[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 14

Thân người đó lao nhanh như điện, kéo theo sương khói như vân nước rẽ ra, gần như cùng lúc, trong đầu Cố Tích Triều tràn vào vô số ký ức hỗn loạn.

Sau khi Cố Tích Triều rời khỏi ảo ảnh, tất cả ký ức trong ảo ảnh cũng dừng lại ở buổi hoàng hôn nơi sơn dã, trong đầu chỉ lưu lại đại khái những chuyện xảy ra trước lúc đó, ai ngờ bây giờ lại thấy ký ức mới chảy tràn vào trong đầu.

Cố Tích Triều chưa kịp cảm nhận rõ ràng, người kia đã lao tới trước mắt, Cố Tích Triều trong khoảng khắc hét lên: “Thích Thiếu Thương! Thế nào?”

Người kia nắm lấy vai Cố Tích Triều: “Chạy!”

Cố Tích Triều còn chưa kịp đứng vững, liền bị kéo mạnh đi, thân người tự động lao theo.

Chỉ một chớp mắt đã xông ra khỏi đám khói mù, trước mắt là trời xanh trong trẻo, cảnh vật rõ ràng, chỉ có căn nhà phía sau là bốc khói mù mịt, còn cuộn lên mùi cháy khét.

Cố Tích Triều quay đầu nhìn khói mù đen kịt, ký ức chợt nổi lên, vật vốn được đặt trong đó căn nhà đó liền hiện lên trong não, bất giác tim đập dồn, mặt biến sắc.

Tức thời kéo mạnh Thích Thiếu Thương còn đang nắm lấy mình: “Nằm xuống!!”

Thích Thiếu Thương y lời làm theo, rõ ràng cũng biết rõ lúc nãy mình mới làm gì, ôm đầu nằm rạp xuống đất.

Hai người vừa rạp xuống, đằng sau truyền lại một tiếng nổ lớn, âm thanh như sấm động trời cao, tai như muốn điếc, dù đã có chuẩn bị nhưng Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương cũng không khỏi bị chấn động đến mắt tối sầm, chỉ thấy hai tai ong ong, đầu óc choáng váng.

Mặt đất rung chuyển, sóng nhiệt từ sau ập tới, dù là rạp người trên mặt đá xanh vẫn cảm nhận được luồng bụi và sức nóng.

Nhà cửa khắp xung quanh đều phát ra tiếng ầm ầm chấn động, ngói văng khắp nơi, tòa giả sơn trong khu vườn trước mặt đổ ầm xuống đất, làm thêm một đợt đất đá bay tứ tung.

Cảnh trí tươi đẹp trước mắt lại chìm trong khói bụi mù mịt, phía sau còn lấp loáng ánh lửa bùng cháy.

Khói bụi chưa tan hết, Cố Tích Triều đã đứng lên, liếc mắt qua, Thích Thiếu Thương cũng đứng lên, hai người mặt mũi phủ đầy bụi.

Hai người nhìn nhau như ngầm hiểu, yên lặng đi về bên tây, không bao lâu, đã tiến đến một chỗ tường bao, lúc này, khói bụi phía sau đã tan bớt, có tiếng người và tiếng chân hỗn độn từ xa tiến lại gần.

Hai người không thèm bận tâm, nhân náo loạn mà nhảy lên bờ tường, đạp gió lướt đi, bỏ lại tường cao nhà lớn khói lửa mù mịt lại phía sau.

Suốt một đường, Cố Tích Triều lướt nhanh trong gió, đạp qua tường vi, lăng tiêu, tử đằng quấn quýt trên mái nhà và bờ tường, tung lên một luồng hoa bay, cuốn theo mùi hương thơm ngát.

Trong làn gió ấm áp dịu êm, Cố Tích Triều lần lượt sắp xếp lại tất cả mọi chuyện: Lúc này đang là tháng 5, cách buổi hoàng hôn ấm áp mà gượng gạo đó đã hơn một năm mà nơi hiện tại này, chính là Trung Kinh của nước Liêu— Đại Định Phủ.

(Trung Kinh là 1 trong Ngũ Kinh của nhà Liêu, hiệu là Đại Định Phủ, là trung tâm thống trị từ thời Liêu Thánh Tông Gia Luật Long Tự trở về sau, ngày nay thuộc khu tự trị Nội Mông Cổ)

Tiết trời đẹp nhất trong năm, dù cho là ở Trung Kinh của vùng đất phương bắc cũng nở ngập hoa tươi, nhưng Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương đến đây không phải để ngắm phong cảnh, thưởng thức hoa mà là đến vì Lôi Viễn.

Lôi Viễn, phản đồ bị Giang Nam Phích Lịch Đường từ bỏ. Ba năm trước đầu quân cho Liêu, chế tạo hỏa khí cho quân Liêu, ba tháng trước, trong chiến dịch Đại Tản Quan Phụng Tường Phủ, hỏa lực vốn yếu ớt của quân Liêu cư nhiên lại không thua kém quân Tống, Xung Thiên Pháo và Cổn Địa Lôi nhất loạt tung ra.

Quân Tống giữ ải vì vậy mà bị đánh đến trở tay không kịp, nếu không phải quân Hách Liên trấn giữ ải Kỳ Liên Sơn đến kịp, Đại Tản Quan ắt thất thủ.

Sau đòn đau này, trinh sát mật thám của quân Tống nhanh chóng truyền về một số thông tin: có người của Lôi gia đang chế tạo hỏa khí ở nước Liêu.

Trong một năm này, thế sự biến đổi rất nhiều, Cố Tích Triều nhớ lại một năm qua, từ bị người của Lôi gia truy sát đến gia nhập phân đà của Kim Phong Tế Vũ Lâu ở Hy Châu, mọi việc thoáng qua như cơn mộng.

Nhưng lúc này Cố Tích Triều nhờ Chiếu Cốt Bảo phát huy tác dụng định hồn nên trong lòng sáng tỏ, biết được những gì mình suy nghĩ lúc này, hơn phân nửa là cảm giác từ ảo ảnh sinh ra do thần hồn của bản thân trong quá khứ và tương lai giao thoa với nhau, tất cả những gì nhìn thấy trước mắt chỉ là sự trải nghiệm lại kiếp trước của một hồn phách đến từ tương lai.

Chuyện hỏa khí của Lôi gia xuất hiện trong chiến trận của quân Liêu khi nguy cơ hai quân giao chiến gần kề khiến Hách Liên Tiểu Yêu vô cùng bất an, mới cho khoái mã cấp tốc đưa thư cấp báo đến cho Thích Thiếu Thương.

Lôi gia và Thích Thiếu Thương từng có qua lại, Thích Thiếu Thương không thể không quản, mới gửi thư bồ câu đến cho tổng đường ở Giang Nam của Phích Lịch Đường.

Có điều mấy năm nay, quan hệ giữa Lôi gia và Thích Thiếu Thương đã bị đóng băng, không kể chuyện Lôi Thuần của Lục Phân Bán Đường đấu tranh với Kim Phong Tế Vũ Lâu ở kinh kỳ, Lôi gia ở Giang Nam cũng rất bất mãn chuyện Lôi Quyển vì Thích Thiếu Thương mà bỏ mạng.

Rốt cuộc vì niệm tình cũ và kiêng nể danh tiếng trên giang hồ của Thích Thiếu Thương, Lôi gia hồi thư rằng: “Lôi Viễn đã không còn là người của Lôi gia, tùy quân xử trí.” Hàm ý là, Lôi môn không nhúng tay vào, Thích Thiếu Thương ngươi tự xem xét định đoạt đi.

Bên này Thích Thiếu Thương mới nhận lời Tiểu Yêu diệt trừ tận gốc mối họa này, vì vậy mà đi một đường về hướng tây bắc, đến Hy Châu gặp Cố Tích Triều.

Hơn nửa năm trước, thương tích của Cố Tích Triều dần khỏi, trong mấy tháng thương tích còn trầm trọng, Thích Thiếu Thương bảo hộ y, rũ bỏ sự truy lùng của Lôi môn, men theo dòng Vị Thủy, đến được Hy Châu nằm mãi đoạn cuối của Tần Lĩnh.

(dãy núi chạy theo hướng đông-tây, là ranh giới tự nhiên phân chia miền bắc và nam của Trung Quốc, ngày nay thuộc địa phận tỉnh Thiểm Tây)

Nơi này đất rộng người thưa, tập quán thô lậu, lòng người cũng không phức tạp như người Trung Nguyên, tuy là đất vàng cằn cỗi, quanh năm gió cát, nhưng lại là nơi thích hợp để ẩn cư.

Còn nhớ lúc đó Thích Thiếu Thương hỏi: “Cố Tích Triều, ngươi nếu không màng thế sự, ở nơi này tìm một thôn làng ngụ lại, cũng coi như sống qua một đời còn nếu không, thì ở đây có một phân đà của Kim Phong Tế Vũ Lâu, phía tây bắc có thể biết được động tĩnh của Tây Hạ Thổ Phồn, phía bắc có thể nắm được tình hình Đại Liêu, có thể tiến có thể lùi, lại đúng lúc không có người thích hợp trấn giữ.”

Cố Tích Triều lúc đó khẽ nhướn mày: “Không có người thích hợp? Ta thấy chỗ này không thiếu cao thủ.”

Khi nói lời này, hai người đang ở trong một gian tửu lầu khá lớn trong thành Hy Châu, ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường, ánh nắng ngập tràn.

Tửu lầu có tên là “Khinh Bôi Túy” này, cũng chính là nơi phân đà của Kim Phong Tế Vũ Lâu đóng đô.

Ánh mắt Thích Thiếu Thương rất đỗi chân thành: “Võ công cao thì nhiều, trí tuệ cao lại ít nơi đây toàn là những hán tử tính thẳng như ruột ngựa, không biết suy tính sâu xa, nghe lệnh hành sự thì được, chứ bày mưu quyết sách thì không xong.”

Cố Tích Triều suýt bị một ngụm rượu làm sặc: “Ngươi mỉa mai ta là lòng dạ quanh co lắc léo??”

Thích Thiếu Thương cười lên, nhưng cũng không lấy làm ngại ngùng: “Chỗ này có thể xem là con đường qua lại chính yếu của cả vùng tây bắc, cần có một người tài giỏi nắm giữ tin tức từ nam chí bắc, khách khứa đông đúc thế này, tin tức nhất định cũng dồi dào, muốn tìm một người có thể từ trong đó tuyển lọc ra tin tức có ích cho chúng ta, ta tìm không ra người thích hợp.”

Cố Tích Triều nghiêng mắt: “Không lẽ ngươi cảm thấy để ta làm ngươi sẽ yên tâm? Lúc trước ngươi cũng là thất bại ở chỗ này.”

Thích Thiếu Thương thu lại nét cười, chăm chú nhìn y: “Ta từng sai lầm một lần, lần này, nhất định sẽ không sai nữa!”

Cố Tích Triều bị nhãn thần trong sáng đó bức bách, phải quay mặt đi, cầm lấy chén rượu, khẽ nhấp một miếng: “Dù cho ngươi không sai, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta sẽ nhận lời?”

Thích Thiếu Thương chầm chậm lộ ra nụ cười: “Ta biết ngươi sẽ nhận lời, trốn nơi sơn thôn hẻo lánh qua hết một đời, đó không phải là Cố Tích Triều!”

Cố Tích Triều hưm một tiếng, nói: “Hai điều kiện: một, ta không nghe lệnh ngươi, muốn truyền tin tức gì, ta tự có phán đoán. Hai, chừng nào ta không muốn lưu lại nữa, không được cản trở ta rời đi!”

Thích Thiếu Thương trầm ngâm một lúc, nói: “Được!”

Hai người vỗ tay phát thệ, coi như là đã quyết định.

Cố Tích Triều lại lặng lẽ uống rượu, nghiêng mắt nhìn Thích Thiếu Thương, ra vẻ cảm thán: “Thì ra ngươi cứu ta là vì muốn ta bán mạng cho ngươi!?”

Thích Thiếu Thương kêu oan: “Ngươi cảm thấy ta cực khổ mấy tháng nay chính là vì cái này sao??”

Hai người nhìn nhau mà cười, bao nhiêu chuyện ấm áp suốt dọc đường đều hiện lên, những đêm nương tựa dưới trăng sao đó đều không phải là hư giả, sau mấy tháng bôn ba, hai người đều hiểu tâm ý của nhau.

Sau khi Thích Thiếu Thương trở về kinh kỳ, uy tín của Cố Tích Triều ở trong “Khinh Bôi Túy” dần dần xác lập, dựa vào bản lĩnh của Cố Tích Triều, muốn thu phục đám hán tử tây bắc này không thành vấn đề, chỉ một thời gian ngắn, Thích Thiếu Thương đã thường xuyên nhìn thấy trên án có tin tức truyền về từ Hy Châu.

Hai người tuy cách xa ngàn dặm, nhưng lại có thể phối hợp vô cùng ăn ý.

Khi Thích Thiếu Thương quyết tâm tìm ra Lôi Viễn, triệt để tiêu diệt mối họa này của Đại Tống, đã gửi thư cho Cố Tích Triều nhờ y để ý tung tích của Lôi Viễn.

Vì vậy khi Thích Thiếu Thương cưỡi khoái mã đến được “Khinh Bôi Túy” ở Hy Châu, Cố Tích Triều đã chuẩn bị sẵn một chồng tư liệu dày cộm, đặt trong gian phòng nghỉ của chưởng quầy ở lầu ba.

“Tiêu Viễn, hai năm trước vào Liêu, đầu quân cho Gia Luật Tề Hòa của Nam Viện nước Liêu, trong mấy năm qua, ở trong Nam Viện chế tạo mấy loại hỏa khí sát thương lớn do Phích Lịch đường bí mật nghiên cứu ra, trong trận chiến ở Đại Tản Quan lần này, hỏa khí mà quân Liêu dùng chính là do hắn chế tạo, nhưng người này cực kỳ cẩn trọng, từ tin tức mà hiện tại chúng ta biết, người này cho đến nay vẫn chưa giao hết kỹ thuật mấu chốt nhất của hỏa khí cho người Liêu, đến nay Hỏa Khí Đường của Liêu quốc vẫn nằm dưới sự chỉ huy của hắn.” Cố Tích Triều vừa nói vừa đặt mấy quyển tư liệu lên bàn.

Thích Thiếu Thương lật tư liệu ra, đọc một hồi, Cố Tích Triều cũng không nói nhiều, tự mình lo xử lý công việc của phân đà.

Hồi lâu, Thích Thiếu Thương gõ nhẹ lên một trang đang lật ra, nói: “Lôi Viễn cưới con gái của Gia Luật Tề Hòa? Trú ở Trung Kinh?”

Cố Tích Triều gật đầu: “Không sai, mà hỏa khí của Phích Lịch Đường hầu hết đều được bí mật chế tạo trong Đại Diễn Trang nơi Lôi Viễn trú ở Trung Kinh.”

Mắt Thích Thiếu Thương lóe lên: “Vậy thì?”

Cố Tích Triều sớm đã dự liệu, đưa ra một tấm bản đồ: “Đây là bản đồ Trung Kinh mà ta đã chuẩn bị sẵn, nếu đã quyết định rồi, thì hãy sớm hành động.”

Hai người nhìn vào mắt nhau cười, không cần lên tiếng đã biết rõ đáp án của đối phương.

Giây khắc này, nhìn lại khói đen mù mịt cuộn lên đằng xa, Cố Tích Triều nhớ lại từng việc đã xảy ra, không khỏi cảm khái: Cuộc sống kiếp sau xa xôi như giấc mộng, vậy mình cùng Thích Thiếu Thương dọc đường kề vai sát cánh đến được đây, diệt trừ Lôi Viễn, tiện thể tiêu hủy cả kho hỏa khí của Lôi Viễn, đồng tâm hợp sức, tâm ý tương thông như thế này, phải chăng cũng là một giấc mộng dài??

Dưới ánh lửa ngập trời, Trung Kinh của Liêu náo loạn, cửa thành bốn hướng chỉ trong nửa canh giờ đã đóng lại, nhưng Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều khi đến đã nghiên cứu kỹ lưỡng địa hình, chọn ra đường thoát nhanh nhất, trước khi cổng thành đóng đã kịp thời ra khỏi Trung Kinh, ở ngoài thành tìm ra ngựa giấu sẵn trong cánh rừng ngoại ô, một đường giục ngựa chạy thẳng hướng nam.
Bình Luận (0)
Comment