Thích Thiếu thương đang thực buồn bực.
Hắn chưa có bao giờ phải truy một người, truy đến lòng nóng tựa liệt hỏa công tâm thế này….
Đừng cho rằng Thích đại hiệp từ nhỏ chỉ toàn bị nhân truy sát mà thôi. Nhớ năm xưa, cũng đã từng tróc nã tội phạm ngoài biên cương sa mạc, cũng đã từng thiên lý ngăn chặn liêu binh. Thế mới nói, công phu truy kích cũng không tồi nga, nếu không làm thế nào mà thành danh ‘Cửu Hiện Thần Long’ nhất đẳng được chứ?
Thích Thiếu Thương cũng thừa nhận truy kích là một công việc thực vất vả. Thế nhưng, từ trước đến nay, việc truy kích chưa bao giờ làm cho hắn có được nhiều loại cảm xúc đến mức này, tâm phiền ý loạn. Quả là khó khăn chật vật chồng chất.
Kỳ thật, sách lược chạy trốn của Cố Tích Triều bất quá cũng không phải cái loại gì nan giải lắm. Chỉ là y luôn lôi kéo Truy Mệnh đi theo bên mình. Mà mạc danh kỳ diệu thế nào, Truy Mệnh ở đâu thì Thiết Thủ lại hay xuất hiện ở đó……. Sau đó là lén lút trong khi hai người đang bận rộn luận bàn luận bàn thì nhân cơ hội lén trốn ra bên ngoài. Trà quán, tửu lâu đều trở thành nơi y ẩn thân….
Mà thật ra Thích đại hiệp cũng không ngại phiền phải bồi Cố công tử ngoạn trò diều hâu trảo tiểu kê thế này. Khả nhưng, tiểu tử nhà ngươi thân thể còn chưa có hảo lên đâu, có biết không hả? Làm sao có thể cứ như thế hồ nháo được chứ?
Cho nên, có một ngày, Thích Thiếu Thương mắt thấy Cố công tử vì trốn hắn mà chui vào thanh lâu sở quán, rốt cuộc hỏa phát công tâm, không nhịn được nữa…..
Thích đại hiệp xuất tuyệt chiêu cầm nã thủ, đem Cố Tích Triều đang bị vây giữa một đoàn cô nương đem trảo ra ngoài ….
“Cố Tích Triều, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì?”
Tiểu Cố giãy dụa thoát khỏi tay hắn.
“Bổn thiếu gia đây là muốn tầm hương, không được a!”
“Tầm hương?”
Tiểu Thích thực tức giận rồi.
“Thân thể hiện tại nhược đến thế này mà cứ luôn nháo sự sao?”
“Đã vậy….”
Tiểu Thích chợt nhớ lại tình cảnh vừa rồi, Tích Triều bị vây giữa một đoàn cô nương oanh oanh yến yến, thực hận nga, buột miệng nói thầm một câu :
“Bộ dáng này của ngươi, là ai phiêu ai, còn chưa biết được….”
“Ngươi ….”
Sĩ khả sát bất khả nhục, đang chỉnh sửa y sam trường bào của mình vừa bị tên kia trảo ra trở nên hỗn độn, Cố Tích Triều thoáng nghe thấy câu đó, tức giận đến nhất thần xuất khiếu nhị phật thăng thiên, bất chấp công lực mình nay đang thập phần suy nhược, huy một quyền hướng vào cái tên gia hỏa vừa lộng ngôn kia.
Thích Thiếu Thương mắt thấy y đã bắt đầu nóng nãy, vội vàng đưa thân gánh chịu một quyền này, thuận thế đem y ôm vào trong lòng:
“Tích Triều a, đừng nháo loạn, trở về nghỉ ngơi đi….”
Cố Tích triều tinh thần vẫn đang thực nóng giận a, gỡ cánh tay hắn ra: “Ta thế nào, không cần ngươi phải quản!”
Thích Thiếu Thương nhìn y vẻ mặt tái nhợt, nhíu mày nói:
“Ta rốt cuộc phải làm thế nào, ngươi mới thôi không tái như vậy hồ nháo?”
“Kỳ quái a, lời này nói ra thực không có ý nghĩa đi.”
Cố Tích Triều xoay mặt đi, tránh né nhãn thần nóng rực của đối phương:
“Ngươi muốn thế nào liền làm thế đó, hỏi đến ta thì có cái gì quan hệ….”
Thích Thiếu Thương sửng sốt, thật lâu sau mới cắn răng nói:
“Ngươi, ngươi chẳng lẽ thật sự không rõ ý tứ của ta…..”
Cố Tích Triều cúi đầu, vươn tay đẩy tiểu Thích ra:
“Rõ là rõ cái gì chứ. Ta mệt, ta muốn trở về ngủ…”
Mới đi được vài bước, chợt nghe từ sau lưng vang lên thanh âm tức giận của Thích Thiếu thương:
“Ngươi thật sự không rõ? Hảo, ta nói, ta chính là minh bạch nhận định ngươi!”
Cố Tích Triều không khỏi phải dừng cước bộ, quay đầu cười lạnh:
“Chúng ta vốn sẽ không thể là bằng hữu, không phải sao, đại đương gia!”
“Hảo, hảo!”
Thích Thiếu thương nghe qua lời này, vẻ mặt cũng biến hóa dữ tợn;
“Nguyên lai chỉ là tự ta….”,
Bước đến vài bước, cả hô hấp đều nhanh trở nên hư nhuyễn, sắc mặt từ hồng hào đã chuyển sang xanh tái, lăng lăng nhìn Cố Tích Triều, một lúc lâu sau mới nói:
“Ngươi…. Ngươi trở về đi, yên tâm, ta … ta về sau sẽ không tái quấy rầy.”
Nói xong, liền quay người bước đi.
Bỏ lại Cố Tích Triều sững sờ đứng sau lưng, mãi vẫn bất động.
Qua không biết bao lâu sau, bỗng dưng từ cuối đường truyền đến thanh âm của Cố công tử lớn tiếng tức giận mắng:
“Thích Thếu Thương, ngươi thực là cái đại hỗn đản!”
~~~~~~~~~~~
Truy Mệnh mấy hôm nay, cảm thấy Lục Phiến môn vắng bóng một người nha, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ ra là ai. Sau được Vô Tình nhắc nhở mới phát hiện, nguyên lai Thích Thiếu Thương vài ngày rồi chưa có đăng môn.
“Thì sao?”
Đang muốn ngủ thẳng đến giữa trưa, Cố công tử thực là mất hứng lại bị nhân đánh thức:
“Thích đại lâu chủ là quý nhân bận rộn, tự nhiên phải ngụ tại Kim Phong Tế Vũ lâu hô phong hoán vũ, vô sự sao lại phải đến Lục Phiến môn làm gì?”
“Không phải, ý ta là…. Thích Thiếu Thương như thế nào lại không đến thăm ngươi a, hắn không phải là ….”
Cố Tích Triều vừa nghe qua, mặt liền trầm lãnh:
“Thích đại hiệp là quý nhân như vậy, Tích Triều ta làm sao có được phúc phần gì mà lọt vào mắt xanh của ngài ấy a!”
Nói xong kéo chăn, xoay người tái tiếp tục ngủ. Thật sự rất không tự nhiên a!
Kỳ thật, cho dù Thích Thiếu Thương không có đến Lục Phiến môn đi nữa, Truy Mệnh vẫn có thể thường thường nhìn thấy hắn. Bởi vì lúc này, đổi lại, Thích Thiếu Thương lại hay cùng Truy Mệnh đến tửu quán uống rượu.
Cứ vậy, Truy Mệnh thực cao hứngnha, trừ bỏ Thiết Thủ ra, từ nay bên ngoài lại có người cho y mượn tiền uống rượu rồi. Lại càng cao hứng hơn khi có người ngồi nghe y kể những tin tức loạn thất bát tao trong Lục Phiến môn. Cái gì mà nữ nhi của xa phu phải xuất môn gả phu quân, làm cho Thiết Thủ mất đi một người mù quáng sùng bái. Lại cái gì mà con bạch miêu của Lục Phiến môn vừa sinh được một đôi hắc miêu, rồi Thiết Thủ vừa phá được một vụ án hồng hạnh xuất tường….Cuối cùng, rốt cục nói, Cố tích Triều thân thể nay tuy đã hảo lên, nhưng không hiểu sao lại kém ăn đi nhiều rồi….
Thích Thiếu Thương bỗng trả lời:
“Gần đây thời tiết thực bất hảo, hình như khẩu vị của mỗi người đều không được tốt đi.”
Truy Mệnh nói: “Không cảm thấy a, khẩu vị của ta vẫn như cũ, thực hảo mà…”
Thích Thiếu Thương bắt đầu lo lắng:
“Đây là vấn đề lớn a, thân thể cần phải thả lỏng, hảo hảo điều chỉnh lại một chút mới tốt…”
Truy Mệnh nói:
“Là người luyện võ cả, chỉ cần bản thân vận công điều khí một chốc liền….”
Thích Thiếu Thương ngắt lời y:
“Kim Phong Tế Vũ lâu vừa mua được một sản nghiệp nơi tây thành đó. Bên trong có ôn tuyền, nghe nói phao ôn tuyền là một phương thức điều khí thực tốt….”
Truy Mệnh vui mừng:
“Đúng vậy, đúng vậy a, ta mấy hôm nay cũng thực không thoải mái đó. Xem ra thân thể cũng có chút bất hảo, Vô Tình là khuyên ta phải đi phao ôn tuyền…”
Thích Thiếu Thương cười nói:
“Như vậy sao, vậy chúng ta cùng đến biệt viện kia phao ôn tuyền đi. Vừa lúc, mọi người cùng đi vậy. Ngày mai ta sẽ gửi thiếp mời, thỉnh chư vị Lục Phiến môn cùng đi phao ôn tuyền!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Không đi!”
Cố công tử sau khi nghe được cái sự tình họ Thích kia làm chủ, liền xuất ra một loại khí thế trảm đinh tiệt thiết mà nói.
Truy Mệnh còn muốn nói thêm gì đó, Thiết Thủ lại ngắt lời:
“Tích Triều ngươi không đi cũng không sao, ở lại Lục Phiến môn hảo hảo nghỉ ngơi vậy.”
Sau đó xoay người hướng gã hạ nhân đến đưa thiếp nói:
“Trở về nói với lâu chủ của các ngươi, Lục Phiến môn chúng ta, trừ bỏ Cố công tử ra, ngày mai tất sẽ đến quấy rầy. “
Gã hạ nhân kia quả cũng là một người thực lanh lợi, vừa nghe qua lời này, vẻ mặt tươi cười đáp trả:
“Vâng vâng, lâu chủ chúng ta sớm đã hảo hảo chuẩn bị cả rồi, nhất định sẽ chờ chư vị anh hùng đại giá quang lâm a.”
Sau đó lại quay sang Cố Tích Triều, cung tay nói:
“Thích lâu chủ chúng ta sớm đã biết Cố công tử sẽ không đến, đặt biệt dặn tiểu nhân nhắn lại, thỉnh Cố công tử tự mình hảo hảo tĩnh dưỡng.”
“Ta đi!”
Vừa rồi nghe Thiết Thủ như vậy thay y kết luận, bản thân đã thập phần khó chịu.
[Lúc này lại còn họ Thích kia nói cái gì… “Thích lâu chủ sớm đã biết Cố công tử sẽ không đi”… Các ngươi đều đang suy nghĩ cái gì a, chẳng lẽ Cố Tích Triều ta đây lại sợ gặp Thích Thiếu Thương ngươi sao.]
(Nguyệt : ầy… sĩ diện quá mỹ nhân a, rồi sẽ phải hối hận thôi ^^~)
“Ngày mai ta đi!”
Cố Tích Triều nghiêm nét mặt, cũng không thèm để ý đến thần sắc kinh ngạc của bọn họ:
“Ta thay đổi chủ ý, bỗng dưng nghĩ muốn phao ôn tuyền.”
“Này…”
Người kia thoáng tỏ vẻ do dự, bồi cười nói:
“Công tử muốn đi cũng được, bất quá… bất quá…”
“Bất quá cái gì?”
Cố Tích Triều lạnh lùng hỏi.
“Cái kia, … ôn tuyền kia cũng không phải lớn lắm a, Cố công tử lại là người trọng yếu, chỉ sợ công tử ngại chật chội mà thôi….”
“Vậy a, chúng ta cùng nhau tẩy thì thật hảo a!”
Truy Mệnh hồ đồ đề nghị.
Thiết Thủ lập tức chặn lời y:
“Tiểu tử nhà ngươi còn tưởng cùng ai tẩy đó a….”
(Nguyệt: sao ta cảm thấy Thiết đầu gỗ trong đây khá là thông minh nha^^~
Quỳnh: sức mạnh của ái tình đó mà…*giơ tay vuốt cầm gật gù*)
Cố Tích Triều trào phúng cười:
“Tin chắc Thích lâu chủ các ngươi đã sớm chuẩn bị thực tốt rồi! Nếu không, hắn còn dám thỉnh cái gì khách, đãi cái gì thiệp!”
“Vâng vâng!”
người kia không ngừng tiếp lời:
“Chúng ta nhất định sẽ vì Cố công tử mà hảo hảo chuẩn bị a. Chính là ngày mai thỉnh Cố công tử y hẹn thì thật tốt. Nếu ngài thay đổi chủ ý thì uổng công chúng ta đã như thế an bài…”
“Yên tâm, Cố mỗ đây sẽ không lật lọng!”
Cố Tích Triều tinh thần phấn chấn nói.
Quá đắc ý rồi! Thích Thiếu Thương nhà ngươi chẳng lẽ cho rằng ta không dám đến sao ?
~~~~~~~~~~~~~
“Hay là bây giờ trở về đi!”
Khi đứng một mình trước tòa ôn tuyền đang bốc lên một luồng nhiệt khí kia, trong một khắc, tiểu Cố bỗng phát sinh loại ý tưởng này.
Ngày hôm nay thời tiết phi thường sáng sủa tươi đẹp, cho nên tâm tình mọi người đều tốt lắm. Thích Thiếu Thương vui sướng làm chủ nhân, tiếp đãi Lục Phiến môn nhân đến làm khách. Đầu tiên là an bài tiệc rượu. Mọi người đều thoải mái ăn uống, hảo hảo đàm luận thực thư sướng. Đầu tiệc, Thích Thiếu Thương chỉ đơn giản điểm đầu, chào tiếp đón Cố Tích Triều một lần.
Rượu quá tam tuần, thức ăn qua ngũ vị. Cố Tích Triều sau một lần ra ngoài một chuyến lại quay lại, đột ngột phát hiện tiệc rượu đã tán, mọi người đều đã cùng nhau chuyển đi phao ôn tuyền cả. Đang đứng ngây ngốc, chợt có một gã hạ nhân đến ngỏ ý dẫn đường. Vì thế bản thân liền cư nhiên bị dẫn đến nơi đây.
“Đồ tử bánh bao a ….”,
Cố Tích Triều ngồi xổm xuống, thân thủ đưa tay xuống làn nước trong veo, thầm mắng người kia. Tẩy liền tẩy, sợ ta không dám sao?
Dòng ôn thủy ấm áp tựa như một đôi bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vỗ về da thịt trơn bóng tinh diệu, đây cũng là một loại hưởng thụ phi thường thoải mái a! Khả nhưng, ngâm mình trong ôn tuyền, không hiểu sao tiểu Cố lại không cách nào làm cho mình thư thái trầm tĩnh được. Tinh thần không ngừng kích động kích động. Trong lồng ngực, tâm can cứ loạn khiêu càng lúc càng thêm lợi hại…. Hừ, như vậy liền thôi sao, chẳng lẽ lại dễ dàng cho cái bánh bao kia tính kế như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại:
“Ta, ta… hay là bây giờ nên trở về thôi…”
(Nguyệt : đây là cái gọi là cảm giác bản năng mình đang rơi vào vòng nguy hiểm đó nga :”D
Quỳnh: giác quang thứ sáu của con mồi trong cuộc săn a…=]])
Bất chợt, Tiểu Cố mở to mắt :
“Ngươi, ngươi là vào từ khi nào?”
Mặc dù vốn đã có chút dự cảm lo lắng, nhưng trong phút chốc vẫn là hoảng sợ.
Người kia xiết chặt tay, tựa thân vào phiến thạch môn bên cạnh ôn tuyền, không biết đã đứng đó tự tiếu phi tiếu nhìn trong bao lâu rồi…. Được hỏi, cũng không tái trả lời, cười hì hì tiêu sái bước đến…..
“Ngươi, ngươi, ngươi… đi ra ngoài trước được không!”
Tiểu Cố có chút kích động, theo bản năng thối lui sâu vào trong ôn tuyền.
“Thế nào lại né tránh a, Cố công tử….”
(Quỳnh: ta thực muốn nhìn cái mẹt đê tiện của bánh bao ghê luôn…=]])
Thích lâu chủ vẻ mặt xấu xa cười,
“Sao lại phải bảo ta ra ngoài? Chính là phải làm đúng đạo đãi khách nha, ta là đến hầu hạ Cố công tử ngài tắm rửa…”
(Nguyệt: bánh bao a, mặt dày, hảo =)))
Mắt thấy người nọ đã thoát y hạ thủy, từng bước một tiến lại đây, tiểu Cố hoảng lên tựa như một tiểu thố tử rơi vào lưới săn, nghĩ muốn liều mạng giãy dụa. Bất quá, tay đã bị gã kia nắm chặt lấy, gỡ thoát không được.
Thích Thiếu Thương thật ra đã nhìn y thật lâu rồi, nhìn từ khi người kia bước chân vào đại môn biệt viện, tầm mắt sớm đã bị y dẫn dắt mất. Bất quá, sợ kinh động đến y, chỉ có cách cố sức né tránh, thực hảo vất vả nha. Giờ tại nơi này, rốt cuộc đã có thể hảo hảo nhìn y: kia hàng mi cong dài, kia đôi con ngươi xuân thủy tinh tế, kia cánh môi tựa đóa hoa hàm tiếu đỏ ửng. Còn có lọn tóc đen xoăn mướt nước, cùng đôi cánh tay trắng mịn phấn điêu ngọc mài lộ ra từ tầng nước ôn tuyền….. Thật là phong tình vạn chủng a, bất khả kháng cự mà!
(Nguyệt : bánh bao, thật thông cảm với huynh a, nhìn mỹ nhân người ta ăn cháo thôi mà đã ngây ngốc bảo là hảo mỹ cảnh, thì hỏi làm sao chịu nổi cảnh này T_T)
Thích Thiếu Thương tiến đến càng lúc càng gần:
“Tích Triều a, ngươi để ta chờ thực vất vả…”
Mỹ nhân bị hắn nhìn đến vừa thẹn vừa giận:
“Cái hỗn đản nhà ngươi đang nói cái gì. Ngươi tránh ra cho ta! Ta tẩy hoàn, giờ phải hồi môn…”
“Khó mà làm được!”
(Quỳnh: xôi thịt chăng, hay chỉ là tráng miệng…0_0?…pass ko, cần pass không?)
Thích đại đương gia duỗi tay ngăn chặn, dễ dàng đem người kia hãm lại bên trong vách tường.
“Ngươi…”
Cố công tử mày liễu giận dữ, thân thủ đẩy đôi cánh tay hắn ra.
Bị đôi cánh tay trần trụi mềm mại chạm đến, trong thoáng chốc tựa như có một luồng nham thạch phun trào… Thích Thiếu thương cảm thấy trong đầu ‘oanh’ một tiếng, lập tức liền ôm lấy thân thể trước mắt này, đem y tựa người vào vách đá, mạnh mẽ hôn lấy, một chút cũng không tái để y giãy dụa.
Cố Tích Triều phút chốc như cảm thấy một trận bài sơn hải đảo, làm cho y không kịp phản ứng, chỉ có thể bắt buộc thừa nhận. Đầu óc một mảng mơ hồ mông lung, không có quá khứ, chẳng thấy tương lai, trước mắt chỉ có con người nóng rực tựa hỏa thiêu này.
Không biết hai người đã ra khỏi ôn tuyền như thế nào, cũng không biết bằng cách nào y bị lạp xả trên bờ. Trong phút chốc, ý thức mơ hồ quay về, Cố Tích Triều phát hiện bản thân bị áp đảo trên tháp thượng bên cạnh ôn tuyền…. Trong mấy khắc ngắn ngủi đó, Cố công tử liền nhớ ra rằng mình phải tranh thủ quyền lợi:
“…. Thích Thiếu Thương kia, không…. không, không được… ngươi đi xuống cho ta… ta muốn, ta muốn….”
Thích đại được gia trong thời khắc bị dục vọng chi phối này làm sao có thể buông tay. Tuy rằng tâm can bảo bối miệng không ngừng la mắng ngăn cản, khả nhưng hắn vẫn nhất mực đem thân thể y kiềm chặt phía dưới, không tái để y động đậy.
Lời tác giả : đoạn sau chỉ hoan nghênh những cá nhân nào đã đủ niên kỷ để có thể ý thức và chịu trách nhiệm cho hành vi của bản thân, mọi ảnh hưởng về tâm lý ta đều không chịu trách nhiệm.