào đó, bị dính một ít máu, khàn giọng nói: “Thập Thất, nghe lời, cứ như khi nãy, hài tử của chúng ta đã nóng lòng muốn ra đời rồi, nhất định phải ra sức! Ngươi không muốn sớm được nhìn thấy nó sao? Đừng sợ, ta ở ngay bên cạnh ngươi.”

Lời cổ vũ dịu dàng như thế thật sự là lần đầu tiên Cốc Duy Kinh nghe được trong lúc hộ sản, nhưng đối với Thập Thất mà nói, cổ vũ như thế là cực kì hữu dụng, những lần ra sức vốn cách nhau rất xa trở nên liên tục, Cốc Duy Kinh nhìn đôi chân căng cứng trước mắt, người này quả thật như đang mang mạng mình ra cược…

Người bên ngoài toàn bộ đều đang căng thẳng chờ đợi, người vắt trên mái nhà nín thở, người đi đi lại lại liên tục trong sân, còn có người ngồi trong góc lo sợ hãi hùng… So với những lần nghe tiếng các nữ tử la hét thảm thiết trước đây, tiếng thở dốc thỉnh thoảng chèn theo tiếng hừ khẽ đau đớn khi Thập Thất cắn răng chịu đựng lại càng khiến người ta đau lòng.

Đột nhiên, tiếng thét đau đớn không nhịn nổi như phải chịu loại cực hình tàn nhẫn nhất vọng ra, âm thanh rất trầm, khản đặc, như bị thứ gì chặn lại, nhưng đó vẫn là âm thanh khi đau đớn đến cực hạn không thể dằn nổi, người ở đây ai lại không biết? Gần như tất cả mọi người đều gồng cứng cả người, chờ đợi thần linh an bài thời khắc tiếp theo…
Bình Luận (0)
Comment