[Thích Cố Đồng Nhân] Dị Yêu Chí Chi Tê Mộng Thận Ảnh

Chương 5

Tắt máy tính, Cố Tích Triều ngồi dưới ánh đèn, chăm chú lật xem mấy quyển sách hình mượn về, chợt lật đến phần quảng cáo ở bìa sau của quyển “Giám định và thưởng thức đồ sứ phấn thái”, thấy một mẫu quảng cáo xem phong thủy chẳng ăn nhập gì với nội dung bên trong, quảng cáo giới thiệu một ông học giả phong thủy Hàn đại sư, còn kèm theo số điện thoại liên hệ.

Nhìn thấy cái quảng cáo gần như là hài hước như vậy lại xuất hiện trên một tạp chí chính quy thế này, Cố Tích Triều quả thật bó tay hết lời để nói nhưng mà, cậu cũng biết mặt lão đại sư phong thủy đó— Hàn Cửu Chương.

Lão Hàn Cửu Chương này, nói cho dễ nghe, thì là học giả phong thủy, chuyên nghiên cứu dương trạch âm trạch còn nói khó nghe, thì là loại giang hồ lừa đảo, lúc trẻ buôn lậu cổ vật để kiếm ăn, sau đó không biết như thế nào, định tuồn lậu một món cổ vật được xếp vào diện bảo hộ cấp quốc gia cho người Nhật, kết quả, đồ không tuồn đi được, lại thành tuồn bản thân vào trong tù…

(dương trạch: nhà ở nói chung âm trạch: nhà mồ)

Sau khi ra ngoài cũng im ắng đi nhiều, chuyên môn tính toán phong thủy, lấy quyển sách Chu Dịch để hù người ta, kiếm sống cũng không đến nỗi.

Phàm là dân chơi đồ cổ ở thành phố H, đại đa số đều biết tiếng Hàn Cửu Chương. Hồi trẻ lão buôn lậu cổ vật, không ít món là nẫng từ trong nhà mồ ra, nói cách khác chính là trộm mộ, tuy bây giờ không làm nữa, nhưng nhãn lực và kiến thức vẫn còn, thường hay có người đi thỉnh giáo này nọ, lão đều có thể cung cấp được ít nhiều thông tin.

Cố Tích Triều ở trong ngành này lăn lộn lâu rồi, cũng biết người này có được mấy phần bản lĩnh thật sự, cái hộp trong tay và thanh kiếm cổ mà người bạn trên mạng vớ được, hầu như chắc chắn không phải hàng chính ngạch, hay là thử đi thỉnh giáo lão giang hồ dị nhân này??

Đến cuối tuần, Cố Tích Triều đón taxi ra chợ đồ cổ náo nhiệt nhất ở thành phố H– Tiền Đường.

Đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, chỗ đó vô cùng đông đúc huyên náo, Cố Tích Triều len qua dòng người, rất nhanh đã xác định được mục tiêu, dừng chân lại trước một cái quầy trải hình Chu Dịch Bát Quái, treo bức sơ đồ các kinh huyệt trong người.

Lão già gầy nhom khô đét tưởng có mối tới, hí ha hí hửng ngẩng đầu lên: “Tiểu tử này sắc mặt không tệ, nhưng đáy mắt ánh đỏ, chỉ e không phải điềm lành!!”

Cố Tích Triều cười cười: “Hàn đại thúc, không phải ông chuyên xem phong thủy sao? Từ lúc nào lại chuyển nghề xem tướng vậy?”

Hàn Cửu Chương nhìn kỹ lại, biết cậu thanh niên này rất tinh tường, liền xệ mặt xuống, không thèm cười nữa: “Đi đi, đi kiếm đồ cổ gì đó đi, đừng có tới đây chọc phá ta.”

Cố Tích Triều nghiêm túc nói: “Hàn đại thúc, hôm nay nhờ ông giúp tôi giám định một món này, trả công một chầu dê nhúng giấm, thế nào?”

Hàn Cửu Chương thấy ngạc nhiên: “Lại có thứ mà cậu nhận không ra, kêu ta lại xem? Vậy chắc ta cũng không nói được cái gì đâu.”

Cố Tích Triều lấy ra một cái bình nhỏ đặt lên trên quầy: “Tôi muốn biết đây là thứ gì, Hàn đại thúc không biết có nghe qua chưa?”

Hàn Cửu Chương tỏ vẻ nghi hoặc mở nắp bình ra, khẽ nghiêng bình, đổ một ít bột màu nâu đen đựng trong bình vào lòng bàn tay, cẩn trọng ngửi ngửi: “Thuốc bắc??”

Cố Tích Triều nói: “Ông ngoại tôi là lương y, tôi cũng biết sơ sơ về dược liệu, cũng thử nếm qua, thấy hình như cũng giống thuốc bắc nghiền ra, nhưng mà thứ này là tìm thấy trong một món đồ cả ngàn năm tuổi.”

Hàn Cửu Chương hình như nghĩ ra được cái gì, chợt trợn mắt lên: “Tiểu Cố, thứ bột này có phải có gì đặc biệt không? Nếu không cậu cũng không cố tình đến hỏi ta!”

“Không sai.” Cố Tích Triều cũng không giấu diếm, kể sơ lược lại tình huống của hai lần rơi vào ảo ảnh, nhưng còn những chuyện nhìn thấy và cảm nhận trong đó thì chỉ nói lướt qua.

Hàn Cửu Chương ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nhanh chân nhanh tay thu dọn quầy hàng: “Tìm chỗ nào từ từ nói đi!”

Cách đó không xa là tiệm dược lâu đời nổi tiếng của thành phố– Phương Hồi Xuân Đường[1], hai người đi vào tiệm, rót một ly trà Quyết Minh Tử mà tiệm cho uống thử miễn phí, đi ra khu vườn nhỏ sau tiệm ngồi xuống.

Mùi hương nhẹ thanh đặc trưng của Quyết Minh Tử chầm chậm lan tỏa, khiến mùa hè nóng bức chợt nhẹ mát, bình lặng lại.

(Quyết Minh Tử ở Việt Nam gọi là hạt muồng)

Hàn Cửu Chương chìm vào hồi ức: “Năm đó, ta từng cùng ông chú đi vào một cái âm trạch, lúc đó ta mới 17 tuổi…”

“… Trong âm trạch đó đặt đầy cơ quan, chúng ta suýt chút nữa đã không ra khỏi, cuối cùng cũng coi như vận khí tốt, ông chú ta bị gãy một cánh tay, hai chúng ta mới thoát chết trong gang tấc.” Nói rồi, Hàn Cửu Chương vén vạt áo, cho Cố Tích Triều xem một vết thẹo vắt ngang chỗ bụng: “Cái này là do năm đó để lại, là một cây ám tiễn rất dài suýt nữa lấy mạng ta.”

Cố Tích Triều nghe lão già nói lan man, vẫn không một chút sốt ruột, vì cậu biết, lão già này tuyệt đối không vô duyên vô cớ đi kể chuyện đời xưa.

“Nhưng mà, cậu có biết không? Mấy cái cơ quan rồi cát lún này chúng ta đều dự tính được hết, chỉ có đáng sợ nhất, chính là gặp phải ảo giác trong cái âm trạch âm u ghê rợn đó…” Mặt Hàn Cửu Chương trắng bệch, rõ ràng là đang nhớ lại những chuyện kinh khủng từng trải qua.

“Ảo giác?” Cố Tích Triều lập tức nhớ đến những ảo giác rất thực mà mình đã thấy.

“Không sai, hai chú cháu ta mỗi người đều gặp phải ảo giác khác nhau, sự hung hiểm trong đó nếu không phải là kẻ từng trải qua thì sẽ không thể hiểu được.” Giọng Hàn Cửu Chương u ám: “Chúng ta rơi vào ảo giác, ở trong đó nhìn thấy được quỷ quái yêu ma của chốn U Minh. Nhân gian ba mươi ngày, chúng ta ở trong ảo giác chỉ tưởng như là một khắc, khổ sở lắm mới thoát được, gần như là mệt và đói sắp chết!”

(tức âm gian, địa phủ)

Cố Tích Triều nhướn mày: “Có hơi khác chuyện của tôi, thời gian trong ảo giác của tôi thì dài, mà trong thực tế chỉ mới qua có mấy phút.”

Hàn Cửu Chương nói: “Hay là các cảnh ảo đều không giống nhau? Nhưng thứ bột như vậy, ta từng nhìn thấy trong cái âm trạch đó.”

Hàn Cửu Chương lộ vẻ mặt hồi tưởng: “Ở chỗ sâu nhất trong âm trạch đó có một cái dĩa nhỏ nhỏ đặt trên một cái bệ đá, ta nhớ khi đẩy cánh cửa phòng mộ ở trong cùng ra, lần đầu tiên nhìn vào cái dĩa đó, thì thấy thứ bột cũng tựa như cái cậu cầm trong tay, nhưng nhớ hình như màu sậm hơn một chút, có điều ở dưới lòng đất âm âm u u nhìn cũng không được rõ. Cùng lúc cửa phòng mộ mở ra, thứ bột trong dĩa lập tức bùng lên thành ngọn lửa màu xanh lục, rồi bọn ta chìm vào trong ảo giác. Cũng may, có lẽ chủ nhân của phòng mộ tính sai liều lượng bột, trước khi chúng ta kịp tắt thở trong ảo giác thì thứ bột đó đã cháy hết, mới vớt lại được cái mạng! Sau đó khi tháo chạy ra ngoài, ông chú ta lại dính cơ quan bị thương, thiếu chút nữa là chết luôn trong đó! Nếu không phải vì hao kiệt hết sức lực trong ảo giác, tay tổ như chú ta làm sao đến nỗi bị thứ cơ quan như vậy sát thương?”

Đợi Hàn Cửu Chương nói xong, Cố Tích Triều mới hỏi: “Lửa màu xanh? Tự động bùng cháy? Là phốt pho? Trong bột đó có trộn lẫn phốt pho, gặp phải không khí liền bùng lên, đốt cháy chỗ bột đó!”

Hàn Cửu Chương gật đầu: “Đoán không sai, sau đó ta từng hỏi qua nhiều tay trong nghề, chắc chính là như vậy, còn về thứ bột đó, ở Cát Lĩnh[2] ta từng gặp được một lão đạo sĩ, theo lời ổng nói, chắc là bột mài từ sừng tê giác! Có câu ‘Nhiên tê chiếu thủy[3]’, chính là như vậy. Có thể nhìn thấy được U Minh!!”

Cố Tích Triều ngồi nói với lão già thêm mấy câu, lão mới khua khua tay: “Thôi, cũng không cần cậu mời ta ăn đâu, chịu khó nghe ta lảm nhảm nãy giờ cũng là tốt lắm rồi, ta còn phải bày hàng nữa, ta đi à.” Nói rồi tự mình bỏ đi.

Cố Tích Triều lại không đi về ngay, mà một mình tham quan bên trong tiệm dược, đây là tiệm cổ lâu đời, trong tủ triển lãm của tiệm còn có thể thấy được các loại dược liệu đã trở nên hiếm hoi khó tìm trong thời này.

Tiệm dược thấm đẫm không khí cổ xưa, hoàn toàn phục nguyên theo dáng vẻ thời Minh Thanh. Mặt bên trái tiệm có một tủ triển lãm, bên trong toàn là các vị thuốc quý hiếm.

Cố Tích Triều nhìn thấy bên trong có một cái hộp nhỏ, trên cái nhãn viết: Sừng tê

Có nửa mảnh sừng tê màu nâu vàng, còn có một mớ lát mỏng cắt ra, màu hơi nhạt hơn chỗ bột trong tay Cố Tích Triều, nhưng bột của Cố Tích Triều là đồ cổ cả ngàn năm, với lại dù cho có là sừng tê, chỉ e cũng phân thành dăm bảy cấp, nhất thời cũng không thể xác định được bột này rốt cuộc có phải là sừng tê giác, hay là thứ được kể trong truyền thuyết, mỡ của Thận long.

Cố Tích Triều quay người bước lên cầu thang gỗ kiểu xưa, mỗi bước chân lại nghe tiếng cót két, trên lầu là phòng khám Trung y, đúng ngày chủ nhật, người đi khám đông, kín cả lầu hai, không khí rất náo nhiệt.

Cố Tích Triều đi vào phòng khám nằm bên trái, bên trong có một vị lương y tóc trắng đang khám bệnh, ngước lên nhìn thấy Cố Tích Triều đang đứng một bên, cười nói: “Tiểu Triều? Sao con lại đến đây?”

Cố Tích Triều cười lên, sắc mặt ôn hòa đi rất nhiều: “Ông ngoại, ông xem giúp con cái này là cái gì?” Nói rồi đưa ra thứ bột đó: “Con thấy hơi giống sừng tê giác mài thành bột, nhưng không thể xác định.”

Vị lương y đó họ Hoa, chính là ông ngoại của Cố Tích Triều, nghỉ hưu đã lâu, vẫn tận tụy đóng đô ở Phương Hồi Xuân Đường để đỡ ngứa nghề.

Lương y cầm qua xem, ngửi ngửi, lại vê vê giữa hai ngón tay: “Có hơi giống, nhưng hình như còn trộn thêm mấy loại dược liệu khác nhau, hạt bột không đồng đều lắm, nhưng mài ra mịn như vậy, rất khó phân định. Dù có dùng máy móc để phân tích, chắc cũng chỉ biết được bên trong có bao nhiêu khoáng sinh vật[4], bao nhiêu loại chất xơ… chứ không thể lần ngược lại được thành phần ban đầu của bột.”

Cố Tích Triều có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy mấy người trong phòng khám đều nhìn vào mình, rõ ràng chỉ mong mình đi mau mau để cho người ta còn khám bệnh, nên cũng không tiện hỏi thêm, lên tiếng chào ông ngoại, rồi rời khỏi Phương Hồi Xuân Đường.

Về lại đến nhà, một mình ngồi lật sách giáo khoa ra xem, chỉ thấy tâm tình bất an, nhìn ra bên ngoài ánh nắng đẹp đẽ, gió hè thổi nhẹ, ve kêu liên hồi, tự nhiên cảm thấy bực bội, thế là đóng cửa lại, mở máy lạnh lên, ngồi dựa vào sô pha tiếp tục đọc sách.

Cửa vừa đóng lại, tiếng ve bên ngoài cũng chìm đi, tâm của Cố Tích Triều cũng từ từ an tĩnh lại, nhưng, một ý nghĩ lạ lùng không thể áp chế cứ nổi lên trong lòng cậu: Nếu dùng thêm bột thì thời gian trong ảo giác có kéo dài ra không?? Ý nghĩ này cứ đeo bám mãi trong lòng, không làm sao nén được.

Cố Tích Triều tự thấy tâm ma nảy sinh, nhưng vẫn khó lòng khống chế bản thân không suy nghĩ tiếp, mấy lần ảo giác trước đã đem đến cho cậu quá nhiều nghi vấn: Người đàn ông trên chiến trường đó là ai? Tại sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy?? Mục Cưu Bình sao lại tử trận trên chiến trường đó? Đó là tâm thức của chính mình hay là một mảnh tiền kiếp vô tình nhìn thấy được?? Thê tử Vãn Tình… lại là ai?? Anh họ ở trong ảo ảnh đó sao lại có ánh mắt tràn đầy ác ý như vậy?! Cố Tích Triều trong ảo ảnh là một con người khác của mình sao?? Cố Tích Triều giết người, cũng là mình sao??

Cố Tích Triều cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cầm lấy cái lư xông hương, đổ chỗ bột đã cất vào trong bình thủy tinh ra một ít.

Hai lần trước, lượng bột đốt lên chỉ khoảng một nhúm cỡ móng tay, lần này, Cố Tích Triều đổ ra lượng bột gần nửa muỗng ăn, nhiều gấp mấy lần hai lần trước.

Bột được đốt lên, mọi thứ dường như vẫn như cũ, bên tai là tiếng máy lạnh chạy rì rì, trước mắt là bàn cà phê và kệ ti vi phòng khách.

Cố Tích Triều có hơi hụt hẫng, khẽ thở dài: Hóa ra ảo giác không phải do đốt bột lên gây ra sao? Hay là mình thao tác sai ở chỗ nào rồi??

Bên tai, làn gió mát ôn hòa thổi từ máy lạnh ra chợt vù mạnh lên, Cố Tích Triều gần như là dựa vào bản năng mà nghiêng người, một ánh kiếm như điện xẹt vụt sát bên tai, mang theo luồng gió khiến vùng da bên má Cố Tích Triều phát lạnh.

Cố Tích Triều nhìn lên lần nữa, ánh kiếm đã như linh xà vút tới, nhanh đến Cố Tích Triều không kịp nhìn rõ kẻ cầm kiếm!!

TBC

Chú thích:

[1] Phương Hồi Xuân Đường 方回春堂: tiệm dược cổ truyền nổi tiếng ở Hàng Châu với hơn 300 năm lịch sử, dựng nên dưới triều Thuận Trị nhà Thanh, tên tiệm lấy theo tên người sáng lập là Phương Hồi Xuân.

[2] Cát Lĩnh 葛岭 là một ngọn núi nhỏ phía bắc Tây Hồ Hàng Châu, phía đông nối với Bảo Thạch Sơn, phía tây liền với Thê Hà Lĩnh. Tương truyền Cát Hồng 葛洪 thời Đông Tấn từng luyện đan ở đây, nên mới có tên Cát Lĩnh. Trên núi còn các di tích có liên quan đến Cát Hồng như Bão Phác đạo viện, Sơ Dương Đài, Bão Phác Lư, giếng cổ Hoàn Đan v.v

(sao giống như đang giới thiệu các thắng cảnh du lịch Hàng Châu quá =.=)

[3] Nhiên tê chiếu thủy: ‘Nhiên’ là ‘đốt’, ‘tê’ là ‘sừng tê giác’, ý là đốt bột từ sừng tê giác để rọi xuống nước, câu này bắt nguồn từ điển tích “Tê Chiếu Ngư Chử”

Điển tích “Tê Chiếu Ngưu Chử”: Thời Đông Tấn, một vị quan là Ôn Kiều đi đến Ngưu Chử Cơ (một ngọn núi đá nham thạch lớn nhô ra sông) ở Võ Xương, thấy nước ở đó sâu không dò nổi, nhiều đời truyền rằng trong nước có rất nhiều thủy quái. Ôn Kiều mới đốt sừng tê để chiếu rọi, nhìn thấy dưới nước có đèn đuốc sáng rực, xuất hiện rất nhiều thủy quái hình dạng kỳ dị, có kẻ cưỡi xe ngựa có kẻ mặc áo đỏ. Tối đó Ôn Kiều nằm mơ thấy có người tức giận trách móc: “Chúng ta và ngươi âm dương hai đường, sao lại đến rọi chúng ta làm gì?”. Ngày hôm sau bị đau răng, nhổ răng thì bị trúng phong, về đến trấn không đến mười ngày liền chết.

Từ thời xưa ở Trung Quốc, sừng tê giác luôn được gán cho những công dụng thần kỳ, ví dụ như trừ tà (trong sách Vị Nam Tử thời Tây Hán có thuyết nói rằng để sừng tê vào trong hang động, hồ ly sẽ không dám trở về động). Trong điển tích trên, ánh lửa từ sừng tê có thể giúp người ta nhìn thấy được sự hiện diện của thế giới U Minh vô hình.

[4] Khoáng sinh vật, tên tiếng Anh là alcaloid, chỉ các hợp chất hữu cơ chứa Ni tơ thường tìm thấy trong thực vật, đa số có tính kiềm, có dược tính mạnh, vd morphine, nicotin, cafein
Bình Luận (0)
Comment