[Thích Cố] Hồng Nhan

Chương 7

“Lược Thương”

Lãnh Huyết toàn thân như bị đóng băng. Phía sau cánh cửa là sinh mệnh của người nọ như đang treo trên đầu chỉ mảnh, vừa nghĩ như thế, Lãnh Huyết liền điên cuồng phá cửa

“Lược Thương!!”

Phá được cửa xong, điều đầu tiên Lãnh Huyết nhìn thấy chính là  Truy Mệnh hơi thở yếu ớt, chỉ có thể nhờ hai tay bị dây xích treo lên miễn cưỡng dựa vào tường. Trên y phục y loang lổ vết máu, rách mướp, sắc mặt tái nhợt, càng nhìn càng khiến cho tâm của Lãnh Huyết như có hàng ngàn vết thương. Nghiêng người nhìn qua thấy hồng y nam tử nằm phía xa Truy Mệnh. Hắn ta hầu như không động đậy, xem ra là đã hôn mê

Lãnh Huyết ba bước cũng chỉ đi hai bước, tiến nhanh đến cạnh Truy Mệnh, dùng kiếm chém đứt dây trói, thân thể Truy Mệnh hư nhuyễn liền ngã vào lòng hắn. Xoay tay lại cho hồng y nam tử một kiếm, xác định hắn ta không còn sống, Lãnh Huyết mới nhẹ nhàng vuốt ve tóc Truy Mệnh: “Lược Thương! Lược Thương! Huynh tỉnh lại đi… Lược Thương!”

Truy Mệnh cau mày, nhẹ hừ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt. Khi y nhìn thấy Lãnh Huyết, mắt trợn to, sau khi biết được mình không phải nằm mơ, khó khăn vươn tay lên, dùng sức tát Lãnh Huyết một cái. Cái tát này không đau Lãnh Huyết mà Truy Mệnh lại kêu đau oai oái, sợ tới mức trên mặt Lãnh Huyết vừa kinh kỉ vừa sợ hãi: “Làm sao vậy? Sao lại đau? Có đau lắm không?”

“Tiểu Lãnh…. Tiểu Lãnh… thật sự là đệ a…?” Truy Mệnh cuối cùng cũng yên tâm, tựa đầu dựa vào khuỷu tay của Lãnh Huyết, “Chúng ta đi nhanh đi… nếu không tên hỗn đản đó sẽ trở lại…”

“Chậm đã” Thanh âm Lãnh Huyết có chút run rẩy, “Ta phải xem thương thế của huynh trước đã”

“Đừng nhìn….” Truy Mệnh có chút hoảng, muốn ngăn Lãnh Huyết lại bị đau đến thấu trời xanh. Lãnh Huyết thấy bộ dạng y như vậy đã biết thương thế nhất định không nhẹ, đem y phục Truy Mệnh xốc lên liền nhìn thấy rất nhiều vết roi! Tầng tầng lớp lớp bao phủ lên da thịt trắng nõn của Truy Mệnh. Da tróc thịt bong, nhìn thấy rất ghê người. Bởi vì máu chảy ra nhiều nên vải cũng dính vào da, vừa lúc Lãnh Huyết nóng vội muốn xem thương thế y nên liền kéo y phục ra, vết thương mở miệng, máu chảy càng nhiều

Truy Mệnh đau đến nỗi muốn ngất đi, còn cố sống cố chết cười nói: “Đã bảo đệ đừng nhìn rồi… Lát nữa trở về sao ăn cơm được chứ” Lời còn chưa dứt, trên tay đã cảm thấy có gì đó lành lạnh, đưa mắt nhìn về phía Lãnh Huyết, lại thấy Lãnh Huyết cắn môi, nước mắt không kiềm được rơi xuống. Trong lòng đau xót, Truy Mệnh khó khăn cử động thân mình, nâng tay lau đi nước mắt cho Lãnh Huyết, cười cười nói: “Tiểu Lãnh, đệ đừng khóc nữa được không…. Lớn như vậy rồi còn để tam sư huynh lau nước mũi cho đệ, đệ không thấy xấu hổ sao?”

“Huynh tội gì phải ủy khuất chính mình như vậy?” Lãnh Huyết cắn môi, oán hận nói, “Huynh luôn như vậy, luôn khiến bản thân mình chịu đau, rõ ràng vết thương nặng đến thế còn muốn cười nói an ủi người khác? Tội gì phải làm như vậy?”

“Tiểu Lãnh…” Truy Mệnh nhẹ nhàng cầm lấy tay Lãnh Huyết, “Thực xin lỗi, đã khiến cho đệ phải lo lắng…”

“Ta không muốn nghe những lời này….” Lãnh Huyết lắc đầu, “Ta không muốn nghe, huynh luôn như vậy… Khi nào thì huynh mới có thể…. Vì ta, mà quý trọng bản thân huynh?!”

“…..” Truy Mệnh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Lãnh Huyết. Lúc sau, trong mắt lẳng lặng hiện lên một mảnh sương mù

“Bởi vì có đệ ở bên, ta mới không chết sớm….”

Lãnh Huyết kinh ngạc nhìn nụ cười của Truy Mệnh tan biến dần

Thanh âm Truy Mệnh bắt đầu đứt quãng, nghẹn ngào

“Thật sự đau quá, tiểu Lãnh, ta đã nghĩ mình sẽ chết… Nhưng ta luôn nghe thấy tiểu Lãnh gọi ta, luôn nghe thấy tiểu Lãnh đợi ta, lúc ta đau đến gần chết cũng là tiểu Lãnh không ly khai ta, nói phải cứu ta ra ngoài… Ta thật sự rất muốn còn sống mà thoát khỏi nơi này, sau đó….”

“Cả đời không rời ta nữa!”

Lãnh Huyết ôm Truy Mệnh đang khóc nức nở tiến vào lòng, gắt gao ôm lấy. Cuối cùng cũng đã rõ, tâm ý của mình, lẫn tâm ý của y. Cuối cùng trong lòng luôn có nhau, vậy mà phải mất một thời gian dài mới hiểu rõ!

“Ai… Đau….”

Thanh âm nho nhỏ của Truy Mệnh truyền đến. Lãnh Huyết hoảng sợ, đột nhiên nhớ đến lúc hắn xông vào cửa đã nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, cùng với tiếng kêu của Truy Mệnh, vội vàng hỏi: “Xương cốt có bị gì không?”

“Không có việc gì, nhưng trên người rất đau… Tên khốn kia xuống tay thực độc ác, muốn đánh chết ta a….” Truy Mệnh căm giận

“Lúc ta đến sao lại nghe thấy tiếng xương cốt gãy vậy? Còn nghe thấy huynh kêu lên nữa!”

Lãnh Huyết vẻ mặt khẩn trương nhìn Truy Mệnh

“Vốn là thiếu chút nữa chân của ta đã bị tên điên kia bẻ gãy rồi”, Truy Mệnh nói, “Nhưng hắn lại đột nhiên dừng tay, nói muốn ta nếm thử đòn roi của hắn, kết quả ta bị đánh thành như vậy… Sau đó thủ hạ của hắn đến tìm hắn có việc, hắn kêu cái tên kia trông coi ta….” Truy Mệnh nói xong, nhìn về phía thi thể đằng kia le lưỡi, “Tên biến thái này liền lại đánh ta, ta đau không chịu được, giả bộ bất tỉnh để hắn chạy đến xem…”, hắc hắc cười vài tiếng, “Kết quả là tên ngu ngốc này thật sự chạy tới, ta liền liều mạng cho hắn một cước. Ta đoán chắc xương hắn không gãy thì cũng nát rồi”

Lãnh Huyết nghe Truy Mệnh nói đến “Để hắn chạy đến xem” liền phì cười, sau lại thấy dấu hồng ngân đỏ đỏ trên xương quai xanh của y, thở dài, trong nháy mắt sát khí hiện ra: “Ta đáng ra nên khiến hắn đau đớn một chút rồi mới giết hắn”. Ánh mắt nhìn về phía Truy Mệnh đầy vẻ bất lực, “Vậy huynh thì sao? Làm ta sợ muốn chết!”

“Ta đá hắn một cước xong chính mình cũng bị thương luôn! Rất đau a!” Truy Mệnh nhíu mi, lại thấy trong mắt Lãnh Huyết đều là thương tiếc, vội sửa lại, “Không phải, cái kia, hiện tại cũng không đau nhiều lắm….”

Lãnh Huyết thấy Truy Mệnh biểu tình trăm kiểu biến hóa, không khỏi bật cười, cười xong còn thấy Truy Mệnh nhìn mình bằng ánh mắt “Ngươi cười cái gì mà cười?”, khóe miệng giật giật có chút tức giận… Tiểu hài tử là không vui rồi! Lãnh Huyết nghĩ, liền nhìn Truy Mệnh cười một cái xấu xa, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Truy Mệnh

Truy Mệnh sửng sốt, ban đầu còn  giãy dụa, lại bị Lãnh Huyết ôm chặt vào trong ngực. Dần dần Truy Mệnh cũng thuận theo, đáp trả lại Lãnh Huyết. Không khí xung quanh lạnh như băng, nhưng lại dần ấm lên bởi nụ hôn sâu này. Lãnh Huyết nhẹ nhàng ôm lấy Truy Mệnh, tham lam hưởng thụ tư vị ngọt ngào của y. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ hơi thở dồn dập của hai người, ấm áp mà hạnh phúc

“Hay cho tiểu Lãnh nhà ngươi….” Truy Mệnh thật vất vả điều chỉnh hô hấp, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Huyết, “Dám học khi dễ ta!”

“Nếu không huynh muốn ta như tên kia sao?” Lãnh Huyết không chút sợ hãi

“….” Truy Mệnh nhớ lại vừa rồi tên biến thái kia động thủ động cước với mình, trong lòng cảm thấy ghê tởm, khóe miệng giật giật. “Tiểu Lãnh thật sự là càng học càng biết giả dối… Bất quá, chúng ta vẫn đi nhanh đi… Tên kia mà trở về thì phiền toái lắm”

Lãnh Huyết cũng biến Hồng y nhân không dễ đối phó, nếu mình cùng Truy Mệnh liên thủ cũng chưa chắc bắt được hắn. Nhưng hiện tại Truy Mệnh bị trọng thương, mình lại không giống Truy Mệnh bách độc bất xâm, chỉ sợ nếu không may trúng chiêu, Truy Mệnh sẽ gặp tai họa

Nhưng là, có một việc, khiến hắn không thể không gặp Hồng y nhân kia~

Trên người Truy Mệnh, đã bị tên kia hạ cổ!

“Ta trước mang huynh trở về” Lãnh Huyết trầm mặc chốc lát, ôm lấy Truy Mệnh rời đi

“Tiểu Lãnh” Truy Mệnh đột nhiên mở miệng, “Đệ không phải đang nghĩ sẽ quay về tìm tên kia đó chứ?”

“….” Lãnh Huyết không biết làm sao, Truy Mệnh nhìn qua thì tưởng y tùy tiện, nhưng kì thật lại là người thận trọng khiến người sợ hãi

“Không được, tiểu Lãnh, đệ không được như vậy!” Truy Mệnh có chút vội càng, “Chúng ta đi về tìm Tích Triều cùng nhị sư huynh trước đã!”

“Ta sợ hắn sẽ trốn thoát” Lãnh Huyết nói, “Nếu vậy huynh phải làm sao đây?”

“Đúng vậy đó a~”

Thanh âm âm lãnh này, khiến cho toàn thân Truy Mệnh run lên!

Lãnh Huyết ôm chặt Truy Mệnh, lui từng bước về phía sau, kiếm cầm chắc trong tay

Hồng y nhân này, không khác gì ma quỷ, không biết từ khi nào đã đứng ở trước cửa. Trên tay, là một thủ cấp máu chảy đầm đìa.
Bình Luận (0)
Comment