Dọc một đường Thích Thiếu Thương dùng tư thế chạy vượt rào của Lưu Tường mà cuống cuồng tháo chạy, vô cùng mất hình tượng mà chạy về đến nhà, cửa chưa kịp đóng chặt lại, liền gọi điện cho Lý Sư Sư.
Lý Sư Sư vừa uống rượu với khách xong, thong thả đi về quầy bar, nhân viên quầy bar ném điện thoại qua cho cô nàng. Cầm lấy điện thoại, làu bàu một câu “Tên tiểu tử này càng ngày càng không biết phép tắc”, rồi nhấn nút nói chuyện, “A lô…”
“Xư xư xư xư xư… “ Thích Thiếu Thương lắp ba lắp bắp.
Lý Sư Sư vô cùng thong thả đi về phòng nghỉ của mình, vừa đi vừa sửa lưng hắn, “Vị tiên sinh này, vui lòng uốn lưỡi lên rồi lập lại. Sư Sư ”
“Sư xư!”
“Phát âm thật là… nào, theo tỷ tỷ lập lại một lần, mười bốn là mười bốn, bốn mươi là bốn mươi, không được nói mười bốn thành bốn mươi, cũng không được nói bốn mươi thành mười bốn.”
(câu nói để tập phân biệt hai phụ âm trong tiếng hoa, tương tự như phân biệt s và x)
Thích Thiếu Thương tức tối dộng nắm tay lên sô fa, “Đừng giỡn nữa, không xong rồi!”
Nghe giọng Thích Thiếu Thương như lửa đốt, Lý Sư Sư khẽ nhướn một bên mày liễu, “Cái gì… đừng nói anh ăn cậu ta rồi nha?”
Thích Thiếu Thương ngẩn ra, “Là sao?”
“Thì là hai người yêu tinh đánh nhau chứ sao?”
Thích Thiếu Thương không kìm được, một ngụm máu “phụt” ra đến nội thương. “Em em nghĩ đi đâu vậy! Con gái con đứa, tư tưởng sao lại không thuần khiết như vậy!”
Lý Sư Sư lặng đi nửa ngày, tư tưởng của cô không thuần khiết, đến hôm nay hắn mới biết sao?
“Anh muốn tìm cố vấn tình yêu thuần khiết hả? Xin lỗi nha, hôm nay cô ta bị tôi nhốt vào gác xếp rồi. Bái bai.”
Thích Thiếu Thương vội vàng năn nỉ ỉ ôi. Bây giờ ngoài Lý Sư Sư ra, không còn ai có thể giúp hắn giải quyết vấn đề. Sau khi tường thuật ngắn gọn lại chuyện xảy ra tối nay, hắn mới hỏi, “Làm sao đây?”
Sự việc tiến triển thành như vậy, Lý Sư Sư lại tỏ ra phấn khởi. “Chúc mừng anh nha.”
Trên đầu có một hàng vạch đen chảy xuống rất thẳng thớm, “Em đang cười trên nỗi khổ của anh đó hả?”
Lý Sư Sư thầm thở dài, chỉ dẫn một kẻ tự cho là cao thủ tình yêu nhưng thực chất có mức EQ vô hạn tiệm cận 0 này biết cách yêu đương, quả là một công trình gian khó.
(Emotional Intelligence Quotient: chỉ số thông minh xúc cảm)
Sau đó, cô nàng vô cùng nhẫn nại mà giải thích cặn kẽ cho Thích Thiếu Thương.
“Cố Tích Triều là một người rất thông minh, nhưng EQ rất thấp, nói thông tục một chút chính là thần kinh hơi thô. Cái điểm này lại rất giống với anh…”
“EQ của anh rất cao nha!” Thích Thiếu Thương phản ứng.
Lý Sư Sư rủa thầm, cao cái đầu anh! “Anh còn ngắt lời tôi nữa, tôi cúp máy à.”
Thích Thiếu Thương im bặt.
Theo Lý Sư Sư, Thích Thiếu Thương âm thầm lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của Cố Tích Triều, khiến cậu trở nên quen thuộc với việc có một người như hắn ở bên cạnh, đối xử tốt với cậu, khiến cậu thấy yên tâm.
Từ những việc mà dạo gần đây Thích Thiếu Thương thổ lộ với Lý Sư Sư cho thấy, trong lòng Cố Tích Triều chắc chắn là có một chỗ dành cho Thích Thiếu Thương.
Nhưng chỉ quen thuộc thôi thì không được, có khả năng gây cho cậu ta thứ cảm giác sai lầm là ‘Thích Thiếu Thương là bạn tốt’.
Lúc này cần có một sự đột phá, khiến cậu phải trực tiếp nhìn nhận sự tồn tại của Thích Thiếu Thương đối với cậu có ý nghĩa gì.
Mà cái hôn kinh thiên động địa choáng đầu váng óc tối nay, chính là một cơ hội như thế.
“Ây, Sư Sư, cho phép anh ngắt ngang một cái.” Thích Thiếu Thương lắp bắp, “Nếu cậu ấy không chịu nổi kích thích này, cảm thấy anh là kẻ biến thái, cuối cùng không thèm để ý anh nữa, vậy phải làm sao?”
“Nếu vậy, thì chỉ đành coi như anh xui xẻo. Tranh thủ chấm dứt sớm, ai về nhà nấy ai lo thân nấy, khỏi lãng phí thời gian của nhau.” Lý Sư Sư dứt khoát tổng kết, nghĩ nghĩ, lại an ủi mấy câu, “Mấy ngày này anh tạm thời đừng tìm cậu ta, cho cậu ta một chút thời gian để thích nghi. Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, lấy lùi làm tiến. Tôi tin rằng, hà hà…” cô nàng nói lấp la lấp lửng. Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình, thế nào lần này cũng có kịch hay để xem.
Lý Sư Sư cứ “Hà hà” như vậy mà cúp điện thoại.
Thích Thiếu Thương nhìn màn hình điện thoại mà nghệch ra, “tin rằng”? Tin cái gì?
Nhận được lời chỉ dẫn mơ hồ như vậy từ Lý Sư Sư, Thích Thiếu Thương chỉ còn cách lên giường trùm mền, lại lăn trái lăn phải cả một đêm.
Ở bên này, Thích Thiếu Thương đang trằn trọc, còn bên kia, Cố Tích Triều vẫn đang còn ngơ ngác. Lúc nãy, lúc nãy xảy ra chuyện gì? Cậu bị tiểu Thích hôn rồi a…
Ôm Mary ngồi lên sô fa, Cố Tích Triều ngửa đầu nhớ lại tình cảnh lúc nãy. Ưm, ưm, tiểu Thích thế này thế kia, thế kia thế này… Một hồi, mặt bừng lên đỏ rực.
“Wa!!” Cố Tích Triều la lớn, “Cái này là hôn!”
Cậu vội nhào tới trước máy tính, tạch tạch tạch ghi lại cảm giác khi được hôn, sau đó lưu vào trong folder “Tư liệu”.
Mary sủa lớn “Gâu!”, Cố Tích Triều lập tức ngừng lại, “Đúng nha, bây giờ không phải là lúc viết tư liệu… tại sao tiểu Thích lại hôn mình?”
Đúng rồi, cái này mới là vấn đề quan trọng…
Cố Tích Triều lại bắt đầu trầm tư.
Thích Thiếu Thương sao lại đi hôn cậu? Không lẽ, anh ta thích cậu?
Ưm… vậy sao cậu lại không đẩy anh ta ra? Không lẽ, cậu cũng thích anh ta?!
Ý, hình như hôn cũng không đến nỗi ghê như tưởng tượng…
Đúng rồi, không phải tiểu Thích nói hồi đại học chỉ có quen một cô bạn gái thôi sao?
Kỹ thuật lợi hại như vậy không biết học từ đâu nữa…
Tư tưởng của giây trước và giây sau hoàn toàn sượt qua nhau, mất hút vào trong không gian não bộ mênh mông. Có lẽ, tư duy của người nghệ sĩ, chính là lan man bay nhảy như vậy.
Hay có lẽ, chỉ là Cố Tích Triều đặc biệt khác người mà thôi.
Ngồi nghĩ lan man một hồi, Cố Tích Triều vẫn không tìm ra được đáp án, nhưng lại thấy có hơi buồn ngủ rồi. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Ô, 3 giờ rồi…. đi ngủ thôi.”
Không nghĩ ra tại sao Thích Thiếu Thương lại hôn cậu cũng không sao cả, ngày mai tiểu Thích sẽ đến mà, hỏi ảnh không phải sẽ biết sao? Nghĩ như vậy, Cố Tích Triều an tâm đi ngủ.
Nhưng mà ngày hôm sao, Thích Thiếu Thương không thấy đến.
Không qua dọn dẹp vệ sinh, không mang thịt bò mua ở cái tiệm đầu hẻm đến cho cậu ăn, không dắt Mary ra ngoài tản bộ ngắm chó xinh, không đến giúp cậu suy nghĩ tình tiết.
Cố Tích Triều nghĩ, chắc là anh ta có việc.
Nhìn điện thoại một hồi, lại bỏ xuống, sau đó đi vẽ một bức tranh, cảm thấy không vừa ý, xé ra vứt xuống đất. Mary chạy tới cắn xé, cao hứng sủa “gâu gâu”. Cố Tích Triều nhìn nó cười một hồi, chợt cảm thấy nếu để Thích Thiếu Thương nhìn thấy, chắc sẽ mắng cậu với Mary mất. Thế là cậu đi lấy chổi, quét sạch giấy vụn.
Đổ thức ăn trưa vào tô cho Mary, Cố Tích Triều nấu cho mình một tô mì bò Khang sư phụ. Ưm, hình như lâu rồi không có ăn mì ăn liền. Cũng nhớ cái vị này ghê.
Cố Tích Triều ăn mì xong, theo thói quen lúc trước, đặt tô mì lên bàn.
Cậu nghĩ, ngày mai tiểu Thích mà đến, lại nói cậu bày bừa cho coi.
Nên cậu mới uống hết nước mì, rồi đem tô mì bỏ vào thùng rác.
Nhưng mà, hôm sau nữa, Thích Thiếu Thương vẫn không đến.
Cố Tích Triều từ lúc ngủ dậy đã nhìn điện thoại miết.
Có nên gọi điện không?
Tiểu Thích có xảy ra chuyện gì không?
Cuối cùng nhịn không được ấn xuống cái số đó.
Nhưng mà số điện thoại mà cậu gọi đã tắt máy.
Trong nhà hình như có điện thoại công ty của Thích Thiếu Thương.
Cố Tích Triệu lật hết tủ kệ trong phòng, cuối cùng tìm ra được danh thiếp công ty dịch vụ vệ sinh Thần Long. Gọi điện thoại qua, Nguyễn Minh Chính nói, “Ông chủ a? Anh ấy đi công tác rồi. Bao lâu? Khoảng một tuần lễ. Anh có cần chúng tôi cử một nhân viên khác đến làm vệ sinh không? Nhân viên của chúng tôi người nào người nấy đều xinh tươi như hoa tay chân lanh lẹ tay nghề giỏi giang đảm bảo làm quý khách hài lòng…”
“Bà cô này, cám ơn, tôi không có nhu cầu.” Cố Tích Triều khách khí nói.
“À, vậy xin chào anh.” Nguyễn Minh Chính nghiến răng kèn kẹt, nghĩ bụng, Cố đại tác gia, tôi tuyệt đối không nói ông chủ biết anh tìm ảnh đâu!
Ông chủ một công ty dịch vụ vệ sinh, đi công tác làm gì chứ? Cố Tích Triều nghĩ không ra.
Cậu bỏ điện thoại xuống, quay đầu gọi Mary, “Mary, chúng ta đi tản bộ đi.”
Ưm, mặc cái gì đây? Cái này đi, lần trước đi mua cùng với Thích Thiếu Thương.
“Mary, đi nào.” Cậu nhìn sợi dây dắt mà Mary ngậm trong miệng, “Cái này là tháng trước tiểu Thích mua thức ăn cho cưng được tiệm thú cưng tặng phải không? Cưng thích nó lắm a…”
Mặc áo khoác xong, gắn dây cho Mary, Cố Tích Triều ra khỏi cửa.
Lộ trình tản bộ, từ nhà số 85 đường Cần Phấn đến nhà số 88 đường Cần Phấn, lại từ nhà số 88 đi về nhà số 85, cứ như vậy vòng tới vòng lui mấy lần, Cố Tích Triều cuối cùng cũng xác định được, “Anh ta đúng là không có nhà…. Mary, chúng ta đi mua thịt bò ngon ngon đi.”
Ông chủ nhiệt tình chọn cho Cố Tích Triều mấy miếng thịt ngon nhất, nhưng Cố Tích Triều lại cảm thấy thịt bò hôm nay không ngon chút nào.
Sao lại như vậy nhỉ?