Trung thu hàng năm, Thích Thiếu Thương đều phải đến Yên Hoa trấn một chuyến để gặp Thiết Thủ, nói cho hoa mỹ một chút chính là đến thăm cố nhân.
Thiết Thủ trong lòng biết rõ ràng, hắn cùng Thích Thiếu Thương vốn không có giao tình lớn như vậy, Thích Thiếu Thương miệng nói đến gặp cố nhân là hắn, nhưng kỳ thật là đến vì một người khác đang ở nơi này.
Sau trận chiến ở Tử Cấm thành, Thiết Thủ dẫn theo Cố Tích Triều đang bị trọng thương xuống Giang Nam để tìm danh y, sau lại định cư ở Yên Hoa trấn.
Tuy rằng không nói toạc ra, nhưng bằng sự nhạy bén của một bộ đầu nhiều năm như Thiết Thủ, hắn cũng biết Thích Thiếu Thương vẫn trộm bám theo ở phía sau.
Tình cảm của Thích Thiếu Thương đối với Cố Tích Triều quả thực phức tạp, còn thanh sam thư sinh yếu mềm nhưng không nhu nhược này, nếu không có Thích Thiếu Thương mượn cớ thăm hỏi cố nhân để chạy đến thì Trung thu hằng năm nhất định y sẽ vô cùng tịch mịch. Vì thế Thiết Thủ cứ tùy hắn muốn làm sao thì làm.
Mộ phần của Vãn Tình được xây ở Nguyệt Lượng sơn bên ngoài trấn, vào mỗi đêm mười lăm tháng tám, ánh trăng tròn mờ ảo sẽ bao trùm lên toàn bộ triền núi.
Cố Tích Triều ngồi ở trước mộ, bên cạnh đặt một đĩa bánh đậu xanh, y không nói gì chỉ lặng lẽ ngẩng đầu thưởng nguyệt. Cách đó không xa, Thích Thiếu Thương đứng trong bóng cây âm thầm nhìn y. Y bất động, hắn cũng không động.
Đêm khuya, sương càng lúc càng dày. Cố Tích Triều khẽ run lên, trên quần áo phủ đầy sương sớm. Ba năm, y biết Thích Thiếu Thương vẫn đến, biết hắn vẫn âm thầm đứng ở một nơi nào đó để nhìn y, y biết tất cả, nhưng chính là y không muốn nói ra.
Y hoàn toàn nhớ rõ, giữa bọn họ trong lúc đó có bao nhiêu huyết hải thâm thù. Hắn không đòi, không có nghĩa là hắn có thể buông tay, mà y, cũng quên không được Vãn Tình.
Thứ tình nghĩa mà Thích Thiếu Thương dành cho y bắt đầu khiến y không hiểu, y lại càng không cần, trong mắt của y chỉ có Vãn Tình, chỉ một mình nàng là đủ. Y và hắn, trên đường đời tưởng chừng như hai vệt thẳng song song chẳng bao giờ có nút thắt, vậy mà bất tri bất giác ràng buộc giữa y và hắn lại càng ngày càng sâu. Bao nhiêu lần, y đang ngủ cũng phải choàng dậy nghiến răng nghiến lợi gọi tên của hắn.
Có lẽ hận và yêu, thật sự chỉ là một loại chấp niệm.
Ba năm không có Vãn Tình, mỗi khi bừng tỉnh sau cơn ác mộng, y đều khoác áo ra ngoài ngắm trăng, nhớ đến lúc khi mới gặp nhau, bộ dáng tươi cười của hắn đối với y, nụ cười ấm áp như thế có lẽ cả đời này y cũng không có cơ hội gặp lại. Vì không gặp lại, cho nên y mới dung túng bản thân, thả mình vào hoài niệm miên man đôi lúc cũng không phải là một điều xấu.
Nếu phải gặp lại rồi một lần nữa đối diện với huyết hải thâm thù, không bằng ta ở đây hoài niệm về ngươi.
Trời sáng, khi Cố Tích Triều vừa tỉnh cũng là lúcThích Thiếu Thương đã muốn rời đi.
Cố Tích Triều đứng lên, nhìn mộ phần của Vãn Tình một lần cuối cùng sau đó chuẩn bị xuống núi. Đột nhiên, thân thể của y trở nên căng thẳng, Thần Khốc Tiểu Phủ dĩ nhiên nắm chắc trong tay. Trong rừng cây truyền đến một cỗ sát khí mãnh liệt, hòa cùng với mùi máu tươi tanh nồng.
Y khẽ nhếch môi nở ra một nụ cười băng lãnh. Không ai có thể ở trước mộ phần Vãn Tình làm càn!
Y vung tay lên, tiểu phủ nhanh như tia chớp nhắm thẳng hướng vị trí của đối phương mà bay xẹt đến.
Chỉ nghe một tiếng gầm lên điên cuồng, một người toàn thân đầy máu từ trong rừng phóng ra, ánh mắt đỏ ngầu, rống giận bay đến dùng toàn lực đánh về phía Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều vốn định nghiêng người tránh đi công kích, nhưng phía sau chính là mộ phần của Vãn Tình, y không còn cách nào khác là đành dùng tiểu phủ liên tiếp xuất chiêu. Nhưng kẻ này vốn không tầm thường, mặc dù tạm thời bị bức cho thối lui nhưng thế công vẫn không hề giảm.
Cố Tích Triều cắn răng một cái, quyết định nghênh diện bắt lấy hai bên vai hắn, hai người cùng nhau ngã vào đám cỏ rậm rạp kế bên.
Sức lực người nọ vô cùng lớn, liều mạng muốn thoát khỏi sự trói buộc của y, thế nhưng do bị Cố Tích Triều chế trụ mạch môn ở hai vai, làm cho hai cánh tay của hắn không thể sử dụng lực. Giãy không được, ánh mắt người nọ càng thêm cuồng loạn, hắn há miệng ra, hung hăng cắn vào cổ Cố Tích Triều, răng nanh đâm xuống thật sâu.
Nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn, Cố Tích Triều dùng lực đánh vào sau đầu hắn, rốt cục thành công làm cho hắn ngất đi.
Đẩy người nọ ra, Cố Tích Triều nhìn người đang hôn mê cẩn thận đánh giá. Đầu tóc rối tung thấy không rõ bộ dáng, quần áo rách nát máu dính đầy người, tuy rằng hôn mê nhưng vẫn tản mát ra một loại hơi thở mạnh mẽ của dã thú.
Hắn là sát thủ do ai phái tới? Hay là… hắn đang là con mồi bị người khác truy sát đây?
Mắt thấy người này thương thế rất nặng, sinh mạng chắc cũng chẳng thể kéo dài được bao lâu. Nếu là lúc trước, bất luận là ai, chỉ cần uy hiếp đến tính mạng của y thì bằng bất cứ giá nào y cũng sẽ một đao giết chết hắn. Nhưng hiện tại, y nghĩ muốn cứu hắn một lần.
Tuy rằng chỉ trong tích tắc, nhưng y nhận ra, ánh mắt người này giống như đã từng quen biết.