Edit: Tuyết LâmTrong bụi cỏ ven đường, Minh nhi mắt thấy thân ảnh Cố Tích Triều đột ngột biến mất liền kinh hãi lập tức la to.
Tiểu Thất một phen lao đến vội vã bịt chặt miệng nàng, nhỏ giọng ở bên tai khẽ quát: “Ngươi điên rồi sao? Những người đó còn chưa đi đâu, hiện tại ngơi muốn chạy ra chịu chết hả!”
Minh nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nàng liều mạng giãy dụa, khiến cho bụi cỏ sàn sạt rung động không ngừng.
Tiểu Thất bị dọa tới mức toàn thân đầy mồ hôi lạnh, cắn răng từ phía sau giơ lên một chưởng đánh nàng ngất xỉu. Minh nhilập tức lảo đảo, ngã vào trong lòng ngực của hắn. Tiểu Thất nhìn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Biết điều như thế có phải là đáng yêu hơn không.”
Hắn quay đầu nhìn sang huyền nhai phía bên kia, thần sắc có vẻ áy náy: “Nha đầu, ta cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi. Người nọ liều mạng muốn cứu ngươi ra, ngươi cũng đừng để cho công sức của y bị uổng phí chứ.”
Ráng chiều bao phủ, vạn điểu quy lâm, cái giá lạnh của mùa thu lại nhanh chóng theo bóng đêm âm trầm từ từ buông xuống.
Nhu tình tựa thủy, như mộng giai kỳ.
Dưới chân núi Lạc Hà là một hàn đàm. Sắp vào cuối thu, nước trong đàm vô cùng lạnh lẽo. Hai người rơi xuống từ một độ cao như thế, tuy là đã sớm có chuẩn bị, thế nhưng Gia Luật Tà vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, thiếu chút nữa là đã đoạn khí ngất đi.
Khi hắn khó khăn giãy dụa trồi lên mặt nước muốn hảo hảo giáo huấn cái tên liều mạng suýt chút nữa kéo hắn chết theo kia, thế nhưng nhìn tới nhìn lui hắn cau mày phát hiện, trên mặt nước hoàn toàn không thấy thân ảnh của Cố Tích Triều.
Chẳng lẽ y đã nhân cơ hội này đào tẩu? Gia Luật Tà nương theo chút ánh sáng ảm đạm còn le lói của mặt trời, quét một vòng qua rừng cây trên bờ nhưng không có bất cứ động tĩnh gì. Nghĩ nghĩ một chút, hắn đột nhiên thầm hô một tiếng không xong, vội vã hụp xuống lao đầu vào trong nước.
Đến khi Gia Luật Tà thân hình ướt sũng ôm Cố Tích Triều từ trong nước ngoi lên thì Cố Tích Triều đã cả người lạnh như băng, hô hấp yếu ớt, vốn y cũng đã ngất từ lâu.
Thật là một người làm cho người ta không thể không lo, Gia Luật Tà một tay ôm lấy Cố Tích Triều một bên thầm than, phương pháp là do ngươi nghĩ ra được, thế nhưng thân thể ngươi có chịu đựng được hay không ngươi cũng không biết sao!
Đem người đặt trên bãi cỏ, Gia Luật Tà dò xét hơi thở của Cố Tích Triều. Thật may mắn, y chỉ là bị lực nước làm cho ngất đi thôi, hẳn là không có gì trở ngại. Gia Luật Tà nghĩ như vậy, đột nhiên trong lòng có chút cảm giác khó nói.
Dưới chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại của vầng thái dương, sắc mặt Cố Tích Triều tái nhợt trong suốt, mái tóc dài ướt đẫm tự nhiên xoăn thành từng lọn tròn cuốn khúc, vạt áo rộng mở để lộ ra thân hình hoàn mỹ ướt đẫm ở bên trong, nhìn vào mắt Gia Luật Tà lại ánh lên một loại hấp dẫn không nói nên lời.
Không được, ta hiện tại không nên nghĩ đến những thứ đó. Hắn mạnh mẽ lắc đầu, khi hai mắt mở ra đã mang theo sát ý.
“Ngươi đã cứu ta, ân tình này khiến ta thật không nỡ ra tay hạ sát.” Gia Luật Tà chậm rãi cúi xuống, tay phải đã đặt lên chiếc cổ thon nhỏ của Cố Tích Triều, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn cùng quyết tuyệt, “Nhưng ngươi thật sự rất thông minh, chuyện của Tiêu Loan ngươi sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra rõ. Cho nên, ta không thể để cho ngươi sống sót mà rời khỏi nơi này.”
……………………..
Thích Thiếu Thương vút ngựa chạy như điên. Trong lòng hắn có một loại dự cảm vô cùng xấu, nhưng lại không thể nói rõ đó là cái gì. Hắn một lòng thầm nghĩ nhất định phải nhanh chóng tìm được được Cố Tích Triều.
Trong đầu Thích Thiếu Thương hiện ra vô số hình ảnh, nhưng tất cả đều là gương mặt của Cố Tích Triều. Nụ cười của y, đau khổ của y, kiêu ngạo của y, cô đơn của y, ánh mắt chờ mong đã từng nhìn hắn vô cùng ấm áp, cả thần thái thất vọng đến tan vỡ khi ngày đó chia ly…
Cuối cùng, tất cả dừng lại ở bóng dáng thanh sam, ở dưới chiều tà dần dần cô đơn khuất bóng.
Đó là sự tịch mịch, tịch mịch đến khôn cùng, nỗi tịch mịch khi không có ai yêu thương che chở, khi không có ai thật lòng thật dạ tình nguyện ở lại bên cạnh y. Thích Thiếu Thương đột nhiên hiểu được lý do tại sao ở trước mặt hắn, Cố Tích Triều luôn luôn hỉ nộ vô thường, tại sao chỉ có đối với hắn, Cố Tích Triều mới có biểu cảm uất hận khi hắn ko bao giờ có thể hiểu được những ẩn khuất đang che dấu trong lòng y.
Y không nói là bởi vì y rất kiêu ngạo, y hy vọng bản thân hắn có thể tự mình nhận ra, trong ánh mắt của y cũng đã bao hàm hết thẩy. Chỉ là bản thân hắn chưa bao giờ có thể hiểu hết, chưa bao giờ có thể tự mình nhận ra được loại tâm ý đó của Cố Tích Triều!
Hiện tại, hắn rốt cục đã hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu ra rồi, thế nhưng… tất cả có phải đã quá muộn rồi không…
Dưới ánh trời chiều, trong tâm Thích Thiếu Thương đột nhiên đau nhói.
Cố Tích Triều, Cố Tích Triều, Tích Triều, Tích Triều… Ta không biết ngươi đã mang theo tâm tình như thế mà rời khỏi Yên Hoa trấn, ta không biết trái tim ngươi đã bị tổn thương đến tột cùng, nhưng lúc này đây, ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải đem ngươi mang về!
Ta nhất định sẽ làm cho ngươi hiểu được tình cảm của ta, sau đó, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ để cho ngươi rời đi nữa!
Thích Thiếu Thương vút lên lưng ngựa một roi thật mạnh. Con ngựa chạy như điên ròng rã suốt một ngày, cuối cùng đã sức cùng lực kiệt. Chỉ nghe nó phát ra một tiếng hí dài, một chân khụy xuống rồi ngã ầm xuống đất, cả người Thích Thiếu Thương cũng bị quăng ra xa.
Trong lớp bụi mịt mù, Thích Thiếu Thương ảo não đứng dậy, nhìn về hướng con đường phía trước, trong ánh mắt tràn đầy bi thương. Chẳng lẽ thật sự… đã không thể kịp nữa rồi sao…
Không! Thích Thiếu Thương tuyệt đối không thể chấp nhận số mệnh như thế! Hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, vận khởi nội lực, sử dụng khinh công dùng tốc độ nhanh nhất bay vút về phía trước.
Gió bên tai không ngừng gào thét, mồ hôi trên trán chảy ra ròng ròng. Thích Thiếu Thương bất chấp tất cả liều mạng cắn chặt răng, cho dù phải hao hết nội lực ta cũng nhất định phải tìm được ngươi.
Cho nên, nhất định ngươi phải bình an vô sự.
Chờ ta, Tích Triều!