[Thích Cố] Hồng Nhan

Chương 5

“Đệ đi đâu mà tìm Tức Hồng Lệ?” Thanh âm Vô Tình lộ ra một tia mệt mỏi xen lẫn bất đắc dĩ, “Lãnh Huyết đã không thấy đâu, tình hình này phải hỏi Thích Thiếu Thương mới rõ ràng, ta nghĩ phải tìm đệ ấy trở về, có chuyện gì sư huynh đệ chúng ta cùng nhau bàn tính sẽ tốt hơn. Nếu ngay cả đệ ấy cũng không bình tĩnh được, Truy Mệnh có thể không thể trở về”

Thiết Thủ thở dài, gật đầu nói: “Cứ vậy đi, hơn nữa muốn tìm Tức Hồng Lệ còn phải hỏi Thích Thiếu Thương”. Xoay người đẩy luân y giúp Vô Tình, đi được vài bước ngực liền đau đớn, tay cũng run rẩy. Vô Tình cảm thấy một trận bất ổn, thở dài, nói: “Thiết Thủ, Truy Mệnh nhất định không có chuyện gì. Thế nhưng đệ vấn nên hảo hảo suy nghĩ một chút, cuộc sống sau này phải làm thế nào mới khiến Truy Mệnh hạnh phúc”

Ta có thể làm đệ ấy hạnh phúc sao? Thiết Thủ tự hỏi, khi biết Truy Mệnh gặp chuyện không may hắn một biện pháp cũng không có, thậm chí cũng vô pháp tự hỏi, liệu mình có tư cách bảo hộ y suốt một đời?

“Đệ không sợ! Nhị sư huynh nhất định sẽ có biện pháp a ~”

Truy Mệnh, nhị sư huynh như vậy, đệ vẫn tin tưởng ta sao?

~~||~~

“Lãnh Huyết đã tới” Sắc mặt Thích Thiếu Thương có chút tái nhợt, “Đệ ấy hỏi một việc rồi cùng Tích Triều rời đi tìm Tức Hồng Lệ rồi”

Vô Tình cười khổ: “Huynh với Thiết Thủ thật giống nhau”

“Mật thám của Hồng Lệ nhiều như vậy, hẳn sẽ tra ra được ít nhiều” Thích Thiếu Thương cau mày, “Tích Triều trước đây cừu gia tuy nhiều, nhưng hai người bọn ta đối với Hồng y nhân không có ấn tượng. Công phu dụng độc của bọn họ tốt như vậy, Tích Triều không thể quên được….”

“Thiếu Thương”

Thanh âm nữ tử dịu dàng ôn nhu nhưng lạnh lùng vang lên. Ba người trong phòng ngẩng đầu nhìn, ra là Tức Hồng Lệ. Cả thanh âm lẫn sắc mặt của nàng đều đầy vẻ lo lắng. Tức Hồng Lệ tiến lên vài bước, không nhìn thấy sự tồn tại của Thiết Thủ, trực tiếp ngồi bên giường Thích Thiếu Thương: “Ngươi thế nào rồi? Đã giải hết độc chưa?”

Thích Thiếu Thương cười khổ một tiếng: “Lại khiến nàng lo lắng rồi. Nhưng bây giờ bọn ta rất cần hỗ trợ của nàng… Có được không?”

Tức Hồng Lệ chỉ cười: “Còn phải làm sao đây, ta cũng biết được hiện tại ngươi không có biện pháp khác, không phải sao?”

Thích Thiếu Thương vừa muốn tiếp lời đã thấy Cố Tích Triều mặt lạnh đi tới: “Uống thuốc”. Một chén dược đắng được mang tới đặt trên bàn

Tức Hồng Lệ cười: “Tích Triều thật sự là cẩn thận” còn thêm vẻ mặt trêu chọc Thích Thiếu Thương. Quả nhiên vừa nói xong đã thành công thấy được ánh mắt ai oán của Thích Thiếu Thương

“Tức thành chủ khách khí” Cố Tích Triều không chút yếu thế đáp lại, cười như không cười: “Tích Triều chiếu cố Đại đương gia không chu toàn, đã khiến ngươi lo lắng”

Tức Hồng Lệ mỉm cười, nghĩ y một chút cũng không thay đổi. Quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng kinh ngạc phát hiện thấy bên giường còn có hai người – Vô Tình cùng với Thiết Thủ

“Vô Tình Thiết Thủ, hai vị danh bộ đã ở đây thì Hồng Lệ cũng không nhiều lời” Tức Hồng Lệ đơn giản đi vào vấn đề: “Ta đã phái người đi điều tra, nếu có tin gì sẽ lập tức truyền thư đến”

“Bọn họ là có chuẩn bị mà đến, chính là ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ người mình bắt đi lại là Truy Mệnh” Vô Tình triển khai chiết phiến, rồi nhẹ nhàng khép lại, “Ta hiện tại đang lo lắng, nếu bọn họ phát hiện ra thân phận của Truy Mệnh thì có ra tay với đệ ấy hay không”

“Cho nên chúng ta đợi tin nhưng cũng cố gắng tìm thử xem” Thích Thiếu Thương nói, “Đúng rồi, trên người Truy Mệnh có gì đánh dấu hoặc truy tung hay không?”

“Mùi hương của Băng Liên” Thiết Thủ trầm mặc thật lâu rốt cuộc cũng nói một câu

“Ngươi là nói đến dược giải bách độc mà Độc cô y nhân đưa cho hắn?” Cố Tích Triều hỏi

“Sau khi ăn dược kia, trên người Truy Mệnh vẫn còn mùi hương, tuy nhạt nhưng chúng ta vẫn có thể tìm được” Thiết Thủ đứng lên, “Hiện tại chúng ta nên xuất phát thì hơn”

“Ta ở lại đây chờ tin, thuận tiện bồi Thiếu Thương” Tức Hồng Lệ nói

“Tổng bộ Vô Tình” Cố Tích Triều nhìn về phía Vô Tình: “Tích Triều hy vọng ngươi lưu lại. Thiếu Thương cần ngươi giúp hắn vận công điều trị”

“Chỉ có hai người các người” Vô Tình có chút lo lắng “Có mạo hiểm hay không?”

“Đại sư huynh, không sao đâu” Thiết Thủ vỗ vỗ vai Vô Tình

“Vậy được rồi” Vô Tình gật đầu, “Nếu nguy hiểm, không thể gánh tiếp được phải trở về Lục Phiến Môn tìm các huynh đệ”

“Tích Triều đa tạ” Cố Tích Triều mỉm cười, xoay người bước đi. Thiết Thủ cũng đi theo phía sau

“Tích Triều” Đi được nửa đường, Thiết Thủ dừng lại, “Ngươi để Đại sư huynh lại, vậy nói ra suy nghĩ của ngươi đi”

“Lãnh Huyết nhất định dựa vào mùi hương trên người Truy Mệnh mà tìm người. Nhanh một chút đi” Cố Tích Triều vẫn lạnh lùng như trước, “Ngươi không để ý đến Lược Thương như ta để ý. Trễ một khắc hắn đều có thể chết”

“Cố Tích Triều!!”

Thiết Thủ nắm lấy bả vai Cố Tích Triều, bàn tay sắt tựa hồ bóp chặt lấy vai y: “Ta không để ý? Ta không để ý? Ngươi có biết đệ ấy đối với ta có bao nhiêu trọng yếu? Ngươi nghĩ ta sống dễ chịu sao? Đánh mất

đệ ấy, khiến đệ ấy chịu khổ, tất cả là bởi vì ta, tất cả đều do ta sai!! Nếu có thể tìm được đệ ấy trở về, ngươi muốn ta chết cũng không sao…!”

Tiếng hét to cuối cùng biến thành tiếng nghẹn ngào. Thiết Thủ gắt gao ôm lấy Cố Tích Triều, khàn khàn khóc. Lâu lắm rồi, áy náy đối với Truy Mệnh đã lâu lắm rồi, cả tình cảm chất chứa trong lòng này cũng lâu lắm rồi… Từ khi phát hiện cảm tình của mình, Thiết Thủ không còn là Thiết Thủ nữa. Hết thảy mọi chuyện đều khiến Thiết Thủ hỗn loạn không thôi, mất đi tất cả lí trí!

“Buông ra”

Lúc Thiết Thủ bình tĩnh trở lại, Cố Tích Triều đã lấy Thần khốc Tiểu phủ kề sát cổ hắn, “Ngươi muốn đè chết ta sao? Buông tay”

Thiết Thủ vội vàng buông tay ra, Cố Tích Triều đã ở phía sau hắn: “Khóc cũng khóc đủ rồi, mau đi đi”

Miệng lưỡi cũng thật lợi hại a. Còn nói chính mình không thể mắng chửi người được? Thiết Thủ lắc đầu, xem ra không thể tin được rồi

Thiếu niên mang hồng sam bạch y cười như dương quang lại hiện ra trước mắt

“Chờ ta, nhất định phải chờ ta” Thiết Thủ nói thầm

~~||~~

“Tiểu Lãnh, ta làm sủi cảo xong rồi đây, đệ vừa mới xong nhiệm vụ nhất định là mệt chết rồi! Nhanh lên nhanh lên, ăn đi a”

“Không phải chứ? Huynh làm sao?”

“Hắc, tiểu Lãnh coi thường ta sao? Ta mới học Tích Triều xong đấy! Làm xong rồi người đầu tiên ta nghĩ đến là đệ a! Nếm thử chút đi! Ngày hôm qua Thích đại ca cũng không được ăn mà!”

“…. Hương vị cũng không tồi, không nghĩ được huynh nấu ăn cũng ngon như vậy!”

“Đương nhiên rồi, ta là ai a! Tam sư huynh ta thông minh hơn người, ngọc thụ lâm…..”

“Rồi rồi, huynh là tốt nhất”

“Nếu đệ thích ăn, về sau ta học được món mới nhất định làm cho đệ!”

“Đại sư huynh cùng… Nhị sư huynh đâu? Huynh không cho họ nếm thử sao?”

“Đại sư huynh thích ăn nhạt, ta lại thích ăn mặn… Còn nhị sư huynh, hắn đó nha, đại khái sẽ không thích tay nghề của ta đâu… Làm không tốt lại không mời ta uống rượu, thảm lắm đó! Khẩu vị của tiểu Lãnh lại dễ chịu, cũng không chê ta ngốc… Cho nên, hắc hắc!”

“Tốt lắm, nếu nói vậy, về sau chính là đầu bếp riêng của ta a?”

“Dám gọi tam sư huynh của ngươi là đầu bếp? Tiểu Lãnh chết tiệt!”

“Nếu làm cơm cho ta cả đời, huynh chắc không nguyện ý đâu…..”

“Tiểu Lãnh….?”

“!!”

Truy Mệnh bừng tỉnh. Giật mình một cái, xoay người ngồi dậy nhưng đầu đau nhức đến nỗi phải nằm xuống. Đầu hoa mắt váng, cảm giác muốn nôn khiến hắn vô cùng khó chịu. Ánh mắt dần dần cũng nhìn rõ được, cảnh vật trước mắt ngày càng rõ ràng, liền thấy được nơi đây là lao phòng âm u. Thì ra mới nằm mơ đến tiểu Lãnh mà thôi a. Truy Mệnh sinh khí, sao lại vô duyên vô cớ mà tỉnh thế chứ?

Sự thật thì đây là lao phòng, Truy Mệnh không khỏi thở dài, mình bị nhốt ở đây là thật rồi. Không biết đây là đâu a. Hắn nhìn xung quanh một chút, kết quả nhìn thấy nơi góc sáng nhất có một người dọa hắn hoảng sợ. Truy Mệnh kinh ngạc, người kia đứng đó hơn nửa ngày mà mình cư nhiên lại không phát hiện, mà công lực bản thân một chút cũng không có, toàn thân nhũn ra. Mắt thấy người kia đứng dậy, đi tới phía mình, Truy Mệnh đột nhiên có cảm giác kinh sợ chưa từng trải qua, nhanh chóng tỏa ra toàn thân. Trong lòng hốt hoảng, Truy Mệnh kêu lên: “Ngươi là ai? Đừng tới đây….!”

“Nga?” Người kia đi tới trước mặt Truy Mệnh, một thân hồng y chói mắt, “Như thế nào vừa tỉnh đã không nhận ra ta rồi?”

Truy Mệnh lúc này mới nhớ tới Hồng y nhân này chính là kẻ làm Thích đại ca bị thương, còn hạ cổ chính mình, sau đó không chút lưu tình siết cổ mình đến ngất đi. Hắn đã nhầm mình thành Tích Triều a!

“Muốn thế nào?” Truy Mệnh thanh âm trầm xuống, lãnh mặt hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai?” Hồng y nhân cười to, ngồi xổm xuống, nâng cằm Truy Mệnh lên. “Đường đường là Cố Tích Triều, sao có thể nhớ rõ mấy kẻ vô danh tiểu tốt từng chết trong tay ngươi đâu?”

“Buông tay!” Truy Mệnh giận dữ, nhấc chân muốn đá cho tên trước mặt một cước, ai ngờ cước này đá ra không chút nội lực, bị Hồng y nhân bắt láy, mạnh tay tát một cái trên mặt Truy Mệnh

Truy Mệnh ngã cuống, máu bên khóe miệng trào ra, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị Hồng y nhân túm tóc kéo đến. Khó khăn mở mắt, không chút yếu thế trừng mắt nhìn đối phương, Truy Mệnh thấy khóe miệng Hồng y nhân nhếch lên, hiện ra nụ cười tàn bạo

“Cố Tích Triều, ngươi muốn biết ta là ai?” Hồng y nhân cười nòi, “Đáng tiếc hiện giờ ta không muốn nói cho ngươi biết! Dù sao chúng ta còn rất nhiều thời gian. Chờ ta giết hết bằng hữu của ngươi, khiến bọn hắn chịu khổ xong… Trước khi ngươi chết, ta nhất định sẽ nói cho ngươi!”

“Ngươi muốn như thế nào?” Truy Mệnh đau đến muốn ngất đi nhưng vẫn không khuất phục nhìn hắn

“Chờ một chút ngươi sẽ biết thôi….” Hồng y nhân nhẹ liếm tai hắn một cái, cười khẽ, đè tay Truy Mệnh xuống
Bình Luận (0)
Comment