Gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, hàn khí tản mác.
Cố Tích Triều cắn răng điểm huyệt đạo ở cổ tay phải, ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt áy náy của Thích Thiếu Thương.
Cao thủ giao chiến tối kỵ phân tâm, mới vừa rồi hắn hét lên, cơ hồ khiến y suýt mất mạng.
Cố Tích Triều đứng thẳng người, nơi cổ tay máu vẫn không ngừng chảy, mơ hồ thấy được miệng vết thương thật sâu, nhất nhất cử động, máu tươi đỏ thắm.
Thích Thiếu Thương cố gắng không nhìn, vội lấy dược cầm máu mang theo bên người, trong lòng bất an, người nọ xưa nay tính tình cực đoan, chỉ sợ sẽ phẩy tay áo bỏ đi.
“Vừa rồi ta….” Hắn ấp úng, không biết nên giải thích thế nào.
“Ta hiểu….” Cố Tích Triều không đợi hắn nói xong, tiếp lời, “Đại dương gia sợ ta nợ cũ chưa trả hết, lại gây thêm nợ mới.”
Tâm tư của hắn, tới lúc này rồi còn không hiểu, là dối thiên gạt địa mà thôi.
Nhưng mà, chỉ sợ sẽ phụ lòng hắn.
Ngày xưa Vãn Tình từng nói, chư nghiệp hữu báo, nhân quả vô thường. Y cúi đầu nhìn máu trên tay chảy thành từng dòng, mới có thế này, e rằng còn nhẹ.
Nghĩ đến đây, trong lòng khẽ thở dài, giương mắt lại thấy Thích Thiếu Thương gương mặt ưu sầu, không nỡ nói thế với hắn, chỉ cười đạm nhiên:
“Người luyện võ, vết thương nhỏ như vậy đáng là gì, đại dương gia không cần để ý.”
Thích Thiếu Thương lẳng lặng giúp y băng bó, trong lòng biết gân tay đã đứt, cho dù chăm sóc kỹ lưỡng, cũng không thể sử dụng binh khí, ray rứt khôn nguôi.
Cố Tích Triều rút tay đã bị băng thành cái bánh chưng, cười nói: “Đi thôi, chờ ở đây nữa chắc chắn sẽ lại phải băng bó tiếp, chúng ta, vẫn là nên chạy đi.”
Nếu rề rà, e rằng hoa kỳ sẽ qua. Y chưa bao giờ khao khát được nhìn thấy sắc hồng ấm áp kia như lúc này.
Hai người chôn cất xa phu, Thích Thiếu Thương theo y đi về phía xe ngựa, không quên dặn dò: “Trong xe có cơ quan, đao kiếm bất nhập, ngươi đang bị thương, nhớ không được ra ngoài.”
Lời còn chưa dứt, chớp mắt một cái, Cố Tích Triều đã nhảy lên chỗ đánh xe, tay trái cầm cương, cao giọng nói:
“Đừng xem ta như một phế nhân. Tay phải vô dụng, tay trái vẫn có thể tung ám khí!”
Dứt lời,tay muốn thúc ngựa chạy, Thích Thiếu Thương vội nhảy lên đoạt lấy dây cương: “Đừng cậy mạnh, cẩn thận động đến miệng vết thương.”
Cố Tích Triều nụ cười tắt ngấm, ngoái đầu nhình hắn:
“Đại dương gia, ta sẽ không để ngươi chiến đấu một mình. Từ nay về sau, sống cùng sống, chết cùng chết.”
Thích Thiếu Thương ngẩng đầu, thấy y khẽ mím môi, gương mặt thanh tú như vậy, lại toát ra khí thế quật cường kì lạ.
Đồng sinh đồng tử, vậy không cần phải lo lắng, phải không?
Hắn cười rộ, roi ngựa vang lên lanh lảnh:
“Cố công tử yên vị, chúng ta lên đường thôi!”
Rong ruổi trăm dặm, hàn khí đã tan.
Sau khi băng tiêu tuyết tán, mặt đất lộ ra thảm cỏ xanh non. Dần dần, gió ngào ngạt, suốt ấm áp, hoa hoa thảo thảo phong lưu.
Một đường phía trước, đúng là an bình ngoài ý muốn.
“Qua cánh rừng này, là Đào Hoa trấn.” Thích Thiếu Thương chỉ tay, trong giọng nói không giấu được vui sướng.
Cố Tích Triều mở to mắt, tập trung nhìn kỹ.
Phong cảnh Giang Nam, một mảnh xanh ngắt ôn nhu. Lời lẽ mềm mại, nhạt nhòa tựa một bức thủy mặc.
Liễu rũ nơi bờ hồ, có vài đứa nhỏ đang chơi đùa. Khách điếm nhà dân nối nhau san sát, thỉnh thoảng đầu đường lại vươn ra vài cành cây đâm chồi mơn mởn, ánh dương len lỏi qua tán lá, nhảy múa trên mặt đất.
Cố Tích Triều bước xuống xe, ánh mắt thăm thẳm chuyển động xung quanh, ngạc nhiên hỏi: “Sao không thấy hoa đào?”
“Nơi này được trời ưu ái, sông nước chảy quanh núi, Đào Hoa Cốc ở trên ngọn núi kia.” Thích Thiếu Thương cười giải thích.
Edit: Tuyết
Hai người thay y phục sạch sẽ, cảm thấy thần thanh khí sảng.
Cố Tích Triều nghiêng đầu đánh giá người kia, trường sambạch sắc, càng tôn thêm vẻ oai hùng chất ngất, không khỏi cười nói: “Thế mới không mạo phạm đến hoa đào.”
Y khoác một kiện thanh y, gió mát tung hoành trong tay áo rộng, tóc quăn đen nhánh phấp phới, như bước ra từ thi họa.
“Lên đến núi…...” Thích Thiếu Thương nhìn y như tỏa ra dương quang, khát khao nói.
“Lên đến núi, ngươi bắt cá nấu cơm, đốn củi nấu nước,” Cố Tích Triều thản nhiên nói tiếp, đột nhiên nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, còn rửa chén.”
Thích Thiếu Thương nhướng đôi mày rậm, “Không phải nói chỉ đến ngắm hoa đào thôi sao?”
“Nếu thấy hài lòng, đương nhiên có thể ở lâu hơn.”
Thích Thiếu Thương nhếch môi, “Không thể tốt hơn!” Suy nghĩ một chút lại lo lắng, “Núi đồi tịch mịch, ngươi có thấy chán không?”
“Đương nhiên không, ta có rất nhiều chuyện phải làm.” Cố Tích Triều thần thái phi dương, “Ta muốn đem những phương thuốc Vãn Tình lưu lại viết thành sách, sau này nhiều người cần đến. Ta muốn tu biên Thất Lược, bổ sung những gì còn thiếu sót, biến nó thành binh thư hữu dụng.” Nói đến đây, cười cười, liếc Thích Thiếu Thương, “Ta muốn phổ nhạc đánh đàn, ngắm ngươi múa kiếm trong hoa….”
Còn một câu, lại không thể nói.
Nếu còn kịp, ta muốn trở thành niềm kiêu hãnh của ngươi, để ngươi không phải vì ta mà ô danh thiên hạ.
Thích Thiếu Thương hả dạ cười to: “Được! Ta đây nguyện làm một gã sai vặt, vì công tử mài mực.”
Thanh phong thổi đến, mang theo hương hoa thoang thoảng, vài đứa nhỏ rượt đuổi nhau chạy đến bên này, tiếng cười văng vẳng trong trời quang xán lạn.
Cố Tích Triều bị tiếng cười vô ưu vô lo hấp dẫn, rớt lại phía sau, ngoái đầu trông ngóng.
Một đứa nhỏ đang chạy, vấp ngã té bên cạnh y, tay phải y không thể cử động, liền đưa tay trái đỡ. Khó khăn lắm mới chạm đến đứa trẻ kia, nhất thời, sau lưng lạnh ngắt.
Lúc này đã gần đến chân núi, mùi hoa đào thấm đẫm trong gió ngất ngây, tựa thuần tửu, khiến người say.
Thích Thiếu Thương đi ở phía trước, đang cười nói: “Đều nói Đỗ Quyên Túy Ngư, không biết hoa đào có thể ‘túy ngư’ được không?”
Không có người trả lời hắn.
Trong khoảng khắc đó, trời đất tĩnh lặng, lặng, đến cô quạnh.
Hắn chậm rãi quay đầu.
Là hình ảnh hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra. Cố Tích Triều tay đỡ một đứa nhỏ, mà đoản kiếm trong tay đứa nhỏ đó, đang lạnh lùng đâm vào lưng y.
Máu từ sau lưng tràn ra, đen tuyền kinh khiếp.
Thích Thiếu Thương trong đầu như có sấm chớp đùng đoàng.
Mặc Tích....
Độc âm ngoan nhất của Phích Lịch Đường, huyết như mặc, sinh vô tích*.
*Máu đen như mực, không còn vết tích của sự sốngCố Tích Triều quay đầu nhìn phía đứa nhỏ kia, liền minh bạch, nhận ra đây là hậu nhân của Phích Lịch Đường. Một năm trước, bị y bắt làm mồi dụ, buộc lục lạc trên người, cột quanh cây, xung quanh là hùng ưng chao lượn.
Y cười rộ.
Lãng Lãng Càn Khôn, quả nhiên, thiện ác tất có báo ứng.
Thích Thiếu Thương phát cuồng chạy lại, đứa nhỏ rụt tay về. Hắn nắm lấy cánh tay của nó, siết chặt.
Đứa nhỏ kia bị dọa đến ngây người, quên cả khóc, sững sờ nhìn hắn.
Cố Tích Triều thấy hai mắt hắn đã lộ nét cuồng loạn, cố hết sức kéo đứa nhỏ kia vào lòng mình, ôn nhu nói:
“Đừng sợ…. Về nói cho cha mẹ ngươi….. nói rằng, ngươi rốt cuộc đã giết được đại ác nhân Cố Tích Triều…”
Đứa bé kia khóc òa một tiếng, chạy như bay.
Thích Thiếu Thương ánh mắt trống rỗng, oán hận khôn cùng ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng, ngực co rút đau đớn thống khổ.
“Đại dương gia...” Cố Tích Triều khẽgọi.
Thích Thiếu Thương đột nhiên bừng tỉnh, quỳ xuống bên người y, vận công.
Cố Tích Triều vùng vẫy, “Không cần… Mặc Tích nhập thể, thông khắp ngũ tạng, căn bản không có thuốc giải, ngươi cũng biết mà.”
“Dù sao cũng phải thử một chút!” Thích Thiếu Thương hét lớn, trong thanh âm lại mang theo tiếng nức nở.
Sao hắn có thể, không làm gì cả, trơ mắt nhìn y chết?
“Ngươi bình tĩnh đi!” Cố Tích Triều gắt gao ngăn tay hắn lại, “Nội lực sẽ tăng tốc độ độc lưu chuyển, ngươi làm thế, chỉ khiến ta chết nhanh hơn thôi.”
Thích Thiếu Thương buông tay ra, suy sụp ngồi dưới đất, cắn chặt môi, thân thể kịch liệt run rẩy.
Xung quanh vẫn là cái nắng giao mùa nhàn nhạt, như mộng, mở mắt sẽ tan.
Hắn liều mạng nắm chặt tay, cho đến khi rướm máu.
Cố Tích Triều biết mùi vị cay đắng hắn đang phải trải qua, nuốt xuống dòng chất lỏng tanh ngọt nơi cổ họng chực trào, chật vật tựa vào hắn, khẽ nói:
“Đào Hoa Cốc, có phải... ở ngay phía trên?”
Thích Thiếu Thương yên lặng gật đầu.
“Đại dương gia..... Ngươi cõng ta… đi xem được chứ?”
Đào Hoa Cốc tháng ba, khắp núi đồi phủ một thảm hoa hồng phấn, lớp lớp, tầng tầng, xán lạn tựa ban mai, lộng lẫy như cầu vồng.
Sóng hoa như nước, trải dài dưới chân, dẫn một đường đến nơi xa vời vợi. Trời quang mây tạnh, mênh mông khôn cùng.
Cố Tích Triều yên ổn nằm trên lưng Thích Thiếu Thương, cánh tay vòng qua cổ hắn, những lọn tóc quăn mềm mại rơi trên cổ, khẽ phiêu đãng theo từng bước hắn đi.
Gió thổi đến, hoa đào tung bay, đỏ thắm, thiển hồng, đạm hồng, phấn hồng... Sắc màu đa dạng, nhưng đều mê hoặc chúng nhân.
Mà y, càng lúc càng buồn ngủ.
Trong thoáng chốc, y nhìn thấy một đạo thân ảnh múa trong ngân quang, tung bay trong sắc hồng của mưa hoa, như nhạn chao liệng, rồng cuộn mây xanh.
Từ phía chân trời văng vẳng một khúc đàn lơ đãng, như Giang Nam sóng nước, lưu chuyển không ngừng.
Y nhếch khóe miệng, vẫn còn vương giọt lệ trong trẻo, còn có, mơ hồ một cánh hoa đỏ thắm.
Phật nói, nhân gian có bảy cái khổ.
Sinh, lão, bệnh, tử, yêu phải biệt ly, oán phải gặp gỡ…...
Mà khổ nhất, chính là, cầu không được.
Hương hoa thanh liệt trong từng làn xuân phong, lại có vị chan chát. Y áp gò má trên tấm lưng to bản rắn rỏi của hắn, hít vào một hơi, cúi đầu nói:
“Đại ca.”
Thích Thiếu Thương dừng bước.
Tay của người nọ, theo cánh tay hắn, vô lực rơi xuống.
Cách đó không xa, hàng rào trúc xanh mướt bao quanh tiểu viện, ẩn hiện những khóm hoa, mộc mạc thanh thoát. Bướm trắng lả lơi trong xuân phong, cùng hoa rơi bay múa.
Hắn cúi người buông y xuống, gắt gao ôm y vào lòng.
Người nọ đang chìm trong giấc ngủ thiên thu, hoa đào từng mảnh từng mảnh, khẽ khàng rơi trên mái tóc đen. Hoa, đang khoe sắc thắm.
Hắn cẩn thận lướt qua từng đường nét trên gương mặt tú lệ, khẽ thì thầm bên tai y:
“Tích Triều, chúng ta tới rồi....”
Hoàn